Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1094: Nhật ký kỳ ngộ của U Minh Cự Mãng

Chỗ dựa vào mà nhân loại này tự nhận là tin cậy, nó tiện tay có thể đánh nát.
Đây là tự tin của nó tinh thú cấp Vương!
Cấp Vương, chính là tương đương với cấp Hành Tinh trong võ giả nhân loại!
U Minh Cự Mãng đột nhiên hồi tưởng lại con đường gian khổ đi tới của mình.
Trong lòng không khỏi chảy nước mắt xót xa!
Nhớ ngày đó nó vẫn là một con rắn nhỏ ngây thơ hồn nhiên, chơi đùa tự do thoải mái trong khe núi, chơi mệt mỏi thì về nhà tìm mẹ, những ngày sau lại vui vẻ bình thường.
Nhưng nó không biết, nó thật ra là một con rắn nhỏ có số mệnh làm nhân vật chính.
Đột nhiên có một ngày nó tò mò bò lên trên ngọn núi tuyết này, phát hiện ra một khe nhỏ thần kỳ.
Nó thề, nó tuyệt đối chỉ cảm thấy chơi vui, cho nên đã dùng đuôi cẩn thận ngoáy ngoáy.
Thật sự chỉ ngoáy mà thôi, hoàn toàn không định đi vào.
Nhưng tình huống lại hơi ngoài dự đoán của hắn, trong khe nhỏ kia truyền đến lực hút khủng bố, hút nó vào trong.
Cho nên chuyện này thật sự không trách nó được!
Lực hút quá lớn, khẽ hút đã đi vào…
Sau khi con rắn nhỏ bị hút vào khe nhỏ đã ngất đi, chờ nó tỉnh lại, nó phát hiện mình đang ở một nơi thật kỳ quái.
Bốn phía đều là mảnh đất tối đen như mực, bầu trời cũng thật âm u, thoạt nhìn rất đáng sợ!
Nó muốn về nhà tìm mẹ, nhưng cuối cùng không tìm được khe hở nhỏ kia nữa, vì thế nó chỉ có thể lượn lờ, dạo chơi trong thế giới xa lạ này…
Nhưng mà trên thế giới này có rất nhiều con thú lớn đáng sợ, chúng nó tràn ngập ác ý, đều muốn ăn nó, vừa nhìn thấy nó đã nhào lên, sợ đến mức nó chạy trốn tứ phía.
Nhưng nó có số mệnh nhân vật chính, cho nên mỗi một lần đều hóa nguy thành an, may mắn bảo vệ được mạng nhỏ.
Cuối cùng có một ngày, nó bị một con thú lớn đáng sợ đuổi đến một vách núi đen, không chỗ có thể trốn, chỉ có thể nhảy vực.
Khoảnh khắc khi nó nhảy xuống vách núi đen kia, trong mắt nó chảy ra nước mắt hối hận.
Mẹ, ta không nên không nghe lời ngươi nói, ta không nên chạy loạn, ta không nên tùy tiện ngoáy khe nhỏ… Mẹ, nếu như có kiếp sau, ta nhất định sẽ làm cục cưng ngoan ngoãn hu hu hu.
Nó nhắm nghiền mắt lại, cùng đợi một trận đau đớn sau khi rời khỏi thế giới giống như địa ngục này.
Nhưng mà chuyện này không đơn giản như thế.
Nó lại còn sống, bị dây mây cuốn lấy, treo ngược ở giữa không trung.
Nó là một con rắn, dây mây làm sao có thể làm khó nó được, vì thế nó chậm rãi trườn ra theo dây mây, trườn xuống dưới đáy vách núi đen chỉ cao hơn mười mét.
Phía dưới là một đầm nước sâu thẳm, sâu không thấy đáy, lộ ra ý lạnh như băng.
Con rắn nhỏ trời sinh thích lạnh, nhìn thấy hàn đàm này, cảm thấy vết thương trên người đã không còn đau nữa, bất an trong lòng cũng biến mất.
Vừa nhìn thấy đầm nước này đã giống như tìm được chốn đi về, vì thế nó vội vàng kéo theo thân thể đầy vết thương đi tới, đi tới, nỗ lực trườn vào trong đầm nước.
Tõm một tiếng!
Cuối cùng nó đã đi vào trong đầm nước, đầm nước lạnh như băng vốn là trí mạng đối với sinh vật khác, nhưng lại là thuốc hay vô cùng tốt đối với con rắn nhỏ, nó vừa tiến vào đầm nước đã thoải mái nheo mắt lại.
Thời gian tiếp theo, đầm nước này đã thành nhà của nó.
Nơi này không chỉ không có con thú lớn đáng sợ đến ăn nó, còn có một hồ bơi cực lớn, quả thật thành khu vui chơi của nó.
Theo thời gian nó ở lại trong hàn đàm càng lâu, thực lực của con rắn nhỏ phát triển, thân hình càng lúc càng lớn, cho đến có một ngày nó không ngây thơ nữa, mà có được trí tuệ giống như thuộc về nhân loại.
Nó biết suy xét, nó trở thành một con rắn biết suy nghĩ!
Nó không cam tâm ở lại chỗ này nữa, muốn rời đi.
Nhưng mà trước khi rời đi, nó định lẻn vào dưới đáy hàn đàm nhìn xem manh mối.
Hàn đàm này rất kỳ quái, ý lạnh tản mát ra khiến nó không ngừng mạnh lên, giống như ẩn chứa năng lượng kỳ lạ, trước kia nó không hiểu, nhưng sau khi có được trí tuệ, nó đã rõ ràng.
Vì thế nó hạ quyết tâm, bơi về dưới đáy hàn đàm.
Nó vẫn luôn bơi đến ngọn nguồn của ý lạnh, bơi mãi, cuối cùng nhìn thấy được bộ khung xương vĩ đại.
Hơn phân nửa bộ khung xương vĩ đại kia vùi lấp trong bùn, lượn quanh toàn bộ đầm nước, gần như không nhìn thấy tận cùng, mà chỗ của nó chính là chỗ đầu của khung xương này.
Thêm với ở trong cái đầu kia có một viên tinh thạch hình tròn lồi lõm lơ lửng trong đó, đang tản ra ánh sáng tối tăm như có như không, còn có một luồng ý lạnh tản phát ra từ trên tinh thạch kia, tràn ngập toàn bộ hàn đàm.
Khi nhìn thấy tinh thạch này, cuối cùng nó không dời mắt ra được, giống như tinh thạch kia có lực hấp dẫn trí mạng đối với nó.
Viên tinh thạch này khiến con rắn chảy nước miếng!
Cho nên nó tuân theo bản năng, một ngụm nuốt tinh thạch xuống.
Ầm rầm!
Trong nháy mắt khi nuốt tinh thạch vào, một luồng năng lượng kinh khủng nổ tung trong thân thể nó.
Lúc này cuối cùng nó đã phục hồi tinh thần lại, trong lòng vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.
Nó quên mất mình là một con rắn có trí khôn, sao nó có thể ăn loạn đồ được chứ? Rắn ăn đồ bừa bãi sẽ chết đó!
Không kịp nghĩ nhiều, dưới luồng năng lượng kinh khủng tàn sát bừa bãi kia, một luồng ký ức khổng lồ khác cũng bùng nổ ở trong đầu hắn.
Dung lượng não đáng thương của nó đã lập tức đạt đến cực hạn dưới ký ức khổng lồ này, sau đó rất thuận lợi mất đi ý thức.
Nó cũng không biết mình đã ngủ say bao lâu, khi tỉnh lại, nó phát hiện thân hình của mình đã bành trướng gấp ba, tuy rằng còn chênh lệch rất nhiều với bộ xương cốt vĩ đại ở dưới hàn đàm kia, nhưng vẫn đã là một cự mãng cực kỳ khổng lồ.
Lúc này nó đột nhiên phát hiện trong đầu nhiều thêm rất nhiều đoạn ký ức, những ký ức này đã khiến cho nó hiểu rõ tu luyện như thế nào, truyền thừa chủng tộc như thế nào.
U Minh Cự Mãng trưởng thành gần như đều có được thực lực cấp Vương, có thể dạo chơi trong hư không, là chủng tộc lớn mạnh vô cùng.
Tinh thạch bị con rắn nhỏ nuốt vào là tinh thạch truyền thừa chủng tộc của U Minh Cự Mãng, trong đó chẳng những có ký ức tu luyện liên quan, lại còn có máu tươi thuần chính nhất của U Minh Cự Mãng.
Con rắn nhỏ nhận được máu tươi kia đã chậm rãi tiến hóa thành U Minh Cự Mãng chân chính.
Thời gian tiếp theo, nó không ngừng tu luyện, thực lực phát sinh tăng lên kiểu bay vọt, cho đến khi đạt đến cấp Vương mới đi ra khỏi hàn đàm kia.
U Minh Cự Mãng một lần nữa quay trở về chỗ khe nhỏ lúc trước, lại phát hiện nơi đó đã bị một đám loài Hắc Ám chiếm cứ.
Lúc này nó đã biết khe nhỏ trước đó vẫn chưa hề biến mất, chẳng qua chỉ biến mất trên hư không, khi đó thực lực của nó thật sự quá yếu, không thể phát hiện ra mà thôi.
Hiện giờ khe nhỏ kia đã triệt để mở rộng ra, biến thành một vết nứt không gian vĩ đại có thể vượt qua hai giới.
U Minh Cự Mãng tâm tâm niệm niệm không quên về nhà tìm mẹ, kia có lẽ đã trở thành chấp niệm của nó, bởi vậy đã định thông qua vết nứt không gian này trở lại Địa Tinh.
Tinh thú kinh khủng như thế xuất hiện, tự nhiên đã kinh động cường giả loài Hắc Ám.
Tinh thú cấp Vương đã là tồn tại cấp đại lão, tương đương với tồn tại cấp Ma Quân trong loài Hắc Ám.
Lúc này cao tầng trong loài Hắc Ám điều động một tồn tại cấp Ma Quân đánh một trận với U Minh Cự Mãng, sau này không biết đã đạt thành nhận thức chung như thế nào, hai bên dừng tay.
U Minh Cự Mãng đã bình yên thông qua cái khe về đến Địa Tinh.
Sau khi nó trở lại Địa Tinh phát hiện mẹ của nó đã sớm mất rồi, hơn nữa còn chết trong tay võ giả nhân loại.
U Minh Cự Mãng vốn không có bất cứ ấn tượng tốt gì đối với võ giả nhân loại, thấy người mẹ mà mình nhớ nhung mấy năm bị giết, tự nhiên càng phẫn nộ.
Hơn nữa bên cạnh còn có Ma Quân của loài Hắc Ám mê hoặc, U Minh Cự Mãng đã nảy sinh lòng trả thù nhân loại, quyết định phối hợp với loài Hắc Ám giết nhân loại Địa Tinh.
Vì thế có cảnh tinh thú bạo loạn toàn cầu!!!

“Này này, ngươi đang ngây người ra làm gì thế? Tư xuân sao? Tuy rằng ta giết rất nhiều con cái của ngươi, nhưng cũng không cần vội vã tạo con rắn nhỏ như thế chứ.” Đột nhiên, một giọng nói hèn hạ vang lên.
U Minh Cự Mãng phục hồi tinh thần lại từ trong hồi ức, ánh mắt hơi lờ mờ nhìn Vương Đằng: “… Tạo ra, tạo ra con rắn nhỏ??”
Đột nhiên vô số vạch đen buông xuống từ trên đầu nó.
Thần cmn tạo ra con rắn nhỏ!
Người có đầu óc bình thường đều khó có khả năng nghĩ đến chuyện này dưới tình huống như vậy đi.
Có phải lối suy nghĩ của nhân loại này hơi bị lệch không?
U Minh Cự Mãng điên cuồng rít gào trong lòng, trong nháy mắt muốn lập tức bóp chết thằng nhãi nhân loại trước mắt này.
“Con rắn nhỏ, nói xem ngươi đến từ đâu? Sao lại biết ngôn ngữ Địa Tinh vậy?” Vương Đằng mở miệng lần nữa, hỏi.
“Con… con rắn nhỏ!!!”
Chu Huyền Vũ há miệng thật to, ngây ngốc nhìn Vương Đằng.
Gọi một con cự mãng lớn như vậy thành con rắn nhỏ, Vương Đằng tên này rốt cuộc suy nghĩ như thế nào vậy!
“…” U Minh Cự Mãng đã đến bên bờ bùng nổ, đường đường U Minh Cự Mãng bị gọi là con rắn nhỏ, nó không có sĩ diện sao?
Ngươi mới là con rắn nhỏ, cả nhà ngươi đều là con rắn nhỏ!
“Thằng nhãi, ngươi dám sỉ nhục bổn vương?” U Minh Cự Mãng gầm lên giận dữ.
“Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đâu.” Vương Đằng nói.
“…”
“Muốn chết!”
U Minh Cự Mãng chưa bao giờ cảm thấy một nhân loại sẽ khiến cho người ta phiền chán như vậy, trên đầu giật giật, cuối cùng không chịu nổi, phát ra tiếng rít gào, môt cái đuôi lớn chợt đánh từ trong mây đen xuống.
Rầm!
Toàn bộ bầu trời phát ra tiếng động dữ dội, không gian giống như cũng đang chấn động, giống như sắp không chịu nổi, trực tiếp vỡ vụn ra.
Một màn này, đáng sợ!
Vốn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận