Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 367: Ta muốn làm người tốt nhưng cẩu hệ thống không cho phép!

Có vẻ như có thứ gì đó kỳ lạ đã xâm nhập vào đây!
Thuật ám sát!
Tổng cộng có 13 điểm thuật ám sát.
Thuật ám sát: 13/100 (nhập môn).
Hắn không khỏi nhắm mắt vào để lĩnh hội. Quả nhiên ở một góc xó xỉnh nào đó trong đầu có thêm một đoạn ký ức, chính là liên quan đến thuật ám sát này.
Cái gọi là thuật ám sát bao hàm rất nhiều nội dung. Chẳng hạn như một loạt các kỹ xảo ám sát khi địch phòng ngự sơ suất, thậm chí còn có một vài phương pháp hạ độc vô cùng kỳ quái, vân vân…
Một sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh có thể im hơi lặng tiếng mà giết chết mục tiêu của hắn!
Đây chính là đỉnh cao nhất của thuật ám sát!
Tất nhiên thuật ám sát mà Vương Đằng có được chỉ là nội dung đơn giản thôi, nếu muốn đạt đến cấp cao cấp nhất thì chỉ có thể dựa vào việc nạp thuộc tính.
Chỉ cần đủ thuộc tính thì muốn trở nên mạnh bao nhiêu sẽ mạnh bấy nhiêu.
“Tại sao ta luôn lấy được mấy kỹ năng kỳ kỳ quái quái vậy?” Vương Đằng sờ cằm, đồng thời cũng cảm thấy hơi vui vẻ, lại không nhịn được mà cảm thấy chua xót trong lòng.
Ta muốn làm một người tốt nhưng cẩu hệ thống không cho phép!

Ngày hôm sau, tiểu đội của Vương Đằng lại tập hợp đi đến phòng hậu cần của toàn nhà để chọn nhiệm vụ.
Điều đáng nói là, bởi vì nhiệm vụ trước xuất hiện một tên võ giả cấp Chiến Binh tam tinh, điều này đã được Sở cảnh sát xác minh, nên tiểu đội của Vương Đằng lại được tăng thêm 100 học phần.
Cũng có thể nói rằng, lần này tổng cộng bọn họ nhận được 300 học phần khen thưởng.
Lúc này việc tiếp nhận nhiệm vụ vẫn do Vương Đằng làm chủ, hắn cũng không từ chối. Thời gian có hạn, bọn họ đã lãng phí bốn ngày mới hoàn thành một nhiệm vụ, mặc dù nhiệm vụ này có thể có giá trị bằng bốn năm nhiệm vụ của người khác nhưng từ trước tới nay, Vương Đằng không bao giờ so sánh tiểu đội của mình với những tiểu đội khác.
Phải làm đến mức giới hạn, cho nên phải nắm chặt thời gian, cố gắng hết sức để hoàn thành được thật nhiều nhiệm vụ.
Lần trước nếu không phải đám người Hách Chính Nghiệp là lần đầu tiên làm nhiệm vụ thì hắn cũng không muốn cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày đâu. Chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, nghỉ ngơi cái rắm ấy, tiếp tục làm nhiệm vụ mới là chân lý.
“Chọn cái này đi.” Lúc này Vương Đằng chọn một nhiệm vụ trong Sở cảnh sát, tiếp tục hợp đội.
Hách Chính Nghiệp, Viên Tịnh và những người khác nhìn lướt qua nội dung nhiệm vụ, bỗng trong lòng trở nên câm nín.
Chi tiết nhiệm vụ: Trợ giúp Sở cảnh sát bắt giết võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh hệ Phong – Lôi Huy. Người này từng là nhân viên nội bộ trong Sở cảnh sát, ăn trộm của công, sau khi bị phát hiện giết chết đồng nghiệp trong Sở cảnh sát thì bỏ trốn. Hắn rất giỏi về đao pháp, cận chiến và thực lực vô cùng mạnh.
Điều kiện: Có ít nhất năm võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh cao cấp và một võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh hoặc hai võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh hợp thành một đội.
Khen thưởng: 400 học phần.
So với nhiệm vụ trước thì độ khó của nhiệm vụ lần này chỉ có hơn chứ không kém. Nhiệm vụ lần trước gần như đã lấy đi nửa cái mạng của bọn họ rồi, lần này lại còn thế nữa!
Cả đám người không ngừng kêu khổ trong lòng.
“Được rồi, đừng có làm cái vẻ nửa sống nửa chết đấy nữa. Độ khó của nhiệm vụ càng cao thì tiến bộ mới nhanh được chứ!” Vương Đằng nói mà không hề chút có áp lực nào.
“Đội trưởng, ngươi đúng là đứng nói chuyện không đau eo mà!” Hách Chính Nghiệp nói với vẻ mặt đau khổ.
“Eo ta tốt!” Vương Đằng gật đầu nói.
“…” Mọi người.
Nhiệm vụ lần này được giao bởi Sở cảnh sát khu thành nam. Đám người Vương Đằng đi tới Sở cảnh sát khu thành nam để bàn giao nhiệm vụ với cảnh sát ở bên đó.
Phụ trách tiếp đón hắn ở cửa chính là một người đàn ông trung niên mặc quân phục. Người này chính là Sở trưởng của Sở cảnh sát khu thành nam.
“Các vị, ban đầu Lôi Huy lấy trộm công pháp tu luyện hệ Phong mà Sở cảnh sát bọn ta tình cờ thu được trong một lần làm nhiệm vụ, mà vừa hay hắn cũng có thiên phú hệ Phong, nhưng ngặt cái là hắn lại không có đủ vốn để mua công pháp thế nên mới bí quá hoá liều đi lấy trộm, nhưng rất không may cho hắn đã bị một nhân viên của Sở cảnh sát phát hiện ra. Thật không ngờ được Lôi Huy không hề quan tâm đến tình nghĩa đồng nghiệp mà ra tay giết hại một cách dã man.” Sở trưởng Tân nói.
“Chỉ vì lấy trộm công pháp thôi sao?” Vương Đằng hơi kinh ngạc: “Không phải hiện tại có rất nhiều con đường có thể lấy được công pháp tu luyện à? Theo như ta biết thì người bình thường hoàn toàn có thể ký kết khế ước với một số gia tộc và thương nghiệp mà.”
“Nếu như có thể thì có ai tình nguyện giao tương lai của mình vào tay của kẻ khác đâu.” Sở trưởng Tân nói đầy ẩn ý: “Một khi đã ký kết khế ước thì muốn trở lại làm người tự do rất khó. Người như Lôi Huy sẽ không cam nguyện khuất phục trước người khác đâu, hắn luôn tìm kiếm biện pháp tốt hơn. Nếu như lần đó không có người phát hiện ra thì hắn đã thành công rồi.”
Vương Đằng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Chỉ có thể nói tên Lôi Huy kia không may mắn cho lắm, lấy trộm của công, với sự cảnh giác và lên kế hoạch của đối phương thì rất có thể hắn sẽ bình yên vô sự, sau này tìm đại một lý do như ông lão ở đầu phố thấy hắn cốt cách thanh kỳ nên đã tặng hắn một quyển bí tịch để tu luyện và các loại thoái thác khác nữa, không có chứng cứ thì không ai có thể bắt hắn. Tiếc là lại bị người khác bắt gặp…
“Được rồi, chúng ta trở lại với việc chính. Chúng ta truy bắt hắn kéo dài được nửa năm rồi nhưng hắn rất quen thuộc phong cách làm việc của chúng ta nên lúc nào cũng có thể tránh được trước khi chúng ta đến lục soát, sau đó hắn sẽ chạy trốn sang những tỉnh khác. Chẳng qua mấy ngày gần đây không biết vì sao hắn lại trở về Đông Hải, bị người khác tận mắt chứng kiến phát hiện ra sau đó lặng lẽ báo án nên chúng ta mới có thể biết được vị trí của hắn.” Sở trưởng Tân vừa cười khổ vừa nói: “Bây giờ thằng khốn Lôi Huy kia đang ẩn núp ở một thôn trong thành. Từ những thông tin trong tài liệu mà các Sở cảnh sát của các tỉnh khác chuyển đến thì chỉ trong vòng nửa năm Lôi Huy đã đạt đến cấp Chiến Binh nhị tinh, có thể nói là tiến bộ thần tốc, thêm nữa hắn còn là võ giả thuộc tính hệ Phong biến dị nên càng khó đối phó hơn.”
“Sở trưởng Tân yên tâm, nếu chúng ta đã nhận nhiệm vụ này thì tất nhiên đã nắm chắc. Chúng ta cũng không đến mức lấy tính mạng ra làm trò đùa.” Vương Đằng nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói: “Huống chi nếu hệ thống nhiệm vụ cho phép chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ thì điều đó chứng tỏ chúng ta có năng lực này.”
Sở trưởng Tân gật đầu, không nói gì nữa. Điều nên nói hắn đã nói hết rồi, bọn họ nhận nhiệm vụ thì tất nhiên bọn họ cũng phải tự gánh lấy hậu quả.
Tại làng đô thị.
Nhóm người Vương Đằng ra khỏi Sở cảnh sát khu thành nam thì liền đi thẳng đến nơi này.
Lúc này mới hơn chín giờ, đa số người đều đã ra ngoài làm việc, ở thành phố lớn như Đông Hải này, tiền thuê một số nhà trọ là vô cùng cao, rất nhiều người đi làm không thuê nổi, chỉ có thể lựa chọn ở những làng đô thị như thế này.
Mặc dù hoàn cảnh không tốt, nhưng giá cả lại rẻ.
Cuộc sống không dễ dàng, không phải ai cũng được hạnh phúc giống như nhóm người Vương Đằng.
Họ ăn mặc tiết kiệm, giảm bớt các loại chi tiêu, vậy mà số tiền tích lũy được sau một năm có khi còn chưa đủ để nhóm người Vương Đằng ăn một bữa cơm tại canteen lầu hai.
Thực tế chính là tàn khốc như thế.
Khu ổ chuột có không ít cửa tiệm buôn bán tạp hóa, một hai ông lão bà lão ngồi trong tiệm, nửa ngày không thấy bóng dáng một người khách đến mua đồ.
Bốn phía trong nhà tương đối nhỏ hẹp, bất cứ nơi nào cũng có thể nhìn thấy dây điện rũ ra bên ngoài, cùng với những chiếc sào phơi đồ với đủ loại quần áo trên đó.
Mấy người Vương Đằng đứng trên sân thượng của một tòa nhà, nhìn về một số căn phòng thấp hơn ở trước mặt.
Giáo viên Lưu Phong cũng theo tới, nhưng lại không xuất hiện.
Lúc thi hành nhiệm vụ, hắn đều núp trong bóng tối, trừ khi sinh viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không hắn cũng sẽ không ra tay.
“Chính là chỗ này rồi!” Viên Tĩnh nhìn địa chỉ cụ thể mà bên Sở cảnh sát cung cấp nói.
Tòa nhà mà Lôi Huy cư ngụ nằm ở vị trí giáp biên giới, vô cùng cũ nát, không có nhiều người ở.
“Bây giờ chúng ta ra tay luôn à?” Hách Chính Nghiệp hỏi.
“Được, bây giờ cũng không có người, lập tức ra tay sẽ không gây sự chú ý cho quá nhiều người. Các ngươi phái một người lên gõ cửa, những người còn lại mai phục ở bên cạnh, ta giúp các ngươi xem xét xung quanh, phòng trường hợp có người thường đến gần.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Lấy lý do gì để gõ cửa đây?” Lý Văn Đống buộc miệng hỏi.
“phường đến đưa tình người được không?” Vương Đằng tức giận nói.
“...” Mọi người.
Sau khi Vương Đằng sắp xếp xong, mấy người họ không lãng phí thời gian nữa, lập tức hành động.
Nhưng lại có một vấn đề gây rắc rối xảy ra.
“Ai sẽ đi gõ cửa?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong nhất thời không thể đưa ra quyết định, tất nhiên người đi gõ cửa sẽ có thể gặp những nguy hiểm nhất định.
“Chơi kéo búa bao đi” Vương Đằng nói xen vào.
“…” Mọi người nhìn Vương Đằng một cái, tuy rằng có chút cạn lời, nhưng cũng rất chân thành tiếp thu ý kiến của hắn, suy cho cùng cũng không có biện pháp nào khác tốt hơn.
Thế là mấy sinh viên tụ lại chơi trò kéo búa bao ấu trĩ…
Đá, kéo, bao!
Hách Chính Nghiệp hít một hơi thật sâu, vẻ mặt tràn đầy sự đau khổ, hắn thua rồi.
Lần này thật sự bắt đầu hành động rồi, nhóm người Lý Văn Đống và Viên Tịnh mai phục ở xung quanh căn phòng, còn Hách Chính Nghiệp thì bước đến cửa chính.
“Cộc cộc cộc!”
“Mở cửa, phường đến đưa tình người!”
“…”
Vương Đằng không thể không che mặt lại, tên ngốc này!
Thình thịch!
Ngay sau đó, cửa chính mở ra, một bóng dáng bất thình lình nhảy bổ ra, một luồng sáng sắc bén đột ngột xuất hiện, đâm về phía Hách Chính Nghiệp đang đứng ngoài cửa.
“Má ơi, đội trưởng, ngươi lừa ta!” Hách Chính Nghiệp lập tức trợn trắng mắt, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị thọc tiết.
May là lúc gõ cửa hắn đã gồng cứng cả cơ bắp trên người, sớm đã chuẩn bị tháo chạy, trong phòng là một võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh thực thụ, hắn làm sao có thể là đối thủ được.
Lúc này nhìn thấy bóng người từ trong phòng xông ra, hắn không cần suy nghĩ thì đã bổ nhào về phía bên cạnh.
Nhưng mà tốc độ của đối phương cực nhanh, luồng ánh sáng kia vừa chuyển động đã đâm vào phía sau lưng của Hách Chính Nghiệp.
Nhưng mà chuyện kỳ quái lại xảy ra, đòn tấn công của hắn đường như đụng phải một vật thể vô hình, không thể làm Hách Chính Nghiệp bị thương.
“Trò vặt!” Vương Đằng ngồi trên thành sân thượng, nhìn cuộc chiến bên dưới, bĩu môi.
Một luồng niệm lực tinh thần lan tràn, quấn quanh tay của hắn…
Bóng người kia căn bản không biết chuyện gì xảy ra, lúc này mặt liền biến sắc.
Còn đám người Viên Tịnh, Lý Văn Đống bên cạnh cuối cùng cũng kịp phản ứng, lao nhao tấn công về phía hắn.
Hơn nữa cuối cùng mọi người cũng nhìn rõ người này chính là Lôi Huy, người đang bị truy nã.
Lôi Huy tấn công một lần không thành công, căn bản không ngừng lại mà lập tức né tránh đòn tấn công của những người khác, phóng chạy về phía con hẻm bên ngoài.
“Không xong, đừng để hắn chạy!”
Hách Chính Nghiệp bò dậy từ trên mặt đất, hét lớn.
Hắn còn tưởng rằng bản thân né tránh được đòn tấn công của đối phương, hồn nhiên không biết được rằng lúc nãy hắn đã dạo một vòng quanh quỷ môn quan. Hắn nhìn thấy bóng người đó sắp chạy, lập tức co giò đuổi theo.
“Cẩn thận một chút!” Đám người Lý Văn Đống lập tức lên tiếng nhắc nhở, rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Vương Đằng đứng dậy, mũi chân nhún nhẹ một cái trên sân thượng, cơ thể nhảy về phía trước, đuổi theo sát mọi người.
Hách Chính Nghiệp đuổi kịp, đập một côn về phía Lôi Huy.
Lôi Huy lập tức dừng lại, né sang một bên, các sinh viên còn lại mai phục ở bốn phía, bao vây lại, kẹp hắn ở chính giữa.
“Lôi Huy, bó tay chịu trói đi, ngươi không có đường thoát đâu.” Hách Chính Nghiệp quát to.
“Mấy tên gà mờ mà cũng muốn bắt ta à!” Lôi Huy nói bằng một giọng điệu khinh thường. Dựa vào mắt nhìn lão làng của hắn, vừa nhìn đã biết đám người Hách Chính Nghiệp không có kinh nghiệm thực chiến gì, còn rất non nớt.
Mặc dù đám thanh niên đối diện này xem ra có vẻ không mạnh, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định dây dưa, có người tìm đến cửa, điều này cho thấy Sở cảnh sát đã biết nơi ẩn thân của hắn, chẳng lẽ còn đợi nhiều người hơn nữa đến bắt hắn sao?
“Đừng nói nhảm với hắn nữa, ra tay đi.” Lý Văn Đống dường như đoán được ý định của Lôi Huy, lập tức quát to.
Mấy người họ cũng không ngu, cùng nhau phát động tấn công, dùng các loại binh khí chém thẳng về phía Lôi Huy.
“Xem ra không giết một hai người thì không đi được rồi.” Trong ánh mắt Lôi Huy chợt lóe lên một tia tàn khốc.
Nửa năm nay hắn từ một nhân viên cảnh vụ biến thành kẻ đào phạm, đã trải qua rất nhiều chuyện, trên người đã luôn mang một luồng khí hung hãn, sớm đã trở thành một gã liều mạng chân chính.
Chiến đao trong tay của hắn ánh lên một tia sáng xanh, lưỡi đao đẩy trường côn của Hách Chính Nghiệp ra, lập tức chuyển hướng vuốt qua cổ của Lý Văn Đống.
Lý Văn Đống giơ đao lên đỡ, nguy hiểm dồn dập, lại bị một luồng sức mạnh khổng lồ đạp bay ra ngoài.
Xét về thực lực, cấp Chiến Binh nhất tinh đối đầu với cấp Chiến Binh nhị tinh, thì hắn tất nhiên ở thế yếu hơn, đối đầu trực diện chắc chắn không thể có phần thắng.
Lôi Huy muốn thừa thắng truy kích lấy mạng của Lý Văn Đống, chỉ tiếc là những người còn lại đã ập tới, Lôi Huy chỉ đành phải xoay người lại ngăn cản.
Hắn quét một đao ngang qua, đẩy lùi nhóm người kia.
Sau đó hắn nhắm vào Viên Tịnh, trong ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh, rồi nhảy lên cao, chém một nhát về phía Viên Tịnh.
Nhưng khi hắn đang ở trên không trung thì đột nhiên dừng lại một chút.
“Lại là luồng sức mạnh kỳ quái kia?!” Vẻ mặt Lôi Huy đầy hoảng sợ.
Viên Tịnh có thể thi đỗ vào Hoàng Hải thì vốn dĩ bản thân cũng không phải là loại công tử bột gì nên lúc này nhah chóng nắm bắt cơ hội, bộc phát nguyên lực, đâm một nhát vào tim Lôi Huy.
Nguyên lực toàn thân của Lôi Huy bộc phát, cố gắng chống đỡ, người bị xê dịch một khoảng ngắn.
Xoẹt!
Chiến kiếm của Viên Tịnh đâm vào lồng ngực của hắn, nhưng chưa đâm xuyên qua tim mà hắn đã kịp né tránh.
Lôi Huy là một kẻ hung ác, không, hắn là người sói!
Chỉ thấy hắn cười dữ tợn một tiếng, bàn tay bao trùm bởi nguyên lực nắm chặt lấy chiến kiếm của Viên Tịnh, trong miệng phun ra một búng máu, văng thẳng lên mặt Viên Tịnh.
Viên Tịnh biến sắc, theo bản năng buông kiếm lui ra.
Vòng vây lập tức xuất hiện lỗ hổng, Lôi Huy vung một nhát đao ra phía sau, xông ra khỏi lỗ hổng, chạy ra phía xa.
Tuy nhiên hắn chỉ mới vừa chạy được mấy bước thì đột nhiên té nhào, úp mặt xuống, lăn quay ra đất!
Xoẹt!
Chiến kiếm còn ghim trên người hắn đâm thẳng hoàn toàn vào ngực, xuyên qua cả lưng của hắn.
“…”
Đám người Hách Chính Nghiệp lúc này đều sững sờ.
Cái gì vậy?
Bọn họ đều cho rằng Lôi Huy bỏ chạy mất rồi, kết quả hắn lại vô duyên vô cớ nhào lên!
Đúng vậy, chính là vô duyên vô cớ, bọn họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lôi Huy đã ngã xuống rồi.
Lúc này Vương Đằng nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống trước mặt đám người, vài người mới đột nhiên bừng tỉnh.
“Đội trưởng, vừa nãy là ngươi ra tay sao?” Hách Chính Nghiệp kinh ngạc hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng hắn tự nhào lên sao!” Vương Đằng liếc hắn một cái, tức giận nói.
Trong lòng mọi người đều chấn động.
Thực lực của Vương Đằng rốt cuộc là mạnh đến mức nào!?
Lại có thể dễ dàng giải quyết Lôi Huy là chiến binh cấp nhị tinh.
Mà bọn họ hoàn toàn không nhìn ra Vương Đằng rốt cuộc đã làm như thế nào, điều này có hơi đáng sợ.
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta.” Viên Tịnh đi tới, nhẹ nhàng nói.
“Ừ.” Vương Đằng biết nàng đang nói đến cái gì, không hề phủ nhận, gật đầu, nói: “Chiến đấu sinh tử cần quyết đoán, vũ khí rơi vào tay đối phương, nên bỏ thì bỏ, đừng có bất kì do dự nào, ngoài ra cũng cần giữ lại vài phần sức lực, có thể chiến cũng có thể lùi.”
“Ta biết rồi!” Viên Tịnh khiêm tốn tiếp thu, lúc này nàng vẫn còn chút nghĩ mà phát sợ, lần dạy bảo này đủ để cô ghi nhớ rất lâu.
“Đội trưởng, ngươi gài bẫy ta!” Hách Chính Nghiệp u oán nhìn Vương Đằng, kêu gào.
“Ngươi nói cái gì, ta không biết gì cả, không liên quan đến ta!” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Phì…” Mọi người phụt cười.
“Hách Chính Nghiệp, bản thân ngươi ngu ngốc thì đừng oán trách đội trưởng chứ!” Lý Văn Đống ha ha cười nói.
“Cút cút cút, ai ngu ngốc chứ!” Hách Chính Nghiệp tức giận.
Nhiệm vụ hoàn thành, mấy người thả lỏng, gần đây cũng quen thuộc không ít, không kiềm được mà nói cười náo nhiệt.
Đột nhiên, cô gái trong đội tên Hoàng Bình hô to: “Hắn chưa chết!”
Vương Đằng gần như ngay lập tức cũng đã để ý đến những tiếng động nhỏ phát ra từ thi thể Lôi Huy, nhíu mày nhìn qua.
Những người khác nghe thấy tiếng kêu của Hoàng Bình, nhao nhao quay đầu nhìn về hướng Lôi Huy.
“Hắn vẫn chưa chết??!” Viên Tịnh nhìn thân thể có hơi co rúm của Lôi Huy, kinh ngạc nói.
“Quan tâm hắn chết hay chưa, nhìn dáng vẻ này uy hiếp cũng không lớn, đi lên cho hắn một dao, tiễn Phật thì tiễn đến Tây phương.” Hách Chính Nghiệp tuỳ tiện nói.
Đồng thời muốn đi lên bổ đao.
“Đừng nhúc nhích!” Vương Đằng quát.
Hách Chính Nghiệp dừng bước theo bản năng, quay đầu nhìn về phía Vương Đằng: “Làm sao vậy? Đội trưởng.”
“Các ngươi mau nhìn kìa!” Viên Tịnh giọng nói có chút run rẩy kêu lên.
Thân Thể Lôi Huy bỗng nhiên run rẩy dữ dội, giống như bị động kinh, toàn bộ thân thể cong lại, cơ bắp trên thân thể giống như có thứ gì đó nhúc nhích bên trong.
Thân thể hắn bắt đầu phồng lên.
Leng keng!
Chiến kiếm cắm ở ngực hắn bị bắp thịt ép ra ngoài, rơi xuống mặt đất.
Bên ngoài miệng vết thương bốc lên từng sợi khói đen, sau đó nhanh chóng lành lại, trong miệngg Lôi Huy phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp của dã thú.
“Đây là?”
Ánh mắt Vương Đằng hơi ngưng lại, hắn cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc.
Nguyên lực Hắc Ám!!!
“Địa tinh sao lại xuất hiện nguyên lực Hắc Ám?” Ánh mắt Vương Đằng gắt gao nhìn những biến hoá trên cơ thể của Lôi Huy, trong lòng đầy nghi ngờ.
“Các ngươi lùi ra xa đi.” Vương Đằng mở miệng nói.
“Đội trưởng!” đám người Hách Chính Nghiệp không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng những biến hoá trên người Lôi Huy khiến bọn họ cảm thấy một luồng cơn ớn lạnh không thể giải thích được, cảm giác khủng hoảng dày đặc bao phủ lấy họ.
Bọn họ rất muốn rời khỏi ngay lập tức, nhưng lại không thể bỏ Vương Đằng lại một mình.
“Đi!” Vương Đằng kiên quyết nói.
Sự kì dị và khó sinh của loài Hắc Ám, nơi này chỉ có hắn biết, hơi không cẩn thận, là đám gà mờ Hách Chính Nghiệp rất có khả năng bị giết chết.
Thấy đám người Hách Chính Nghiệp còn ở lại tại chỗ, Vương Đằng đành phải giải thích vài câu: “Thứ này không uy hiếp ta được, nhưng mà cực kì nguy hiểm với các ngươi, với lại nếu để nó chạy thoát, sẽ có rất nhiều phiền phức, các ngươi còn không biết bí mật trong đó, bây giờ chỉ cần theo lời ta nói mà làm là được.”
“Vậy ngươi cẩn thận!”
Nghe hắn nói như vậy, mấy người Hách Chính Nghiệp biết không giúp được gì, chua xót trong lòng, lùi ra xa.
“Ha ha….ha!”
Tiếng thở nặng nề truyển đến, Lôi Huy từ từ đứng thẳng dậy, chiều cao của hắn ước tính hơn hai mét.
Hắn ngẩng đầu lên, dáng vẻ gương mặt biến đổi lớn.
“WTF, đây thật sự là người sói hả!” ngoài xa, Hách Chính Nghiệp nhìn thấy dáng vẻ của hắn, không nhịn nổi hét lên.
Bộ dáng của Lôi Huy lúc này đã hoàn toàn không giống hình người nữa, trên mặt cũng mọc ra nhiều lông đen, khoé miệng lộ ra răng nanh dữ tợn, giống người nhưng không phải người, giống sói cũng không phải sói, con ngươi cũng biến thành con ngươi giống dã thú, hiện ra hung quang màu đỏ tươi.
“Lại là một loài Hắc Ám khác sao?” Vương Đằng đánh giá nó.
“Gào!” Lôi Huy phát ra tiếng gầm trầm thấp, gầm gừ nói với Vương Đằng: “Hại ta không thể không hoàn thành chuyển hoá trước thời hạn, ngươi nên chết đi!”
“Vậy mà vẫn còn giữ lại lý trí?” Vương Đằng hơi ngạc nhiên.
“Ha, haha! Ha ha ha…” Lôi Huy thấy hắn coi thường mình, tức đến bật cười, nụ cười có hơi bất ổn: “Ta sẽ xé ngươi ra thành từng mảnh.”
“Không đúng, nhìn hình dạng này vẫn còn chưa bị ảnh hưởng, có hơi hung tàn, còn có chút thần kinh.” Vương Đằng lẩm bẩm.
“…”
Mặt sói của Lôi Huy không nhận ra mà co rúm mấy cái, giống như đã tức giận đến cực điểm.
“Ngươi cái tên này….”
“Bây giờ có phải ngươi rất muốn giết ta không?” Vương Đằng hỏi.
“…”
“Sau khi biến thành hình dạng này, có phải sẽ muốn ăn thịt người không?” Vương Đằng thấy hắn không đáp, lại hỏi.
“…”
“Hay là muốn uống máu người gì gì đó?”
“…”
Đám người Hách Chính Nghiệp nhìn đến ngu người.
Đụng phải loài quái vật này, không nhanh chóng giải quyết, vẫn còn ở đó hỏi mấy câu hỏi kì lạ, ngươi đây là đang thẩm vấn điều tra sao?
Mấy người liếc nhìn nhau, ào ào bái phục mạch não của Vương Đằng.
Vương Đằng hình như rất hào hứng, có rất nhiều thắc mắc, đột nhiên lại nghĩ ra cái gì đó, tiếp tục hỏi: “ À đúng rồi, lại nói ngươi rốt cuộc là ôm tâm thái như thế nào, mới muốn biến thành bộ dạng xấu xí như vậy?”
“….”
“Có phải tâm lí ngươi biến thái không?”
“…”
Mỗi khi Vương Đằng hỏi một câu, cơn giận của Lôi Huy càng tăng lên một đoạn, lúc này hoàn toàn nổ tung.
Hắn cũng không biết tại sao mình phải nghe Vương Đằng hỏi nhiều như vậy.
“Ngươi…”
“Đủ rồi!”
Lôi Huy rống lên một tiếng, trong nháy mắt biến thành một đạo bóng đen tan biến tại chỗ, từ dỉnh đầu Vương Đằng nhào xuống.
Xuỳ!
Một khắc sau, một thanh chiến kiếm đâm xuyên qua tim hắn.
“…”
Một cảnh tượng thật quen thuộc.
Lôi Huy trợn to mắt, hắn thậm chí còn không nhìn rõ rốt cuộc Vương Đằng ra tay lúc nào, lòng ngực đã trúng một kiếm.
“Tại, tại sao?” Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc.
Tại sao hắn đã biến thành loài Hắc Ám, trở nên hùng mạnh như vậy, khủng khiếp như vậy, mà vẫn bị một kiếm đâm xuyên ngực.
Thế giới này đến cùng là như thế nào vậy?
Lôi Huy tỏ vẻ không hiểu ra sao, hỗn độn giữa không trung.
“Bởi vì ngươi quá yếu chứ sao.”
Vương Đằng nhìn vẻ mặt chết không nhắm mắt của Lôi Huy, nhân từ nói cho hắn câu trả lời.
“Không đúng, tại sao ngươi vẫn chưa chết?” Sau đó hắn ngạc nhiên hỏi lại.
“Đi chết đi!”
Lôi Huy tất nhiên không muốn trả lời, gào thét một tiếng, thân thể chìm xuống, hai tay hoá thành móng vuốt sắc bén chụp về phía đầu Vương Đằng.
Vương Đằng tung nắm đấm ra, nghênh đón móng vuốt sắc bén của Lôi Huy.
Bụp!
Một lực rất lớn đánh bay hắn.
Lôi Huy cảm thấy như thể móng vuốt của mình chạm vào một bề mặt kim loại vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không thể phá vỡ phòng ngự của Vương Đằng được.
Hắn run sợ trong lòng, lộn một vòng trên không trung, hai chân đạp lên bức tường bên cạnh rồi trực tiếp bỏ chạy về phía xa.
Sở dĩ đã lâu vậy rồi mà hắn không bị bắt bao giờ là bởi vì hắn sẽ bỏ chạy bất cứ khi nào có cơ hội, giống như một con chuột nhát gan, chỉ biết trốn trong một con cống hôi hám tối tăm.
Lôi Huy đã hóa thân thành một người sói tốc độ cực nhanh, bốn chân chạm đất, trên vách tường cũng có thể đi như trên đất bằng.
Nhưng lần này hắn đã gặp phải Vương Đằng.
Tật Phong Bộ!
Tốc độ của Vương Đằng tăng vọt trong nháy mắt, nhanh chóng xông về phía Lôi Huy.
“Mẹ kiếp!”
Lôi Huy nghe thấy tiếng gió sau lưng thì quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Nguyên lực hệ Phong quanh quẩn trên hai móng tạo thành vuốt sắt, phóng về phía Vương Đằng phía xa xa.
Xuỳ!
Lưỡi dao gió ma sát với không khí.
Thân hình Vương Đằng khẽ lóe lên, tránh khỏi công kích của lưỡi dao gió.
Lôi Huy không ngừng thi triển phóng ra lưỡi dao gió, cố gắng làm chậm tốc độ của Vương Đằng.
Tuy nhiên, mặc dù Vương Đằng đang né tránh nhưng tốc độ của hắn không hề chậm lại tí nào, thậm chí còn ngày càng nhanh hơn.
Khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn lại.
“Đừng giãy dụa vô ích nữa, ngươi trốn không thoát đâu.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Lôi Huy không nói một lời nào, khi Vương Đằng tới gần, hắn đột nhiên quay đầu lại, há miệng phun ra một quả cầu sáng màu xanh đen.
Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, Vương Đằng không ngờ Lôi Huy lại có thể phun ra một đòn tấn công từ trong miệng mình như vậy, trong lòng giật thót.
Ầm!
Quả cầu sáng màu xanh đen nhanh như tia chớp, rơi thẳng vào trên người Vương Đằng, sau đó nổ tung, hào quang màu xanh đen bao phủ khắp nơi.
“Bị đòn này của ta đánh trúng, ngươi nhất định phải chết!”
Lôi Huy có chút đắc ý.
Đây là con át chủ bài cuối cùng của hắn, vào thời điểm quan trọng hắn mới sử dụng vì muốn có được hiệu quả tấn công bất ngờ vào giờ phút này.
Nhưng khi ánh sáng tan đi, hắn sửng sốt phát hiện Vương Đằng không bị thương chút nào, một lớp nguyên lực màu vàng đất bảo vệ toàn thân Vương Đằng.
“Đây là… chiến kỹ phòng ngự!!” Lôi Huy khó mà tin được thốt lên.
Sao lại có thể như này?
Lôi Huy gần như muốn tự kỷ luôn.
Tại sao các đòn tấn công của hắn đều bị khắc chế? Thanh niên trước mắt này rốt cuộc là quái thai chui từ nơi nào ra vậy?
Vương Đằng không bị thương tổn cọng lông cọng tóc nào hết, thừa dịp Lôi Huy đang ngây người, mạnh mẽ lao về phía trước.
Ngay khi Lôi Huy định tránh đi thì Vương Đằng đã lao tới bên cạnh hắn, đồng thời cảm thấy cổ đau nhức kịch liệt, trời đất quay cuồng trước mặt.
“Ồ, cái cơ thể lông lá này là của ai đây? Xấu xí quá đi mất!”
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Lôi Huy, sau đó mất đi ý thức, chìm vào trong bóng tối.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn trở lại vòng tay của Hắc Ám!
Thân thể to lớn ngã rầm xuống đất.
Vương Đằng tiến lên, xác nhận hắn đã chết hoàn toàn rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng giết chết hắn rồi, tên này thật sự rất biết chạy trốn.”
Sau khi Lôi Huy chết đi, một số bong bóng thuộc tính nổi lên.
Nhặt lấy!
‘Nguyên lực hệ Phong x36’
‘Thiên phú hệ Phong trung cấp x5’
‘Đạn Ám Phong x1’
‘Nguyên lực Hắc Ám x8’

Vương Đằng hơi sững sờ!
Không ngờ Lôi Huy này lại rớt ra nhiều đồ tốt như vậy.
Không cần phải nói tới nguyên lực hệ Phong và nguyên lực Hắc Ám nữa, hiện nay hai loại nguyên lực này đều ở cấp Chiến Binh tam tinh, cách đột phá vẫn còn một chặng đường.
Sau đó là thiên phú hệ Phong trung cấp.
Vương Đằng vốn đã có thiên phú hệ Phong trung cấp, cộng thêm 5 điểm thiên phú hệ Phong trung cấp, mặc dù không có thay đổi gì, nhưng nó cũng khiến cảm ứng của hắn nhạy bén hơn với nguyên lực hệ Phong giữa thế giới này.
Thiên phú hệ Phong trung cấp: 11/500
Cuối cùng là chiến kỹ đặc biệt – Đạn Ám Phong!
Chiến kỹ này là chiêu cuối cùng mà Lôi Huy sử dụng ban nãy, có thể phun ra từ trong miệng, tấn công bất ngờ, rất hữu dụng.
Đồ tốt!
Vương Đằng sờ sờ cằm, khóe miệng dần dần nở nụ cười tưởng như vô hại.
Lúc này, đám người Hách Chính Nghiệp tập trung lại, nhìn xác chết của Lôi Huy nằm trên mặt đất, có hơi tò mò, cũng có hơi sợ hãi.
Con chó chết này trông độc đáo ghê!
Rốt cuộc là phải có bao nhiêu quyết tâm, Lôi Huy mới có thể chấp nhận bản thân mình trở thành quái vật như này?
Bọn họ không hiểu nổi.
“Rốt cuộc thì đây là cái quỷ gì vậy?” Hách Chính Nghiệp không nhịn được hỏi.
Đám người Viên Tịnh cũng nhìn Vương Đằng, hy vọng có thể nhận được câu trả lời nào đó từ trong miệng hắn.
“Loài Hắc Ám!” Vương Đằng giải thích.
Nếu bọn họ đã gặp nhau rồi thì không có gì phải giấu giếm nữa hết, vả lại sau này bọn họ cũng sẽ biết thôi, biết sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt.
“Nếu các ngươi đơn độc đụng phải nó, có thể chạy thì chạy càng xa càng tốt, cứng rắn chống lại thì tám chín phần mười sẽ bị giết chết.” Vương Đằng nói.
Mấy người nhanh chóng gật đầu, vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy hết rồi, bị đâm xuyên tim cũng không chết, bắt buộc phải chém đứt đầu, có thể thấy được cái thứ này không dễ giết chút nào.
Bọn họ không có sức mạnh như Vương Đằng, chắc chắn không thể dễ dàng ra tay như hắn được.
“Nhưng rất kỳ lạ, trước đây ta đã từng gặp phải một loài Hắc Ấm khác, bị đâm xuyên qua trái tim sẽ chết ngay, không lẽ loài Hắc Ám người sói này khác biệt sao?” Vương Đằng cau mày.
“Hay là trái tim hắn có chỗ kỳ lạ?” Viên Tịnh hỏi.
Trong lòng Vương Đằng khẽ động, nhưng không nói gì, lấy điện thoại ra báo cho Sở cảnh sát quận Nam Thành đến chở xác đi.
Người của Sở cảnh sát đã đợi lệnh ở gần đó từ lâu, nhận được thông báo vội vã chạy đến ngay.
Sở trưởng Tân đích thân đến hiện trường, nhìn thấy thi thể của Lôi Huy thì vô cùng ngạc nhiên: “Loài Hắc Ám!!”
Vương Đằng cũng không ngạc nhiên, sự tồn tại của loài Hắc Ám hẳn là một số quan chức cấp cao cũng đã biết đến rồi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Sở trưởng Tân hỏi.
“Như ngươi thấy đó, Lôi Huy đã chuyển hoá mình thành loài Hắc Ám.” Vương Đằng đáp.
“Thằng khốn này, lại điên rồ đến vậy, lẽ nào hắn không biết việc này có nghĩa là gì sao?” Sở trưởng Tân oán hận nói.
“Sở trưởng Tân, độ khó của nhiệm vụ này quá cao, có phải nên tăng phần thưởng học phần của chúng ta một chút không?” Vương Đằng nói.
“Được thôi, sau khi quay về ta sẽ tăng phần thưởng lên mức thích hợp.” Sở trưởng Tân vui vẻ gật đầu, cười nói: “Mấy người các ngươi thực sự là tuổi trẻ tài cao, mới trẻ như vậy đã có thể giết chết loài Hắc Ám, tương lai sau này chắc chắn sẽ rất tươi sáng.”
Đám người Hách Chính Nghiệp trông có vẻ hơi kỳ lạ, bọn họ phát hiện ra rồi, không có ai có con mắt chọn nhiệm vụ như Vương Đằng hết, đều sẽ có phát sinh tai nạn, phần thưởng cũng sẽ được tăng lên, không biết nên nói là việc tốt hay xấu nữa.
Nếu là một học sinh bình thường gặp phải tình huống này, đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ, có giữ được mạng của mình hay không đã là một vấn đề rồi.
“À phải rồi, tên Lôi Huy này có hơi kỳ lạ, vừa rồi ta đâm xuyên qua trái tim hắn nhưng lại không giết chết được hắn, Sở trưởng Tân có biết lý do không?” Vương Đằng hỏi.
“Còn có chuyện như vậy sao?” Sở trưởng Tân ngạc nhiên, trầm ngâm nói: “Sở cảnh sát của bọn ta không có quyền xử lý thi thể của loài Hắc Ám này, đến lúc đó nhất định sẽ bàn giao lại cho quân đội. Ta sẽ nói với họ về chuyện này, đợi có kết quả khám nghiệm tử thi, ta sẽ thông báo cho các ngươi biết.”
“Được, vậy thì làm phiền ngươi rồi!” Vương Đằng nói: “Ngoài ra, ta luôn cảm thấy việc Lôi Huy quay trở lại Đông Hải là có toan tính gì đó, vả lại làm thế nào mà hắn lại có được phương pháp chuyển hóa thành loài Hắc Ám cũng rất đáng để điều tra, tốt hơn hết là Sở trưởng Tân nên đề cập chuyện này với Bộ Chỉ huy quân sự.”
“Ừ, yên tâm đi, chúng ta thận trọng hơn bất cứ ai về loài Hắc Ám.” Sở trưởng Tân nói.
Trong quá trình chiến đấu với Lôi Huy, trừ khi xuất hiện nguy hiểm chết người, Vương Đằng không hề can thiệp vào, cho dù đám người Hách Chính Nghiệp bị thương cũng vẫn vậy.
Không có ai là không bị thương trong khi chiến đấu hết, Vương Đằng có thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ không chết, nhưng hắn sẽ không bảo vệ họ giống như một bảo mẫu.
Cho nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ, họ phải quay lại trường học để dưỡng thương.
Bên phía Sở trưởng Tân phản hồi lại rất nhanh, đã bù thêm 200 học phần vào buổi chiều, Vương Đằng không hề băn khoăn, 200 học phần đã là khá nhiều rồi.
Về việc liên quan đến trái tim của Lôi Huy, hắn cũng đã cho lời giải đáp.
Vị trí tim của Lôi Huy có hơi khác so với người bình thường, nó lệch sang bên phải một chút, chứ không phải hắn có được năng lực đặc biệt gì sau khi trở thành một loài Hắc Ám.
Nghe vậy Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm, nếu như đâm xuyên tim mà còn không chết được, vậy loài Hắc Ám thật sự là muốn nghịch thiên luôn rồi.
Bởi vì bọn họ đều bị thương nhẹ, tiểu đội do Vương Đằng dẫn đầu đã nhanh chóng trở lại làm nhiệm vụ.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã hơn nửa tháng.
Không thể không nói, những sinh viên có thể thi vào trường Quân đội Hoàng Hải đều khá xuất sắc.
Đám người Hách Chính Nghiệp trưởng thành rất nhanh, bắt đầu từ một tay mơ, bây giờ họ có thể một mình hoàn thành một số nhiệm vụ có độ khó cấp Chiến Binh nhất tinh rồi.
Thái độ của họ cũng đã thay đổi khá nhiều, trở nên bình tĩnh hơn, quyết đoán hơn, dần dần trở thành một võ giả thực thụ.
Hôm nay, đám người Vương Đằng trở lại trường học để nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, đột nhiên nghe được một số tin tức xấu.
Có tiểu đội gặp chuyện rồi!
Tiểu đội gặp chuyện là một đội đến từ lớp Chiến Tranh số 2, thoáng cái đã có hai học sinh tử vong, ngoài ra còn có bốn học sinh bị thương nặng!
Kết quả này có hơi bi thảm.
Các giáo viên đã nói trước từ lâu, đi làm nhiệm vụ sẽ bị thương, sẽ chết người.
Các bạn sinh viên cũng hiểu điều này, nhưng nói thật thì, họ chưa thực sự gặp qua trường hợp như này, hoặc là có vài người còn không cho đó là thật.
Cho nên tiểu đội của lớp Chiến Tranh số 2 sau khi trải qua một vài nhiệm vụ đơn giản trước đây xong thì trở nên kiêu ngạo, cứ muốn chọn nhiệm vụ cấp Chiến Binh nhị tinh có độ khó tương đối cao.
Kết quả bởi vì một số sơ xuất đã gây ra hậu quả thương tâm như hiện tại.
Chưa nói đến có giáo viên bảo vệ, giáo viên cũng không phải toàn năng, lúc trước bọn họ đã dặn dò rồi, nếu ngay từ đầu đã ôm ấp ý nghĩ có người che chở, vậy thì tỷ lệ tử vong chỉ có cao hơn mà thôi.
Thái độ rất quan trọng, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Chỉ là lần này giáo viên không cứu được người, khiến các sinh viên vô cùng ngạc nhiên.
Lúc trước cũng có một số tiểu đội đã gặp phải nguy hiểm, đều được giáo viên kịp thời cứu giúp.
Có lẽ chỉ có thể nói rằng họ không may mắn mà thôi.
Tóm lại, họ đều là sinh viên của ngôi trường nổi tiếng, có những năm tháng tươi đẹp, tiền đồ rộng mở mà lại chết thảm như thế này… Thật đáng tiếc! Đáng thương! Đáng buồn!
Trong tòa nhà hậu cần, mọi người đều đang bàn tán về chuyện này.
Một số đội đã sẵn sàng chọn một nhiệm vụ có độ khó cao, khi nghe được tin có người chết, ngay lập tức quyết định lại cẩu một phen.
Lý Văn Đống quay trở lại sau khi đi hỏi thăm một số tin tức, tâm trạng có hơi trầm xuống, nói: “Hai sinh viên tử vong ở lớp bên cạnh là một nam một nữ, bình thường cũng hay gặp mặt, cũng xem là quen biết nhau, không ngờ lại qua đời như thế này.”
“Có biết nguyên nhân cái chết là gì không?” Vương Đằng hỏi.
“Hình như là họ đang đi săn tinh thú cấp nhị tinh, tình báo cho thấy chỉ có một con, nhưng thực tế có tới hai con, bọn họ bất cẩn bị con thứ hai đang ẩn mình trong bóng tối đánh lén” Lý Văn Đống nói.
“Tinh thú sao! Có một số tinh thú còn khó đối phó hơn cả võ giả, vả lại trí thông minh cũng không thấp, rất xảo quyệt, mấy người này cũng lớn gan gớm, mới qua hơn nửa tháng đã dám lựa chọn loại nhiệm vụ này.” Hách Chính Nghiệp nói.
“Nhưng chuyện này cũng cho thấy một điều, tình báo của nhiệm vụ chưa chắc đã chính xác, rất có thể đã xảy ra tình huống bất ngờ” Viên Tịnh phân tích.
“Ai nói không đâu, hai nhiệm vụ lúc trước chúng ta thực hiện, có cái nào là không xảy ra tình huống bất ngờ đâu, nếu không có đội trưởng ở đó, chúng ta đã trở thành đối tượng mặc niệm của các bạn học rồi.” Hách Chính Nghiệp còn sợ hãi trong lòng nói.
“Quên đi, không nói chuyện này nữa, sau này chúng ta chọn nhiệm vụ cẩn thận hơn là được, đừng giống như bọn họ.” Lý Văn Đống nói.

Hai ngày sau.
Bên trong một ngọn núi ở sát biên giới Đông Hải.
Hách Chính Nghiệp một côn đánh gãy xương cột sống của một con tinh thú loài sói, kết thúc cuộc đời của nó trong tiếng kêu rên.
“Tinh thú thật sự rất là khó đối phó!”
Vài người thở hổn hển, với những vết thương trên cơ thể, máu tươi chảy ra từ nhiều nơi, đến nỗi họ phải liên tục nhe răng vì đau đớn.
Ánh mắt nhìn về phía Vương Đằng có hơi oán hận trong lòng.
Vừa mới nghe tin trong trường có người chết dưới miệng của một con tinh thú, Vương Đằng đã dẫn họ tiếp nhận nhiệm vụ săn lùng một con tinh thú cấp nhất tinh do Sở Hộ thành phát lệnh.
Moẹ nó có cần lừa đảo như vậy không!
Dù biết rằng Vương Đằng chỉ là muốn tốt cho họ nhưng kiểu này cũng quá tàn nhẫn, nói đi là đi, ngay cả thời gian phản ứng lại cũng không có.
Vương Đằng không thèm để ý đến bọn họ, nhặt lấy hai bong bóng thuộc tính rớt ra từ con tinh thú trước mặt.
‘Nguyên lực hệ Mộc x20’
‘Thuộc tính trắng x14’

Khi nguyên lực hệ Mộc được hòa quyện vào trong nguyên hạch, cả người Vương Đằng đột nhiên chấn động.
Cấp Chiến binh tứ tinh hệ Mộc — Đã xong!!!
Hệ Mộc: 12/2000 (tứ tinh)
“Đi thôi, nhanh chóng trở về xử lý vết thương của các ngươi, nếu không máu của các ngươi sẽ chảy hết mất.”
Mấy người Hách Chính Nghiệp cúi đầu nhìn xuống dưới, trên mặt đất có nguyên một vũng máu, lập tức cảm thấy chóng mặt hoa mắt, gào khóc: “A … Ta sắp chết rồi, nhanh lên, mau trở về…”
Vương Đằng lắc đầu không nói nên lời.

Đợi đám người Vương Đằng rời đi xong, Lưu Phong hiện ra nguyên hình, cau mày lẩm bẩm: “Gần đây các nơi ở Địa tinh càng ngày càng có nhiều tinh thú xuất hiện, thậm chí dấu vết của loài Hắc Ám cũng xuất hiện ngày càng thường xuyên, bọn đầu trâu mặt ngựa ở các nơi không ngừng làm chuyện mờ ám, thật là thời buổi rối ren…”
Lại một tuần nữa trôi qua, tiểu đội của Vương Đằng lại hoàn thành thêm ba nhiệm vụ nữa, độ khó không thấp, tỷ lệ hoàn thành rất cao, hơn nữa những nhiệm vụ sau này chủ yếu đều do bảy người Hạo Chính Hưng thực hiện, Vương Đằng chỉ ở sau hỗ trợ, không có ra tay gì hết, điều này khiến cho Lưu Phong vô cùng ngạc nhiên.
Lúc đầu hắn không xem trọng đám người Hách Chính Nghiệp cho lắm, thực lực của các thành viên khác trong đội một đều kém nhất trong lớp, xếp vào đội một của Vương Đằng là để cân bằng thực lực mà thôi.
Vương Đằng rất mạnh, nhưng các giáo viên không nghĩ rằng hắn có thể đưa đội này đi lên, học phần tích luỹ cuối cùng của bọn họ có thể được xếp vào mức trung bình trong tất cả các đội sinh viên năm nhất là đã tốt lắm rồi.
Tiếc là các giáo viên đều sai rồi, Vương Đằng đã cứng rắn nâng đội gà mờ rank đồng này lên một đẳng cấp mới!
Lưu Phong bây giờ thậm chí cảm thấy, thực lực của đội Vương Đằng đã có thể xếp vào top 3, đương nhiên phải loại trừ Vương Đằng ra, nếu như thêm cả Vương Đằng vào, thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa tất nhiên là phải đứng thứ nhất rồi.

Ban đêm, trong một con hẻm sâu, bóng người phía trước đang chạy thục mạng, phía sau có ba người đang đuổi theo.
“Đứng lại!”
Một người hét lớn.
Kết quả tất nhiên là càng hét, bóng người phía trước lại chạy càng nhanh.
Nhưng khi bóng người vừa chạy qua ngã ba đường, một bóng đen chợt vụt ra khỏi con hẻm bên cạnh.
Bụp!
Một âm thanh trầm thấp vang lên, bóng người đang chạy trốn trở tay không kịp bị đâm ngã xuống đất, ngay lập tức ngất đi.
“Này, cho ngươi chạy!”
Vài người vây quanh, khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng, chính là đám người Hách Chính Nghiệp.
“Phương pháp của đội trưởng thật sự có ích, võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh đỉnh cao lại bị chúng ta chơi xỏ à?” Hách Chính Nghiệp khó tin nói.
Trong con hẻm nhỏ tối tăm, có vài bóng dáng vây quanh một người đang ngất xỉu, xì xào bàn tán, thì thầm với nhau, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười hê hê hê, hình ảnh vô cùng kỳ dị.
Ai không biết còn tưởng là một đám biến thái đang âm mưu chuyện gì đó ghê tởm ở đây.
“Các ngươi đủ rồi đó!”
Vương Đằng nhìn đám người mà không nói nên lời, không phải chỉ là một mưu kế nho nhỏ thôi sao, cần phải phản ứng dữ dội đến mức này à?
“Tránh ra tránh ra, để ta làm chút chuyện.”
Hắn phất tay đuổi mấy người kia ra đằng khác, sau đó lấy ra một viên gạch, đập bộp bộp bộp thật mạnh vào cái người đang ngất xỉu dưới mặt đất.
Đám người Hách Chính Nghiệp nhìn mà choáng váng.
Độc ác quá rồi đó!
Mấy người liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn ra một ý nghĩ giống nhau từ trong ánh mắt của đối phương…
Có phải tâm lý của đội trưởng có vấn đề không?
Một lúc sau, Vương Đằng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hài lòng, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Tổng cộng thu hoạch được 8 điểm thuộc tính tinh thần.
Đám người Hách Chính Nghiệp lập tức đưa mắt ra chỗ khác, giống như chưa từng nhìn thấy gì vậy.
“Ta ghét nhất là loại người cặn bã này!” Vương Đằng tự lẩm bẩm một câu như đang giải thích.
Nhưng mà đám người Hách Chính Nghiệp đương nhiên là không tin, cười he he trong lòng, nói cứ như thể nếu không phải loại người cặn bã thì ngươi sẽ không đánh người ta ra nông nỗi kia vậy.
“Rút lui đi, nhiệm vụ cuối cùng kia để ngày mai giải quyết!” Vương Đằng nói.
“Hê hê, không biết lần này chúng ta sẽ được xếp hạng mấy đây?” Hách Chính Nghiệp có chút hưng phấn mà nói.
“Học phần đội ngũ chúng ta tích lũy được có lẽ cũng không ít đâu…”
Giọng nói nhỏ dần, Lưu Phong đi ra từ trong bóng tối, khóe miệng giật giật: “Học phần của các ngươi không phải nhiều bình thường.”

Ngày hôm sau.
Trên sân trường, tất cả các sinh viên đại học năm nhất lại một lần nữa tụ tập ở đây, tiếng thảo luận cứ liên tiếp vang lên.
Mọi người đều đã thay đổi rất nhiều, đều đã trải qua những nhiệm vụ chiến đấu thực tế, trong các đội đều không tránh khỏi việc mất đi mấy mạng người, tính tình mỗi người cũng trở nên thay đổi, không còn non nớt như lúc đầu nữa mà đã chín chắn hơn.
Tất nhiên là cũng sẽ có người khoe khoang rồi!
“Các ngươi không biết đâu, trước đây tiểu đội bọn ta đã phải làm một nhiệm vụ bao vây và tiêu diệt võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh, wow, thực sự là quá nguy hiểm rồi, may mà cuối cùng đội trưởng của bọn ta đã cố gắng xoay chuyển tình thế, lấy thương đổi thương, mới giết được cái tên lưu manh kia.” Một học sinh khá kích động nói.
“Các ngươi thế mà lại dám nhận nhiệm vụ bao vây và tiêu diệt cấp Chiến Binh nhị tinh, nhiều nhất bọn ta chỉ nhận nhiệm vụ cấp Chiến Binh nhất tinh đỉnh cao thôi.” Có người khâm phục nói.
“Không có gì đâu không có gì đâu.” Trần Dương vẫy tay, tỏ vẻ rất khiêm tốn, nhưng khóe miệng đang không kìm được mà nhếch lên của hắn đã bộc lộ ra vẻ đắc ý.
“Đội trưởng, ngươi đừng khiêm tốn, lần này đội ngũ chúng ta có thể lấy được học phần cao như vậy đều do ngươi mà.” Cậu học sinh lúc nãy kia tiếp tục tâng bốc Trần Dương.
“Có gì đâu mà!” Trần Dương cười cười lắc đầu liên tục.
“Ơ, đám Vương Đằng đến rồi kìa.” Đột nhiên có người kêu lên.
“Cái đội ngũ kia của Vương Đằng, thực lực của những người còn lại là kém cỏi nhất, cũng không biết lần này bọn họ tích lũy được bao nhiêu học phần đây?”
“Chắc là không nhiều đâu, những người còn lại toàn là gánh nặng mà.”
“Nhưng mà tất cả bọn họ có thể sống sót trở về đã là kỳ tích rồi…”
Trần Dương nhếch mép, nói với Vương Đằng đang đi đến gần: “Vương Đằng, chúng ta cùng so xem học phần đội ngũ của ai cao hơn không? Người thua phải…”
“Không so!” Vương Đằng trực tiếp xua tay đáp.
“...” Trần Dương.
ĐMM có thể để ta nói hết câu không?
“Chẳng lẽ tiểu đội của các ngươi ăn chơi một tháng trời, tự biết học phần của mình quá thấp, cho nên đến so cũng không dám so à?” Trần Dương chế nhạo hỏi.
Mấy người Hách Chính Nghiệp lập tức trợn mắt nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận