Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 269: Sắp lạnh rồi?

Toà cao ốc Hậu cần.
Lúc này, mặc dù đã tám giờ, nhưng trong toà nhà vẫn sáng sủa như cũ, rất nhiều sinh viên ra vào trong đó, không khác gì ban ngày.
Vương Đằng trực tiếp đến tầng ba, giao nhận nhiệm vụ.
Nộp lên cỏ Huyễn Viêm, phán định nhiệm vụ hoàn thành, thu hoạch được học phần, nhiệm vụ lần đầu tiên của Vương Đằng kết thúc mỹ mãn. Ừm, mặc dù có chút ngoài ý muốn nho nhỏ như vậy, nhưng không ảnh hưởng toàn cục.
Sau đó, hắn trở lại ký túc xá số 1 khu C.
Vừa vào cửa, hắn còn chưa bật đèn, một luồng kình phong bỗng đánh tới.
“Ai?” Vương Đằng giật mình, quát lạnh.
Thế tới của đối phương cực nhanh, hắn không kịp trốn tránh, chỉ có thể đánh mạnh một quyền qua đó.
Ầm!
Vương Đằng cảm thấy rõ ràng nắm đấm của mình nện lên một nắm tay khác, lập tức phát ra tiếng nổ ấm ầm, sức lực to lớn đẩy hắn không ngừng rút lui về sau.
“Ồ!” Người đối diện trong bóng tối phát ra một tiếng kêu nhẹ.
Chân Vương Đằng lui về sau, giẫm mạnh, trực tiếp đạp tan sàn nhà, mới miễn cưỡng ngừng lại thế lui được, ánh mắt ngưng lại nhìn về phía bóng tối.
“Ngươi là ai?”
“Hừ!” Đối phương hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào, đánh tới lần nữa.
Bàn tay của hắn hiện ra ánh sáng nhạt. Đó là nguyên lực, nhưng lại cực kì cô đọng, ánh sáng nội liễm, không có thực lực tuyệt đối mạnh thì sẽ không làm được đến mức này.
Đối phương là người hung ác không nói nhiều, ra tay tàn nhẫn, chiêu nào cũng trí mạng, ánh sáng nhạt màu xanh trên tay ngưng tụ thành hình đao, sắc bén vô cùng.
Mỗi một quyền, mỗi một chưởng, mỗi một chân phảng phất đều hóa thành vũ khí sát thương kinh khủng, đâm thẳng đến chổ hiểm.
Sắc mặt Vương Đằng lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng.
MMP!
Lão tử chọc ai trên ai rồi?
Phái loại cường giả này tới giết ta! !
Trong lòng mắng to, nhưng không dám so suất chút nào, hắn tránh đi mấy lần công kích cực kỳ nguy hiểm, quay người… chạy đi!
Người tập kích: “...”
Bên ngoài chính là trường học, Vương Đằng tin tưởng chỉ cần hắn chạy ra hô to một tiếng, đến lúc đó cường giả trong trường sẽ nghe tiếng rồi tới, mặc cho kẻ tập kích này mạnh hơn, cũng phải bó tay chịu trói, ngã nhào tại chỗ!
Ý nghĩ rất tốt, thế nhưng hiện thực lại tàn khốc như vậy!
Khi hắn ba chân bốn cẳng, xông tới cửa, lại phát hiện một bức tường năng lượng trong suốt ngăn cản đường sống của hắn.
“Mẹ nó, bạo tay như thế, vì giết ta, có cần thiết hay không?”
Trong lòng Vương Đằng chỉ muốn chửi thề.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là đối phương đã sớm bày ra trận pháp phù văn, chỉ đợi hắn trở về, bước vào ký túc xá sẽ khởi động, vây chết hắn trong đó.
Im hơi lặng tiếng!
Đợi đến khi cường giả trong trường phát hiện, phỏng chừng thi thể của hắn đã lạnh ngắt rồi!
Hay cho một kế bắt rùa trong hũ!
Đối phương đã bày ra bẫy này, nhất định ăn chắc xử lý hắn trước khi cường giả của trường kịp phản ứng.
Vương Đằng cảm thấy mình sắp lạnh rồi!
Không phải giữa trưa chỉ làm màu chút thôi sao, đến tối đã muốn mạnh mẽ làm ta ngã nhào. Ông trời, ngươi quá ác rồi!
Rốt cuộc, ai muốn giết ta? ?
Trần Hạng Minh, Nhậm Kình Thương…
Vương Đằng thay đổi suy nghĩ thật nhanh trong đầu, toàn bộ ký túc xá bị trận pháp phù văn bao phủ phong tỏa, cho dù hô to cũng vô dụng.
Giường bên trong bị rung sụp, bên ngoài cũng không nghe thấy chút âm thanh nào!
Lúc này, kình phong điên cuồng truyền đến từ sau lưng, người tập kích lại giết tới phía sau lần nữa. Vương Đằng cảm thấy vị trí trái tim hơi đau nhói, biến sắc.
“Con… Mẹ... Nó, liều!”
Vương Đằng lập tức tăng tốc độ lên tới cực hạn, phát động Tật Phong Bộ, cả người phảng phất hóa thành một trận gió, biến mất tại chỗ.
“Ồ!”
Bóng người trong bóng tối phát ra tiếng nhẹ kêu thứ hai, dường như vô cùng kinh ngạc.
Chẳng qua, thế công của hắn không ngừng chút nào, đồng thời sau khi cảm giác được tốc độ của Vương Đằng tăng mạnh, tốc độ của hắn cũng tăng lên rất nhiều, theo đuổi không bỏ.
“Người này rốt cuộc có thực lực gì?”
Vương Đằng lập tức mở ra Linh Thị, một cụm ánh sáng vô cùng chói mắt ánh vào trong mắt hắn, suýt chói sáng mù mắt hắn!
“Xong rồi!”
“Xong rồi!”
“Xong rồi!”
Chuyện quan trọng nói ba lần!
Vương Đằng kinh hãi trong lòng, hắn lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng nguyên lực khổng lồ như vậy.
Đó là thực lực cỡ nào?
Hắn không biết, nhưng vẫn ngoan cố chống cự, chờ chết tuyệt đối không phải lựa chọn của hắn.
Giờ phút này, hắn đã bất chấp che dấu, hoàn toàn bùng nổ toàn bộ thực lực, không lùi mà tiến tới, chiến kiếm xuất hiện trong tay, vạch ra một ánh kiếm óng ánh.
Trực tiếp dùng thủ đoạn tấn công mạnh nhất!
Một vàng một đỏ, hai kiếm thế xen lẫn nhau, mãnh liệt mà ra!
“Ầm!”
“Ồ!”
Trong tiếng nổ vang, tiếng thứ ba kêu nhẹ truyền ra.
Vương Đằng không chú ý âm thanh này. Hắn chém kiếm thế trúng đối phương, đồng thời mượn nhờ lực xung kích nhanh chóng đi tới bức tường năng lượng trong suốt bên cạnh.
Rầm rầm rầm!
Trong ba hơi thở ngắn ngủi, Vương Đằng đánh ra mấy chục quyền, dưới sự nguy hiểm sống chết, tiềm lực bùng nổ, nắm đấm nhanh kinh người!
Hắn biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của người nọ, biện pháp duy nhất chỉ có phá vỡ trận pháp rồi chạy đi.
“Két… Két…”
Nghe được âm thanh này, Vương Đằng mừng rỡ trong lòng. Với nhiều loại nguyên lực duy trì, hắn dốc sức đánh vào, bức tường trong suốt rốt cục xuất hiện khe hở.
Đối phương phỏng chừng không nghĩ tới thực lực Vương Đằng ẩn giấu lại lên đến cấp Chiến Binh tam tinh, thậm chí nếu mấy loại nguyên lực chống lên nhau, sức chiến đấu có thể sánh bằng cấp Chiến Binh tứ tinh.
Dốc hết sức, hắn có thể đánh vỡ trận pháp phù văn này!
Khi Vương Đằng đang chuẩn bị thừa thế xông lên đánh nát nó, bức tường trong suốt trước mặt bỗng biến mất không còn tăm hơi.
Một quyền của hắn đánh vào khoảng không.
“??”
Thân thể hướng về phía trước lảo đảo một chút, Vương Đằng lộ vẻ mặt ngơ ngác.
Tiếng nổ vang sau lưng đã biến mất, một tiếng giòn vang đột nhiên truyền đến từ trong gian phòng.
“Tách!”
Đèn phòng khách bị người ta bật lên.
Ánh sáng đột nhiên sáng rõ làm Vương Đằng hoa mắt. Hắn biến sắc, đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên.
“Được rồi, đừng giày vò nữa!”
Quay đầu nhìn lại, toàn bộ phòng khách đã loạn thành một đoàn, rất nhiều nơi bị phá hỏng, đầy hố và vết rách, vô cùng thê thảm.
Mà trên ghế sa lon phòng khách, một người phụ nữ trẻ tuổi, thoạt nhìn chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi ngồi chỗ đó, rất hứng thú nhìn Vương Đằng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Vương Đằng nhìn nàng, cảnh giác mà hỏi.
Người phụ nữ mỉm cười: “Ngươi đoán đi!”
Vương Đằng: “...”
Con mẹ nó ngươi đoán!
Đoán cái cọng lông á, vô duyên vô cớ xông vào chỗ ởcủa người khác, không nói nửa câu, vừa lên chính là sát chiêu, suýt nữa lấy mệnh hắn, bây giờ lại ra vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì là muốn ồn ào thế nào? ?
“A, tức giận rồi!” Người phụ nữ kia nhìn sắc mặt giống như oan ức của Vương Đằng, cười phì một tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Vương Đằng đen mặt lại, nói.
“Dáng vẻ tức giận của ngươi còn rất thú vị, giống như một đứa trẻ con ba tuổi bị đứa trẻ lớn hơn sát vách ức hiếp vậy, hiện tại có phải muốn trở về tìm mẹ không?” Người phụ nữ kia nói.
(▼ mãnh ▼#)
Ngươi mới là trẻ con ba tuổi!
Ngươi mới tìm mẹ!
Lông mày Vương Đằng nhíu chặt, hắn tức gần chết.
Lúc này hắn rốt cục ý thức được, người phụ nữ này căn bản không phải tới giết hắn, mặc dù không biết nàng rốt cuộc ôm mục đích gì, nhưng tối thiểu là hắn an toàn.
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lửa giận bị người phụ nữ này kích thích, nói thản nhiên: “Ngươi nói ta là trẻ con ba tuổi, thì chẳng phải đang thừa nhận ngươi chính là đứa trẻ lớn hơn sát vách sao.”
Vừa dứt lời, người phụ nữ kia bỗng biến mất từ trên ghế salon, rồi đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vương Đằng, sau đó...
“Cốc!”
Một phát đập vào đầu hắn.
Đồng tử Vương Đằng co lại. Hắn căn bản không trốn thoát được, chỉ có thể cứng đờ tiếp nhận cú này.
“Hí!”
Lần này, sức lực quả thực không nhẹ, hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
“Là ngươi tự nói, đánh ta làm gì!” Vương Đằng vò đầu, tức giận trừng người phụ nữ kia.
Đồng thời, hắn lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, vô ý thức rời xa đối phương, mặc dù với thực lực kinh khủng như vậy của nàng, lui xa nữa cũng không có tác dụng trứng gì.
“Ta có thể nói, nhưng ngươi không thể nói.” Người phụ nữ như cười như không liếc mắt nhìn hắn, nói.
Bên trong phòng khách, Vương Đằng ngồi đối diện người phụ nữ xa lạ, trong lòng vô cùng cảnh giác.
Hắn đứng ngồi không yên, rất muốn nàng mau mau rời đi, nhưng đối phương có vẻ không hề muốn đi sớm như vậy.
Lúc này, vì cách gần hơn nên Vương Đằng có thể nghiêm túc đánh giá nàng vài lần.
Dung mạo của người phụ nữ này thật sự rất đẹp, trong số nữ giới mà Vương Đằng từng được gặp thì chưa có ai có thể sánh bằng nàng.
Kể cả Lâm Sơ Hàm cũng không.
Hơn thế, khí chất của nàng vô cùng xuất chúng, biếng nhác, cao quý, thanh lịch, khí thế, thậm chí cả uy nghiêm…
Những khí chất ấy dung hòa làm một mà lại chẳng hề mâu thuẫn chút nào.
Hay có thể nói rằng, bản thân nàng đã là một tập hợp đầy sự mâu thuẫn.
Vậy nên dù khí chất ấy có mâu thuẫn thì cũng không làm người ta cảm thấy đột ngột, mà chỉ khiến người ta ấn tượng sâu sắc hơn mà thôi.
Đây là người phụ nữ mà dù nàng đi đến đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm.
Đang nghĩ ngợi thì Vương Đằng đột nhiên sửng sốt.
Đòn công kích toàn lực vừa rồi không hề gây ra bất cứ tổn thương nào cho người phụ nữ này, thậm chí cũng không để lại bất cứ dấu vết nào trên quần áo của nàng.
Thực lực này… thật khiến người ta sợ hãi!
Vương Đằng không nhìn thấu được nàng.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Chị này…”
“Hử? Ta lớn đến thế sao?” Nàng mỉm cười, dịu dàng nhìn hắn.
Vương Đằng không khỏi liếc nhìn bộ ngực vĩ đại của nàng và rất muốn gật đầu hô to: “Phải!”
Nhưng hắn biết làm vậy kiểu gì cũng bị đánh chết.
Bỗng dưng Vương Đằng cảm thấy sống lưng hơi ớn lạnh, hắn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ.
Một tia sáng sắc bén vụt qua rồi biến mất.
“Ngươi đang nhìn gì đấy?”
Người phụ nữ nhìn Vương Đằng với vẻ mặt không cảm xúc.
“Không, không nhìn gì ạ?” Vương Đằng giật thon thót, nuốt nước miếng, xấu hổ nói.
“Còn tái phạm thì cứ cẩn thận mắt của ngươi đấy, cho ngươi một cơ hội sắp xếp lại lời nói, có lời gì thì nói đi.” Người phụ nữ khoanh tay, miễn cưỡng tựa vào ghế sa lon, đôi chân dài đung đưa nhè nhẹ, đẹp không sao tả xiết.
Ánh mắt của Vương Đằng suýt nữa lại bị hấp dẫn.
Nhưng hắn ngồi nghiêm chỉnh, mắt không dám chớp, dõng dạc nói: “Vị... chị này, xin hỏi rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Ồ, thật ra ta chả muốn gì cả, lão Bành nói trong trường học chúng ta có một thiên tài xuất chúng và bảo ta nhanh chóng trở về, nên ta muốn thử xem thiên tài này rốt cuộc thế nào mà khiến ta phải vội vã trở về từ chiến trường như vậy.” Người phụ nữ đủng đỉnh nói.
Lượng thông tin hơi lớn à nha!
Mới trở về từ chiến trường?
Người phụ nữ này rốt cuộc có lai lịch gì?
Hơn nữa, lão Bành mà nàng nói…
Vương Đằng chần chừ hỏi: “Là... Tổng viện trưởng Bành ạ?”
“Ngoài hắn thì còn ai vào đây.” Người phụ nữ gẩy móng tay thản nhiên nói.
“Vậy ngươi là?” Vương Đằng hỏi thật cẩn thận.
Có thể gọi Bành Viễn Sơn là lão Bành thì người phụ nữ này chắc chắn không hề đơn giản.
“Ta à.” Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Đằng, dí dỏm nói: “Ta chính là hiệu trưởng của các ngươi.”
“WTF?”
Cả người Vương Đằng ngây ra như phỗng.
Hiệu trưởng??
Hắn nhìn người phụ nữ lười biếng trước mặt mà không tài nào liên tưởng nổi nàng với vai trò là hiệu trưởng.
“Chắc ngươi không đùa ta đấy chứ?” Vương Đằng nghi ngờ hỏi.
Người phụ nữ không lên tiếng mà ngoái đầu về phía cửa.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền vào từ bên ngoài cửa.
“Đúng thế đấy, nàng chính là hiệu trưởng trường ta – Đàm Đài Tuyền!”
“Tổng viện trưởng!” Vương Đằng giật mình.
Bành Viễn Sơn rảo bước đi vào, gật đầu với hắn, sau đó nhìn khung cảnh lộn xộn bốn xung quanh thì không khỏi cười khổ, nói: “Hiệu trưởng à, ngươi không thể đổi chỗ khác để thử nghiệm thực lực của Vương Đằng được ư?”
“Không.” Đàm Đài Tuyền tỉnh queo trả lời.
Bành Viễn Sơn: “...”
Nói vậy, theo tình hình này thì rõ ràng người phụ nữ này chính là vị hiệu trưởng chưa từng lộ mặt ở trường của bọn họ!!
Thật là khó tin!
Liếc nhìn người phụ nữ lười nhác ngả ngớn trên ghế sa lon hệt như một con cá muối kia, nào có giống một người hiệu trưởng?
Khóe miệng Vương Đằng giật giật. Hắn lắc đầu, thật sự không biết nên diễn tả tâm trạng của hắn lúc này như thế nào.
Bành Viễn Sơn cũng bất đắc dĩ, quay đầu nói với Vương Đằng: “Ta đến đây chủ yếu để cho ngươi biết, nàng thật là hiệu trưởng của trường ta, lúc nãy hiệu trưởng muốn thử năng lực của ngươi thôi, mong ngươi không để bụng, cũng không cần lo lắng gì cả.”
Vương Đằng không biết nên nói gì, nếu nói không hề lo lắng thì tuyệt đối không có khả năng.
Trận thử sức lúc nãy đã khiến thực lực của hắn hoàn toàn bại lộ trước mặt Đàm Đài Tuyền. Đứng trước nguy cơ sống chết, hắn đã để lộ quá nhiều, nên hắn gần như không còn bí mật gì trước mặt Đàm Đài Tuyền cả, điều đó làm Vương Đằng có chút bất an khó mà tiêu tan.
“Được rồi, lão Bành à, đừng có ba lăng nhăng nữa. Nếu không việc gì thì đừng lảng vảng ở đây, trường học có bao nhiêu việc không phải xử lý à? Nhanh chân đi làm đi chứ, đi đi, ta sẽ lo chuyện của đứa trẻ này.” Đàm Đài Tuyền mất kiên nhẫn phất tay.
“...”
Bành Viễn Sơn không dưng bị vứt bỏ, trán nổi gân xanh, tâm trạng gần như muốn nổ tung.
Ngươi còn biết trường học có nhiều việc phải xử lý??
Thế trước đó ngươi đi làm gì.
Làm hiệu trưởng mà ngày nào cũng biến mất tăm mất tích, bỏ mặc toàn bộ công việc, thế mà ngươi còn không biết xấu hổ!
...
“Oán khí nồng nặc quá!” Vương Đằng tròn mắt nhìn Bành Viễn Sơn.
Quả nhiên, Đàm Đài Tuyền là một phụ nữ có tính cách ngang ngược quá mà, đến cả tổng viện trưởng Bành cũng nổi giận như thế, thật đáng thương.
Cuối cùng, Bành Viễn Sơn chỉ biết tức giận hừ mũi một tiếng, đầy bụng u oán phất tay rời đi.
Vương Đằng không khỏi liếc nhìn Đàm Đài Tuyền.
“Ngươi nhìn ta làm gì.” Đàm Đài Tuyền hơi chột dạ, ngượng ngập nói: “Ngươi xem lão Bành đấy, ngần ấy tuổi rồi mà vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy. Ta đánh giá cao hắn thì mới giao trọng trách cho hắn chứ, nếu là người khác thì ta không tin tưởng giao phó vậy đâu.”
“Vậy hắn phải cảm ơn ngươi rồi.” Vương Đằng cười khẩy trong dạ, nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Đương nhiên, đấy là ơn tri ngộ mà.” Đàm Đài Tuyền không hề tự giác gật đầu nói.
“Viện trưởng Bành đã đi rồi, nếu ngươi không còn việc gì nữa thì cũng mời về cho, ta còn phải thu dọn rồi đi ngủ.” Vương Đằng không muốn nói hươu nói vượn với nàng nữa nên lảng sang chuyện khác.
“Vội cái gì, còn chưa vào chuyện chính cơ mà.” Đàm Đài Tuyền trợn mắt nhìn hắn.
“Vậy ngươi nói đi, một chương này của chó tác giả đã đầy nước rồi.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
“Khụ khụ, được rồi, để ta nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu thì ổn, ừ... trước tiên là nói về thực lực của ngươi đi, so với lứa tuổi thì xem như nổi bật, ngươi giấu cũng khá đấy, cấp Chiến Binh tam tinh, sức chiến đấu có thể đạt tới tứ tinh, lại còn là võ giả đa hệ, để ta tính xem nào, hệ Băng, hệ Hỏa, hệ Kim, hệ Phong… còn gì nữa nhỉ?” Đàm Đài Tuyền giơ tay đếm, đếm đến cuối thì quay ra hỏi Vương Đằng.
“Không còn.” Vương Đằng tỉnh bơ nói.
Trước đó hắn chỉ dùng bốn hệ nguyên lực này, khi bắn phá bức tường trong suốt hắn còn không kịp vận dụng những hệ khác nên hoàn toàn không sợ bị Đàm Đài Tuyền nhận ra.
Bốn hệ đã là nhiều rồi, nếu để lộ thêm những hệ khác thì chỉ e Vương Đằng sẽ bị Đàm Đài Tuyền lôi đi mổ xẻ để nghiên cứu mất.
“Vậy tạm cho là có bốn hệ đi.” Đàm Đài Tuyền nhìn Vương Đằng với ánh mắt ẩn ý, nói: “Mỗi võ giả hoặc nhiều hoặc ít, hoặc lớn hoặc nhỏ, đều có bí mật riêng. Ngươi không phải lo lắng về việc ta sẽ đào sâu tìm hiểu, vả lại thực ra cũng có vấn đề gì đâu, võ giả đa hệ tuy hiếm nhưng vẫn có. Võ giả bốn hệ ta cũng gặp mấy lần rồi, tiếc là đều bị ta giết chết, không trưởng thành được nên cũng chẳng là gì.”
“Đã giết mấy võ giả bốn hệ??”
Ấn đường Vương Đằng nhảy lên điên cuồng, da đầu tê dại, ấn tượng về vị hiệu trưởng này lại tăng thêm một cái.
Không chỉ có tính cách ngang ngược mà còn rất hung bạo nữa!
Chiếu theo lời nàng nói thì chẳng phải mình cũng là mặt hàng bị nàng đánh chết hay sao.
Thật đáng sợ!
Không nhịn được ớn lạnh!
Vương Đằng lùi ra xa theo bản năng, cố gắng cách xa người phụ nữ hung bạo khủng bố này.
“Hình như ngươi rất sợ ta thì phải?” Dường như Đàm Đài Tuyền nhận ra suy nghĩ của hắn. Một nụ cười tươi khiến người ta dựng tóc gáy hiện lên trên khuôn mặt khi nàng nhàn nhã nói.
“Ha… ha ha, hiệu trưởng ngài có dáng người vĩ ngạn, tao nhã vô song, ta… ngưỡng mộ đã lâu!” Vương Đằng gượng cười, nói.
MMP, nếu không vì không đánh lại ngươi thì ông đây việc gì phải nhẫn nhục, gượng cười và khúm núm như thế...
“Ầu, không tệ, còn rất biết ăn nói.” Đàm Đài Tuyền để lộ ánh mắt tán thưởng, khóe môi cong lên thành một nụ cười quyến rũ, bỗng nhiên nói: “Được rồi, không nói linh tinh nữa, quỳ xuống, dập đầu đi.”
Hả??
Vương Đằng sững người.
Đang nói chuyện tự dưng bắt hắn quỳ xuống dập đầu.
Chẳng lẽ muốn hắn xin tha ư?
Con mụ này quả là hung bạo đến thế là cùng.
Vậy rốt cuộc là quỳ hay không quỳ đây.
Tuy quả là dưới gối nam nhi có hoàng kim, nhưng chẳng phải còn có câu đại trượng phu co được dãn được đấy sao.
Kẻ có ăn có học đúng là đỉnh, nói hết lời rồi, dù tiến hay lùi, làm gì cũng thành có lý.
Nhưng nếu quỳ thì hơi hèn hèn, nhưng nếu không quỳ... với sự hung bạo ấy thì chắc mình sẽ bị đánh chết mất!
Nên làm gì đây?
Chờ online, đang cần gấp!
Hay cứ quỳ phứa cho xong? Dù sao cái thứ tiết tháo này, nếu có thuộc tính thì nhặt lại là xong…
Thấy Vương Đằng đầy vẻ xoắn xuýt, mặt mũi thay đổi không ngừng thì Đàm Đài Tuyền không khỏi hừ lạnh nói:
“Sao? Không muốn hử? Ta đương đường là cấp Chiến Tướng còn không có tư cách làm sư phụ của ngươi hay sao?”
“Dạ?”
Vương Đằng lại đờ người ta.
Sau đó sực phản ứng lại.
Cấp Chiến Tướng!!
Bái sư?
Làm chỗ dựa tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhận một sư phụ cấp Chiến Tướng hình như không phải là điều không thể chấp nhận được.
Huống chi, thực lực của hắn đã bại lộ quá nửa, đã đánh không lại thì biện pháp tốt nhất chính là biến nàng thành người một nhà.
Ừ, sư phụ cũng coi như người nhà rồi.
Một đống suy nghĩ quay cuồng trong đầu xong, Vương Đằng vuốt mồ hôi lạnh trên trán nói: “Thì ra ngươi đang nói đến chuyện bái sư, thế mà không nói sớm, nói sớm thì ta đã quỳ ngay rồi.”
“Ngươi có vẻ ngứa đòn nhỉ!” Đàm Đài Tuyền liếc nhìn hắn.
“Không dám không dám ạ.” Mồ hôi lạnh trên trán Vương Đằng lại túa như mưa.
“Vậy ngươi quỳ hay không quỳ?” Đàm Đài Tuyền hỏi.
“À thì, hiệu trưởng này, bây giờ là thời đại võ đạo thế kỷ mươi mươi mốt rồi, việc bái sư này có phải cũng nên bắt kịp thời đại hay không?”
Không còn bị đe dọa đến tính mạng nữa, Vương Đằng vừa nghĩ, lại không muốn quỳ nữa.
“Ồ, vậy ngươi muốn thế nào?” Đàm Đài Tuyền hứng thú nhìn hắn.
“Nếu không thì dâng trà đi, ta mời ngươi một bữa hay gì đó được không? Coi như là thể hiện làm hết tấm lòng của đệ tử.” Vương Đằng cẩn thận nói.
Đàm Đài Tuyền lắc đầu cười: “Được rồi, ta còn không biết thằng nhóc ngươi nghĩ gì hay sao, không quỳ thì thôi. Thời đại này cũng không thịnh hành kiểu đó nữa.”
“Đúng đấy, đúng đấy.” Vương Đằng gật đầu như điên, sau đó chạy đi hãm một chén trà, bưng lên.
“Sư phụ, mời ngươi dùng trà!”
“Không tệ, cũng ra gì đấy.” Đàm Đài Tuyền gật đầu, tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm: “Còn về bữa cơm thì cho nợ để đấy, yêu cầu của ta rất cao, đợi khi nào ngươi đạt tiêu chuẩn linh trù cấp đại sư thì ta sẽ xem xét.”
“...” Vương Đằng.
Cái đồ ngạo kiều chết bằm này!
“Vâng thưa sư hổ!” Vương Đằng gật đầu nói.
“Chớ có nhố nhăng!” Đàm Đài Tuyền nguýt hắn, nói: “Nói thật là trước nay ta chưa từng nhận đồ đệ, trước có nhiều người khuyên ta nên nhận đồ đệ cho vui, nhưng ta thấy rắc rối nên kiếm đủ lý do để từ chối.
Lần này lão Bành lại giục ta về, nói rằng trong trường có một thiên tài hiếm có, thề ta sẽ hài lòng nên ta mới miễn cường về thử xem.
Nhưng ngươi quả thật không khiến ta thất vọng, thậm chí còn vui bất ngờ là đằng khác, tình cách cũng hợp khẩu vị của ta, nên ta không chê mà nhận ngươi làm đồ đệ.
Mấy năm nay, mấy lão già đó cứ khoe đồ đệ trước mặt ta, sau này ta cũng phải khoe khoang trước mắt họ, nên thằng nhóc ngươi đừng để ta phải thất vọng, nếu ngươi làm ta mất mặt thì... ha ha, ta đoán ngươi sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”
Nói xong còn nhìn Vương Đằng bằng một ánh mắt ngươi tự hiểu lấy.
Vương Đằng giật nảy mình, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, cảm giác toàn thân bị ý xấu vây quanh.
“Sư hổ, những lão già mà ngươi nhắc đến là ai? Đồ đệ của họ có thực lực gì.” Hắn cẩn thận dò hỏi.
“Có nói ngươi cũng không biết, ngươi chỉ cần biết họ đều đạt cấp Chiến Tướng là đủ, còn đồ đệ của họ à... để ta nhớ xem, đứa mạnh nhất chắc cũng cấp Chiến Binh lục tinh thì phải, nhưng lần cuối ta gặp nó là nửa năm trước rồi, thực lực hiện giờ thế nào khó nói lắm.” Đàm Đài Tuyền bình thản nói.
Cấp Chiến Binh lục tinh!!
Lại còn là thực lực của nửa năm trước!
Vương Đằng chỉ còn biết cười ha ha, bái sư phụ mà kéo theo cả mớ phiền phức như thế, giờ không bái có được nữa không?
Hối hận còn kịp không nhỉ?
“Giờ có hối hận thì cũng muộn rồi.” Đàm Đài Tuyền nhìn thấu suy nghĩ của Vương Đằng, cười tủm tỉm nói.
“...” Vương Đằng.
“Làm đồ đệ của ta, vất vả thì có đôi chút vất vả, nhưng cũng không hoàn toàn không có lợi. Ít nhất, sau này không có đứa chó hoang mèo dại nào dám bắt nạt ngươi, ta cũng đã nghe kể về vụ việc của Trần Hạng Minh rồi. Tuy đó chỉ là trường hợp cá biệt trong trường ta, nhưng những chuyện như thế vẫn xảy ra không ít ở bên ngoài, giờ ngươi bái ta làm sư phụ, sau này có ai dám cậy già lên mặt thì ta sẽ đánh chết họ giúp ngươi.” Đàm Đài Tuyền nói.
Ánh mắt Vương Đằng sáng ngời.
Nghe thấy chưa, thấy chưa, đây mới là tiếng người chứ!
Vật lộn đến bây giờ, rốt cuộc cũng tìm được chỗ dựa vững chãi.
“Thế lỡ sau này ta gặp rắc rối thì có được báo tên ngươi không?” Vương Đằng hỏi.
“Ta biết ngay thằng nhóc ngươi không chịu yên phận mà.” Đàm Đài Tuyền trợn mắt nhìn hắn, sau đó thản nhiên bảo: “Nhưng thế là hợp ý ta, có chuyện gì cứ việc báo tên ta ra, dù sao kẻ sợ ta chắc chắn sẽ không dám đến tìm ta, còn kẻ không sợ ta thì ngươi có báo tên cũng vô dụng.”
“...” Vương Đằng.
Cứ có cảm giác gì đó sai sai mà không nói được là sai ở đâu!
“Thôi được rồi, tối nay cứ tạm như vậy đã, tối mai ngươi đến chỗ ta tìm ta, đã là sư phụ thì cũng phải dạy ngươi gì đó ra hồn chứ.” Đàm Đài Tuyền đứng dậy, vươn vai, vừa đi ra cửa vừa ngáp: “Oáp~ nhớ cái giường siêu to khổng lồ của mình quá, hiếm khi trở về. Ta phải đánh một giấc thật say mới được.”
Vương Đằng đứng dậy, tiễn nàng đến cửa.
“Sư hổ ngươi đi thong thả, sư hổ ngươi đi cẩn thận, sư hổ ngươi cẩn thận trời tối…”
“Bốp!”
Một cái vỗ bốp dừng trên đầu của Vương Đằng.
Hắn ngân ngấn nước mắt, ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng của Đàm Đài Tuyền đâu.
Tiễn bước Đàm Đài Tuyền, Vương Đằng đứng ở bên trong phòng khách nhìn đống lộn xộn mà không khỏi lắc đầu.
Thật là người phụ nữ điên rồ!
Dám ra tay ngay trong phòng.
May đây chỉ là phòng khách, chứ nếu cả ký túc xá bị hủy diệt thì chắc đêm nay hắn không còn chỗ mà ngủ.
“Để mai nhà trường đến sửa vậy.”
Vương Đằng cũng mặc kệ, hắn chuyển mắt về phía mấy bong bóng thuộc tính trôi nổi trên mặt đất.
Những bong bóng thuộc tính này rơi ra khi Đàm Đài Tuyền ra tay.
Vừa rồi khi Đàm Đài Tuyền chưa đi, Vương Đằng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hôm nay hắn đã để lộ đủ nhiều rồi, không thể để nàng biết thêm về bàn tay vàng nhặt thuộc tính được.
Dù gì Đàm Đài Tuyền cũng là võ giả cấp Chiến Tướng. Đối với bản lĩnh của võ giả cấp Chiến Tướng, Vương Đằng vẫn chưa có hiểu biết gì.
Giờ khi Đàm Đài Tuyền đã rời đi, Vương Đằng mới không phải kiêng dè nữa.
Niệm lực tinh thần quét qua.
Nhặt!
‘Nguyên lực hệ Phong x20’
‘Nguyên lực hệ Kim x18’
‘Phúc hắc x10’
...
“??”
Khi nhìn thấy nội dung bong bóng thuộc tính cuối cùng, cả người Vương Đằng đều ngây ra.
Thuộc tính phúc hắc?
Thế mà cũng có loại thuộc tính này ấy hả?
Rốt cuộc Đàm Đài Tuyền phúc hắc đến mức độ nào mà rơi cả ra thuộc tính phúc hắc, hơn nữa… hệ thống à, ngươi không đùa ta đấy chứ?
Chỉ một cuộc đối kháng ngắn ngủi mà nàng đã rơi ra nhiều thuộc tính nguyên lực như thế, không hổ là võ giả cấp Chiến Tướng?
Nếu đơn đấu với một gã võ giả cấp Chiến Tướng thì chắc chắn là còn rơi nhiều thuộc tính hơn nữa.
Tiếc là khả năng có hạn, chỉ có thể bị đánh chết!
Nhẩm lại hai lần “Người điếc thì không sợ súng”.
Sau đó Vương Đằng lập tức quẳng suy nghĩ nguy hiểm tìm đường chết này lên chín tầng mây.
“Đúng rồi, trứng của ta, không biết trận đánh vừa rồi có va phải nó không, đừng làm sao nhá.” Vương Đằng đột nhiên nhớ ra, vội vàng cầm chiếc ba lô trên ghế sa lon, lấy quả trứng ở bên trong ra, cẩn thận xem xét.
“Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, may mà không bị vỡ.”
Vương Đằng cẩn thận kiểm tra quả trứng quạ một lần nữa, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn vào phòng ngủ, đặt quả trứng quạ cẩn thận, mở máy ấp trứng mà hắn mang về, tiếp tục ấp trứng.
Cầm quần áo, vào phòng tắm, tắm rửa.
Mười mấy phút sau, Vương Đằng lau tóc đi ra, sấy khô, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì vô thức liếc nhìn quả trứng quạ trên máy ấp trứng.
Một vết nứt đột nhiên chiếu vào mắt hắn.
Âu sệt!
Vỡ... vỡ rồi!
Vương Đằng trợn mắt, vội vã lại gần xem.
Xuất hiện một vết nứt thật!
Còn rất dễ thấy, vết nứt trải dài từ bên trái sang bên phải, kéo dài gần một phần ba chu vi quả trứng.
“Crắc… rắc…”
Đột nhiên, một tiếng lạo xạo rất nhỏ.
Lại một vết nứt nữa chầm chầm hiện lên trước mắt Vương Đằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận