Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 18: Ngươi đặt cô bé xinh đẹp nhất cả trường cấp ba ở trước mặt ta.

Vương Đằng khẽ gật đầu, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Quốc gia là ô dù tốt nhất, nếu như có thể vào được trường quân đội và sau khi tốt nghiệp được cấp quân hàm, đấy cũng là một cách tốt.
Đương nhiên kể cả vào trường bình thường thì võ giả cũng sẽ có rất nhiều phúc lợi, thậm chí những trường học bình thường cũng hình thành nên phe phái học viện riêng.
Sự che chở của mỗi phe phái võ giả đối với võ giả nhà mình là điều không phải nghi ngờ, hơn nữa mức độ tự do tương đối cao.
Tóm lại mỗi thứ đều có ưu điểm riêng.
Xem ra nếu như có thể, vẫn phải thi đỗ vào một trường tốt, cho dù hắn có bàn tay vàng thì cũng cần thời gian để trưởng thành.
Trước khi vẫn chưa trở thành kẻ mạnh nhất, có thể làm lơ mọi quy tắc, thì cách tốt nhất chính là tìm cho bản thân một chỗ dựa lớn mạnh.
Vấn đề là, dù cho đời trước hay là đời này, hắn hoàn toàn không học hành hẳn hoi, thành tích môn văn hoá phải nói là bung bét…
Vương Thịnh Quốc vừa ăn điểm tâm, vừa tán gẫu vài câu với Vương Đằng.
Vương Đằng không giống trước kia, nửa câu cũng nghe không lọt, ngược lại nghe rất nghiêm túc, hơn nữa còn đang suy nghĩ cái gì đó.
“Trưởng thành…”
Vương Thịnh Quốc lại thấy vui mừng, hai ngày nay biểu hiện của Vương Đằng thật sự khác nhau rất lớn.
Trước kia vẫn nghe nói, con cái nhà ai đột nhiên trưởng thành, cả người đều trở nên thành thục.
Khi đó hắn chỉ có thể cười khổ.
Đứa con trai không học vấn không nghề nghiệp của mình, e trước ba mươi tuổi là không trưởng thành nổi.
Làm một người cha, đúng là lo lắng tới rụng tóc!
Nhưng hôm nay, hắn đã đợi được đến ngày này!
Hu hu hu ~ Thật sự quá cảm động, cuối cùng sự nghiêm khắc của mình đã có tác dụng, nghiêm phụ này không có uổng công.
Vương Thịnh Quốc uống cháo xong, lau miệng, nghiêm trang nói: “Thi đại học là bước ngoặt trong cuộc đời, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ.
Nói với ngươi điều này, không phải để ngươi đi thi trong năm nay.
Kỳ thi tuyển sinh đại học phải đến rồi, lớp văn hóa ngươi không được, luyện võ cũng vừa mới bắt đầu, năm nay khẳng định không trông cậy vào, chỉ có thể chờ sang năm hoặc năm sau.
Bộ giáo dục có quy định, trước hai mươi tuổi đều có thể đăng ký vào chuyên ngành Võ đạo, cho nên ngươi còn có hai lần cơ hội học lại.
Chỉ cần ngươi trước hai mươi tuổi trở thành Võ Đồ cao cấp, sẽ có cơ hội đăng ký thi chuyên ngành Võ đạo, phương diện lớp văn hóa ta cũng có thể mời giáo viên phụ đạo tiến hành bổ túc cấp tốc chuyên môn cho ngươi, đến lúc đó vẫn có cơ hội rất lớn có thể thi đậu.”
Nói xong hắn nhìn Vương Đằng, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ chờ mong.
Mong con hơn người!
Mỗi người cha có lẽ có một kỳ vọng như vậy cho con cái của mình, có lẽ đó cũng là một loại tình yêu!
Vương Đằng ở trong ánh mắt Vương Thịnh Quốc, không nhanh không chậm ăn xong bánh quẩy trong tay, ngẩng đầu cười cười: “Cha, có lẽ không cần chờ sang năm!”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Vương Đằng, Vương Thịnh Quốc biết hắn đã nghe lời mình nói vào, chỉ là lời này sao lại nghe thiếu mắng như vậy?
Hắn không khỏi cười mắng: “Tự tin là chuyện tốt, nhưng mà, có thể đừng giả vờ giả vờ với cha ngươi hay không, tiểu tử thúi!”
Hắn chẳng hề tin vào việc năm nay Vương Đằng sẽ thi đậu.
Đứa nhỏ này, thật sự là càng ngày càng nghịch ngợm!
Lý Tú Mai lấy áo khoác âu phục trên kệ áo xuống, đưa cho Vương Thịnh Quốc, sẵng giọng về phía Vương Đằng.
“Đúng rồi, hôm nay tài xế ta không sắp xếp cho ngươi nữa, lái xe hoặc đi xe buýt, thích kiểu gì thì chọn.” Vương Thịnh Quốc nhận lấy áo khoác âu phục, nói xong câu đó, đã ra cửa.
Vương Đằng không nói gì, trước kia mình cứ như vậy làm cho người ta lo lắng, đi học tan học đều phải cho người đưa đón, sợ mình chạy đi đâu lêu lỏng.
Hắn lắc đầu, lên tiếng chào hỏi với Lý Tú Mai: “Mẹ, ta cũng ăn xong rồi, đi đây.”
“Được, bản thân trên đường nhớ cẩn thận.”
......
Vương Đằng lái xe, hai mươi phút là đến trường Đông Hải số 1, tìm chỗ đậu xe xong, đi về phía lớp.
Ừm… Nếu nhớ không không lầm thì chắc là lớp 12 – 8.
Tòa nhà dạy học khối 12.
Học sinh nơi này hầu hết đều tỏ ra vội vàng, bầu không khí căng thẳng hơn bên tòa nhà dạy học khối 11 hẳn.
Đến lớp, đã có không ít học sinh vùi đầu học hành cực khổ.
Để không ảnh hưởng đến người khác, bọn họ đều khẽ động bờ môi, đọc bài khóa thầm, không phát ra âm thanh.
Vương Đằng đến, trong lớp yên tĩnh có vẻ rất đột ngột, mấy đồng học ngẩng đầu, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng cũng không nghĩ nhiều.
“Tên cậu ấm này, chắc không cẩn thận dậy sớm rồi!”
“Ngày mai chắc là sẽ khôi phục hoạt động đến trễ thông thường mỗi ngày thôi.”
Trong đầu mấy đồng học đều cùng xuất hiện suy nghĩ như vậy, rồi lập tức lại cúi đầu tự mình làm chuyện của mình.
Vương Đằng đi vào phòng học, ánh mắt đột nhiên lóe lên.
Bong bóng thuộc tính!
Bên cạnh mấy đồng học, rõ ràng rơi xuống mấy cái bong bóng.
Đặc biệt là nữ sinh đọc thầm bài khóa, một cái bong bóng nho nhỏ từ trong miệng nàng xuất hiện, theo nàng đọc thầm bài khóa chậm rãi lớn lên…
Sau đó, “phịch” rơi xuống đất.
Đặc biệt giống như một con cá vàng đang phun bong bóng!
Cả người Vương Đằng đều mơ màng, học tập thể cũng rơi bong bóng?
Hắn vẫn cho rằng, chỉ có võ đạo mới có giá trị thuộc tính, hiện giờ xem ra cũng không phải như thế.
Hắn đi qua, bất động thanh sắc, nhặt mấy cái bong bóng thuộc tính đi.
‘Ngữ văn X10’
‘Tiếng Anh X15’
‘Sinh học X12’
‘Hóa học X15’
......
Ngay sau đó, Vương Đằng nở nụ cười, vừa rồi còn lo lắng môn văn hóa của mình không được, giờ không phải được giải quyết rồi sao, thuộc tính lớp văn hóa đã tới.
Bàn tay vàng quả nhiên đủ sức!
Sau khi nhặt được thuộc tính của môn văn hóa, trong đầu Vương Đằng có thêm rất nhiều kiến thức.
Những kiến thức này tựa như chính hắn học được, hơn nữa trực tiếp dung nhập vào trong trí nhớ, sẽ không biến mất.
Vương Đằng ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ phun bong bóng.
Đúng vậy, Vương Đằng và đối phương là cùng bàn.
Mà nữ sinh này là lớp trưởng Lâm Sơ Hàm của lớp bọn họ, gia cảnh bình thường, nhưng lại là một học bá siêu cấp, có hy vọng đứng đầu toàn bộ học phủ đại học Hoa Hạ!
Vốn hai người thế nào cũng không thể ngồi cùng một chỗ, nhưng đồng chí Phạm Vĩ Minh chủ nhiệm lớp cứ như vậy an bài.
Mỹ kỳ danh viết, một ưu mang một kém!
Cho nên lâm Sơ Hàm là học sinh giỏi nhất phải kèm cặp Vương Đằng là học sinh kém cỏi nhất.
Thao tác này của đồng chí lão Phạm suýt nữa làm các học sinh ngã ngửa.
Cũng không sợ ảnh hưởng đến Lâm Sơ Hàm, một sinh viên ưu tú đang yên đang lành phải đi kèm cặp một đứa học ngu, người ta là người có mục tiêu thì đậu đại học tốt nhất khắp cả nước đó.
Đương nhiên, sắc đẹp của Lâm Sơ Hàm cũng là nguyên nhân quan trọng khiến mọi người phẫn nộ!
Phải nói Lâm Sơ Phàm là một hoa khôi chuẩn đích thực, nhưng lão Phạm tạo nghiệt, lại trồng người ta bên cạnh phân trâu.
Đáng tiếc mọi người chỉ dám giận, nhưng không dám nói gì.
Con ông cháu cha trong nhà có tài sản thừa kế hơn trăm triệu, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Tuy nhiên, làm cho người ta kinh ngạc chính là, tuy rằng cậu ấm Vương Đằng này không học vấn không nghề nghiệp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Lâm Sơ Hàm người ta.
Hai người ngồi cùng bàn hơn một năm, thành tích của Lâm Sơ Hàm vẫn luôn xếp thứ nhất, chưa từng bị thụt lùi.
Hơn nữa bởi vì Vương Đằng, rất nhiều nam sinh không dám trêu chọc Lâm Sơ Hàm, ngược lại còn tạo cho nàng một môi trường học tập yên tĩnh.
Hoạ phúc khôn lường, sao biết không phải phúc?
Vương Đằng nhìn Lâm Sơ Hàm bên cạnh, trong đầu có một đoạn ký ức hiện ra.
Đó là khi lớp 12 vừa khai giảng.
Một đêm, Vương Thịnh Quốc đột nhiên đắc ý nói với Vương Đằng: “Con trai, ta đút lót cho chủ nhiệm lớp các ngươi vài thứ, bảo hắn sắp xếp học sinh giỏi nhất lớp cùng bàn của ngươi, ngươi phải học tập với người ta thật tốt.’
“Đúng rồi, không được khi dễ cô bé nhà người ta, nếu như bị ta biết thì sẽ đánh gãy của ngươi, có nghe thấy không!”
Nghe được tin tức này, Vương Đằng sững sờ tại chỗ.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt đắc ý của đồng chí lão Vương, cả người hắn đều không còn gì để nói.
Ngươi đặt cô bé xinh đẹp nhất cả trường cấp ba ở trước mặt ta, lại không cho ta động đến nàng, ngươi có phải cha ruột không đó?
Quá tàn nhẫn!
Chửi bới thì chửi bới, Vương Thịnh Quốc nói không dám không nghe, cho nên Vương Đằng thành thật làm bạn cùng bàn tốt một năm của Lâm Sơ Hàm.
Dù là kiếp trước, hay kiếp này, dáng vẻ Vương Thịnh Quốc khi bẫy con trai đều giống y hệt nhau.
Kiếp trước Vương Đằng cũng ngồi cùng bàn với Lâm Sơ Hàm trong một năm.
Cô gái xinh đẹp nhất trường cấp ba ngồi ngay ở trước mặt, nhưng bản thân lại không thể đụng đến, thiệt là vãi chuối mà!
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lâm Sơ Hàm đến Hạ đô học tại Đại học Thủ phủ số 1.
Sau đó nữa lại nghe nói ra nước ngoài học chuyên sâu, ba năm sau trở về Trung Quốc, thể hiện ra tài năng kinh doanh phi thường, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã thành lập công ty, trải rộng khắp toàn quốc, vươn ra thế giới, thăng chức thành một thế hệ lãnh đạo doanh nghiệp, giỏi khủng khiếp.
Nhìn người ta, rồi nhìn lại mình …
Giống như một con cá muối nằm trước một con cá voi khổng lồ, còn là vừa nằm là nằm luôn ở đó cả năm trời.
Vương Đằng nhìn xuống đôi chân nhỏ thon thả của Lâm Sơ Hàm, có một luồng xúc động như muốn ôm chúng thật chặt.
Đôi chân tuyệt đẹp này quả thật là được nạm vàng!
Nói đi cũng phải nói lại, dáng người của con bé này thực sự là không còn gì để nói.
Lâm Sơ Hàm đang học thuộc lòng bài khóa, thì đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng rực rơi xuống trên đùi mình, lông mày không biết từ lúc nào đã nhíu lại.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh đánh thức Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn khuôn mặt có chút lạnh lùng của Lâm Sơ Hàm, sờ mũi, cười ha ha một tiếng, thu hồi ánh mắt lại.
“Còn cười, cái tên này quá đáng ghét mà!”
Lâm Sơ Hàm bực mình.
Vương Đằng lắc đầu, thầm nói mình đã là trọng sinh một lần rồi, vẫn chưa đủ kiên định, có hơi xấu hổ!
Hắn lấy điện thoại di động ra, định lên mạng tra tài liệu về kỳ thi tuyển sinh đại học.
Những lời nói của Vương Thịnh Quốc vào buổi sáng, khiến cho hắn có thêm hiểu biết mới về kỳ thi tuyển sinh đại học.
Vương Đằng vốn cho rằng, sau khi trở thành một võ giả, địa vị sẽ khác đi, không cần phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nữa.
Nhưng không ngờ rằng có nhiều khúc ngoặt trong đó đến vậy.
May là Vương Thịnh Quốc kịp thời nhắc nhở, nếu không sẽ có khả năng bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay rồi.
Tìm bừa một chút, bèn có một loạt thông tin về kỳ thi tuyển sinh đại học hiện lên.
Không thể không nói, thế giới này và Trái Đất kiếp trước, có rất nhiều khác biệt, hoàn toàn không thể nào biết hết được.
Ví dụ, Trái Đất trong thế giới này trên thực tế không gọi là Trái Đất, mà được gọi là Địa tinh.
Lại ví dụ như, đất nước của bọn họ được gọi là Hoa Hạ, Kinh đô được gọi là Hạ đô, trường Đại học Thủ phủ số 1 là Đại học Hạ Đô, v.v…
Đông Hải giống tương tự với Ma đô của kiếp trước, trường Đại học Đông Hải là trường đại học trọng điểm sánh ngang với Đại học Hạ Đô.
Mà thời gian cho kỳ thi tuyển sinh đại học cũng có chỗ thay đổi, từ tháng 6 lùi lại đến ngày 5 tháng 7.
Vì ngày này là thời điểm võ đạo bắt đầu phát triển.
Kỳ thi tuyển sinh đại học hiện nay lấy kỳ thi võ đạo làm trọng, vì vậy thời gian thi tuyển sinh đại học được chọn vào ngày có ý nghĩa đặc biệt này.
Vương Đằng lại tra thêm nội dung liên quan đến việc đăng ký theo học chuyên ngành Võ đạo.
Hóa ra kỳ thi võ đạo khác biệt rất lớn so với kỳ thi bình thường.
Các môn văn hóa phải thi trong kỳ thi võ đạo không đơn giản chỉ là mấy môn toán, văn, anh, lý, hóa, sinh, mà còn bao gồm nhân học, lịch sử phát triển võ đạo, dược học, khoáng vật học và các kiến thức linh tinh khác.
Bộ Giáo dục còn tích hợp những kiến thức này vào một cuốn “Năm năm thi võ ba năm mô phỏng”.
Học sinh muốn đăng ký theo học chuyên ngành Võ đạo, thì hầu như ai cũng có một quyển.
Vương Đằng nhìn cái tên này, sắc mặt có hơi kỳ lạ, trong lòng đang tự hỏi có nên mua một cuốn về học hay không?
Suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định từ bỏ.
Có năm người Võ Đồ cao cấp ở trường Đông Hải số 1, nhất định sẽ tham gia kỳ thi võ đạo, chắc chắn là đã nghiên cứu kỹ lưỡng quyển Năm năm thi võ ba năm mô phỏng này rồi.
Tìm cơ hội đến chỗ bọn họ nhặt thuộc tính, nâng cao độ thuần thục của Năm năm thi võ ba năm mô phỏng.
Nếu vẫn chưa đủ, các trường khác cũng có học sinh muốn theo học chuyên ngành Võ đạo, lại đến chỗ bọ họ lấy một đống thuộc tính là chắc chắn đủ rồi.
Vương Đằng tính đâu vào đấy.
“Cái tên này, đến sớm như vậy, lại còn nghịch điện thoại.”
Lâm Sơ Hàm thấy Vương Đằng nghịch điện thoại hồi lâu thì lại cau mày, thấp giọng nói:
“Vương Đằng, ra đây với ta một lát.”
Nói xong, nàng đứng dậy luôn, đi ra khỏi lớp học.
Vương Đằng đang suy nghĩ về kỳ thi võ đạo, nghe được những lời của Lâm Sơ Hàm, lập tức bối rối.
Chẳng qua nhìn thấy bóng lưng của đối phương bước ra khỏi lớp học, hắn vẫn đứng dậy, đi theo ra ngoài.
Bỏ đi, ai kêu ngươi xinh đẹp làm chi, cho ngươi thể diện vậy!
Vương Đằng cất điện thoại đi, đút hai tay vào túi, lắc lư bước ra khỏi phòng học, bèn thấy Lâm Sơ Hàm đang đợi ở chỗ rẽ.
“Có chuyện gì sao? Lớp trưởng Lâm!”
Vương Đằng nhìn khuôn mặt như ngọc trước mặt hỏi.
“Vương Đằng, kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, sao ngươi vẫn còn chơi bời cả ngày vậy? Lẽ nào ngươi không định thi đại học sao?”
Lâm Sơ Hàm mặt lạnh nói.
“Ngươi cũng biết chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, bây giờ chăm chỉ thì có ích gì?”
Vương Đằng buồn cười nói.
Giọng điệu ngả ngớn của Vương Đằng khiến Lâm Sơ Hàm rất là phản cảm.
Nàng cau mày nhẫn nại nói:
“Chỗ ta có bài ghi chép, tuy là chỉ còn chưa đầy một tháng, nhưng nếu chăm chỉ học tập, chưa chắc sẽ không thể đạt được một chút điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cộng thêm gia cảnh của ngươi, đậu vào một trường đại học tốt chắc là không có vấn đề gì đâu?”
“Lớp trưởng Lâm, ngươi quan tâm ta đến vậy sao?”
Vương Đằng đột nhiên nói.
“Ngươi đừng có mà tự mình đa tình?”
Lâm Sơ Hàm mặt không chút biểu tình nói.
Ta quan tâm ngươi cái con khỉ, trên đời lại có tên mặt dày vô liêm sỉ như thế.
“Nếu không thì ngươi lo lắng về kỳ thi tuyển sinh đại học của ta như vậy để làm gì?”
Vương Đằng hỏi.
“Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp ta ngồi bên cạnh ngươi, chính là muốn ta giúp đỡ ngươi nhiều hơn trong học tập, lúc trước ngươi không nghe lời thì cũng thôi đi, bây giờ sắp phải thi đại học rồi, ta mới trịnh trọng nhắc nhở ngươi lần cuối cùng như vậy.”
Lâm Sơ Hàm giải thích.
“Giải thích chính là để che đậy!”
Vương Đằng trêu chọc.
“Ta …”
Lâm Sơ Hàm bị sự không biết xấu hổ của hắn làm cho á khẩu không nói nên lời, thở gấp nói:
“Nể tình là bạn cùng bàn, ta mới khuyên nhủ ngươi, dù sao thì nghe hay không thì tuỳ ngươi, thi có đậu hay không cũng không có nửa xu liên quan đến ta.”
Nói xong nàng xoay người chuẩn bị đi về lớp.
Kết quả là bước đi quá nhanh, không nhìn thấy cây chổi nằm trên mặt đất, vấp phải dưới chân, trọng tâm cơ thể chênh vênh.
“Chết rồi, không có điểm lực!”
Trong lòng Lâm Sơ Hàm thấy kinh hãi, nhưng ngay sau đó, bèn cảm thấy cơ thể mình bị người khác ôm lấy.
Vương Đằng cũng nhận ra sự khác thường trên tay mình, có hơi thẫn thờ.
“Ngươi, ngươi còn không buông tay!”
Lâm Sơ Hàm khóc không ra nước mắt nói.
“Thật sự muốn ta buông tay?”
Vương Đằng nói.
“Buông ra!”
Lâm Sơ Hàm kiên quyết nói
“Ò…”
Sau đó hắn buông tay ra…
Buông tay ra…
“Ai da!”
Mặt Lâm Sơ Hàm ngã xuống đất, đập vào mặt đất.
“Lớp trưởng, là ngươi kêu ta buông tay ra đấy nhé!”
Vương Đằng thành thật nói.
Lâm Sơ Hàm giơ lên một tay từ trên mặt đất, chỉ vào Vương Đằng, không ngừng run rẩy.
“Ơ… Ngươi không sao chứ!”
Vương Đằng ngồi xổm người xuống, cẩn thận hỏi han ở bên cạnh nàng.
Lâm Sơ Hàm ngẩng đầu lên, đầu tóc rối bời, cái mũi tinh xảo, ngay cả cái trán đều đỏ bừng một mảng.
Không còn luyến tiếc điều chi!
“Vương Đằng, tên khốn nạn nhà ngươi!”
Nàng bò dậy từ trên mặt đất, chạy đi không thèm quay đầu lại.
Mất hết thể diện rồi!
Vương Đằng nhìn bóng lưng Lâm Sơ Hàm đã chạy xa, trên mặt có chút ngượng ngùng, có phải ta đã làm sai chuyện gì rồi không?
Vương Đằng bước vào lớp.
Một vài ký ức về Lâm Sơ Hàm kiếp trước không khỏi hiện lên trong đầu, còn nhớ lúc đó, nàng ấy cũng thường khuyên ngăn mình, cho rằng có thể khiến hắn triệt để tỉnh ngộ, chăm chỉ học tập tiến bộ mỗi ngày.
Đáng tiếc, kiếp trước đến cuối cùng, hắn cũng không quay đầu lại, đi thẳng một mạch vào bóng tối.
Sau này hai người tách ra, từ đó không còn gặp lại, khiến người ta thổn thức mà!
Cô gái này, đã từng để lại dấu vết trong trí nhớ của hắn, kiếp này hắn không muốn bỏ lỡ!

Lúc này, gần như toàn bộ học sinh trong lớp đều đã đến, trên mặt đất rơi xuống rất nhiều bong bóng thuộc tính.
Vương Đằng dưới ánh mắt nghi ngờ của các bạn trong lớp, lượn một vòng quanh lớp học, nhặt tất cả bong bóng thuộc tính lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận