Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 974: Thằng trời đánh này!!!

“Nhưng… ngươi rốt cuộc là ai?” Saten Rekka hít một hơi dài, trầm giọng nói.
“Ta là ai có quan trọng không?” Vương Đằng hỏi ngược lại, dù sao ngọn lửa linh hồn của ngươi ở trên người ta, ngươi cũng đừng nghĩ đến mấy chuyện vô căn cứ này nữa, vẫn nên cầu nguyện ta có thể mang ngươi chạy trốn đi.”
“Hừ, nếu không phải ngươi, sao chúng ta có thể rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy.” Saten Rekka hừ lạnh nói.
“Ha, cũng không phải không ra được, ngươi sợ cái gì.” Vương Đằng không tim không phổi nói: “Hơn nữa muốn đi ra ngoài lại không khó, đợi lát nữa tìm hai tà giáo đồ, dịch dung thành dáng vẻ của bọn họ, sau đó lẩn trốn ra ngoài.”
“Xem ra chỉ có thể như vậy.” Saten Rekka gật đầu nói.
Quyết định xong, hai người đợi trong hang động, không bao lâu, một đội tà giáo đồ tìm kiếm đến nơi này.
Đội tà giáo đồ này có tổng cộng năm người, giọng bọn họ mơ hồ truyền đến.
“Má nó, có chuyện gì chứ, đang êm đẹp, đột nhiên nhảy ra kẻ xâm nhập gì đó, còn kinh động cả Giáo hoàng!”
“Đúng vậy, làm hỏng chuyện tốt của ta, mấy ngày nhàm chán, cô bé nhà bên khó khăn lắm mới chủ động đến cửa, các ngươi không biết dáng người kia đâu, chậc chậc… kết quả ông đây đã cởi quần rồi, lại phát sinh chuyện vớ vẩn này.”
“Suỵt! Các ngươi nói nhỏ chút, lỡ như bị người khác nghe được, truyền vào trong tai Giáo hoàng, chúng ta đều phải chết.”
Mấy người vội vàng chuyển đề tài.
“Cũng phải nói, Mã Phi Phi kia mới thật sự xinh đẹp, nghe nói hai người Hồng Bằng và Mộ Dung Sơn đều vì nàng mà đánh một trận, cuối cùng còn chết một người, nếu nàng thật sự phản giáo, thì thật sự đáng tiếc. Giáo hoàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.”
“Chẳng phải Hồng Bằng vẫn mất tích sao, có người nhìn thấy Mã Phi Phi gọi người đưa về, đoán chừng cũng dữ nhiều lành ít rồi.”
“Thật sự là hồng nhan họa thủy!”
“He he he, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”
Trong hang động, Saten Rekka nghe được mấy người nói chuyện với nhau, mặt đen thui.
Tuy rằng với dung mạo của nàng, cho đến bây giờ chủ đề như vậy đều không ít, nhưng hiện giờ lại bị nàng nghe được, nàng có thể có tâm tình tốt mới là lạ.
Vương Đằng lập tức lộ ra nét cười quái dị với nàng.
Saten Rekka không nhịn được đáp lại bằng ánh mắt khinh bỉ, tên này thật sự nghịch ngợm.
Lúc này, vài tên tà giáo đồ kia đã đi vào trong hang động, giọng nói lại truyền vào.
“Được rồi được rồi, nhanh đi điều tra khu bên này, chúng ta còn phải đi theo đám người Phùng giáo chủ ra ngoài tìm kiếm đấy.”
“Có cần thiết không, hiện giờ nội bộ chúng ta giống như thùng sắt, người này sao có thể chạy thoát được.”
“Có cần hay không lại không phải do chúng ta định đoạt, phải nhìn xem sắp xếp của Giáo hoàng.”

Vương Đằng và Saten Rekka liếc nhìn nhau, đều nhìn ra được vẻ ngoài ý muốn và kinh ngạc từ trong mắt đối phương.
Thật là nói cái gì sẽ đến cái đó.
Vương Đằng đưa tay ra hiệu với Saten Rekka, đối phương lập tức hiểu được, sẵn sàng chuẩn bị ra tay.
Đợi đến khi đội tà giáo đồ kia đến gần, hai người đột nhiên ra tay.
“Ai?”
Vài tên tà giáo đồ kia lập tức kinh hãi, nhưng hoàn toàn không kịp phản ứng.
Bịch bịch bịch…
Vài tiếng trầm đục, mấy người đã hai mắt đen thui, hôn mê bất tỉnh.

Một lát sau, tiểu đội tà giáo đồ này đã đi ra khỏi hang động.
Vẫn là năm người, nhưng ba ba tà giáo đồ trong đó đã bị Vương Đằng dùng ‘Hoặc tâm’ khống chế, hai người khác là do Vương Đằng và Saten Rekka dịch dung thành.
Năm người giả vờ giả vịt tìm kiếm một phen, sau đó đi ra ngoài hang động.
Saten Rekka không khỏi khẩn trương, truyền âm nói: “Chúng ta làm như vậy thật sự không thành vấn đề chứ?”
“Yên tâm, tuyệt đối không có ai phát hiện.” Vương Đằng vỗ ngực nói.
Saten Rekka thấy hắn tự tin như thế, không khỏi thả lỏng không ít, tên này có đôi khi không đáng tin lắm, nhưng tốt xấu gì không đến mức lấy tính mạng của chính mình ra đùa.
Trước đó, Vương Đằng đã hỏi được địa điểm tập hợp từ trong miệng mấy tên tà giáo đồ, giờ phút này bọn họ đều không lãng phí thời gian, đi thẳng đến chỗ tập hợp.
Chỗ tập hợp ở trong lòng núi tuyết này, là một mảnh đất trống. Khi đám người Vương Đằng đến đây, bên kia đã có không ít người tụ tập, đang thấp giọng thảo luận, âm thanh không ngừng truyền ra.
Sau khi Vương Đằng và Saten Rekka đến, âm thầm lặng lẽ hòa vào trong đám người, để mình không có vẻ nổi bật.
Một điểm này, Vương Đằng ngụy trang thật sự cực kỳ hoàn mỹ.
Nhưng Saten Rekka lại không có kỹ thuật như vậy, thuật dịch dung của nàng rất tốt, nhưng bởi vì dáng người quá đẹp, thế cho nên không thể nữ giả nam trang, chỉ có thể tiếp tục giả phụ nữ.
Nhưng nàng không ngốc, biết vào lúc này không thể giả thành người đẹp, tránh cho bị người khác chú ý.
Cho nên lúc này khuôn mặt nàng cực kỳ bình thường, bình thường đến mức ném vào trong đám người cũng không tìm ra được.
Vương Đằng nhìn xem toàn bộ quá trình dịch dung của nàng, trong lòng vẫn tương đối kinh ngạc.
Thuật dịch dung của Saten Rekka tuyệt đối được xếp vào hạng số một số hai trong giới dịch dung rồi, chỉ bằng mắt thường, kể cả hắn đều chưa nhìn ra được.
Nhưng so với hắn thì lại không cần thiết, dù sao hắn đã vượt ra khỏi phạm trù của thuật dịch dung.
Ngươi nhờ vào dịch dung, ta nhờ vào biến hình, còn so sánh cái rắm!
Saten Rekka cũng tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ với chuyện này. Nàng tận mắt nhìn thấy Vương Đằng từ dáng vẻ của Diêu Cát biến thành dáng vẻ của một tà giáo đồ khác, hơn nữa kể cả hình dáng chiều cao đều đã xảy ra biến hóa, gần như phục chế, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nàng phát hiện càng tiếp xúc với Vương Đằng thì càng có thể phát hiện ra được thủ đoạn của hắn ùn ùn, quả thật giống như cái gì cũng biết.
“Người đều đã đến đủ chưa?” Lúc này, giáo chủ Phùng Toàn đứng trước mặt mọi người mở miệng nói.
“Tổng cộng năm mươi sáu người, đã đến đủ!” Một tà giáo đồ kiểm quân số, đáp.
“Rất tốt, hiện giờ theo ta đi ra ngoài tuần tra, một khi phát hiện khác lạ, lập tức phát tín hiệu thông báo những người khác, nghe hiểu chưa?” Phùng Toàn lạnh giọng nói.
“Nghe rõ!” Cả đám tà giáo đồ cùng lên tiếng đáp.
“Đi!”
Vương Đằng đi trong đám người, đột nhiên hơi lo lắng, không biết mấy người Chu Huyền Vũ bày trận ở bên ngoài như thế nào, nhất định đừng bị phát hiện.
Có giáo chủ Phùng Toàn dẫn đầu, bọn họ đương nhiên không gặp trở ngại nào, đi ra ngoài rất nhanh.
Trên núi tuyết là cảnh tượng tuyết trắng mờ mịt, mọi người đứng trên mặt tuyết, một luồng ý lạnh đập vào ngay mặt.
Nhưng nhìn dáng vẻ của những tà giáo đồ này, dường như đã sớm tập mãi thành thói quen.
Saten Rekka đứng trong đám người, cảm thấy không chân thực lắm, bọn họ đã đi ra như vậy?
Hình như không hề có khó khăn gì!
“Được rồi, phân tán tuần tra, ba giờ sau tập hợp tại đây.”
Phùng Toàn ra lệnh một tiếng, mọi người đồng thanh đáp.
Lập tức rời đi tuần tra, nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Đợi chút!”
Mọi người không khỏi dừng bước, nhìn về phía người lên tiếng.
“Phùng Hoa!”
Rất nhiều người nhíu mày, không biết hắn định làm gì, nhưng dù sao hắn là con trai của giáo chủ Phùng Toàn, bọn họ không dám không nể mặt.
Phùng Toàn cũng nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý hỏi.
Phùng Hoa gật đầu với hắn, đột nhiên chỉ tay: “Ngươi, lại đây!”
Mọi người nhìn theo ngón tay của hắn chỉ, ánh mắt rơi lên trên người một cô gái cực kỳ bình thường.
Tất cả mọi người càng thêm nghi ngờ.
Phùng Hoa này rốt cuộc định làm gì?
Hay là muốn gái?
Nhưng với dáng vẻ này, hắn cũng quá đói bụng ăn quàng đi.
Kể cả Phùng Toàn cũng không khỏi nhíu mày lại, không phải hắn không tin tưởng con trai mình, mà dáng vẻ hiện giờ của thằng nhãi này thật sự có phần không được bình thường.
Ánh mắt tỏa sáng, sắc mặt hơi hưng phấn, đây chẳng phải là dáng vẻ thấy gái thì không dời bước được sao?
Phùng Toàn càng nhìn càng thấy giống, đáy lòng không khỏi bùng lên một ngọn lửa vô danh!
Thằng trời đánh này!
Dưới tình huống mấu chốt như vậy mà hắn còn phát xuân, còn ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, thật sự làm mất hết mặt già của hắn!
Sắc mặt mọi người thật quái dị, ánh mắt đảo quanh giữa Phùng Hoa và cô gái bình thường đến cực điểm kia, ý vị sâu xa.
Hơn nữa rất nhiều người đều khóe miệng mang cười, nụ cười kia… Thật đáng khinh!
“Thằng trời đánh!”
Phùng Toàn chỉ cảm thấy mặt già mất hết, không khỏi tức giận hét lên.
“…”
Phùng Hoa trực tiếp ngớ ra!
Sao lại trời đánh?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao ta lại bị chửi?
Trong lòng hắn thầm hỏi liên tục ba câu, ngây ngốc nhìn Phùng Toàn: “Cha, ngươi mắng ta làm gì?”
“Còn hỏi ta cái gì, chính ngươi đang làm chuyện vô liêm sỉ gì đó?” Phùng Toàn tức giận mắng.
“Ta không làm gì mà?” Phùng Hoa tỏ vẻ vô tội.
“Còn chưa làm cái gì, ta lại muốn hỏi ngươi, ngươi kêu cô gái này lại làm gì?” Phùng Toàn hận sắt không thành thép hỏi.
“Ta oan mà, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy cô gái này rất giống Mã Phi Phi sao?” Phùng Hoa lại không quan tâm đến hình tượng cao ngạo lạnh lùng của mình, hét lớn lên.
Vương Đằng và Saten Rekka nghe vậy, trong lòng không khỏi kêu lộp bộp.
Nhưng dù sao hai người đều đã từng trải qua sóng to gió lớn, đến lúc thế này vẫn có thể ổn định.
Nhưng Saten Rekka lập tức giả bộ kinh sợ, cực kỳ giống một tà giáo đồ bình thường bị con ông cháu cha ức hiếp.
“Thúi lắm, đến bây giờ còn kiếm cớ, Mã Phi Phi kia diêm dúa lòe loẹt lạ thường, đâu phải cô gái này có thể sánh bằng được.” Phùng Toàn nhìn khuôn mặt bình thường đến cực điểm của Saten Rekka, không hề tin lời Phùng Hoa nói, không nhịn được chửi tục.
“Đúng vậy, mọi người đều không bị mù, cô gái này bình thường như thế, sao có thể là Mã Phi Phi được.”
“Không hề giống chút nào, cho dù là dịch dung cũng không thể kém nhiều như thế.”

Mọi người ào ào gật đầu, hiển nhiên đều không tin lời hắn nói.
“Các ngươi nhìn xem thân hình của nàng kìa, tuy rằng có che giấu, nhưng vẫn không giấu được dáng người đẹp hơn xa phụ nữ bình thường, các ngươi tin ta đi.” Phùng Hoa vội vàng nói.
“À!”
Mọi người lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
“Các ngươi à cái gì?” Đầu Phùng Hoa đầy dấu chấm hỏi, hắn luôn cảm thấy những người này không nghĩ đến chuyện tốt đẹp gì.
“Hóa ra cậu Phùng đã sớm nhìn ra thân hình của nàng rồi, thật sự phải nói, dung mạo của nàng bình thường đến cực hạn, nhưng dáng người thật sự không tệ, cậu Phùng quả thật tinh mắt biết châu ngọc!”
“Cảnh giới của cậu Phùng, chúng ta quả nhiên không thể sánh bằng.”
“Dung mạo thì thế nào, tắt đèn đều như nhau, quan trọng vẫn là dáng người.”
“Phùng thiếu là người hiểu biết.”
Mọi người ngươi một câu ta một câu, chặn Phùng Hoa á khẩu không trả lời được.
“…”
Phùng Hoa quả thật sắp sụp đổ, hắn không ngờ lại không có một ai tình nguyện tin tưởng lời hắn nói.
“Được rồi, đừng mất mặt xấu hổ nữa, muốn tìm gái, chờ xong chuyện này rồi tìm không muộn.” Phùng Toàn cực kỳ đau đầu, nhưng dù sao là con trai ruột, hắn không muốn tiếp tục quở trách Phùng Hoa ở trước mặt mọi người, nên truyền âm nói.
“…” Phùng Hoa.
Hắn tỏ vẻ khó coi, bước đi đến trước mặt Saten Rekka, không thèm liếc nhìn nàng, rút trường kiếm ra, lạnh giọng nói: “Mặc kệ ngươi có phải kẻ xâm nhập không, hiện giờ ta sẽ giết ngươi, để tránh mọi người hiểu lầm.”
“Nếu không phải, ta sẽ xin lỗi ngươi, nếu đúng, vậy vừa vặn.”
Mọi người không khỏi kinh ngạc lạ thường, trừng lớn mắt nhìn Phùng Hoa.
Tên này là kẻ ngoan độc!
Một người vô tội, nói giết là giết, chỉ vì chứng minh sự trong sạch của hắn.
Không ít người khẽ chớp mi, lộ ra thần sắc tương đối hăng hái, đáng lẽ bọn họ đều chuẩn bị rời đi rồi, lúc này đều ở lại.
“Cậu, cậu Phùng… ta thật sự không phải là kẻ xâm nhập, ta, ta…” Ngoài mặt Saten Rekka sợ hãi, nhưng trong lòng lại chửi má nó.
Đây thật sự là tai bay vạ gió!
Đáng lẽ sắp trốn được rồi, không ngờ lại bởi vì dáng người mà bị Phùng Hoa này phát hiện vấn đề.
Phát triển sau đó càng khiến cho nàng không kịp đề phòng, bởi vì sự cười nhạo của những người khác mà Phùng Hoa định giết nàng để chứng minh sự trong sạch của chính hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận