Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1091: Là ngươi! Là ngươi! Chính là ngươi!

Hắn là người đã tự mình trải nghiệm vết nứt không gian, biết rõ mức độ đáng sợ này, cho dù là cường giả cấp Hành Tinh đều không dám cam đoan mình có thể bình yên đối mặt.
Xác chết cổ thần trước đó, hiện giờ Vương Đằng vẫn còn rành rành trước mắt.
Cả tồn tại mạnh mẽ như vậy còn không thể may mắn thoát khỏi, chứ đừng nói đến hắn chỉ là con chim non mới vừa tấn chức cấp Hành Tinh.
Chu Huyền Vũ cũng biết độ nguy hiểm của nơi đây, không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu, theo sát sau lưng Vương Đằng, ánh mắt lại cảnh giác quét nhìn bốn phía, để đề phòng có khả năng xuất hiện nguy hiểm gì đó.
Hai người lại thả chậm tốc độ, chậm rãi trèo lên trên đỉnh núi, phá vỡ từng lớp sương mù, cho đến khi lên đến đỉnh núi.
Rắc!
Rắc!
Không bao lâu, hai người đã rơi xuống đỉnh núi.
Tình hình của nơi này khiến cho bọn họ hơi giật mình.
Bốn phía một mảnh tăm tối, sương mù sâu nặng, gần như không thể nhìn thấy rõ bốn phía.
Vương Đằng nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, trước đó ở phía dưới chỉ có thể nhìn thấy đỉnh núi bị sương mù bao phủ, nhưng khi chân chính trèo lên đến đây mới phát hiện ra trên đỉnh đầu toàn là mây đen, một mảnh đen kịt, dày đặc như mực.
Thậm chí thỉnh thoảng trong mây đen kia còn lóe lên một hai tia ánh điện màu bạc, giống như con rắn bạc, len lỏi ẩn nấp trong mây đen như mực kia.
Chu Huyền Vũ có vẻ hoảng sợ, nghiêm nghị nói: “Trước đó khi ta mới vừa được phái đến trấn thủ nơi đây đã từng đến quan sát vết nứt không gian trên đỉnh núi này, nhưng khi đó còn chưa xuất hiện tình hình như vậy, hiện giờ lại…”
Hắn đã không nói được nữa, cho dù là ai đều nhìn ra được, tình hình nơi này tự nhiên càng thêm nghiêm trọng hơn trước đó.
“Xem ra tình huống càng ác liệt vẫn xuất hiện rồi.
Vương Đằng không thay đổi sắc mặt, nhàn nhạt nói.
Ánh mắt của hắn đảo qua, nhìn thấy được không ít bong bóng thuộc tính đang trôi nổi giữa không trung, những bong bóng thuộc tính này đều có màu tối trong suốt, không cần nghĩ cũng biết bên trong là thứ gì.
Là ngươi! Là ngươi! Chính là ngươi!
Nguyên lực Hắc Ám!!!
Chắc chắn chính là ngươi không chạy thoát được!
Trong mắt Vương Đằng lóe lên ánh sao, niệm lực tinh thần trào ra, quét qua bốn phía.
Nhặt!
Một đám bong bóng thuộc tính màu tối trong suốt bay tới dưới thổi quét của niệm lực tinh thần, dung nhập vào trong thân thể của Vương Đằng.
‘Nguyên lực Hắc Ám x80’
‘Nguyên lực Hắc Ám x120’
‘Nguyên lực Hắc Ám x150’
‘Nguyên lực Hắc Ám x130’

Bong bóng thuộc tính hóa thành nguyên lực Hắc Ám số lượng lớn lưu chuyển trong thân thể Vương Đằng, thậm chí phát ra tiếng vang ào ào như nước chảy.
Trong một lúc ngắn ngủi, Vương Đằng đã thu được hơn tàm ngàn điểm thuộc tính nguyên lực Hắc Ám, vì thế khiến nguyên lực Hắc Ám của hắn trực tiếp phá vỡ cấp Chiến Tướng hạ vị thập nhất tinh vào đến cấp Chiến Tướng trung vị thập nhị tinh.
‘Nguyên lực Hắc Ám’: 3250/35000 (thập nhị tinh)
Trong phút chốc tăng lên một cấp bậc, người khác vốn không trải nghiệm được cảm giác sảng khoái méo mó này.
Khóe miệng Vương Đằng nhếch lên một độ cong, sung sướng trong lòng.
Chu Huyền Vũ quay đầu nhìn lại, vốn định hỏi tiếp theo Vương Đằng có mưu tính gì, kết quả vừa vặn nhìn thấy được độ cong này, vẻ mặt lập tức ngây ra.
“??”
Tình huống gì?
Tên này đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị như vậy là định làm gì?
Có phải hắn bị ảnh hưởng rồi không?
Chẳng lẽ bị hắc ám xâm nhập rồi sao?
Trong khoảnh khắc Chu Huyền Vũ suy nghĩ đến vô số khả năng, ánh mắt cảnh giác nhìn Vương Đằng, không để lại dấu vết lui về sau, giống như chuẩn bị trốn chạy bất cứ lúc nào.
Dù sao Vương Đằng là cường giả cấp Hành Tinh, nếu như thật sự bị hắc ám xâm nhiễm, hắn chỉ có một con đường chạy trốn, vốn đừng nghĩ đến liều mạng.
Không có cơ hội này.
Liều mạng cũng không đủ cho người ta tát một chưởng.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ của Chu Huyền Vũ càng ngớ người ra, hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì.
Nhìn một người rất bình thường, sao cảm giác đột nhiên hơi ngẩn người ra!
“Vương Đằng, ngươi có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Chu Huyền Vũ cẩn thận hỏi.
“Không thoải mái?” Vương Đằng hoài nghi, ngờ vực hỏi ngược lại: “Cái gì không thoải mái, ta rất ổn, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta không thoải mái vậy?”
“Khụ khụ, nếu không ngươi lại cảm nhận lại xem, trên người mình có chỗ nào không bình thường không?” Chu Huyền Vũ vẫn không dám tới gần.
Bình thường người bị hắc ám xâm nhiễm đều như vậy, bản thân đều rất khó nhận ra lạ thường.
Giống như người bị bệnh thần kinh bình thường đều cảm thấy mình là người bình thường!
Vương Đằng nhìn vẻ mặt lo nghĩ cho người bị bệnh thần kinh của hắn, lập tức giận dữ, sắc mặt biến thành màu đen, tức giận nói: “Ngươi mới không bình thường, cả người ngươi đều không bình thường! Cmn cả nhà ngươi đều không bình thường!”
“Phù…” Chu Huyền Vũ nhìn Vương Đằng đang nổi giận, nhưng không khỏi thở phào một hơi.
Còn may! Còn may!
Tức giận như vậy nhưng vẫn có thể giữ vững lý trí, nói rõ không bị hắc ám xâm nhiễm.
Vẫn là người bình thường!
“Khiến ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ngươi bị hắc ám xâm nhiễm chứ.” Đã xác định Vương Đằng không có vấn đề gì, hắn vội vàng nói.
“Ta bị hắc ám xâm nhiễm?”
Vương Đằng chỉ vào mũi mình, vẻ mặt khó có thể tin nổi, hoàn toàn nghĩ mãi không rõ vì sao Chu Huyền Vũ lại có thể cảm thấy hắn bị hắc ám xâm nhiễm.
Nguyên lực Hắc Ám của hắn đã đạt đến cấp Chiến Tướng trung vị thập nhị tinh, coi như là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ trong loài Hắc Ám, sao có thể bị nguyên lực Hắc Ám phản phệ xâm nhiễm được.
Nhưng Chu Huyền Vũ lại không hề biết điểm ấy.
Chỉ có Vương Đằng chắc chắn bản thân sẽ không bị xâm nhiễm.
“Ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy? Thực lực của ta còn mạnh hơn ngươi, ngươi không bị xâm nhiễm, ta có thể bị xâm nhiễm được sao?” Vương Đằng câm lặng nói.
“Ai bảo mới vừa rồi ngươi lại lộ ra nụ cười quỷ dị khó hiểu, dưới tình huống này, cho dù là ai đều sẽ nghĩ nhiều thôi.” Chu Huyền Vũ lại hùng hồn, tức giận nói.
Lại bởi vì một nụ cười gây nên!
Khụ khụ, xem ra vừa rồi đã hơi đắc ý vênh váo!
Vương Đằng ngượng ngùng nghĩ vậy trong lòng, biểu cảm lại không hề thay đổi, phụng phịu nói: “Cười gì chứ, ngươi chắc chắn bị hoa mắt, sao ta có thể lộ ra nụ cười kia được, mới vừa rồi ta vẫn đang suy ngẫm đấy.”
“…” Chu Huyền Vũ không khỏi hoài nghi bản thân, chẳng lẽ hắn nhìn nhầm thật sao?
Nhưng không đúng, là võ giả cấp Chiến Tướng, sao hắn có thể hoa mắt nhìn nhầm được.
Đây gần như là chuyện không có khả năng!
Vương Đằng thấy hắn bị lời nói lung tung của mình lừa dối qua, trong mắt lóe lên ý cười giảo hoạt như hồ li, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Đi thôi, đi nhìn xem xung quanh, sương mù trên đỉnh núi này nặng như vậy, kể cả là chúng ta đều không thể nhìn thấy rõ tình huống bốn phía rồi.”
“Được.” Chu Huyền Vũ phục hồi tinh thần lại, gật đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Hai người không tách ra mà cùng đi đến một phương hướng, chuẩn bị dạo quanh một vòng trên đỉnh núi xem có lạ thường gì không.
Hai người đi trong sương mù, tầm nhìn bốn phía chỉ chừng ba bốn mét, Vương Đằng không khỏi mở ‘Linh Thị’ ra, ánh mắt chậm rãi quét qua.
Vèo!
Nhưng vào lúc này, một tiếng vang cực nhỏ đột ngột vang lên trong sương mù.
“Cẩn thận!”
Sắc mặt Vương Đằng vừa động, đột nhiên mở miệng quát lên.
Gần như đồng thời với lúc Vương Đằng cất tiếng, Chu Huyền Vũ đã biến sắc mặt, một thanh chiến đao xuất hiện trong tay hắn, lập tức chém ra.
Xoẹt!
Một ánh đao vô cùng dày nặng bổ ngang ra, lập tức cắt sương mù.
Mà lúc sương mù tách ra, một con quái thú toàn thân tối đen xuất hiện ở trước mặt ánh đao.
Grào!
Con quái thú kia thấy mình bị phát hiện, phát ra tiếng gầm giận dữ, lại trực tiếp đánh tới ánh đao màu vàng kia, va chạm vào nhau.
Rầm!
Phát ra một tiếng vang dữ dội.
Con quái thú kia kêu lên một tiếng quái dị, bị ánh đang chém bay ngược vào trong sương mù, nhưng nó chợt lóe lên, nháy mắt đã biến mất trong đó.
Trong mắt Vương Đằng lóe lên ánh sao, nhìn ra được lực lượng ẩn chứa trong một đao này của Chu Huyền Vũ.
Trong ánh đao bao gồm nguyên lực tinh thần, uy lực mạnh hơn công kích bình thường mấy lần, như vậy mới có thể một đòn thành công, bằng không lấy đánh bất ngờ của quái thú kia, kể cả võ giả cấp Chiến Tướng thập tam tinh đều có thể bị ăn thiệt.
Nhưng mà theo quái thú biến mất, sắc mặt của Chu Huyền Vũ vẫn nghiêm nghị, mở miệng nói: “Đây là thứ gì vậy, hình như ta cảm nhận được nguyên lực Hắc Ám từ trên người nó.”
“Là nguyên lực Hắc Ám!” Vương Đằng gật đầu, nói: “Chắc là tinh thú bị nguyên lực Hắc Ám xâm nhiễm, trở nên thật quỷ dị, có thể hòa vào trong bóng tối.”
“Ta không tìm thấy nó.” Chu Huyền Vũ liếc nhìn bốn phía, chân mày nhíu lại càng sâu.
“Không cần tìm kiếm, chúng nó đi ra.” Vương Đằng cười nói.
Chu Huyền Vũ nghe vậy kinh hãi, lập tức phản ứng lại kịp, hoảng sợ kêu lên: “Chúng nó?!”
“Ừm, không chỉ có một con.”
Vương Đằng vừa dứt lời, đột nhiên có nhiều tiếng xé gió rất nhỏ lại một lần nữa vang lên.
“Hừ, muốn chết!”
Vương Đằng cười lạnh một tiếng, không thấy hắn có động tác gì, hơn mười ngọn phi đao bay ra từ trên người hắn, hóa thành từng tia sáng lạnh chui vào trong sương mù.
Chu Huyền Vũ nhìn thấy tia sáng lạnh kia, đồng tử không khỏi co rụt lại.
Phập!
Phập!
Phập!

Tia sáng lạnh mới vừa đâm vào trong sương mù, từng tiếng vang như lưỡi dao bén đâm vào trong thịt đã theo sát truyền đến, hơn nữa trong sương mù đồng thời vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất “Bịch bịch bịch”.
Chỉ trong mười mấy hơi thở ngắn ngủi, tất cả tiếng động biến mất không còn.
Hơn mười tia sáng lạnh quay trở lại từ trong sương mù, lơ lửng trên dưới toàn thân Vương Đằng, nhẹ nhàng xẹt qua không khí, xua tan sương mù bốn phía ra.
Chu Huyền Vũ nhìn thấy phi đao kia, nuốt ngụm nước bọt, cơ mặt không tự chủ được run rẩy, trong lòng vô cùng kiêng kỵ.
Thần niệm sư!
Thần niệm sư đáng sợ!
Vương Đằng tên này rất yêu nghiệt!
Chẳng những tu vi nguyên lực đạt đến cấp Hành Tinh, càng có được thiên phú thần niệm sư khủng bố, hơn nữa cảnh giới cũng cực cao!
Quả thật không để cho người ta đường sống!
“Đều, đều giết?” Hắn nhìn Vương Đằng, không nhịn được hỏi.
“Không mạnh bao nhiêu, chẳng qua có được phương pháp ẩn nấp quỷ dị mà thôi.” Vương Đằng tùy tiện nói, cất bước đi vào trong sương mù: “Đi, nhìn xem rốt cuộc là cái gì?”
Chu Huyền Vũ câm lặng, hắn đã va chạm với quái thú kia, tự nhiên rất rõ ràng thực lực của đối phương, hắn không hề tin tưởng cách nói của Vương Đằng.
“Mạnh” theo định nghĩa của Vương Đằng hoàn toàn không cùng một khái niệm với “Mạnh” mà người thường lý giải!
Nếu thật sự tin tưởng, vậy hắn quá ngốc nghếch!
Hắn lắc đầu, vội vàng đuổi theo bước chân của Vương Đằng, đi chưa được mấy bước đã thấy Vương Đằng ngồi ở đó, đang dùng đầu ngón tay chọc một con quái thú.
Chu Huyền Vũ vừa đến gần nhìn, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị.
Chỉ thấy quái thú kia lại là một loại rắn kỳ quái, toàn thân trải rộng vảy tối đen, thậm chí mọc cả gai sắc bén nhọn, đều khá lớn, miệng đầy răng nanh, liếc mắt nhìn qua đã thấy cực kỳ hung dữ.
“Chính là thứ này sao?” Chu Huyền Vũ mở miệng nói: “Ta ngược lại chưa từng thấy tinh thú có dáng vẻ này.”
“Trong cơ thể đều là nguyên lực Hắc Ám, hơn nữa ngươi xem này.” Vương Đằng chỉ vào một khối băng đen ở bên cạnh, ý bảo Chu Huyền Vũ nhìn xem.
“Đây là… nguyên lực hệ Băng!” Chu Huyền Vũ chần chừ nói.
“Không sai, là kết quả do kết hợp giữa nguyên lực Hắc Ám và nguyên lực hệ Băng, chắc là do công kích mới vừa rồi do con rắn kỳ quái này phát ra ngưng kết thành.” Vương Đằng gật đầu.
Hắn chắc chắn như vậy tự nhiên là bởi vì mới vừa rồi thu được không ít bong bóng thuộc tính nguyên lực Hắc Ám và bong bóng thuộc tính nguyên lực hệ Băng.
“Nói như vậy, thật sự là tinh thú của Địa Tinh bị nguyên lực Hắc Ám xâm nhiễm.” Chu Huyền Vũ cau mày nói.
“Cũng không hẳn vậy, lúc đầu khi ta rơi vào thế giới Hắc Ám đã từng gặp tinh thú tương tự, cũng có thể nói là sinh vật bản địa ở thế giới Hắc Ám.” Vương Đằng nói.
“Vậy phải đi đến gần vết nứt nhìn xem mới biết được.” Vương Đằng nói xong ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt đột nhiên cứng đờ: “Ngươi… mồm quạ đen này!”
Chu Huyền Vũ hơi ngớ ra, không biết vì sao Vương Đằng lại mắng hắn?
Nhưng mà khi hắn thấy Vương Đằng sững sờ nhìn lên trên bầu trời thì không khỏi ngẩng đầu lên nhìn theo, sau đó toàn thân đều cứng đờ.
Chỉ thấy trên đầu hai người, trong mây đen kia có một cái đầu vô cùng vĩ đại đang chậm rãi thò ra, đôi đồng tử dựng thẳng lạnh như băng màu nâu đen đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
“Cái gì kia, chúng ta kinh động cả lão tổ tông của người ta ra?” Chu Huyền Vũ khó nhọc giật giật yết hầu, nói.
“Hình như là vậy!” Vương Đằng gật đầu nói.
“… Chúng ta có nên trốn chạy không?” Chu Huyền Vũ lại nói.
Hắn cảm nhận được khí tức cực kỳ khủng bố từ trên người con quái vật kia, khí tức kia tuyệt đối vượt trên cấp Lãnh Chúa thập tam tinh!
“Ngươi có thể chạy trốn trước thử xem.” Vương Đằng nói không có ý tốt.
“… Không phải là ngươi chạy trước sao.” Sắc mặt Chu Huyền Vũ biến thành màu đen, nói.
“Ta lại không sợ nó, chạy cái gì.” Vương Đằng lạnh nhạt nói.
“…”
Chu Huyền Vũ đột nhiên cảm thấy lời Vương Đằng nói thật sự có đạo lý, hắn không thể phản bác được, hơn nữa đón nhận được một luồng ác ý nồng đậm đến từ Vương Đằng.
Grào!
Đúng lúc này, con quái vật lớn trên đầu phát ra một tiếng gầm giận dữ khủng bố.
Sóng âm giống như thực chất cuồn cuộn đánh úp xuống, mây đen bốn phía cuộn trào, đột nhiên có rắn bạc múa loạn, một đoạn thân hình vĩ đại giống như một góc núi băng lộ ra ở trong mây đen.
Tinh thú này thật sự quá mức khổng lồ, chỉ riêng độ lớn của cái đầu nó cùng với một đoạn thân hình lộ ra có thể phỏng đoán ra được tổng thể thân hình sợ rằng đã đạt đến dài mấy trăm trượng, nhưng hơn phân nửa giấu trong mây đen, không nhìn rõ mà thôi.
Dáng vẻ này cực kỳ tương tự với con rắn kỳ quái mới vừa rồi bị Vương Đằng giết chết, nhưng càng dữ tợn uy nghiêm hơn, thêm với trên đỉnh đầu còn mọc một cái sừng nhọn màu đen.
Trên cái sừng nhọn màu đen kia có đường vân màu vàng nhạt cực kỳ phức tạp, chi chít dày đặc, khiến cho nó thoạt nhìn hơi kỳ dị.
Vương Đằng mở ‘Linh Thị’ ra, có thể nhìn thấy vòng sáng nguyên lực cực kỳ khổng lồ từ trong cơ thể con cự mãng, đó là một loại nguyên lực độc đáo kết hợp từ nguyên lực Hắc Ám và nguyên lực hệ Băng thành, sáng rọi cực kỳ chói mắt, nếu như dựa theo cấp bậc của nhân loại để phân chia, sợ rằng tương đương với cấp Hành Tinh rồi!
Trên đỉnh núi tuyết, mây đen cuồn cuộn!
Có một con cự mãng chọc trời khủng bố lượn quanh trong đó, thân hình vĩ đại mơ hồ để lộ ra một góc, khiến tâm thần người chấn động.
Cái đầu vĩ đại lộ ra khỏi mây đen, nhìn xuống hai nhân loại bên dưới, hai tròng mắt lạnh như băng.
Nhưng điều khiến cho nó thật sự không ngờ chính là một trong hai nhân loại bên dưới lại không hề sợ hãi gì nó, vẻ mặt bình thản đến cực điểm.
Biểu cảm này không đúng!
Rất không đúng!
Chỉ là một nhân loại dựa vào cái gì có thể giữ trấn định như vậy khi ở trước mặt U Minh Cự Mãng nó.
Lực uy hiếp của nó đã hạ thấp đến tình trạng này từ khi nào?
Một tia nghi hoặc tràn ngập trong lòng cự mãng sừng vàng… a không, U Minh Cự Mãng, nó… rất không rõ ràng, vì thế chậm rãi mở miệng, phun ra lời nhân loại:
“Nhân loại!”
Vương Đằng vốn đang quan sát con cự mãng này với so sánh thực lực của mình và đối phương, phát hiện hình như có thể xử lý được đối phương, đang định xuống tay như thế nào thì đột nhiên nghe được lời cự mãng nói.
Tinh thú có thể nói không hề kỳ quái, dù sao thực lực mạnh như vậy, trí tuệ chắc chắn không thấp.
Kỳ quái là nó lại nói ngôn ngữ của Địa Tinh.
Vậy lại khiến người ta phải suy nghĩ rồ, hay con cự mãng này là giống bản địa ở Địa Tinh? Cho nên mới nói được ngôn ngữ của Địa Tinh?
Nhưng làm sao trên Địa Tinh có thể xuất hiện tinh thú đáng sợ như vậy?
Đây không phù hợp với quy luật võ đạo!
Vương Đằng ở đó miên man suy nghĩ.
U Minh Cự Mãng phát hiện nhân loại này lại không nhìn mình, trong lòng không khỏi tức giận, ánh mắt càng lạnh như băng.
“Nhân loại, là ai cho ngươi lá gan dám không nhìn bổn vương!”
Một tiếng gầm giận dữ truyền ra từ trong miệng U Minh Cự Mãng, một luồng khí thế mạnh mẽ đè xuống từ trên bầu trời.
Vương Đằng và Chu Huyền Vũ đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị khí thế kia đè lên trên người.
Sắc mặt Chu Huyền Vũ hơi trắng bệch, không khỏi lui lại một bước, hoảng sợ trong lòng:
“Khí thế thật khủng khiếp!”
Tuy rằng hắn đã sớm dự đoán được cự mãng này vô cùng khủng bố, nhưng không ngờ chỉ với một luồng khí thế thôi đã mạnh đến cấp độ như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Kêu lớn tiếng như vậy làm gì, lỗ tai đều chấn ngứa.” Lúc này, Vương Đằng lấy lại tinh thần, ngoáy lỗ tai, ghét bỏ nói.
“…”
Chu Huyền Vũ câm lặng nhìn Vương Đằng, luôn cảm thấy điểm chú ý của tên này hơi sai lệch.
“Hả?” Trong mắt U Minh Cự Mãng lộ vẻ kinh ngạc, nhân loại này lại không bị khí thế của nó ảnh hưởng đến?
Xem ra thực lực của nhân loại này không thấp!
Khó trách có thể giữ được trấn tĩnh, hóa ra có chỗ dựa vào!
Thực lực của Vương Đằng luôn luôn nằm trong trạng thái bị che giấu, bởi vậy bề ngoài thoạt nhìn bình thường không có gì đặc sắc, kể cả U Minh Cự Mãng đều không thể nhìn ra được thực lực chân thật của hắn.
Nhưng mà trong mắt U Minh Cự Mãng đột nhiên lộ ra một tia trêu tức và châm chọc, người trên Địa Tinh không có truyền thừa tương ứng, chỉ có thể khổ sở giãy giụa ở trong cái gọi là cấp Chiến Tướng, cho dù nhân loại này mạnh nữa, chẳng qua chỉ là cấp Chiến Tướng mà thôi.
Chỗ dựa vào mà nhân loại này tự nhận là tin cậy, nó tiện tay có thể đánh nát.
Đây là tự tin của nó tinh thú cấp Vương!
Cấp Vương, chính là tương đương với cấp Hành Tinh trong võ giả nhân loại!
U Minh Cự Mãng đột nhiên hồi tưởng lại con đường gian khổ đi tới của mình.
Trong lòng không khỏi chảy nước mắt xót xa!
Nhớ ngày đó nó vẫn là một con rắn nhỏ ngây thơ hồn nhiên, chơi đùa tự do thoải mái trong khe núi, chơi mệt mỏi thì về nhà tìm mẹ, những ngày sau lại vui vẻ bình thường.
Nhưng nó không biết, nó thật ra là một con rắn nhỏ có số mệnh làm nhân vật chính.
Đột nhiên có một ngày nó tò mò bò lên trên ngọn núi tuyết này, phát hiện ra một khe nhỏ thần kỳ.
Nó thề, nó tuyệt đối chỉ cảm thấy chơi vui, cho nên đã dùng đuôi cẩn thận ngoáy ngoáy.
Thật sự chỉ ngoáy mà thôi, hoàn toàn không định đi vào.
Nhưng tình huống lại hơi ngoài dự đoán của hắn, trong khe nhỏ kia truyền đến lực hút khủng bố, hút nó vào trong.
Cho nên chuyện này thật sự không trách nó được!
Lực hút quá lớn, khẽ hút đã đi vào…
Sau khi con rắn nhỏ bị hút vào khe nhỏ đã ngất đi, chờ nó tỉnh lại, nó phát hiện mình đang ở một nơi thật kỳ quái.
Bốn phía đều là mảnh đất tối đen như mực, bầu trời cũng thật âm u, thoạt nhìn rất đáng sợ!
Nó muốn về nhà tìm mẹ, nhưng cuối cùng không tìm được khe hở nhỏ kia nữa, vì thế nó chỉ có thể lượn lờ, dạo chơi trong thế giới xa lạ này…
Nhưng mà trên thế giới này có rất nhiều con thú lớn đáng sợ, chúng nó tràn ngập ác ý, đều muốn ăn nó, vừa nhìn thấy nó đã nhào lên, sợ đến mức nó chạy trốn tứ phía.
Nhưng nó có số mệnh nhân vật chính, cho nên mỗi một lần đều hóa nguy thành an, may mắn bảo vệ được mạng nhỏ.
Cuối cùng có một ngày, nó bị một con thú lớn đáng sợ đuổi đến một vách núi đen, không chỗ có thể trốn, chỉ có thể nhảy vực.
Khoảnh khắc khi nó nhảy xuống vách núi đen kia, trong mắt nó chảy ra nước mắt hối hận.
Mẹ, ta không nên không nghe lời ngươi nói, ta không nên chạy loạn, ta không nên tùy tiện ngoáy khe nhỏ… Mẹ, nếu như có kiếp sau, ta nhất định sẽ làm cục cưng ngoan ngoãn hu hu hu.
Nó nhắm nghiền mắt lại, cùng đợi một trận đau đớn sau khi rời khỏi thế giới giống như địa ngục này.
Nhưng mà chuyện này không đơn giản như thế.
Nó lại còn sống, bị dây mây cuốn lấy, treo ngược ở giữa không trung.
Nó là một con rắn, dây mây làm sao có thể làm khó nó được, vì thế nó chậm rãi trườn ra theo dây mây, trườn xuống dưới đáy vách núi đen chỉ cao hơn mười mét.
Phía dưới là một đầm nước sâu thẳm, sâu không thấy đáy, lộ ra ý lạnh như băng.
Con rắn nhỏ trời sinh thích lạnh, nhìn thấy hàn đàm này, cảm thấy vết thương trên người đã không còn đau nữa, bất an trong lòng cũng biến mất.
Vừa nhìn thấy đầm nước này đã giống như tìm được chốn đi về, vì thế nó vội vàng kéo theo thân thể đầy vết thương đi tới, đi tới, nỗ lực trườn vào trong đầm nước.
Tõm một tiếng!
Cuối cùng nó đã đi vào trong đầm nước, đầm nước lạnh như băng vốn là trí mạng đối với sinh vật khác, nhưng lại là thuốc hay vô cùng tốt đối với con rắn nhỏ, nó vừa tiến vào đầm nước đã thoải mái nheo mắt lại.
Thời gian tiếp theo, đầm nước này đã thành nhà của nó.
Nơi này không chỉ không có con thú lớn đáng sợ đến ăn nó, còn có một hồ bơi cực lớn, quả thật thành khu vui chơi của nó.
Theo thời gian nó ở lại trong hàn đàm càng lâu, thực lực của con rắn nhỏ phát triển, thân hình càng lúc càng lớn, cho đến có một ngày nó không ngây thơ nữa, mà có được trí tuệ giống như thuộc về nhân loại.
Nó biết suy xét, nó trở thành một con rắn biết suy nghĩ!
Nó không cam tâm ở lại chỗ này nữa, muốn rời đi.
Nhưng mà trước khi rời đi, nó định lẻn vào dưới đáy hàn đàm nhìn xem manh mối.
Hàn đàm này rất kỳ quái, ý lạnh tản mát ra khiến nó không ngừng mạnh lên, giống như ẩn chứa năng lượng kỳ lạ, trước kia nó không hiểu, nhưng sau khi có được trí tuệ, nó đã rõ ràng.
Vì thế nó hạ quyết tâm, bơi về dưới đáy hàn đàm.
Nó vẫn luôn bơi đến ngọn nguồn của ý lạnh, bơi mãi, cuối cùng nhìn thấy được bộ khung xương vĩ đại.
Hơn phân nửa bộ khung xương vĩ đại kia vùi lấp trong bùn, lượn quanh toàn bộ đầm nước, gần như không nhìn thấy tận cùng, mà chỗ của nó chính là chỗ đầu của khung xương này.
Thêm với ở trong cái đầu kia có một viên tinh thạch hình tròn lồi lõm lơ lửng trong đó, đang tản ra ánh sáng tối tăm như có như không, còn có một luồng ý lạnh tản phát ra từ trên tinh thạch kia, tràn ngập toàn bộ hàn đàm.
Khi nhìn thấy tinh thạch này, cuối cùng nó không dời mắt ra được, giống như tinh thạch kia có lực hấp dẫn trí mạng đối với nó.
Viên tinh thạch này khiến con rắn chảy nước miếng!
Cho nên nó tuân theo bản năng, một ngụm nuốt tinh thạch xuống.
Ầm rầm!
Trong nháy mắt khi nuốt tinh thạch vào, một luồng năng lượng kinh khủng nổ tung trong thân thể nó.
Lúc này cuối cùng nó đã phục hồi tinh thần lại, trong lòng vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.
Nó quên mất mình là một con rắn có trí khôn, sao nó có thể ăn loạn đồ được chứ? Rắn ăn đồ bừa bãi sẽ chết đó!
Không kịp nghĩ nhiều, dưới luồng năng lượng kinh khủng tàn sát bừa bãi kia, một luồng ký ức khổng lồ khác cũng bùng nổ ở trong đầu hắn.
Dung lượng não đáng thương của nó đã lập tức đạt đến cực hạn dưới ký ức khổng lồ này, sau đó rất thuận lợi mất đi ý thức.
Nó cũng không biết mình đã ngủ say bao lâu, khi tỉnh lại, nó phát hiện thân hình của mình đã bành trướng gấp ba, tuy rằng còn chênh lệch rất nhiều với bộ xương cốt vĩ đại ở dưới hàn đàm kia, nhưng vẫn đã là một cự mãng cực kỳ khổng lồ.
Lúc này nó đột nhiên phát hiện trong đầu nhiều thêm rất nhiều đoạn ký ức, những ký ức này đã khiến cho nó hiểu rõ tu luyện như thế nào, truyền thừa chủng tộc như thế nào.
U Minh Cự Mãng trưởng thành gần như đều có được thực lực cấp Vương, có thể dạo chơi trong hư không, là chủng tộc lớn mạnh vô cùng.
Tinh thạch bị con rắn nhỏ nuốt vào là tinh thạch truyền thừa chủng tộc của U Minh Cự Mãng, trong đó chẳng những có ký ức tu luyện liên quan, lại còn có máu tươi thuần chính nhất của U Minh Cự Mãng.
Con rắn nhỏ nhận được máu tươi kia đã chậm rãi tiến hóa thành U Minh Cự Mãng chân chính.
Thời gian tiếp theo, nó không ngừng tu luyện, thực lực phát sinh tăng lên kiểu bay vọt, cho đến khi đạt đến cấp Vương mới đi ra khỏi hàn đàm kia.
U Minh Cự Mãng một lần nữa quay trở về chỗ khe nhỏ lúc trước, lại phát hiện nơi đó đã bị một đám loài Hắc Ám chiếm cứ.
Lúc này nó đã biết khe nhỏ trước đó vẫn chưa hề biến mất, chẳng qua chỉ biến mất trên hư không, khi đó thực lực của nó thật sự quá yếu, không thể phát hiện ra mà thôi.
Hiện giờ khe nhỏ kia đã triệt để mở rộng ra, biến thành một vết nứt không gian vĩ đại có thể vượt qua hai giới.
U Minh Cự Mãng tâm tâm niệm niệm không quên về nhà tìm mẹ, kia có lẽ đã trở thành chấp niệm của nó, bởi vậy đã định thông qua vết nứt không gian này trở lại Địa Tinh.
Tinh thú kinh khủng như thế xuất hiện, tự nhiên đã kinh động cường giả loài Hắc Ám.
Tinh thú cấp Vương đã là tồn tại cấp đại lão, tương đương với tồn tại cấp Ma Quân trong loài Hắc Ám.
Lúc này cao tầng trong loài Hắc Ám điều động một tồn tại cấp Ma Quân đánh một trận với U Minh Cự Mãng, sau này không biết đã đạt thành nhận thức chung như thế nào, hai bên dừng tay.
U Minh Cự Mãng đã bình yên thông qua cái khe về đến Địa Tinh.
Sau khi nó trở lại Địa Tinh phát hiện mẹ của nó đã sớm mất rồi, hơn nữa còn chết trong tay võ giả nhân loại.
U Minh Cự Mãng vốn không có bất cứ ấn tượng tốt gì đối với võ giả nhân loại, thấy người mẹ mà mình nhớ nhung mấy năm bị giết, tự nhiên càng phẫn nộ.
Hơn nữa bên cạnh còn có Ma Quân của loài Hắc Ám mê hoặc, U Minh Cự Mãng đã nảy sinh lòng trả thù nhân loại, quyết định phối hợp với loài Hắc Ám giết nhân loại Địa Tinh.
Vì thế có cảnh tinh thú bạo loạn toàn cầu!!!

“Này này, ngươi đang ngây người ra làm gì thế? Tư xuân sao? Tuy rằng ta giết rất nhiều con cái của ngươi, nhưng cũng không cần vội vã tạo con rắn nhỏ như thế chứ.” Đột nhiên, một giọng nói hèn hạ vang lên.
U Minh Cự Mãng phục hồi tinh thần lại từ trong hồi ức, ánh mắt hơi lờ mờ nhìn Vương Đằng: “… Tạo ra, tạo ra con rắn nhỏ??”
Đột nhiên vô số vạch đen buông xuống từ trên đầu nó.
Thần cmn tạo ra con rắn nhỏ!
Người có đầu óc bình thường đều khó có khả năng nghĩ đến chuyện này dưới tình huống như vậy đi.
Có phải lối suy nghĩ của nhân loại này hơi bị lệch không?
U Minh Cự Mãng điên cuồng rít gào trong lòng, trong nháy mắt muốn lập tức bóp chết thằng nhãi nhân loại trước mắt này.
“Con rắn nhỏ, nói xem ngươi đến từ đâu? Sao lại biết ngôn ngữ Địa Tinh vậy?” Vương Đằng mở miệng lần nữa, hỏi.
“Con… con rắn nhỏ!!!”
Chu Huyền Vũ há miệng thật to, ngây ngốc nhìn Vương Đằng.
Gọi một con cự mãng lớn như vậy thành con rắn nhỏ, Vương Đằng tên này rốt cuộc suy nghĩ như thế nào vậy!
“…” U Minh Cự Mãng đã đến bên bờ bùng nổ, đường đường U Minh Cự Mãng bị gọi là con rắn nhỏ, nó không có sĩ diện sao?
Ngươi mới là con rắn nhỏ, cả nhà ngươi đều là con rắn nhỏ!
“Thằng nhãi, ngươi dám sỉ nhục bổn vương?” U Minh Cự Mãng gầm lên giận dữ.
“Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đâu.” Vương Đằng nói.
“…”
“Muốn chết!”
U Minh Cự Mãng chưa bao giờ cảm thấy một nhân loại sẽ khiến cho người ta phiền chán như vậy, trên đầu giật giật, cuối cùng không chịu nổi, phát ra tiếng rít gào, môt cái đuôi lớn chợt đánh từ trong mây đen xuống.
Rầm!
Toàn bộ bầu trời phát ra tiếng động dữ dội, không gian giống như cũng đang chấn động, giống như sắp không chịu nổi, trực tiếp vỡ vụn ra.
Một màn này, đáng sợ!
Vốn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận