Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1337: Đều là vận may, không liên quan gì đến ta cả

Nếu Tào gia định lấy thế đè hắn, đến lúc đó xem ai sợ ai.
Xử lý xong mọi chuyện, vài vị Tông Sư cũng thật vui vẻ. Tông Sư Alfred biết một vài việc của Vương Đằng, không nhịn được nói: “Tông Sư Vương Đằng, chỗ tốt của liên minh Phó Chức Nghiệp chúng ta không gì khác, chỉ có bao che khuyết điểm. Ta đã nghe nói về phiền toái của ngươi từ chỗ Phàn Thái Ninh, hiện giờ ngươi gia nhập liên minh Phó Chức Nghiệp, nếu như có chuyện gì không giải quyết được, có thể trực tiếp báo với liên minh.”
“Tông Sư Vương Đằng gặp phải chuyện phiền toái gì sao?”
Tông Sư khác không biết chuyện về Vương Đằng, ào ào mở miệng hỏi.
Vương Đằng cũng không giấu giếm, nói sơ qua sự việc một lần. Dù sao bọn họ đã biết được thân phận của hắn, thoáng điều tra sẽ biết chuyện về hắn, muốn giấu giếm cũng không giấu giếm được.
Dù sao chuyện gõ vang tiếng chuông Quý tộc Bình nghị các ngày ấy cũng không nhỏ.
“Lại là chuyện này.”
Mọi người hơi kinh ngạc, tất cả đều giật mình.
“Nếu có gì cần trợ giúp, có thể đến tìm ta, ta vẫn có một chút quan hệ mạng lưới giao thiệp.” Tông Sư Hoa Viễn lập tức nói.
“Không sai, không sai, những lão già như chúng ta đây trải qua nửa đời người, mạng lưới giao thiệp còn có một ít.” Tông Sư Maud cũng nói.
Vài vị Tông Sư đều tỏ vẻ bằng lòng hỗ trợ, bọn họ đều muốn giữ một mối quan hệ tốt với Vương Đằng, Tông Sư tam đạo này, sao có thể bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy được.
Về phần Tào gia, bọn họ đều không e ngại.
Còn gia tộc Pylax, bọn họ có nhiều người hợp lực như thế, cho dù không nhà lớn nghiệp lớn bằng đối phương, nhưng cũng sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.
Ngược lại, nếu gia tộc Pylax đắc tội với nhiều Tông Sư như vậy của liên minh Phó Chức Nghiệp, chỉ e sẽ tương đối phiền toái.
Cho nên các vị Tông Sư mới không có nhiều băn khoăn như thế.
Vương Đằng hơi kinh ngạc với phản ứng của vài vị Tông Sư, nhưng không từ chối, gật đầu cười nói: “Vậy đa tạ các vị Tông Sư!”
“Khách khí! Khách khí!”
“Ha ha ha, Tông Sư Vương Đằng quá khách khí.”
“Tông Sư Vương Đằng không cần phải khách khí, về sau trao đổi nhiều hơn!”

Vài vị Tông Sư khá vui vẻ. Nếu Vương Đằng từ chối bọn họ, ngược lại bọn họ sẽ không vui vẻ như thế.
Tình cảm lui tới, tự nhiên có đến có đi. Bọn họ giúp Vương Đằng, về sau Vương Đằng mới sẽ giúp bọn họ, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Tiềm lực của Vương Đằng kinh người. Tuổi còn trẻ đã là Tông Sư tam đạo, cộng thêm với trình độ kia, cho dù là những lão già bọn họ đã đắm mình trong nửa đời người cũng không thể không bội phục.
Bọn họ đương nhiên hy vọng kéo gần quan hệ với Vương Đằng thêm một bước.
“Tông Sư Vương Đằng, ngươi đang ở đâu? Có cần chúng ta chuẩn bị một nơi an toàn cho ngươi không?” Tông Sư Hoa Viễn nhiệt tình hỏi.
“Tạm thời ta ở chỗ Đại sư Phàn Thái Ninh, ở Đế thành còn không đến mức nguy hiểm gì.” Vương Đằng nói.
Các vị Tông Sư liếc nhìn Phàn Thái Ninh, mới nhớ ra là hắn đưa người đến.
“Lần này làm không tệ đâu.” Alfred vỗ vai Phàn Thái Ninh cười hề hề nói.
“Ha ha ha, Tông Sư Alfred, đệ tử này của ngươi tặng cho chúng ta một phần lễ lớn.” Tông Sư Hoa Viễn cười nói.
“Đây là chuyện ta phải làm.”
Phàn Thái Ninh thấy cuối cùng mọi người đã nhớ ra hắn, thiếu chút nữa lệ nóng lưng tròng, vội vàng nịnh nọt nói.
Không nịnh nọt không được, ở đây đều là nhân vật cấp Tông Sư, đâu đến lượt một Phù văn sư cấp Đại sư như hắn nói chuyện. Bây giờ có thể nhớ ra hắn đã nhờ phúc của Đại sư Vương Đằng… à không, Tông Sư Vương Đằng.
“Tông Sư Vương Đằng, ngươi có cần đổi một chỗ ở không? Dù sao chỗ của Phàn Thái Ninh hơi nhỏ chút.” Alfred nói xong, lộ ra đuôi hồ ly: “Chỗ của ta khá lớn, ở cũng thoải mái chút, chúng ta có rảnh còn có thể trao đổi nhiều hơn.”
“…” Phàn Thái Ninh cảm thấy ngực bị đâm một mũi tên, u oán nhìn Tông Sư Alfred.
Thầy à, dáng vẻ ngươi đào góc tường của đồ đệ hơi vô sỉ đấy?
Nhưng suy cho cùng hắn không dám nói ra lời này, tránh cho bị đeo một tội danh đại nghịch bất đạo, thậm chí còn bị trục xuất sư môn.
Với hiểu biết của hắn về Alfred, thầy hắn tuyệt đối làm được việc này.
Vương Đằng hơi câm nín. Hắn phát hiện lão già này thật vô sỉ, lại cướp người với đồ đệ của mình, hơn nữa thích trao đổi với người khác giống như Phàn Thái Ninh.
Không được, tuyệt đối không thể đi đến đó.
Nhân vật cấp Tông Sư không dễ dàng lừa bịp như vậy, đến lúc đó chẳng phải bị phiền chết.
“Tông Sư Vương Đằng, không bằng đi chỗ ta đi, nhà của ta chẳng những rộng rãi, còn có các loại nguyên liệu luyện đan, mọi người cùng nhau trao đổi một chút tâm đắc luyện đan.” Tông Sư Hoa Viễn không chịu cô đơn, vội vàng ngỏ lời mời.
“Tông Sư Vương Đằng, không bằng đi nhà của ta. Phòng luyện tạo ở nhà ta khá lớn, ta hơi cảm ngộ về biến hóa của Phiên Lôi ấn, không bằng chúng ta đi trao đổi một chút.” Tông Sư Maud nói.
“Hay đi nhà của ta đi.”
“Cút, đi nhà của ta.”

“?” Mắt thấy vài vị Tông Sư cãi vã, Vương Đằng lại nhức đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận