Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1214: Thú vị rồi, con cừu này béo lắm đây!

“Đại nhân, phát hiện một dao động sinh mệnh rất nhỏ vừa tiến vào cửa khoang thuyền, nhưng sau đó đã biến mất!”
Giọng nói của hắn truyền vào tai võ giả cấp Hằng Tinh cửu giai thông qua thiết bị liên lạc, khiến hàn ý trong mắt hắn càng thêm lạnh lùng, khóe môi cũng nở một nụ cười đáng sợ:
“Quét lại, tìm ra dấu vết của hắn thì lập tức báo tin!”
“Rõ!” Võ giả Liên Bang Aurant trong phòng điều khiển chính cũng phấn khích hẳn ra.
Một khi phát hiện ra kẻ xâm nhập cộng với sự bảo vệ của đại nhân ‘Candice’ nguồn năng lượng trung tâm, chắc chắn sẽ được bảo vệ. Nếu kẻ xâm nhập gặp đại nhân ‘Candice’, hắn nhất định sẽ có kết cục bị tiêu diệt.
Phải biết rằng đại nhân Candice là một cường giả cấp Hằng Tinh cửu giai, chinh chiến qua nhiều chiến trường, giết vô số kẻ địch, chiến lực mạnh mẽ vô song, từng nhận ba lượt công kích của cường giả cấp Vũ Trụ trấn thủ hành tinh Harlot.
Những chiến tích ấy, không phải một võ giả cấp Hằng Tinh cửu giai bình thường nào cũng có thể làm được!
Khoảng cách giữa cấp Hằng Tinh và cấp Vũ Trụ lớn đến mức, tuy rõ là cấp Hằng Tinh cửu giai chỉ kém cấp Vũ Trụ một cấp, thế nhưng khoảng cách giữa hai người giống như một cái hào rộng không thể vượt qua.
Chiến tích của Candice đã vô cùng chói lọi.
Ngay khi võ giả của Liên Bang Aurant truyền tin tức cho Candice thì Viên Cổn Cổn cũng liên lạc với Vương Đằng.
“Ngươi bị phát hiện rồi, họ đã quét ra một chút dao động mà ngươi để lộ ra.”
“Bị phát hiện rồi à, xem ra ‘bí pháp Tiềm Ảnh’ không còn tác dụng rồi!” Vương Đằng thầm lắc đầu.
“Kế tiếp phải làm sao?” Viên Cổn Cổn hỏi.
“Không phải sợ, cứ để họ tìm một lát đi, giờ ta sẽ cẩn thận hơn, nếu vẫn bị họ phát hiện ra dấu vết thì ta sẽ cho họ biết tên.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“...” Viên Cổn Cổn nhìn hắn tự tin đầy mình như thế thì không nói thêm gì nổi nữa.
Chẳng mấy chốc, Vương Đằng đã đến nơi đặt nguồn năng lượng trung tâm, võ giả cấp Hằng Tinh cửu giai Candice cũng đã đợi sẵn ở đó, hắn đang cảnh giác quan sát xung quanh.
Một sợi tinh thần cấp Hằng Tinh tỏa ra, quét xuyên qua bức tường thép.
Đúng vậy, khi đạt tới cấp Hằng Tinh cửu giai, cảnh giới tinh thần của hắn đã đạt tới cấp Hằng Tinh, bằng không sao hắn có thể sống sót dưới ba chiêu của cường giả cấp Vũ Trụ được. Tất cả là nhờ vào sự nhạy bén của tinh thần cấp Hằng Tinh này.
“Ồ?” Song, cấp độ tinh thần của Vương Đằng vẫn cao hơn hắn, vừa tránh né tinh thần rà soát kia vừa không khỏi âm thầm ồ lên một tiếng.
“Thú vị rồi, con cừu này béo lắm đây!”
Khóe miệng Vương Đằng cong lên, bao phủ niệm lực tinh thần lên toàn thân, kết hợp thêm ‘bí pháp Tiềm Ảnh’ để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, sau đó hắn lặng lẽ áp sát vị trí của đối phương, giống như một con mèo lớn đang lên cót chuẩn bị vồ lấy con mồi của mình…
Vương Đằng và Candice chỉ cách nhau một bức tường!
Nếu loại bỏ vách tường này, thì chắc chắn bọn họ sẽ đứng đối diện nhau, chỉ e khoảng cách này còn không tới một mét.
Vương Đằng đang chờ, chờ một cơ hội đánh một đòn có thể giết được đối phương.
Phía đối diện là một võ giả cấp Hằng Tinh cửu giai. Khác với những võ giả cấp Hằng Tinh lúc trước hắn đánh chết, cấp Hằng Tinh cửu giai đã là đỉnh phong của cảnh giới này.
Vương Đằng chưa bao giờ xem thường cường giả đỉnh phong của bất kỳ một cảnh giới nào cả!
Candice cau mày, quét tinh thần ra ngoài cơ thể, nhưng quét như vậy là gánh nặng quá lớn đối với hắn, dù sao hắn cũng không phải thần niệm sư, khống chế tinh thần cực kỳ thô sơ, đương nhiên cũng sẽ tiêu hao rất lớn.
“Vẫn chưa tìm được kẻ xâm nhập sao?” Hắn hỏi võ giả ở phòng điều khiển chính thông qua máy liên lạc.
“Đại nhân, chút dao động kia chỉ xuất hiện đúng một lần, sau đó hoàn toàn biến mất, chúng ta không tìm thấy hắn.” Giọng nói lo lắng hoảng loạn từ truyền đến phía đối diện.
Một kẻ xâm nhập không rõ xông vào trong một chiếc phi thuyền phong bế, hơn nữa đối phương có chiến tích kinh khủng là phá hủy chín chiếc phi thuyền, dù là ai cũng không thể yên tâm.
Ngay trong cảm xúc nôn nóng của mọi người, Vương Đằng lại tiếp tục ngủ đông, thân thể động theo Candice đối diện vách tường.
Một phút nào đó, dường như Candice cũng nôn nóng, chần chừ xoay người, đưa lưng về phía Vương Đằng.
“Chính là bây giờ!”
Tinh quang đột nhiên lóe lên trong mắt Vương Đằng, Nguyệt Kim Luân hóa thành một ánh sáng rực rỡ bay nhanh ra.
Xuy!
Vách tường sắt thép bị cắt ra giống như miếng đậu hũ. Nguyệt Kim Luân trực tiếp xuyên qua, giống như một con cự mãng độc màu vàng xinh đẹp há miệng lớn, lộ ra răng nanh, hung hăng nhào về phía sau lưng Candice.
“Không tốt!” Dù sao Candice cũng là hạng người đã từng trải thân kinh bách chiến, cảm nhận được nguy hiểm sau lưng đánh tới, sắc mặt đại biến, trong nháy mắt liền có phản ứng.
“A!”
Đột nhiên, hắn hét lên một tiếng điên cuồng, nguyên lực toàn thân được huy động, một cước đạp trên mặt đất, kim loại cứng rắn dưới sàn phi thuyền đều bị giẫm lún xuống, mà thân thể của hắn lại mượn sức bật cực lớn này di chuyển ra ngoài.
Phập phập!
Tốc độ của Nguyệt Kim Luân cực kỳ kinh khủng, vẫn có thể xẹt ngang qua cơ thể của Candice, chặt đứt một cánh tay của hắn, lượng lớn máu tươi phun ra.
Vương Đằng không ngờ tới một đòn mình đã âm mưu lâu rồi mà lại chỉ chém trúng một cánh tay của đối phương, hiệu quả không như mong muốn lắm. Hắn không khỏi nhíu mày.
Nhưng hắn cũng không có chút do dự, khống chế Nguyệt Kim Luân lần thứ hai, thừa thắng truy kích.
Nhân lúc hắn bị thương, lấy mạng hắn!
Nguyệt Kim Luân xẹt qua không khí, xẹt ngang qua hành lang chỉ có chiều rộng một mét rưỡi lao về phía trước, gần như đã phong tỏa toàn bộ không gian hành lang.
Candice cố nén lại cảm giác đau đớn trên cánh tay, nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời một thanh chiến phủ xuất hiện trong tay hắn, nguyên lực tuôn ra mạnh mẽ, ngưng tụ một mũi nhọn màu vàng trên mặt của chiếc búa.
Theo nhát chém của cây búa, mũi nhọn màu vàng trên mặt búa mang khí thế chém tan cả núi va chạm với Nguyệt Kim Luân.
Keng!
Một tiếng kim loại lạnh lẽo sâu xa vang vọng trong hành lang, làm hai người chấn động đến ù cả tai, gần như sắp mất đi thính giác.
Nguyệt Kim Luân bị đánh bay ra ngoài, rơi vào trên vách tường. Bởi vì xoay tròn với tốc độ cao, nó để lại một loạt dấu vết ngang dọc đan xen trên vách tường sắt thép, nhìn thấy mà giật mình.
“Đến chịu chết cho ta!”
Hai mắt Candice đỏ ngầu, cánh tay đau nhức kích thích tính hung bạo của hắn, một tay hắn cầm chiến phủ xông về phía Vương Đằng.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Chiến phủ điên cuồng chém, từng nhát chém bùng nổ, uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Nhưng Candice cũng có điều kiêng kỵ, hắn lo lắng sẽ phá hủy tàu vũ trụ, vì vậy mỗi khi chém đều tránh đi một số chỗ quan trọng.
Vương Đằng mặc chiến giáp màu đỏ đen, không nhìn thấy rõ hình dáng. Đôi cánh Phong Lôi sau lưng hắn vỗ nhẹ, Phong Lôi ý bắt đầu khởi động, làm cho tốc độ của hắn tăng vọt, nhẹ nhàng lùi về phía sau.
Dù sao tu vi võ đạo của hắn mới ở cấp Hành Tinh, cho dù có nguyên lực đa hệ cùng bùng nổ cũng rất khó chống lại một võ giả cấp Hằng Tinh cửu giai.
Cứng đối cứng với đối phương, chính là đầu óc có hố!
Lúc lui về phía sau, dưới sự khống chế niệm lực tinh thần của Vương Đằng, Nguyệt Kim Luân vọt về phía Candice từ phương hướng ngược lại.
Nguyệt Kim Luân xoay tròn với tốc độ cao, sắc bén vô cùng. Dưới sự khống chế niệm lực tinh thần, nó đáng sợ như máy xay thịt, Candice không thể không xoay người lại đón đỡ.
Vương Đằng cũng không nhàn rỗi, chiến kiếm xuất hiện ở trong tay hắn, bổ ra từng ánh kiếm, muốn quấy rối Candice.
Sắc mặt Candice cực kỳ khó coi, hắn đối mặt với công kích của Nguyệt Kim Luân đã cảm thấy hơi khó chống đỡ, mà Vương Đằng còn quấy rối, đáy lòng càng bực bội hơn.
“Vô liêm sỉ!”
“Đồ hèn nhát!”
“Có can đảm thì tử chiến một trận cùng ta!”
Candice không chịu nổi sự quấy nhiễu, miệng nhịn không được mà hét ra tiếng gầm giận dữ.
Vương Đằng không nói một lời, trốn rất xa, khống chế Nguyệt Kim Luân điên cuồng công kích, không cho hắn cơ hội bứt ra.
Dù có đánh chết, hắn cũng không muốn đánh nhau với tên này!
Lẩn ở nơi xa, ra chiêu âm hiểm không thích hơn sao?
Candice có thực lực rất mạnh, nhưng mỗi lần đánh bay Nguyệt Kim Luân, Vương Đằng lại lập tức khống chế niệm lực tinh thần để nó bay trở lại tiếp tục công kích. Thế cho nên hắn căn bản không có cơ hội công kích Vương Đằng, uổng cho một thân thực lực mà không cách nào phát huy, nghẹn đến mức muốn hộc máu.
Không thể không nói, cách đánh của Vương Đằng thật sự rất hèn mọn.
Đồ hèn!
“Vương Đằng, mấy tên võ giả cấp Hằng Tinh khác đang chạy tới đây.” Giọng nói của Viên Cổn Cổn lại vang lên.
“Không chơi đùa với ngươi nữa!”
Sắc mặt Vương Đằng hơi đổi. Hắn khoát tay áo về phía Candice đang mệt mỏi ứng phó, xoay người chạy tới nguồn năng lượng trung tâm.
Sau khi Candice bị Nguyệt Kim Luân ép lui, cánh cửa đóng kín của nguồn năng lượng trung tâm đã hoàn toàn xuất hiện trước mặt Vương Đằng. Hắn trực tiếp dùng bạo lực phá vỡ, thả nguyên thạch phát nổ vào.
“Ngươi dám!”
Candice nhìn thấy một cảnh này, đồng tử co rụt lại. Rốt cục hắn cũng biết mấy chiếc phi thuyền kia nổ tung thế nào rồi.
Hóa ra phương pháp lại đơn giản như vậy!
Chín chiếc phi thuyền quân dụng mạnh mẽ bị phá hủy dễ dàng, mà hiện tại ngay cả chiếc phi thuyền cuối cùng này cũng sắp khó bảo toàn.
Trong cơn giận dữ, hai mắt của Candice nhìn chằm chằm Vương Đằng, hắn hoàn toàn nổi giận, kim quang chói mắt trên chiến phủ, đập mạnh xuống Nguyệt Kim Luân, sau đó thừa dịp không bị quấy nhiễu, xông thẳng về phía Vương Đằng.
Bởi vì vừa rồi Vương Đằng hơi phân tâm, cho nên không khống chế Nguyệt Kim Luân mạnh được, bởi vậy lại cho Candice một cơ hội.
“Tạm biệt ngươi!”
Thế nhưng, khi Vương Đằng thấy hắn chạy tới, lại trực tiếp xoay người bỏ chạy. Nguyệt Kim Luân bay trở về với tốc độ nhanh nhất, phá vỡ tầng kim loại dưới sàn phi thuyền, Vương Đằng lao ra khỏi phi thuyền theo đó.
Ầm ầm!
Ngay khi Vương Đằng lao ra khỏi phi thuyền, nguồn năng lượng trung tâm đã nổ mạnh. Năng lượng kinh khủng bao trùm cả phi thuyền trong khoảnh khắc, làm cho phi thuyền hóa thành một ngọn lửa lớn.
Candice không kịp lao ra, trực tiếp bị năng lượng nổ tung điên cuồng nuốt chửng…
“Rốt cuộc cũng xong việc, võ giả cấp Hằng Tinh cửu giai quả nhiên không dễ giết chết như vậy.” Vương Đằng nhìn phi thuyền hóa thành quả cầu lửa trước mặt, thở dài một hơi, không nhịn được than thở.
“Những lời này nói ra từ trong miệng ngươi, ta cảm thấy cứ kỳ quái thế nào.” Viên Cổn Cổn cạn lời, nói.
“Ta rất nghiêm túc.” Vương Đằng nghiêm túc nói.
“Được rồi, coi như ta hiểu được, ngươi đang khoác lác rất nghiêm túc!” Viên Cồn Cổn.
“...” Vương Đằng cảm thấy Viên Cồn Cổn này dường như có hiểu lầm gì đó đối với hắn. Hắn là loại người thích khoác lác đó sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận