Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1809. Đây là điên cuồng thăm dò sát biên giới nguy hiểm!



Ở bên kia, các võ giả Nhân tộc cũng hơi sững sờ.Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn này lại thật sự bị thương!Đám người tướng quân Thích Nguyên Câu hơi dở khóc dở cười. Tên Vương Đằng này thật ác, lại khiến loài Hắc Ám cấp Ma Tôn bó tay như vậy.Coi như từ xưa đến nay chưa hề có.Bọn họ cảm thấy chỉ sợ không có ai dám làm chuyện này.“Hắn dùng phương pháp này để kích thích sĩ khí?!” Tướng quân Mokallen trong lòng vừa động, ánh mắt chớp lóe tia sáng, lập tức quát to: “Các vị tướng sĩ, loài Hắc Ám cấp Ma Tôn bị thương, nó không dám vượt qua ranh giới.”“Võ giả chúng ta, sợ gì chiến một trận!”“Giết!”Tất cả võ giả Nhân tộc phục hồi tinh thần lại, thần thái trong mắt khôi phục.Tướng quân Mokallen nói đúng. Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn bị thương, hơn nữa nó không dám vượt qua ranh giới, có gì mà phải sợ chứ.“Giết!”“Giết!”“Giết!”…Vô số võ giả bộc phát ra tiếng kêu ngập trời, giống như định dùng phương thức này để kích thích chiến ý của mình, tiêu trừ chút sợ hãi trong lòng.Chỉ một thoáng, võ giả Nhân tộc ào ào giơ binh khí trong tay lên cao, nhằm thẳng vào loài Hắc Ám xung quanh, đại chiến thảm thiết lại một lần nữa bộc phát ra.Đánh lén trước đó khiến loài Hắc Ám chết rất nhiều, Nhân tộc đã chiếm lợi thế. Nếu không phải loài Hắc Ám cấp Ma Tôn đột nhiên xuất hiện, ưu thế của bọn họ sẽ tiếp tục kéo dài.Nhưng lúc này loài Hắc Ám cấp Ma Tôn bị thương, không thể dùng tinh thần đánh sâu vào nữa, bọn họ lại tìm được cơ hội phản công.“Vô liêm sỉ!”Đám loài Hắc Ám Ngột Não Ma Hoàng nhìn thấy một màn này, lập tức giận dữ.Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn không nói nữa, sát ý bùng nổ trong mắt. Mấy xúc tua màu đen lại thoát ra từ trong ánh mắt vĩ đại của nó, cấp tốc bay về phía Vương Đằng.“A a, giết người diệt khẩu!” Vương Đằng âm thầm nghiêm nghị, nhưng ngoài miệng lại không hề ngừng, vừa dùng Không Thiểm né tránh, vừa dùng lời nói để kích thích đối phương.“Đến đây đến đây, mau đến bắt ta đi!”Lúc này, hắn đã có chuẩn bị, lập tức sử dụng Không Thiểm để né tránh, xúc tua màu đen này tạm thời lại không thể bắt được hắn.“Chết!” Giọng nói lạnh như băng của loài Hắc Ám cấp Ma Tôn truyền ra từ sau hành lang không gian. Tốc độ của xúc tua màu đen tăng vọt, đan xen trong không trung, giống như tạo thành một tấm lưới lớn màu đen, bao phủ về phía Vương Đằng.Thiếu chút nữa Vương Đằng đã bị bọc lại, hiểm lại càng hiểm nhờ Không Thiểm tránh đi, xuất hiện ở nơi xa.“Ngươi đến đây!” Hắn ngoắc tay với loài Hắc Ám cấp Ma Tôn ở trên bầu trời.“…”Mọi người không nói được gì, đều toát mồ hôi thay Vương Đằng.Không đánh lại còn dám khiêu khích, tên này thật sự ngại chết chưa đủ nhanh sao!Loài Hắc Ám cấp Ma tôn tức giận đến nổi trận lôi đình.Thằng nhãi Nhân tộc này thật sự quá đáng giận. Nó là Ma Tôn, cho đến bây giờ không có ai dám khiêu khích nó như thế cả!Grào!Cuối cùng loài Hắc Ám cấp Ma Tôn không nhịn được nữa, một cánh tay màu đen vĩ đại thò ra từ sau hành lang không gian.Cánh tay kia tràn đầy lân giáp màu đen, móng tay bén nhọn, giống như một thanh kiếm sắc bén, chộp vào Vương Đằng.“Má nó!”“Không chơi như vậy!”Vương Đằng bị dọa nhảy dựng lên. Hắn cho rằng ít nhất phải cần thêm một lúc nữa mới có thể dụ đối phương đến, không ngờ mới vừa khiêu khích được hai câu, loài Hắc Ám cấp Ma Tôn này đã không chịu được.Hắn âm thầm xét lại mình một chút, có phải mới vừa rồi mình đã hơi quá đáng không, chọc dựng lông loài Hắc Ám cấp Ma Tôn người ta.Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, chạy trối chết vẫn quan trọng hơn.Vương Đằng không nghĩ nhiều nữa, lập tức sử dụng Không Thiểm, nhưng hắn phát hiện không gian xung quanh đã bị phong tỏa, vô cùng kiên cố, khiến cho hắn không thể sử dụng lực không gian được.Đây mới là thực lực của cấp Ma Tôn!Giờ phút này nó chân chính vượt qua ranh giới, cho dù chỉ có một cánh tay buông xuống cũng đủ để khiến vùng không gian này đọng lại.“Đáng chết!” Vương Đằng thay đổi sắc mặt, chiến kiếm trong tay ngưng tụ lực không gian chém ra, muốn chém vỡ không gian đang trói buộc xung quanh.Rầm!Tiếng gầm rú vang lên, ánh kiếm chém vào trong hư không, nhưng không hề có tác dụng gì, không gian vẫn chắc chắn như sắt, không hề sứt mẻ.Đồng tử trong mắt Vương Đằng co rụt nhanh, chấn động trong lòng.“Tốn công vô ích!” Nụ cười lạnh của loài Hắc Ám cấp Ma Tôn truyền đến từ hành lang không gian ở sau lưng.Cánh tay vĩ đại của nó trảo xuống từ trên bầu trời, cấp tốc siết lại, giống như có điều kiêng kỵ, không dám lãng phí thời gian nữa.“Vương Đằng!” Đám người tướng quân Mokallen quá mức sợ hãi.Bọn họ không ngờ loài Hắc Ám cấp Ma Tôn này sẽ ra tay với Vương Đằng, giờ phút này cho dù cứu viện tới đều không kịp.“Hừ, chọc giận Ma Tôn đại nhân, thật sự muốn chết.” Ngột Não Ma Hoàng cười lạnh một tiếng, chặn ở trước mặt tướng quân Mokallen.“Cút ngay!” Tướng quân Mokallen gầm lên, chiến đao trong tay liên tục chém ra, như muốn ép lui.Nhưng mà Ngột Não Ma Hoàng lại không hề sợ hãi, không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh chiến chùy màu đỏ sậm vĩ đại ở trong tay, chùy nện mạnh tới trước phát ra tiếng gầm rú vĩ đại, ngăn cản ánh đao đang đến ở đối diện.“Ngươi chăm sóc cho mình trước đi đã.” Sắc mặt Ngột Não Ma Hoàng lạnh lùng, hai mắt bộc phát ra sát ý lạnh thấu xương, mang theo chiến chùy trong tay, nhằm vào tướng quân Mokallen.Hai bên lập tức bùng nổ đại chiến.Ở bên kia, sắc mặt của Vương Đằng nghiêm nghị đến cực hạn, trơ mắt nhìn bàn tay vĩ đại đang chộp vào hắn, đồng tử co rút đến cực hạn.“Bản tôn, có cần ta ra tay không?” Giọng nói nghiêm nghị của phân thân Hư Vô Thôn Thú vang lên trong đầu Vương Đằng.Nó có thể thu Vương Đằng vào trong không gian cắn nuốt. Đây là thiên phú chủng tộc, cho dù loài Hắc Ám cấp Ma Tôn phong tỏa không gian xung quanh đều không ngăn cản được nó.Nhưng phương pháp này chỉ là biện pháp tùy cơ ứng biến, chỉ có thể tạm thời tránh né được công kích này. Nếu như thật sự chân chính đụng đến cấp Ma Tôn, cho dù trốn vào trong không gian cắn nuốt đều sẽ bị bắt ra. Hết chương 1809.

Bạn cần đăng nhập để bình luận