Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1303: Đến đây! Đến giết ông nội ngươi đi! (2)

“Ta làm càn?”
“Ngươi mạnh mẽ cướp đoạt như thế, rốt cuộc là ai làm càn!”
“Người không biết, còn tưởng rằng ngươi là chủ nhân của đế quốc Đại Càn, một lời của ngươi có thể quyết định quyền sở hữu tước vị quý tộc.”
....
Từng âm thanh lớn truyền ra từ trong miệng Vương Đằng, quanh quẩn trong đại điện.
Yên lặng!
Bốn phía lập tức rơi vào sự im lặng như chết!
Mọi người trợn mắt há mồm, thật không ngờ Vương Đằng sẽ đột nhiên bùng nổ, hơn nữa còn kiên cường như thế, lại dám gào thét với một cường giả cấp Vực Chủ.
Hắn quả thực không ra bài theo lẽ thường!
Tào Quan đối diện nhìn hắn như gặp quỷ, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn bị Vương Đằng dọa sợ.
“Tên tên tên…. tên này không muốn sống nữa!” Vẻ mặt Viên Cổn Cổn cũng đầy khó có thể tin, nó nói chuyện cũng không lưu loát.
Quá đáng sợ!
Thật sự quá đáng sợ!
Chẳng lẽ Vương Đằng này không sợ chết sao?
Hắn lại dám gào thét với một cường giả cấp Vực Chủ, hơn nữa người này còn là người của gia tộc Pylax, một trong tám vương tộc lớn khác họ của đế quốc Đại Càn.
Tiêu rồi!
Lần này chơi xong hết rồi!
Vương Đằng quá làm càn. Hắn căn bản đang tìm đường chết, đối mặt với quái vật lớn như Pylax, bọn họ còn không có cả khoảng trống phản kháng.
Sinclairmont cũng bị Vương Đằng chỉnh cho ngơ ngác. Chưa từng có ai dám vô lễ với hắn như thế. Sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng khó coi, thậm chí mơ hồ rắng bệch, lửa giận trong lòng điên cuồng thiêu đốt.
Lời nói của Vương Đằng đã chạm đến cấm kỵ nào đó....
Chủ nhân của đế quốc Đại Càn!
Cái mũ này ấn xuống, đừng nói là hắn, cho dù là gia tộc Pylax sau lưng hắn cũng không chịu nổi.
“Ngươi nói bậy!”
Sinclairmont gầm lên, đứng lên, cắn răng nói: “Ta chưa bao giờ nói ta là chủ nhân của đế quốc Đại Càn, ngươi dám cả gan ăn nói bừa bãi, vu khống ta, thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”
“Dám làm lại không dám nhận, vừa rồi không phải ngươi rất trâu bò sao, nói thu hồi ấn Nam tước của ta thì thu hồi. Đế quốc này không phải ngươi quyết định, thì ai quyết định được?”
“Hiện tại lại muốn giết người diệt khẩu, ta thấy lòng ngươi mang ý đồ nham hiểm, sợ bị người ta phát hiện.”
“Nào, không bằng hiện tại trực tiếp đánh chết ta ở đây, cần gì phiền phức thế, nói nhiều như vậy không chê lãng phí nước bọt à?”
“Nào nào nào, tới giết ta đi! Không dám chính là cháu trai!”
“Nếu ta nhíu mày một chút, ta sẽ theo họ ngươi!”
Vương Đằng cũng không chút sợ hãi, hai mắt mở to nhìn Sinclairmont, quát to một tiếng lại một tiếng.
Cường giả cấp Vực Chủ ở bốn phía cũng không khỏi kinh ngạc như gặp người trời vì Vương Đằng.
Tên này quả thực là một nhân tài!
Chơi thủ đoạn đổi trắng thay đen đến thành thạo như thế, đến cả Sinclairmont cũng bị khịa đến không nói nên lời.
Sắc mặt Sinclairmont luân phiên đổi hai màu xanh trắng. Hắn tức sôi người, thực sự có một luồng khói trắng bốc lên từ đỉnh đầu, lửa giận của hắn đã đạt tới cực hạn.
Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, quyết định thêm một mồi lửa. Giọng hắn đột nhiên lên cao, hắn quát lớn: “Đến đây! Đến giết ông nội ngươi đi!”
“Khốn nạn!”
“Ta giết ngươi!”
Cuối cùng, Sinclairmont không nhịn được, sát ý sôi sục trong lòng, hai mắt giống như có ngọn lửa thiêu đốt. Vèo một tiếng, nhiệt độ không khí đột nhiên tăng vọt, một ngọn lửa màu xanh lam bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt hắn, ngưng tụ thành một mũi tên, lao thẳng về phía Vương Đằng.
“Chết đi!”
Vương Đằng đứng yên tại chỗ, chuẩn bị tốt để vận dụng dịch chuyển không gian, nhưng hắn không hề cử động. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mũi tên kia, tùy ý để gió thổi bay mái tóc đen của hắn lên.
Lúc này hắn không thể sợ!
Hắn cũng không tin, những người khác đang ngồi ở đây sẽ trơ mắt nhìn Sinclairmont giết hắn.
Nếu thật sự là như thế, Quý tộc Bình nghị các đế quốc này đã không có bất cứ chỗ nào đáng mong chờ. Hắn căn bản đừng nghĩ đòi lại công bằng ở đây.
Khoảng cách rất gần, mũi tên do ngọn lửa màu xanh lam ngưng tụ thành đã đến trước ấn đường của Vương Đằng trong nháy mắt, nhưng khi hai bên chỉ cách không đến ba tấc, mũi tên lại dừng ngay giữa không trung, không thể tiến thêm nữa.
“Đủ rồi!” Một giọng nói bình thản chậm rãi vang lên.
Theo tiếng quát nhẹ truyền đến, một tiếng vèo giữa không trung vang lên, mũi tên do ngọn lửa màu lam ngưng tụ tiêu tán vô hình!
Vương Đằng lặng lẽ thở nhẹ ra, nhưng mặt ngoài, hắn lại không thay đổi nét mặt, rất bình tĩnh. Thậm chí, hắn còn khiêu khích nhìn thoáng qua người đàn ông vạm vỡ đầu trọc Sinclairmont, khóe miệng nhếch lên nét cười khẩy.
Tên đầu trọc chết tiệt, cho rằng ngoại hình hung dữ một chút thì ta sợ ngươi à!
Trán Sinclairmont nổi lên gân xanh, nếu không phải bị ngăn lại, chỉ e hắn thật sự hận không thể ra tay đập chết Vương Đằng.
“Sinclairmont, Vương Đằng, nơi đây là Quý tộc Bình nghị các, không chấp nhận các ngươi làm càn.” Các lão nhìn quét qua hai người, thản nhiên nói.
“Các lão đại nhân, chuyện này không thể trách ta đươc. Tên đầu trọc chết tiệt này đường đường là cấp Vực Chủ, lại ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp một võ giả cấp Hành Tinh như ta, còn muốn trắng trợn cưỡng đoạt ấn Nam tước của ta. Ngươi nhất định phải bảo vệ công bằng thay ta.” Biểu cảm trên mặt Vương Đằng thay đổi, hắn bắt đầu giả vờ đáng thương.
“.... Đầu, đầu trọc chết tiệt!” Tào Quan còn chưa phục hồi lại tinh thần trong biến đổi kinh hoàng vừa rồi, giờ phút này lại nghe thấy lời nói của Vương Đằng, lập tức tràn đầy hoảng sợ.
Tên này không muốn sống nữa, lại dám mắng đại nhân Sinclairmont là tên đầu trọc chết tiệt!
Những người khác cũng lộ vẻ kỳ quái, dáng vẻ muốn cười lại cố hết sức nhịn xuống. Bọn họ đều đã trải qua huấn luyện lễ nghi quý tộc nghiêm khắc, trong tình huống bình thường, tuyệt đối sẽ không cười ra tiếng, trừ khi thật sự không nhịn được…. phì ha ha ha!
Cót két!
Sinclairmont siết chặt hai tay, ánh mắt thật sự đang phun lửa, đáy lòng điên cuồng phẫn nộ.
Các lão cảm thấy hơi đau đầu, nói: “Vương Đằng, đừng tùy tiện mắng người trong Quý tộc Bình nghị các.”
Lời này nghe giống như không có vấn đề, chỉ kì lạ ở đâu đó.
Không mắng chửi người ở trong Bình nghị các, vậy có phải vẫn cứ mắng ở bên ngoài hay không?
Thằng nhóc này thật sự to gan lớn mật.
Khóe mắt các lão co rút. Đến cảnh giới này của hắn, còn có thể bị ảnh hưởng đến tâm trạng cũng rất không dễ dàng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Hắn khôi phục bình tĩnh rất nhanh, nói: “Ngươi đã không cách nào chứng minh thân phận bản thân, vậy thì chờ điều tra rõ tình huống thật sự. lại quyết định chuyện người kế thừa tước vị vậy. Trước đó ngươi không được rời khỏi Đế thành.”
Nghe thấy lời nói của các lão, Tào Quan lại vui vẻ lên, tuy rằng hôm nay không đạt được mục đích, nhưng chỉ cần thằng nhóc này một ngày không thể chứng minh thân phận của bản thân, hắn sẽ không thể trở thành người kế thừa.
“Vậy tra thử đi.” Thành viên khác của Bình nghị các ở xung quanh gật đầu, đồng ý quyết định của các lão.
Biểu hiện vừa nãy của Vương Đằng khiến cho bọn họ biết võ giả cấp Hành Tinh này cũng không phải quả hồng mềm có thể tùy tiện bóp. Một vài thành viên vốn đứng về phía Tào Hoành Đồ cũng không mở miệng nữa.
Ngay cả gia tộc Pylax, một trong tám vương tộc lớn khác họ mà hắn cũng dám chọc giận nói móc, nếu bọn họ mạo muội đứng ra, cũng chỉ tự chuốc vạ vào thân thôi.
Không phải bọn họ sợ Vương Đằng, chỉ không muốn mất mặt mà thôi.
Thậm chí thật ra bọn họ đã xem Vương Đằng như một người sắp chết trong lòng. Đắc tội Sinclairmont, hắn tuyệt đối không có khả năng sống sót, bọn họ chỉ cần chờ xem kết quả là được.
Mọi người đứng dậy chuẩn bị rời đi, cho rằng hội nghị này đến đây đã kết thúc.
“Hừ!”
Sinclairmont lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Vương Đằng với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt này, gần như đã phán Vương Đằng tử hình.
Không ai còn có thể bình yên sống tiếp sau khi đắc tội gia tộc Pylax.
Tào Quan lạnh lùng cười Vương Đằng một tiếng, đứng dậy giũ trường bào trên người, ánh mắt khinh miệt, xoay người muốn rời khỏi.
Nhưng đúng lúc này, Vương Đằng lại đột nhiên ngồi xuống, thản nhiên mở miệng nói: “Ai nói ta không có cách nào chứng minh?”
Bước chân của mọi người đồng loạt dừng lại!
Lúc này ngoài các lão, tất cả mọi người đã đứng dậy, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Vương Đằng, cũng không khỏi quay đầu nhìn lại, ánh mắt không hẹn mà cùng lộ ra cùng một ý:
Thằng nhóc ngươi con mẹ nó đang trêu chúng ta à?
Cả người Tào Quan chấn động, hắn đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Vương Đằng.
Vậy mà thằng nhóc này lại có thể chứng minh!!
Đáy lòng hắn đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành.
Ánh mắt của Sinclairmont âm trầm, lông mày hơi nhíu lại.
Chỉ có các lão ngồi ở vị trí trên, lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
“Vương Đằng, ngươi điên rồi!” Viên Cổn Cổn giống như biết Vương Đằng muốn làm gì, kêu to trong đầu hắn: “Không được, tuyệt đối không được, ngươi sẽ chết đó.”
“Đắc tội gia tộc Pylax, còn sợ võ giả khác sao?” Giọng điệu của Vương Đằng bình thản, nhẹ giọng nói trong lòng: “Rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo, không chết được.”
“Ngươi!” Viên Cổn Cổn lại không nói nên lời.
Lúc này, Vương Đằng thấy ánh mắt của mọi người đều đã tập trung lên người mình, mỉm cười, kích phát ấn ký truyền thừa mà Nam Cung Việt để lại.
Một phù văn xuất hiện ở nơi ấn đường của hắn!
Theo phù văn này sáng lên, ấn Nam tước trên mặt bàn cũng đồng thời sáng lên, hô ứng xa gần, dường như tuyên bố rõ liên hệ của hai bên.
“Đây là.... Truyền thừa!”
“Vậy mà là truyền thừa!”
“Nam Cung Việt để lại truyền thừa của gia tộc Nam Cung cho Vương Đằng này!”
Tất cả thành viên của Bình nghị các thấy một cảnh như vậy, cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt trở nên cực kỳ vi diệu.
Mà sắc mặt Tào Quan lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Truyền thừa của gia tộc Nam Cung!
Đây tuyệt đối là truyền thừa của gia tộc Nam Cung, không thể nghi ngờ.
Cha của hắn là đệ tử thân truyền của Nam Cung Việt, lại không có được truyền thừa. Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn muốn tiến vào kho tàng của gia tộc Nam Cung, lấy được càng nhiều tri thức truyền thừa, nhưng không có ấn ký truyền thừa, không có ấn Nam tước, cho dù như thế nào, bọn họ cũng không thể tiến vào trong đó.
Có bảo tàng, nhưng không có cách nào hưởng được bảo vật trong đó, có thể nghĩ nỗi uất ức và buồn bực trong lòng bọn họ nhiều đến mức nào.
Nhưng hiện tại truyền thừa này xuất hiện trên người Vương Đằng.
Tào Quan hâm mộ, ghen tị, căm hận!
Ánh mắt hắn đỏ ngầu. Hắn hận không thể cướp lấy ấn ký truyền thừa này từ trên người Vương Đằng, ấn lên người mình.
Mặt Sinclairmont không chút thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn Vương Đằng ngày càng lạnh lẽo.
“Không biết có ấn ký truyền thừa này làm bằng chứng, các vị có thừa nhận thân phận người kế thừa này của ta hay không?” Vương Đằng nhìn quanh một vòng, ánh mắt đặc biệt dừng trên mặt Tào Quan và Sinclairmont, thản nhiên hỏi.
Bốp! Bốp!
Đây tuyệt đối là vả mặt!
Vả mặt trần trụi!
Biểu cảm của một đám thành viên Bình nghị các càng vi diệu. Họ nhìn về phía Tào Quan, không khỏi hơi đồng tình với hắn, cũng hơi đồng tình với Vực Chủ Tào Hoành Đồ không có mặt kia.
Tước vị Nam tước này cách bọn họ càng ngày càng xa rồi!
Rõ ràng là con vịt đến miệng, hiện giờ lại sắp mọc cánh bay đi.
Mọi người gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm của Tào Quan, cùng Tào Hoành Đồ sau khi biết tin tức này. Nếu đổi lại thành bọn họ, đáy lòng chắc chắn buồn bực như muốn hộc máu.
“Đã có truyền thừa trên người, thì thân phận người kế thừa này đương nhiên không thể nghi ngờ.” Các lão gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận