Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 954: Ôi bạn ơi, hình như ta đã phát hiện ra điểm mới rồi…

“Đúng là khiến cho người ta ngạc nhiên!” Trong mắt Vương Đằng lóe lên một tia kinh ngạc, có thể làm nơi này phát triển thành quy mô như thế, Chân Lý giáo quả nhiên không thể khinh thường.
Hắn mò đến gần, vậy mà thấy được rất nhiều cửa hàng, binh khí, đan dược, cùng công pháp chiến kỹ hối đoái chi địa, không thiếu gì cả, nghiễm nhiên tự động theo hệ thống, hình thành lưu thông trong nơi này.
Vương Đằng định âm thầm điều tra ngọn nguồn Chân Lý giáo xong sẽ chuồn luôn, nhưng giờ hắn thay đổi ý định.
Một nơi thú vị thế này, tội gì không đi thăm thú một vòng!
Hắn ẩn nấp vào một góc khuất, âm thầm vuốt cằm, ánh mắt dõi theo dòng người đi tới đi lui trước mắt.
Cuối cùng dừng trên một môn đồ tà giáo có diện mạo đáng khinh, mắt la mày lém.
“Chốt nhà ngươi!”
Mắt Vương Đằng lóe lên, lẳng lặng đuổi theo tên môn đồ đó.
Trong bụng núi này, cấu trúc tổng thể có thể nói là tứ phía thông nhau, một vài kiến trúc được xây dựa vào vách núi nên trông rất chật hẹp.
Dọc trên đường đi, tay môn đồ này gặp gỡ vài tên môn đồ khác, nhưng chẳng ai chào hắn cả, trên mặt họ đa phần mang vẻ khinh thường, số khác thì lạnh lùng không thèm để ý đến hắn.
Rõ ràng là gã môn đồ này không được yêu thích trong Chân Lý giáo.
Nhưng dù thế thì hắn cũng chẳng chút giận dữ hay sầu não nào, trên mặt luôn nở nụ cười bỉ ổi, nom không giống người tốt đẹp gì.
Lúc này, hắn đi đến một nơi vắng vẻ, sau đó đột ngột rẽ vào một con đường rải đá, đi vào cánh cửa đá phía trước như một tên đạo tặc.
Bên trong con đường đá này có rất nhiều phòng đá giống nhau, được sắp xếp chỉnh tề như một tổ ong, thông thẳng vào bên trong.
Vương Đằng vốn đã định xử lý đối phương sau đó cải trang thành hắn rồi thâm nhập vào trong Chân Lý giáo, nhưng bây giờ đột nhiên hắn nổi lên chút tò mò, quyết định chờ xem sao.
Hắn ẩn thân trong bóng tối, hứng thú nhìn tên môn đồ tà giáo đáng khinh kia.
Chỉ thấy ánh sáng lóe lên trên hai tay hắn, sau đó ngưng tụ trên ngón tay rồi chỉ vào vách đá trước mặt.
Trên vách đá lập tức sáng lên một vầng sáng mỏng manh, một trận pháp phù văn nho nhỏ hiện lên.
Hai mắt tên môn đồ đáng khinh sáng ngời lên, tốc độ trên tay nhanh hơn mấy lần, điểm thêm vài cái nữa, trận pháp trên vách đá đột ngột sáng ngời rồi lập tức ảm đạm xuống.
“Khá quá nhỉ, chiêu này hay đấy!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, nội tâm có chút kinh ngạc.
Dĩ nhiên hắn nhận ra tên môn đồ tà giáo đáng khinh đã dùng một phương pháp đặc biệt để tạm thời phá giải trận pháp kia, lúc này căn phòng đá đã hoàn toàn mất khả năng phòng ngự.
Gã môn đồ tà giáo nhìn dáo dác chung quanh, thấy bốn phía không có người bèn đẩy cửa đá, lần mò vào trong căn phòng đá kia.
Vương Đằng nhanh tay nhanh mắt, tranh thủ lúc hắn mở cửa đá cũng vọt theo vào.
Có lẽ vì cách quá gần nên đã tạo thành một cơn gió nhẹ.
“Gió ở đâu vậy ta?” Gã môn đồ tà giáo tỏ ra nghi hoặc, cảnh giác nhìn quanh một lần nữa, sau đó lẩm bẩm: “Mà kệ, việc chính quan trọng hơn.”
Vương Đằng đứng trong góc khuất, tròn mắt nhìn hắn, sắc mặt kỳ lạ đến cực điểm.
Có vẻ tên này đã ngựa quen đường cũ rồi!
Nhưng dám ăn trộm trong nội bộ giáo phái thì lá gan cũng lớn ra phết đấy, không sợ bị người ta tóm được à.
“Khà khà khà... cục cưng bé bỏng, ta tới đây!” Tên môn đồ tà giáo phát ra tiếng cười khả ố, đi về phía chiếc giường ở bên trong phòng đá.
“Ặc… phặc, tên này sao mà đáng khinh thế cơ chứ, muốn tát chết hắn quá.” Vương Đằng rùng mình một cái, da gà da vịt bất giác nổi lên rần rần.
Hắn rời mắt, sợ xem tiếp sẽ không khống chế được sát ý trong lòng.
Lúc này hắn mới có tâm tư đánh giá bốn phía, chợt phát hiện đây rõ ràng là nơi ở của một cô gái, trong phòng có không ít đồ mà phụ nữ thường dùng, liếc mắt một cái là nhận ra.
Đột nhiên, một tiếng cười vô cùng khả ố lại vang lên.
“Đây rồi, con đàn bà Mã Phi Phi kia dáng người đúng là phạm quy, cả ngày lắc lư trước mặt đàn ông như con chó cái, ta biết ngay là nàng sẽ mặc cái này mà, khà khà khà...”
Vừa nói hắn vừa cầm lên một tấm vải mỏng manh đưa lên mũi, hít hà thật sâu, khuôn mặt đê mê...
Ôi bạn ơi, hình như ta phát hiện ra điểm mới rồi…
“Mẹ kiếp, thì ra là một tên biến thái!”
Vương Đằng sa sầm cả mặt, thứ mà tên chết toi ấy đang cầm trong tay chính là đồ mà phụ nữ mặc ở bên dưới.
Hắn không ngờ rằng mình tìm đại một tên lại vớ ngay phải tên biến thái như thế.
Hắn có chút hối hận, muốn xoay người đi ngay lập tức.
Nhưng nghĩ lại, giờ ra ngoài tìm người khác cũng không dễ, hơn nữa tìm một kẻ vừa quái gở vừa cô độc hơn tên này thì càng khó hơn.
Thôi, xài tạm vậy.
Vương Đằng lòng đầy chua cay, ánh mắt đột nhiên dữ tợn, lặng lẽ đi đến phía sau gã môn đồ tà giáo, sau đó đập mạnh viên gạch xuống.
Bốp!
Một tiếng đập vang lên, gã môn đồ tà giáo lồi cả mắt, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên và khó tin, sau đó trợn ngược mắt, cả người ngã sấp lên giường.
“Chậc, yếu ớt thế, đập cái đã gục rồi.” Vương Đằng lắc đầu.
Đúng lúc này, một vài bong bóng thuộc tính rơi ra.
“Phương pháp giải phù Diêu thị x5”
“Tinh thần Linh cảnh x60”
“Ngộ tính Linh cảnh x55”
...
“Phương pháp giải phù Diêu thị, cái quái gì đây?” Vương Đằng ngạc nhiên, sau đó trí óc đột nhiên chấn động, một đoạn ký ức vô cớ hiện lên.
Trong ký ức xuất hiện một thanh niên gầy gò đang nghiên cứu phù văn, thanh niên ấy có diện mạo xấu xí, đôi mắt gian xảo, mang đến cảm giác đê hèn khó tả.
Nhưng thiên phú phù văn của hắn lại rất cao, rất nhạy cảm với bất cứ phù văn nào, có thể gọi là thiên tài phù văn.
Tiếc là vì diện mạo mà bị người khác coi thường, chưa hề nhận được sự đối xử công bằng, người khác chỉ giễu cợt và bắt nạt hắn.
Người cố chấp dễ lầm đường lạc lối, lời này quả không sai.
Thanh niên đáng khinh biết thiên phú tu luyện của mình không bằng người khác, thế là hắn bèn một lòng một dạ nghiên cứu cách phá giải phù văn, cuối cùng đã thực sự nghiên cứu ra một bộ lý thuyết chuyên để phá giải phù văn.
Và đó chính là “Phương pháp giải phù Diêu thị”!
Một phương pháp phá giải phù văn được đặt theo chính họ của hắn.
Vương Đằng kinh ngạc, không khỏi đá vào người đối phương, lật người hắn lại, nhìn khuôn mặt đáng khinh đến cực điểm kia, không cách nào hình dung nổi gã khốn này lại có tài năng như thế.
Tuyệt đối không giống!
“Gã này cũng coi như một thiên tài lập dị!”
“Phương pháp giải phù Diêu thị, ứng dụng tốt đấy.” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, khóe môi chợt cong lên.
Theo quan điểm của hắn, “Phương pháp giải phù Diêu thị” này không tính là cao siêu lắm, dù sao đối phương cũng không phải đại sư phù văn, tầm mắt và học thức bị gông xiềng hạn chế, nên đương nhiên không thể nghiên cứu ra cách phá giải tương ứng trên đại sư phù văn.
Nhưng Vương Đằng thì không coi thường phương pháp giải phù này.
Hắn lập tức nhận ra điểm then chốt, thuộc tính dạng tri thức này chỉ cần cộng thêm điểm là có thể nâng cấp vô hạn.
Đồng nghĩa rằng nếu hắn cộng thuộc tính trắng vào “Phương pháp giải phù Diêu thị” này, chỉ e phương pháp này sẽ thay đổi đến mức mà bản thân hắn cũng không ngờ nổi.
“Nhưng trước đó phải nhổ sạch lông cừu đã, đâu thể lãng phí được.” Ánh mắt Vương Đằng dừng trên người thanh niên đáng khinh với vẻ mặt ngày càng trở nên nguy hiểm.
Bộp bộp bộp…
Một lát sau, Vương Đằng thỏa mãn thu hồi viên gạch.
“Phương pháp giải phù Diêu thị” tinh thông.
Phương pháp giải phù này đã từ nhập môn tăng lên tinh thông, tiếc là chỉ có thể vặt con cừu này đến thế mà thôi.
Nhổ tóe cả máu rồi, thật sự không thể nhổ thêm nữa.
Nói tóm lại, dù sao Vương Đằng hắn cũng là một người nhân từ.
Sau đó, Vương Đằng lột sạch quần áo trên người gã đáng khinh xuống rồi đổi cho mình, diện mạo và vóc dáng của hắn cũng bắt đầu thay đổi, chỉ một lát sau đã biến thành dáng vẻ gầy gò của gã đáng khinh…
Đến cả khí chất cũng gần như muốn tràn ra!
Để chắc ăn, Vương Đằng niêm phong nguyên lực của gã đáng khinh, trói chặt hắn ta lại, thậm chí nhét cả miếng vải kia vào mồm hắn.
Cho dù đối phương có tỉnh lại cũng chưa chắc đã thoát ra khỏi đây được.
Xong xuôi mọi thứ, Vương Đằng vỗ tay, cảm giác an tâm đáo để.
Chỉ là khi nhét miếng vải đáng xấu hổ kia vào mồm tên đáng khinh, hắn có đôi chút chột dạ.
“Khụ khụ, dù sao cũng là món đồ mà ngươi yêu thích, ta chỉ giúp ngươi thực hiện thôi, không phải cảm ơn.”
Vương Đằng ho khan một tiếng, nhét gã đáng khinh xuống gầm giường, sau đó quay đầu rời đi.
Nơi đây không tiện ở lâu, nhỡ người tên Mã Phi Phi kia trở về, bị bắt gặp thì toi.
...
Vương Đằng nghênh ngang đi trên đường, rước lấy một loạt ánh mắt chán ghét và coi thường từ bốn phía, tất cả mọi người đều vô cùng ghét hắn.
Vương Đằng không khỏi bùi ngùi, tên kia còn sống quả không phải chuyện dễ dàng.
Cả quãng đường đi thăm thú giúp hắn nắm rõ được tình hình bên trong núi, song hắn không quên sào huyệt của Chân Lý giáo được tạo nên từ ba đỉnh núi liên kết nhau, và đây chỉ là lòng của một trong ba đỉnh núi, hai đỉnh núi còn lại hắn chưa đi qua.
“Đi đi đi, nghe nói mấy tên thiên kiêu trong giáo muốn choảng nhau, sắp lên đài sinh tử ở đỉnh trái rồi, chúng ta mau qua đó xem.”
“Gì cơ, lên đài sinh tử á!!”
“Rốt cuộc là chuyện gì mà náo động to thế?”
“Ai biết, hình như là vì nữ thần á...”
Bỗng nhiên, một vài người vội vàng chạy lướt qua Vương Đằng, giọng nói của họ thấp thoáng lọt vào tai Vương Đằng.
“Đỉnh trái, đài sinh tử à!”
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, lập tức đuổi theo mấy người kia, đi về phía bên trái.
Cùng lúc đó, những người khác cũng đang lũ lượt đổ về phía này, họ nhao nhao bàn tán với vẻ mặt hưng phấn, chen chúc nhau chạy về phía bên trái.
Nơi đó có một con đường đá, nối liền phần bụng của hai đỉnh núi.
“Lũ môn đồ tà giáo này có phải bị nhốt đến phát điên rồi không, tranh giành tình nhân mà cũng kích động đến vậy cơ à.” Vương Đằng phỉ nhổ trong lòng, đi giữa đám đông không hề có vẻ gì nổi bật.
Tất cả mọi người đều đổ về phía đó, ai thèm để ý một kẻ vô hình như hắn.
Chẳng mấy chốc, hắn đã theo dòng người băng qua con đường bên trái, tiến vào bên trong lòng của một đỉnh núi khổng lồ khác.
Tình hình bên này khác xa với bên kia, nơi đây tập trung chủ yếu lôi đài và các thiết bị luyện tập, hiển nhiên để dành cho người tập võ.
Lúc này, rất nhiều người đang vây xung quanh một lôi đài khá lớn, tiếng ồn ào không ngớt.
“Là Hồng Bằng và Mộ Dung Sơn, sao hai người này lại đánh nhau thế?” Một người đứng gần đó hỏi bạn mình.
“Nhìn thấy bên kia không!” Tên còn lại chỉ vào một cô gái có vẻ ngoài quyến rũ và dáng người nóng bỏng đứng ở rìa lôi đài, hắn cười khà nói.
“Mã Phi Phi!”
“Đấy, giờ thì biết rồi nhé, Mã Phi Phi này ban đầu thân thiết với Hồng Bằng, sau đó lại quyến rũ Mộ Dung Sơn, mọi chuyện đang suôn sẻ, hưởng thụ hai gã tưới tắm, tiếc là lật thuyền, bị Hồng Bằng phát hiện.”
“Ta biết ngay con đàn bà lẳng lơ Mã Phi Phi kia cũng phải hạng tốt đẹp gì mà, đĩ trà xanh!”
“Mà không đúng, nếu họ phát hiện Mã Phi Phi bắt cá hai tay thì sao không giết quách nàng đi, đi đánh nhau làm gì?”
“Ngươi thì biết đếch gì, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cả hai người đều bị Mã Phi Phi mê hoặc, không ai chịu buông tay chứ sao.”
“Chẹp, thật là máu chó!”
“Thì có ai bảo không phải đâu, cơ mà ngươi coi dáng người của Mã Phi Phi kia xem, cặp đào kia mà ngồi lên thì, ta đây chắc chỉ ba phút là tước vũ khí đầu hàng.”
“Ực… đừng nói ba phút, có khi một phút ta cũng không cầm cự được ấy chứ...”
Vương Đằng hóng tiếng xì xào của mọi người, sắc mặt ngày càng muôn màu muôn vẻ.
Đậu má, đám môn đồ tà giáo này cũng dăm mận thế nhở?
Phi, tại sao lại là cũng chứ??
cũng
“Đúng rồi, chẳng phải Mã Phi Phi chính là người phụ nữ mà tên đáng khinh mơ ước đó sao? Dáng người này quả có chút phạm quy thật… Không biết Hồng Bằng và Mộ Dung Sơn có thể cầm cự được bao lâu khi thân thiết với nàng nhỉ?” Vương Đằng vuốt cằm, đôi mắt như một chiếc máy quét rà trên người Mã Phi Phi, cộng thêm tướng tá cả hắn lúc này quả là còn đáng khinh hơn cả nguyên chủ mấy lần.
“Ấy cha, đây không phải là threesome sao!”
Vương Đằng đột nhiên như giác ngộ ra điều gì đó, vỗ tay cái đét rồi hét to, dáng vẻ trông càng thêm đáng khinh.
Đám môn đồ tà giáo quanh hắn đều ngoái lại nhìn.
Là ai, là ai đã chốt một câu thấu triệt tới thế, quả là một lời trúng đích!
Tuy rằng threesome này không phải threesome kia, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến trí tưởng tượng của mọi người, trong đầu cả đám lập tức hiện lên một loạt hình ảnh không thể tả bằng lời, kích thích đến nỗi rùng cả mình.
Chủ yếu là vì Mã Phi Phi quá đẹp, rất nhiều người sinh ra ảo tưởng với nàng, giờ bị người ta nói dung tục như vậy thì càng khiến mọi người cảm thấy kích thích không thôi.
Mọi người nhanh chóng nhận ra kẻ vừa lên tiếng chính là Vương Đằng, vẻ mặt không khỏi lộ vẻ giật mình.
Thì ra là tên này, bảo sao!
“Diêu Cát, ngươi đúng là thiên tài mẹ nó rồi!” Lúc này, một gã cao to đứng cạnh vỗ mạnh vào bả vai Vương Đằng, cười ha ha nói.
Diêu Cát chính là tên của tên đáng khinh.
Vương Đằng giả vờ yếu đuối, cả người thụp hẳn xuống như thể suýt ngã chúi xuống đất.
Gã cao to và đám đông xung quanh thấy vậy thì lại càng cười phá lên.
Hai người Hồng Bằng và Mộ Dung Sơn trên lôi đài cũng nghe thấy tiếng xôn xao bên này, ánh mắt dừng trên người Vương Đằng, trong mắt đằng đằng sát khí.
Ngươi dám bịa đặt, quả là đáng chết!
Trong mắt Mã Phi Phi cũng hiện lên sự thâm độc nhìn Vương Đằng bên dưới, trên khuôn mặt là nỗi chán ghét không buồn che dấu.
Ra là tên rác rưởi này!
Sao hắn dám nói thế?
Mã Phi Phi biết Diêu Cát nhát gan, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, nàng không hề nghĩ tới việc Diêu Cát bên dưới đã bị đánh tráo.
“Bắt đầu rồi!” Đột nhiên, có người hét lên.
Thì ra ngay lúc hai người đều cho rằng đối phương bị thu hút bởi động tĩnh bên dưới, họ bèn đồng loạt ra tay hòng tiên hạ thủ vi cường, tận dụng cơ hội để giải quyết đối thủ.
Tiếc là không ai thực hiện được, họ gần như động thủ cùng một lúc, thân hình bắn ra, xông về phía đối phương.
Rầm!
Hồng Bằng cầm đao, Mộ Dung Sơn xài kiếm, hai người va chạm nhau ngay giữa không trung.
Mũi đao và ánh kiếm bay lượn khắp nơi, nhưng chỉ giới hạn bên trong lôi đài, bởi vì bốn phía đã bị một vòng sáng vô hình bao bọc lại, không thể phá tan.
Trên lôi đài, hai võ giả thiên tài trong môn đồ tà giáo đang di chuyển nhanh như chớp, ánh sáng nguyên lực trên người bạo phát, giao tranh không ngừng nghỉ.
Keng!
Hai vũ khí chạm nhau giữa trời, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Mũi đao và ánh kiếm vỡ tan, sức mạnh của hai người ngang nhau, không phân cao thấp.
Thế nhưng công kích của cả hai đều vô cùng đáng sợ, cuộn ra bốn phía, bắn vào lồng phòng ngự của lôi đài khiến lồng phòng ngự rung lên bần bật.
Đám đông đứng xem đều lùi ra, sợ bị vạ lây.
“Thực lực của Hồng Bằng và Mộ Dung Sơn lại tăng lên rồi, ít nhất cũng phải tới cấp Chiến Tướng hạ vị.” Có người trầm trồ kêu lại.
“Uy lực của đòn tấn công vừa rồi của họ đúng là đã tới cấp Chiến Tướng hạ vị.” Một kẻ khác phụ họa.
“Hừ, thiên kiên ngoài kia được thổi phồng là lợi hại lắm, Chân Lý giáo chúng ta cũng đâu phải không có thiên tài, nếu thả ra ngoài thì chắc chắn không thua kém gì lũ được gọi là thiên tài ngoài kia.”
“Đúng, đúng thế, võ giả Chân Lý giáo chúng ta há lại yếu hơn đám võ giả ba xu ngoài kia.”
Đám môn đồ tà giáo này liên mồm phỉ nhổ chắc có lẽ vì bình thường bị trấn áp nhiều quá, lúc nào cũng phải trốn chui trốn lủi, không thể thấy ánh sáng, giờ có người nhắc đến thì lập tức hưởng ứng, cả lũ đầy lòng căm phẫn, lo ó không ngừng.
Vẻ mặt Vương Đằng kỳ quái, hắn đảo mắt nhìn những người kêu to nhất rồi không hiểu sao lại nhớ đến bốn chữ.
Thịnh nộ bất tài!
“Theo ta thì chúng ta nên ra ngoài, so tài với đám võ giả thiên tài kia, chỉ có như thế chúng ta mới có cơ hội trở thành cường giả, để cho thế lực khắp nơi không dám coi thường chúng ta nữa.”
Đột nhiên, có kẻ kích động hét lên.
Ngay lập tức, bốn phía rơi vào sự im lặng bất thường.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người gã môn đồ to mồm, ý tứ hàm súc như đang nhìn một… kẻ ngu ngốc!
Vương Đằng cũng suýt phì cười.
Đám môn đồ tà giáo trốn đông trốn tây này giống như lũ chuột trốn trong cống rãnh hôi hám, bị mọi người đuổi đánh, thế mà còn đòi đứng dưới ánh mặt trời để so tài với những võ giả thiên tài ngoài kia.
Sợ là đến chữ “chết” cũng không biết viết thế nào.
Không biết là ai cho gã môn đồ đó dũng khí để thốt ra được câu như vậy.
Tên môn đồ hơi thừ người ra, hắn cũng không biết tại sao mình lại nói ra một câu vô tư như thế, lúc này bị vô số ánh nhìn lạ thường chĩa vào mình mới khiến hắn giật mình sực tỉnh, hận không tìm ngay một cái lỗ để chui vào.
Tiên sư, xấu hổ vãi chấy!
Rầm!
Đúng lúc này, trên lôi đài lại vang lên tiếng nổ mạnh, thu hút mọi sự chú ý của mọi người.
Hai người Hồng Bằng và Mộ Dung Sơn chiến đấu ngày càng ác liệt, cả hai đều đã bị thương, sắc mặt tái nhợt, nguyên lực tiêu hao cực độ.
Song cả hai đều là những kẻ ngoan cường, mắt nhìn chằm chằm đối phương, hiển nhiên không nghĩ đến việc dừng tay.
Trên đầu ai cũng mọc một thảm cỏ xanh, khiến họ hận không thể giết chết đối phương để có thể vơi giảm đi nỗi hận trong lòng.
Ánh mắt họ đấu đá giữa không trung, loẹt xoẹt… tóe ra tia lửa điện.
“Chết đi!”
Chiến đao trong Hồng Bằng phát ra ánh sáng chói lòa, ngưng tụ thành một lưỡi đao vàng óng dài hơn chục mét, bổ thẳng về phía Mộ Dung Sơn đứng đối diện.
Ầm ầm ầm!
Hai ngươi giao tranh, tiếng nguyên lực nổ đì đùng không ngừng, ánh sáng từ cuộc giao tranh của hai người che lấp hết thảy, khiến người ngoài không thể nhìn rõ.
“Hai người này có chút thực lực đấy.” Vương Đằng mở “đôi mắt Nguyên Chất” nhìn xuyên qua ánh sáng và thấy được tình hình của hai người.
Thực lực của họ tương đương nhau, khi va chạm đều bị thương không nhẹ, cả hai đều bị đánh bay ra ngoài, nửa quỳ trên mặt đất.
Một lát sau, ánh sáng nguyên lực trên lôi đài mới hoàn toàn tản đi, mọi người cũng nhìn rõ tình hình phía trên, sau đó không khỏi ồ lên.
Hòa!
Thực sự hòa nhau!
Không ngờ kết quả lại như thế, khác hẳn với điều mà mọi người nghĩ.
Trong mắt họ, hôm nay trong hai người nhất định phải có một kẻ ngã xuống, dù sao mối hận thù của họ cũng lớn đến nỗi không khiến đối phương đổ máu thì không thể rửa sạch màu xanh trên đầu mình!
Một màu xanh kiên định!
Bạn cần đăng nhập để bình luận