Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 101: Trường thi trên hải đảo (2)

Các thí sinh bước xuống từ trên phi thuyền, đám người xem xét cảnh vật xung quanh.
Vùng đất nơi đóng quân trước mặt cực kỳ rộng lớn, bên ngoài được bao quanh bởi những vũ khí phù văn hạng nặng, đối diện hải đảo là rừng rậm nguyên thủy và bở biển vùng duyên hải.
Rừng rậm nguyên thủy được vây quanh bởi tấm lưới sắt khắc phù văn, các lối ra đều có lính canh gác.
Lúc này, hai chiếc phi thuyền khác cũng lần lượt hạ cánh.
Rất nhiều thí sinh bước ra, chỉ trong chốc lát đã lấp đầy khu đất đóng quân trống trải vừa rồi.
“Nhìn phía trong rừng kìa!”
Một tiếng thét sợ hãi vừa cất lên, bên trong rừng rậm đã vang lên một tiếng rống của thú rừng.
“Hống——”
Trong rừng rậm nguyên thủy, một con thú to lớn gầm thét xông về phía lưới sắt, bên ngoài nhiều con mồi béo bở như vậy, dĩ nhiên thu hút sự thèm khát của nó rồi.
Ầm!
Đáng tiếc không đợi nó tiến đến gần, một tiếng động thật lớn đã bùng nổ rền vang.
Lính canh mang khẩu pháo nhắm thẳng vào con thú khổng lồ. Một phát đạn bắn ra, phần đầu của nó đã vỡ thành đống thịt vụn.
Một tiếng “ầm” vang lên, một khối thịt của nó rơi xuống trước mặt một thí sinh, khiến hắn sợ đến mức mặt không còn chút máu.
“Đã sớm nghe nói, những vùng xa xôi có không ít dã thú biến dị, hôm nay xem như thật sự được chứng kiến tận mắt.”
“Nhưng những dã thú này có lẽ chỉ là những dị thú bình thường không sản sinh ra nguyên lực, chẳng qua là da dày thịt béo, không phải mãnh thú sở hữu nguyên lực!”
“Nhưng những con dị thú này cũng rất đáng sợ, không lẽ khi chúng ta sát hạch thực chiến sẽ phải đối mặt với bọn chúng sao?”
Có người sợ hãi nói, cảnh tượng vừa diễn ra đã hù dọa không ít người.

“Mọi người!”
“Hoan nghênh đến với trường thi số ba trong vùng biển Đông Hải, nơi mọi người sẽ hoàn thành kỳ sát hạch thực chiến lần này.”
“Chúng ta đã chuẩn bị xong quần áo chiến đấu cho mọi người, còn có vũ khí, chút nữa khi tiến hành đăng ký, từng người hãy tiến lên nhận lấy.”
“Đương nhiên sẽ có những người có thói quen sử dụng vũ khí của mình, nếu chính mình đã tự trang bị vũ khí, sau khi kiểm tra mà phù hợp với quy định thì có thể sử dụng.”
“Hiện tại còn hai tiếng đồng hồ nữa, hãy nắm bắt thời gian để nhận đồ, sau đó bắt đầu cuộc sát hạch!”
Một người đàn ông đứng trên đài cao của nơi đóng quân, âm thanh vừa phải, nhưng đủ rõ ràng để mọi người nghe thấy.
“Trần Tiểu Minh!”
“Lâm Đại Vĩ!”
“Trịnh Đông!”

Dưới đài cao, những chiếc vali lớn được xếp thành một hàng, có vài chục nhân viên đứng bên cạnh tiến hành phân phát vũ khí. Thí sinh nào được gọi tên thì bước lên nhận lấy.
Bên cạnh còn có một khu vực chuyên môn dùng để kiểm tra vũ khí thí sinh tự trang bị có phù hợp với quy định hay không.
Vương Đằng đi tới, lấy hộp Tàng Binh ra, từng món vũ khí lộ ra. Hắn dĩ nhiên không mang súng phù văn đến.
Không cần nghĩ cũng biết, loại vũ khí nóng như vậy chắc chắn không được phép sử dụng.
Nhân viên kiểm tra nhìn thấy hộp Tàng Binh, hơi ngạc nhiên: “Chàng trai, thứ này của ngươi khá lắm đấy, mua ở đâu thế?”
“Hàng đặt riêng ở Taobao, độc nhất vô nhị!” Vương Đằng nói.
Nhân viên kiểm tra cười, cũng không hỏi nhiều, bắt đầu kiểm tra binh khí của Vương Đằng. Đó chính là găng tay tách ngón và chiến kiếm.
“Đều là vũ khí phù văn một sao, khó trách ngươi không cần mượn vũ khí ở đây.” Nhân viên kiểm tra ngạc nhiên nhìn Vương Đằng rồi nói.
“Hợp lệ không?” Vương Đằng hỏi.
“Hợp lệ, sao không hợp lệ chứ, chỉ có võ giả mới có thể phát huy uy lực thật sự của vũ khí phù văn một sao. Chúng nằm trong tay Võ Đồ cũng chẳng qua là những vật sắc bén mà thôi, không lẽ ngươi là võ giả sao?” Nhân viên kiểm tra nói.
“Cho dù ngươi là võ giả, có thể phát huy uy lực của những vũ khí phù văn một sao này, đó cũng là thực lực của ngươi, tất nhiên không thể tính là không hợp lệ.” Một nhân viên khác đứng bên cạnh cũng nói thêm.
Vương Đằng gật đầu. Sau khi nhân viên kiểm tra xác định không có vấn đề gì, hắn cất vũ khí vào, cõng hộp Tàng Binh trên lưng rồi quay trở về hàng ngũ thí sinh.
“Thì ra đây là vũ khí của ngươi!” Lâm Sơ Hàm đột nhiên nói.
“Đã sớm nói là vũ khí bí mật rồi mà.” Vương Đằng cười nói.
“Hứ! Đã ở đây rồi còn bí mật.” Lâm Sơ Hàm nói bằng giọng điệu khinh thường.
“Lâm Sơ Hàm!”
“Vương Đằng!”
Lúc này đã đọc đến tên của hai người, họ cùng bước lên phía trước nhận lấy.
Vương Đằng nói với nhân viên công tác: “Cho ta một bộ quần áo chiến đấu gọn nhẹ là được rồi, không cần phát vũ khí.”
“Bộ quần áo này tương đối nhẹ nhàng, nhưng sức phòng thủ không được cao lắm.” Nhân viên công tác tìm ra một bộ quần áo chiến đấu màu đen mỏng nhẹ đưa cho Vương Đằng.
Vương Đằng ướm thử kích cỡ, gật đầu nói: “Lấy bộ này đi!”
Một tiếng sau, tất cả thí sinh đã nhận xong quần áo, giày và vũ khí chiến đấu mà họ cần.
Quần áo và giày chiến đều là đồ dùng quân sự, chất liệu có phần đặc biệt, dùng vô cùng bền.
Quần áo chiến đấu bao gồm quần dài và áo may ô, sức phòng thủ tương đối tốt, có thể chống đỡ không bị vuốt nhọn của dã thú xé rách, có tác dụng bảo vệ những bộ phận quan trọng trên người.
Vũ khí cũng là loại binh khí chế tạo kiểu quân khu, chủng loại hay quy cách nào cũng có, đủ mọi loại.
Mặc dù không phải vũ khí phù văn, nhưng cũng là vũ khí hợp kim mật độ cao, có thể xé rách lớp da thô cứng của dã thú.
Một điểm đáng lưu ý là thí sinh chỉ có thể sử dụng vũ khí lạnh, nhất định không được sử dụng vũ khí nóng.
Lúc này, các thí sinh đã thay quần áo và giày chiến đấu, đang làm quen với vũ khí trong tay. Thời gian sát hạch còn chưa đến, tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi ở khu vực nghỉ ngơi.
Vương Đằng và bọn người Lâm Sơ Hàm đang nghỉ dưỡng sức ở khu nghỉ ngơi.
Có thể nhìn ra, lúc này Lâm Sơ Hàm và Dương Kiến không quá yên lòng, cứ liên tục loay hoay vũ khí trong tay, chẳng theo trình tự quy tắc nào.
Chuyện tới trước mắt, hai vị này cũng bắt đầu căng thẳng như những người khác rồi.
Không trách bọn họ được, cảnh dị thú gầm gừ xuất hiện, cuối cùng bị đánh chết máu tanh trước đó, quả thực đã làm chấn động lớn cho tinh thần của tất cả các thí sinh.
Con người lại cũng có một ngày biến thành đồ ăn?
Những thí sinh này vẫn chỉ là bông hoa trắng, nhành cỏ non trong tháp ngà!
Chưa từng trải qua cảm giác bị xã hội vùi dập, càng chưa biết được sự tàn khốc của luật rừng!
Mặc dù bọn họ có lẽ đã sớm nhờ vào các con đường khác mà biết được dị thú tàn bạo và đáng sợ ra sao, nhưng cảm giác không giống xem trực tiếp như vậy.
Chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể cảm nhận sâu sắc!
“Ngươi không sao chứ?” Vương Đằng nhìn dáng vẻ của Lâm Sơ Hàm, không khỏi lên tiếng hỏi.
Nói thật, với thực lực của nàng, đối mặt với những dị thú kia vẫn còn khá miễn cưỡng.
“Không có việc gì!” Lâm Sơ Hàm cắn răng, cố giả vờ trấn định.
“Ta còn tưởng rằng, mình có thể không sợ gì mà đối mặt với kỳ thi thực chiến, có điều, bây giờ lại cảm thấy hơi đáng sợ rồi!” Dương Kiến cười khổ nói.
“Sợ là đúng, ngươi xem bọn họ có ai mà không sợ đâu?” Vương Đằng ra hiệu hắn nhìn về mọi người xung quanh.
“Đến cả đám người Chu Võ, Hà Mạn Dung đều căng thẳng rồi. Ta lập tức cân bằng lại chút ít rồi.” Dương Kiến nhìn thấy nét mặt của mấy Võ Đồ cao cấp lúc này, không khỏi thở phào ra một hơi.
“Hô —— “
“Nhưng ta thấy sao ngươi cũng không lo lắng chút nào nha?”
“Những dị thú kia, ta đánh một quyền là chết, có gì đáng để lo đâu!” Vương Đằng nhẹ nhõm nói.
“Lại khoe khoang, đám dị thú kia da dày thịt béo, mặc dù sức mạnh ngươi đạt tới 1000kg, cũng chưa chắc có thể một quyền đánh chết chúng đâu.” Dương Kiến hiển nhiên không tin.
“Ngươi tưởng nắm tay mình là đạn pháo à!” Lâm Sơ Hàm cũng bày ra vẻ khinh thường.
“Ta nói sự thật lại không ai tin!” Vương Đằng cạn lời.

Ba người đang tán gẫu, lại thêm một phen pha trò cười đùa, theo đó hai người Lâm Sơ Hàm cũng bớt căng thẳng được phần nào.
“Các vị —— “
Nghe thấy âm thanh này truyền tới, ánh mắt của mọi người lần lượt hướng về trên đài cao. Viên sĩ quan vừa chỉ huy phân phát chiến phục và vũ khí vừa rồi, lúc này đang nói với mọi người:
“Kỳ thi thực chiến sắp bắt đầu, giờ ta sẽ tuyên bố quy tắc thi cuộc thi!”
“Thứ nhất, thời gian của vòng thi thực chiến bắt đầu từ mười giờ cho đến sáu giờ sáng sớm ngày mai. Nói cách khác, các ngươi sắp phải ở lại một ngày một đêm giữa khu rừng rậm nguyên thủy trước mặt kia!”
Nghe đến đó, nét mặt các thí sinh lập tức thay đổi.
Một ngày một đêm!!
Bên trong rừng rậm nguyên thủy vốn nguy hiểm trùng trùng, hiện tại lại bảo bọn họ phải ở đó lâu như vậy, còn để người ta sống hay không đây.
Cùng lúc đó, viên sĩ quan không hề để ý thí sinh phía dưới đang xôn xao, nói tiếp.
“Trong một ngày một đêm này, thức ăn nước uống của các ngươi, thậm chí nơi ở vào ban đêm, đều phải tự nghĩ cách.”
“Song song đó, muốn thông qua kiểm tra, ít nhất cần săn được năm con dị thú. Đây là tiêu chuẩn thấp nhất, mà lượng dị thú săn được càng nhiều, càng mạnh, thì học phần cũng càng cao, sau này khi ghi tên dự thi vào đại học, sẽ có lựa chọn tốt hơn.”
“Toàn bộ quá trình thi, chúng ta sẽ giám sát cả khu rừng rậm thông qua vệ tinh, trên chiến phục của các ngươi đều có một chiếc máy truyền tin.”
“Máy truyền tin này chẳng những có khả năng truy lùng dấu vết, cũng bảo đảm mỗi một thí sinh đều đang được theo dõi.”
“Dị thú các ngươi săn được mạnh hay yếu, cùng với số lượng đều được ghi chép lại nhờ vào giám sát, chuyển đổi thành học phần, đưa vào trong hồ sơ của các ngươi.”
“Nhưng nhất định phải tự săn giết, không thể nhờ người nào hỗ trợ, nếu không tất cả sẽ được coi như gian lận mà xử phạt, hủy bỏ tư cách thi!”
“Mặt khác, còn phải nhớ kỹ, kỳ thi thực chiến không cho phép thí sinh chém giết lẫn nhau, mà là tranh đua… Cho nên các ngươi chẳng những phải đề phòng dị thú, còn phải đề phòng những thí sinh khác.”
“Bên trên máy truyền tin còn có một nút báo động khẩn cấp!”
“Chúng ta đã sớm sắp xếp số lượng lớn các Võ Đồ có kinh nghiệm thực chiến phong phú trong rừng rậm, thậm chí còn có ba tên võ giả.”
“Khi các ngươi nhấn vào nút báo động, nhân viên công tác đang ở gần các ngươi nhất, sẽ căn cứ theo định vị mà chạy tới chỗ của các ngươi ngay lập tức.”
“Mặc dù kỳ thi võ rất quan trọng, nhưng sinh mạng cũng đáng quý, phải nhớ không được lỗ mãng khoe tài, còn sống mới có hi vọng, ta chỉ nói đến thế thôi!”
Các thí sinh nghe xong, vẻ mặt đã vô cùng khó coi, thay nhau xôn xao.
Độ khó của kỳ thi thực chiến này cũng quá lớn rồi!
Nó khó hơn, lại càng nguy hiểm hơn trong tưởng tượng của tất cả mọi người, rất nhiều người đã muốn rút lui.
“Ai muốn rời khỏi, hiện tại có thể đứng ra!” Viên quan quân kia dường như nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, từ tốn nói.
Các thí sinh hai mặt nhìn nhau, sau đó thật sự có một nữ sinh đứng dậy đầu tiên.
“Ta… Ta rời khỏi!”
Lúc nói ra câu nói này, nàng đã có phần nức nở.
Có thể thấy được, việc hạ quyết định này là đau đớn cỡ nào đối với nàng.
Một thí sinh thi võ, chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều cố gắng vì cuộc thi. Thậm chí, những học sinh có gia cảnh bình thường, người nhà đã nhịn ăn nhịn mặc chỉ để tạo điều kiện cho bọn họ luyện võ.
Nhưng bây giờ, nàng từ bỏ!
Các thí sinh còn lại có kinh ngạc, có phức tạp, cũng có chút cảm động lây, theo đó cũng như trút được gánh nặng.
Có người bắt đầu, bọn họ có thể yên tâm thoải mái rồi.
Sau một hồi mất mát, đau đớn, giãy dụa, một số người cũng theo nhau lựa chọn từ bỏ.
Tia hi vọng quá mong manh!
Vốn mang chút hi vọng có thể lăn lộn, nhưng nếu lấy tính mạng ra để đánh đổi, đáy lòng nhút nhát không cho phép bọn họ làm như thế.
Một lát sau, nhóm thí sinh từ bỏ thưa thớt đứng cùng một chỗ, cuối cùng lên tới trên trăm người.
“Không ai rời khỏi nữa sao?”
Viên quan quân kia hỏi một câu, thấy không còn thí sinh nào đứng ra, mới hạ lệnh.
“Đã thế, tiếp theo sẽ xáo trộn các thí sinh còn lại, chia làm mười đội, đi vào rừng rậm nguyên thủy từ từng cửa vào khác nhau.”
Có nhân viên công tác tiến lên hệ thống lại, cuối cùng những thí sinh quen biết đều bị tách ra, tạo thành mười đội nhóm, tiến tới từng cánh cửa vào dưới sự hướng dẫn của bọn họ.
Lâm Sơ Hàm và Dương Kiến được nhập vào một đội khác, đã không thấy đâu, chỉ hi vọng bọn họ có thể bình an thông qua kiểm tra.
Không bao lâu, đội của Vương Đằng đi tới một cánh cửa vào.
Lại chờ thêm giây lát, người dẫn đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, rồi nói:
“Thời gian chênh lệch không nhiều, tất cả đi vào đi, chúc các ngươi may mắn!”
Hắn nói một tiếng, ra hiệu thủ vệ cửa vào mở cánh cửa sắt ra, để các thí sinh vào bên trong.
Tất cả thí sinh đều nhớ tới lời trước đó viên sĩ quan đã nói!
Giữa thí sinh sẽ phải tranh đua nhau, cần đề phòng… Lòng người không lường được, không có ai dám khinh thường câu nói này.
Cho nên vừa tiến vào rừng rậm, đám người đã mỗi người một ngả, thay nhau chọn một hướng mà rời đi.
Vương Đằng tùy ý lựa đại một phương hướng mà đi sâu vào trong rừng rậm, quyền sáo đã đeo lên, chiến kiếm cũng cầm chắc.
Trước kia mặc dù nói rất nhẹ nhàng, nhưng hắn vẫn không ngốc đến mức lơ là.
Bốn phía đều là cây cối cao lớn, tươi tốt xanh um, cành khô lá rụng phủ kín trên mặt đất. Một khí tức hỗn loạn, kín đáo đan xen với hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ cây cối mà chui vào trong lỗ mũi.
Rống ——
Nơi xa có tiếng thú gào lên liên tiếp.
Kỳ thi thực chiến——
Bắt đầu!
Cuộc sát hạch thực chiến đã bắt đầu được một tiếng đồng hồ.
Trên hải đảo, trong khu rừng rậm nguyên thủy khép kín này, đa số thí sính chia ra hành động, mỗi người tự chiến đấu để giết dị thú.
Dị thú tương ứng với cấp bậc của từng Võ Đồ, được chia ra làm ba cấp bậc là sơ, trung và cao cấp.
Thí sinh đều là Võ Đồ trung cấp và cao cấp.
Lựa chọn tốt nhất chính là săn giết dị thú sơ cấp yếu nhất.
Thật ra rất nhiều người đều biết rằng cuộc sát hạch thực chiến này không chỉ đơn thuần là một cuộc kiểm tra, mà còn là một hình thức huấn luyện tâm tính và năng lực sinh tồn ở hoang dã dành cho các thí sinh.
Suy cho cùng trong tương lai, nếu trở thành Võ Giả, bước đến dị giới, hoàn cảnh ở đó chỉ khốc liệt hơn ở đây thôi.
Sau này không còn cơ hội tốt như vậy, tìm được một nơi chỉ có dị thú để rèn luyện bản thân nữa. Đến lúc đó chỉ e là phải đối mặt với tinh thú kinh khủng hơn thôi.
Lúc này, Vương Đằng ngồi trên một cây cổ thụ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một con rắn mối rừng rậm khổng lồ đang ở bên dưới.
Đây là con dị thú đầu tiên mà hắn gặp!
Hơn nữa còn là dị thú cao cấp!
Không biết là vận may của hắn tốt, hay không tốt, lang thang một tiếng đồng hồ, một con dị thú cũng không tìm thấy, kết quả vừa gặp đã là dị thú cao cấp.
Con rắn mối rừng rậm khổng lồ này trải qua dị biến. Thân nó được bao phủ bởi một lớp áo giáp nặng nề, phát ra ánh sáng chói lóa như kim loại. Móng vuốt giống như lưỡi dao sắc bén, hàm răng nanh lộ ra giống như gai nhọn khổng lồ, một phát có thể đâm xuyên qua người.
Vương Đằng vốn cho rằng nó không hề phát hiện ra mình, đang định lặng lẽ đánh lén từ trên xuống.
Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên gặp phải dị thú, cho nên không thể liều lĩnh hành động.
Đột nhiên, con rắn mối rừng rậm khổng lồ này vẫy đuôi một cái, một luồng sức mạnh cực lớn lập tức bẻ gãy ngang cây cổ thụ lớn mà hắn đang trú ẩn!
Ầm!
Cây cổ thụ vang lên một tiếng rắc rồi ngã rạp xuống đất.
“CMN. Mạnh vậy sao!”
Vương Đằng vội vàng đạp chân một cái, cả người nhảy lên, sau đó vung chiến kiếm ra, sức lực toàn thân bộc phát, chém con rắn mối rừng rậm khổng lồ một nhát từ trên cao xuống.
Grừ!
Rắn mối rừng rậm khổng lồ há miệng, điên cuồng rống lên, sau đó lại vung đuôi một cái, quét ngang về phía hắn.
Sức mạnh của cú quét đuôi này không thể nói là nhỏ, không khí cũng phát ra tiếng nổ đùng đùng.
Vương Đằng khẽ nhíu mày. Hắn đương nhiên không ngốc đến nổi trực tiếp tiếp chiêu, mà thi triển thân pháp cơ sở cấp bậc ngộ thế, đột ngột phân thân ở trên không trung, né tránh đòn tấn công của nó một cách dễ dàng.
Vương Đằng hạ thấp trọng tâm, nhanh chóng tiếp đất, tung một cú đấm lên thân con rắn mối rừng rậm khổng lồ.
Thình thịch!
Sức mạnh của hắn khủng khiếp đến mức nào. Cú đấm này lập tức đập vỡ vảy của con rắn mối rừng rậm khổng lồ, thậm chí làm tổn thương xương cốt bên trong cơ thể của nó.
Áo!!!!
Con rắn mối rừng rậm khổng lồ đau đớn rống lên một tiếng, há to miệng quay đầu lại, bổ nhào đến. Mùi hôi thối gay mũi của nó xộc thẳng lên mặt Vương Đằng.
“Hừ!”
Vương Đằng lạnh lùng hừ một tiếng, tốc độ bùng nổ, né tránh đòn tấn công của rắn mối rừng rậm khổng lồ. Hắn giơ chiến kiếm trong tay lên, đột ngột xông về phía trước.
Xoẹt xoẹt!
Máu tươi bắn tung toé khắp nơi!
Nhát kiếm này của hắn chém trực tiếp vào cái miệng khổng lồ đang há to của con rắn mối khổng lồ, bổ đôi đầu nó ra.
Ngay sau đó, rắn mối rừng rậm khổng lồ ngã rầm xuống đất, chết đến không thể chết hơn được nữa!
“Hừ!”
Vương Đằng thở ra một hơi. Dị thú trình độ cao cấp còn khó đối phó hơn hắn tưởng tưởng một chút, nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Hắn nhìn lại thi thể của con rắn mối rừng rậm khổng lồ.
‘Sức mạnh x20’
‘Thuộc tính trắng x5’
Vương Đằng lập tức vui mừng.
Thuộc tính trắng!
Lại tìm thấy thuộc tính trắng!
Nhặt!
Hắn không vội vã thêm điểm, mà giữ thuộc tính lại trước.
Vương Đằng nhìn thi thể của con rắn mối khổng lồ, như có điều suy tư.
“Chẳng lẽ tỉ lệ thuộc tính trắng rơi ra khi đánh giết dị thú và tinh thú có chênh lệch tương đối lớn?”
Hắn không khỏi nghĩ đến lần trước, khi đánh giết con tinh thú quạ khổng lồ kia, liền có 60 điểm thuộc tính trắng rơi ra, mà lần này con rắn mối khổng lồ chỉ rơi ra 5 điểm.
Trước kia mặc dù cũng có nhặt được thuộc tính trắng từ trên người của Võ Đồ, nhưng tỉ lệ rơi ra cực nhỏ, mà số lượng cũng không nhiều
“Ôi, với kiểu thiết lập này thì xem ra không thể hiểu rõ tường tận một lần rồi, chắc mình cũng phải tự tìm tòi xem sao!”
Vương Đằng bất đắc dĩ thở dài một hơi, quyết định tìm thêm vài con dị thú để tìm hiểu xem. Nếu thật sự giống như suy đoán, thì khu rừng nguyên thủy dành cho cuộc sát hạch này quả đúng là một mảnh đất màu mỡ dành cho việc quẹt thuộc tính trắng rồi!
Gương mặt của hắn lập tức hiện ra nụ cười gian manh.
Dường như trong cùng một thời điểm, dị thú trong cả khu rừng rậm đều cảm nhận được một luồng ác ý đang bao phủ khắp nơi.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tổng điều khiển vô cùng rộng lớn tại nơi đóng quân trên hải đảo, bên trong bày rất nhiều màn hình máy tính, trên màn hình chính là hình ảnh đối ứng của từng thí sinh trong khu rừng rậm.
Hàng trăm nhân viên công tác đang căng mắt lên nhìn vào màn hình, không dám chớp mặt, thì đột nhiên một nhân viên hô to.
Bọn người bao gồm Hà cục trưởng, lãnh đạo nội bộ của Cục Giáo dục và lãnh đạo cấp cao của ba võ quán lớn, Hội trưởng Tần Hán Hiên của hiệp hội võ đạo đều tập trung ở trong phòng này.
Họ vốn đang tán gẫu với nhau, nghe thấy âm thanh này, lập tức nhìn về phía bên đó.
Nhân viên công tác kia thực hiện một thao tác phóng to màn hình trước mặt mình lên trên tường, để mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
Hắn còn phát lại hình ảnh trước đó một lượt!
“Khà khà, quả nhiên là tên nhóc này!” Hà cục trưởng nhìn trên màn hình, thấy chàng thanh niên đang đứng trước thi thể của con rắn mối khổng lồ kia, không khỏi nở nụ cười.
“Sao thế, Hà cục trưởng quen biết người này à?” Quán chủ Khương Hồng của võ quán Lôi Đình thuộc phân quán Đông Hải lên tiếng hỏi.
“Tên nhóc này khá lắm đấy, ý thức chiến đấu rất mạnh!” Quán chủ Cố Hạc Phi của võ quán Bách Luyện thuộc phân quán Đông Hải lên tiếng khen ngợi.
“Thí sinh này là Võ Đồ cực hạn duy nhất trong số những thí sinh tham gia của Đông Hải chúng ta đấy!” Hà cục trưởng cười nói, đôi mắt khẽ liếc sang nhìn một người đàn ông oai hùng đang ngồi ở vị trí thủ lĩnh.
Tần Hán Hiên và Phó Thiên Đạo nhìn nhau, nhưng không nói gì cả.
Người đàn ông oai phong kia giữ nét mặt bình thản tiếp tục nhìn lên màn hình, không hề biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ khi nghe đến Võ Đồ cực hạn, hắn mới khẽ nhíu mày một cái.
“Võ Đồ cực hạn, đúng là không tệ, tiếp tục xem đi!” Hắn thản nhiên nói.
Hà cục trưởng mừng thầm trong lòng, chỉ dựa vào lời nói này thì có thể nhìn ra Tổng đốc Giang đã có hứng thú với Vương Đằng.
Thì ra người đàn ông này lại chính là Tổng đốc của Đông Hải!
Lần trước hai người Tần Hán Hiên nói hắn đang ở sát biên giới đột phá, vậy mà lúc này hắn lại xuất hiện tại điểm thi của cuộc sát hạch…
Những người còn lại cũng không nói gì thêm, dù sao cuộc sát hạch chỉ mới bắt đầu thôi!
Nhưng họ không khỏi dành thêm vài phần chú ý cho Vương Đằng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Tại các ngóc ngách của khu rừng rậm này đang diễn ra các cuộc chiến đấu đẫm máu.
Các thí sinh kia không được thoải mái như Vương Đằng. Họ đối mặt với dị thú lần đầu tiên, có người thậm chí không thể phát huy nổi hai phần mười sức mạnh của bản thân.
Võ Đồ trung cấp đối mặt với một con dị thú sơ cấp nhưng lại tiêu hao rất nhiều sức mới có thể hạ được nó. Sách dạy rằng phải tìm ra diểm yếu rồi mới tấn công, nhưng trong thực chiến đều quên cả rồi.
Còn có một số người vô cùng khiếp đảm, chưa đánh nhau đã bị dọa đến chạy trối chết.
Chỉ vỏn vẹn có ba tiếng đồng hồ trôi qua đã đào thải gần một nửa số thí sinh.
Ba giờ chiều!
Từ trên mảnh đất trống của khu rừng rậm, hai bóng dáng đang giằng co đánh nhau.
Xuy!
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe sáng lên, hai bóng dáng lần lượt hiện lên, Vương Đằng vững vàng đáp xuống đất, chiến kiếm trên tay chống xuống mặt đất.
Trên mũi kiếm, một vết máu từ từ chảy xuống, nhỏ xuống mặt đất.
Còn bóng dáng còn lại thì ngã xuống đất ầm ầm, đầu của nó ngẩng lên cao rồi lại đập xuống đất, máu văng tung tóe khắp nơi.
“Cùng là dị thú cao cấp, mà con mãng xà xanh này lại khó nhằn hơn con rắn mối rừng rậm khổng lồ trước kia nhiều!”
Vương Đằng cảm khái một câu, sau đó đi về phía trước.
‘Tốc độ x15’
‘Thuộc tính trắng x6’
Quả nhiên lại có thuộc tính trắng rơi ra, Vương Đằng mừng thầm trong lòng.
Nhặt!
Vừa mới nhặt bong bóng thuộc tính xong, đầu của con mãng xà ở một bên đột nhiên xông lên, há to mồm, lộ ra hàm răng năng sắc nhọn cắn về phía Vương Đằng.
“Ta đã sớm đề phòng ngươi rồi!” Vương Đằng cười nhạt một tiếng, vung chiến kiếm lên, bổ đầu con mãng xà ra thành hai nửa.
Trong cuốn ‘Năm năm thi võ ba năm mô phỏng’ có đề cập đến loại dị thú mãng xà này. Sức sống của nó rất dẻo dai, cho dù đầu có bị chặt xuống thì trong một khoảng thời gian ngắn vẫn còn sức sống, sẽ sản sinh ra một loại năng lực phản xạ nhất định, nếu không cẩn thận có thể bị nó cắn ngược lại trước khi chết.
Hơn nữa, dị thú này không phải là loại kích thước cơ thể càng lớn thì càng không có độc.
Một số dị thú biến dị, bản thân chúng đã có độc tố trong thân, sau đó không những kích thước cơ thể trở nên to lớn mà độc tính còn có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu bị cắn một phát rất có thể sẽ mất mạng tại chỗ.
Không thể không chú ý cẩn thận.
Vương Đằng xoay người chuẩn bị bỏ đi thì đột nhiên một tiếng xé gió truyền đến từ sau lưng.
Xíu!!!
Âm thanh sắc nhọn, không khí nổ đùng, có thể thấy được tốc độ cực nhanh, một cảm giác đau nhói truyền từ đùi lên.
Hắn lập tức phản ứng lại trong nháy mắt.
Tốc độ tăng mạnh, dốc hết ứ=sức thi triển thân pháp, cơ thể hơi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu!
Ầm!
Một mũi tên nhọn xẹt qua chân hắn, ghim vào một cây đại thụ, tạo ra một lỗ thủng to tướng.
Giữa các thí sinh với nhau không được phép gây thương tích nguy hiểm đến tính mạnh, nhưng nếu đánh bại được đối phương thì dị thú mà đối phương săn giết được sẽ được xem như chiến lợi phẩm của mình.
Mũi tên vừa rồi không trực tiếp muốn lấy mạng Vương Đằng. nhưng nếu bị bắn trúng đùi thì lực chiến đấu của hắn chắn chắn sẽ giảm đi đáng kể.
Vương Đằng đã nhìn thấy thí sinh bắn mũi tên này đang ngồi trên một cái cây ở phía xa. Hắn không chút do dự lách mình chui vào trong bụi cỏ, thi triển thân pháp…
Hắn di chuyển nhanh như da rắn!
Khiến cho đối phương không có cách nào nhắm trúng mình, rồi sau đó truy đuổi về hướng hắn đang đứng.
MMP!
Chán sống à!!
Thấy Vương Đằng phản ứng vừa nhanh vừa dứt khoát, vừa tránh công kích của hắn đã chui luôn vào trong lùm cây, sau đó nhờ khuất tầm nhìn truy đuổi tới. Thí sinh đánh lén thấy vậy thì thay đổi sắc mặt.
“Rút lui!”
Hắn không chút nghĩ ngợi, xoay người bỏ chạy.
Vương Đằng xuyên qua rừng cây, thi triển thân pháp, thân hình biến ảo không ngừng, làm cho đối phương không tìm được điểm ngắm bắn.
Dám chơi ta à!
Cho rằng ta dễ bắt nạt phải không?
Sắc mặt hắn lạnh lùng, bùng nổ tốc độ đuổi theo tên thí sinh đằng trước.
“Chết tiệt!”
Thí sinh đánh lén bị Vương Đăng đột ngột tăng tốc doạ cho hoảng sợ, sao hắn lại nhanh đến như vậy??
Thấy khoảng cách của hai người ngày một rút ngắn.
Hắn vừa chạy trốn vừa bắn tên ra sau với hy vọng có thể ngăn cản được Vương Đằng, dù chỉ để làm giảm tốc độ truy đuổi của Vương Đằng.
Nhưng những mũi tên hắn bắn ra tuy có tạo thành đôi chút trở ngại cho Vương Đằng, song khoảng cách giữa hai người không hề kéo giãn ra mà vẫn bị thu hẹp lại.
Rõ ràng là tốc độ của Vương Đằng nhanh hơn hắn rất nhiều, mũi tên của hắn sắp hết rồi!
Chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy ba mươi mét.
“Nộp mạng cho ta!”
Vương Đằng đạp mạnh chân, đất đá văng tung tóe. Cả cơ thể hắn phi lên giống như một con gấu đang giận dữ, chiến kiếm vung lên một đường cong bán nguyệt giữa không trung rồi chém xuống.
Keeng!
Cung và kiếm chạm nhau, phát ra tiếng kim loại chát chúa.
Thí sinh kia biến sắc, cảm nhận rõ một nguồn sức mạnh rất lớn giáng xuống làm hắn bị văng bật ra.
Bịch!
Hắn ngã sấp xuống đất, khóe môi rỉ máu, hét to về phía rừng cây gần đó: “Các ngươi không ra tay đi? Còn chờ đến bao giờ?”
“Hừ!” Vương Đằng lạnh lùng cười, xông về phía thí sinh đánh lén mình.
“Ngươi đừng có lại đây!”
Đối phương tái hết mặt mũi, vội vàng bò lên khỏi mặt đất, thụt lùi ra phía sau.
Vương Đằng không nói không rằng, giáng một quyền về phía đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận