Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 781: Thế mà... thật sự chữa khỏi! (2)

Quả nhiên một đống bong bóng thuộc tính xuyên qua vách tường, lúc này tất cả đều hội tụ trong phòng luyện đan Vương Đằng đang đứng.
“Thuật luyện đan x50”
“Thuật luyện đan x60”
“Tinh thần x85”
“Thuật luyện đan x45”
“Tinh thần linh cảnh x10”
“Thuật luyện đan x15”
“Tinh thần vương cảnh x16”
“Thuật luyện đan x60”
“Thuật luyện đan x45”
...
Vương Đằng cười tươi như hoa nở, đợt bong bóng thuộc tính này cũng không ít, may là hắn không vội vã dùng thuộc tính trắng gia tăng thuật luyện đan.
Theo đợt bong bóng thuộc tính này dung nhập vào trong thân thể của hắn, trong đầu Vương Đằng hiện ra rất nhiều ký ức tương quan, bổ sung tri thức luyện đan của hắn, bổ sung kinh nghiệm của hắn… Đến cuối cùng, thuật luyện đan của hắn thăng cấp rồi.
Luyện đan sư: 360/3000 (đại sư)
Giờ khắc này, thuật luyện đan của hắn mới chính thức đạt đến cấp Đại sư.
Chẳng qua chỉ là trong thời gian ngắn ngủi thôi mà đã từ luyện đan sư cao cấp đạt tới luyện đan đại sư, nếu như Trần đại sư kia biết được, e rằng sẽ tức hộc máu.
Đây cũng là lý do tại sao Vương Đằng còn là luyện đan sư cao cấp mà dám đối đầu với luyện đan đại sư.
Tuy hắn còn trẻ nhưng hắn rất có lòng tin.
Không phục thì tới mà đánh ta đi!
Vương Đằng cười lạnh, sau đó đi lên phía trước, trực tiếp xách lò luyện đan ở giữa lên, ném qua một bên, rồi sau đó lấy ra lò luyện đan Hắc Vẫn, chuẩn bị luyện đan.
Ý nghĩ của hắn vừa động, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly bắt đầu tuôn ra, bao vây quanh lò luyện đan, nhiệt độ trong phòng luyện đan từ từ lên cao…
Hắn lần lượt lấy ra những dược liệu Đàm Đài Tuyền chuẩn bị, dưới sự điều khiển của niệm lực tinh thần, chúng bay vào bên trong lò luyện đan, có một số biến thành chất lỏng, lại có một số biến thành bột mịn… và còn nhiều nữa.
Bên ngoài phòng luyện đan, đám người Thôi Hằng, Trần Duệ Phạm đột nhiên cảm giác được một luồng nhiệt cực nóng từ trong phòng luyện đan của Vương Đằng truyền ra thì nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc.
“Sao nhiệt độ lại cao như vậy? Chất liệu và phù văn của lò luyện đan phải đủ để ngăn cản nhiệt độ của Địa Hỏa mới đúng chứ.” Thôi Hằng nói thầm, bỗng nhiên toàn thân chấn động, sợ hãi nói: “Chẳng lẽ là Thiên địa tạo hóa chi Hỏa??”
Tất nhiên Trần Duệ Phạm cũng nghĩ tới loại khả năng này, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng đặc sắc, chẳng lẽ Vương Đằng kia thật sự đoạt được loại hỏa diễm này sao?
Đúng lúc này, không ít luyện đan sư từ bên trong phòng luyện đan riêng của mình đi ra, hùng hùng hổ hổ nói:
“Đáng chết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ta luyện đan đến thời khắc mấu chốt thì nhiệt độ tăng cao, bây giờ thất bại trong gang tấc rồi!”
“Cái gì, các ngươi cũng vậy sao?”
“Đúng vậy, ta cũng vậy. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta cũng không biết nữa!”
...
“Từ đại sư, Quý đại sư!” Thôi Hằng làm chủ nhà, tất nhiên lúc này phải ra mặt giải thích một chút, vội vàng nói: “Các vị đại sư bình tĩnh, chớ nóng nảy. Hắn ta là một vị luyện đan sư Đông Hải ta bố trí, không nghĩ tới đã quấy rầy các vị luyện đan. Chớ trách! Chớ trách!”
“A, người nào luyện đan lại có thể quấy rầy đến chúng ta thế?” Vẻ mặt của hai vị luyện đan sư đầy tò mò hỏi.
“Là...” Đột nhiên Thôi Hằng không biết nên giới thiệu Vương Đằng như thế nào, cười khổ nói: “Các vị đại sư vẫn nên chờ hắn đi ra ngoài, tự mình đi xem thì hơn.”
Thật ra lời này của hắn khiến hai vị luyện đan sư càng tò mò hơn, thế nhưng cũng không còn hỏi nhiều mà ở bên ngoài đợi.
“Ồ, nhiệt độ này, giống như không phải là loại hỏa diễm bình thường đúng không?” Vị Từ đại sư kia không nhịn được nói.
“Nếu như ta suy đoán không sai, có lẽ là loại hỏa diễm kỳ lạ nào đó.” Một vị Quý đại sư khác tuổi không nhỏ khắc nhẹ vuốt chòm râu như đang suy tư nói.
Từ đại sư thấy Trần Duệ Phạm bên cạnh, hỏi: “Trần đại sư, ngươi tới trước ta, ngươi biết vị đại sư của Đông Hải đang luyện đan bên trong kia là ai sao?”
Sắc mặt Trần Duệ Phạm hơi biến thành màu đen, một loại dự cảm xấu trong lòng hắn toát ra, lúc này nghe được câu hỏi của Từ đại sư, cũng không có sắc mặt tốt, lạnh mặt nói: “Không biết!”
Khuôn mặt Từ đại sư không sao nói rõ được, bĩu môi, không hề hỏi thêm nữa.
Kết quả chính bản thân Trần Duệ Phạm lại không nhịn được, cất giọng nói: “Vị bên trong kia nói mình có thể trị khỏi cho Hàn lão!”
“A!” Từ đại sư và Quý đại sư đều sửng sốt: “Ngươi xác định?”
“Hắn nói, ta cũng không biết.” Vẻ mặt của Trần Duệ Phạm mang đầy dáng vẻ khó tin, nói.
“Chờ một chút xem đi.” Quý đại sư khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến nói.
Thời gian từ từ trôi đi, mọi người cũng đợi được nửa giờ, bên ngoài phòng luyện đan tạo thành một bức tranh kỳ quái. Một nhóm người cùng canh chừng một gian phòng luyện đan, thật giống như bên trong đang cất giữ một tuyệt thế mỹ nhân vậy.
“Kết thúc!” Bỗng nhiên Quý đại sư nói.
“A!” Trong lòng Từ đại sư chấn động, cười nói: “Ta ngửi thấy mùi hương của đan dược, xem ra vị huynh đài này đã thành công!”
Chỉ một lần mà Vương Đằng đã luyện chế thành công Nhất Nguyên phục huyết đan và Tử Ngọc linh tủy cao, khóe miệng lộ ra độ cong hài lòng, thu hồi lò Hắc Vẫn, mở cửa phòng luyện đan ra, đi ra ngoài.
Sau một giây, hắn bỗng sửng sốt.
Tại sao bên ngoài phòng luyện đan có nhiều người vây quanh như vậy?
Những người này đang làm gì, vây xem chợ bán thức ăn sao?
Mà đám người Từ đại sư, Quý đại sư cũng ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm khuôn mặt với dáng vẻ không tử tế của người thanh niên Vương Đằng này hồi lâu, giống như là muốn nhìn ra vẻ bịp bợm từ trên khuôn mặt của hắn.
Trong lòng bọn họ buồn bực vô cùng, thầm nghĩ chẳng lẽ vị đại sư này là lão già có bí thuật trú nhan?
Đã sớm nghe nói ở Dị Giới bên kia có một loại linh dược có thể giữ vững vẻ ngoài trẻ trung, thậm chí cải lão hoàn đồng, hôm nay bọn họ gặp phải rồi sao?
Có cơ hội ngược lại có thể một chút xem hắn có tiện giao dịch hay không, bọn họ cũng muốn luyện chế một hai viên ha ha.
“Mới vừa rồi ngươi luyện đan, nhiệt độ quá cao, ảnh hưởng đến mọi người rồi.” Thôi Hằng giải thích.
“Thì ra là như vậy, vậy thì thật là xin lỗi các vị, là ta suy nghĩ không chu đáo.” Vương Đằng kịp phản ứng, chắp tay với mọi người, hơi áy náy nói.
“Không sao, không sao. Cách xa như vậy mà còn bị ảnh hưởng đến, chứng minh rằng thuật luyện đan của chúng ta vẫn chưa đến nơi đến chốn, không thể trách người khác được.” Vị Quý đại sư kia cười ha ha nói.
“Không sai, chỉ có thể trách chúng ta tài nghệ không tinh.” Từ đại sư cũng cười nói, không có lấy nửa ý tứ trách cứ Vương Đằng.
Trần Duệ Phạm không khỏi bĩu môi, sắc mặt xem có vẻ không được tốt.
Những luyện đan sư khác nghe được hai vị đại sư nói như vậy, tất nhiên cũng không nói cái gì nữa, may mà bọn họ rộng rãi hào phóng bỏ qua chuyện này, ngược lại có thể nhận được thiện cảm của vị đại sư trước mắt này.
“Chờ một chút, sao ta cảm thấy vị đại sư này có hơi quen mặt ?” Đột nhiên Từ đại sư chần chờ nói.
“Để ta giới thiệu với mọi người một chút vậy.” Thôi Hằng cười thầm, tiến lên phía trước nói: “Hai vị này là đại sư Từ Hòa Dự, đại sư Quý Tâm Thủy.”
“Mà vị này, hắn tên là Vương Đằng, là một học trò của ta ở trường Quân đội Hoàng Hải, chỉ là hiện nay đã là cường giả cấp Chiến tướng.”
“Cấp Chiến tướng!” Từ Hòa Dự và Quý Tâm Thủy đều giật mình, ngay sau đó như nhớ ra được cái gì, thất thanh nói: “Ngươi chính là tên Vương Đằng kia!”
Rõ ràng là bọn họ cũng biết Vương Đằng, chỉ là chưa từng gặp qua người thật, cho nên mới không hề nhận ra hắn vào lần đầu tiên.
“Nếu như không có một Vương Đằng thứ hai mà nói, ta chắc là người tên Vương Đằng mà hai vị đại sư nghĩ tới.” Vương Đằng cười nói.
“Thật là tuổi trẻ có tài!” Cặp mắt của Quý Tâm Thủy cẩn thận đánh giá Vương Đằng, sợ hãi thán phục.
“Có thể mạo muội hỏi một chút hay không, thuật luyện đan của ngươi đạt tới trình độ nào rồi?” Từ Hòa Dự không khỏi hỏi.
“Cấp Đại sư!” Vương Đằng cũng không còn giấu diếm, bình thản nói.
Hai người Quý Tâm Thủy và Từ Hòa Dự không khỏi hít một hơi thật sâu.
“Quả nhiên ta không ngửi sai, mùi đan hương đan vừa rồi tất nhiên chỉ có cấp Đại sư mới có thể luyện chế ra đan dược cao phẩm.” Từ Hòa Dự nói.
Thôi Hằng ở bên cũng kinh sợ, Vương Đằng thật sự đạt đến cấp Đại sư, rốt cuộc người này tu luyện như thế nào!
“Hừ.” Tiếng hừ lạnh từ bên cạnh truyền đến, kỳ quái nói: “Đan thì có thể luyện ra, nhưng có thể chữa khỏi cho thương thế của Hàn lão hay không còn chưa biết được đâu, đừng có làm ra vẻ, đến lúc đó lại bị chê cười.”
Hai người Từ Hòa Dự và Quý Tâm Thủy lập tức cảm thấy điều không đúng, Trần đại sư và Vương đại sư trẻ tuổi trước mặt này không hòa hợp rồi!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói thêm gì, trong lòng hiện ra suy nghĩ xem kịch vui.
Nhân duyên của Trần Duệ Phạm này không tốt, bọn họ cũng muốn thấy vị Vương đại sư này có thể khiến cho hắn kinh ngạc hay không.
Vương Đằng lại càng không thèm để ý tới hắn bất lực sủa bậy ở một bên, nói với Đàm Đài Tuyền: “Bây giờ đi tới chỗ Hàn lão bên kia.”
“Thành công rồi sao?” Đàm Đài Tuyền hỏi.
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu.
Lúc này hai người chạy tới chỗ ở của Hàn lão, Quý Tâm Thủy và Từ Hòa Dự liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đi theo sau.
“Bản thân ta muốn xem ngươi có năng lực gì.” Trần Duệ Phàm lạnh lùng hừ một tiếng rồi cũng đi theo.
“Các ngươi ở đây trông chừng, ta đi xem một chút.” Thôi Hằng dặn dò với luyện đan sư xung quanh một tiếng, theo sát phía sau.
Mấy người rời đi, những luyện đan sư còn lại bàn luận xôn xao, lần lượt tản đi.
...
Tại khu ký túc xá của giáo viên, trong căn nhà gỗ nhỏ.
Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền gõ cửa phòng, đi vào bên trong nhà.
“Các ngươi đã tới rồi!” Ánh mắt Hàn lão sáng lên.
“Ông lão, linh đan diệu dược của ngươi đã tới.” Vương Đằng giơ hai bình ngọc trong tay lên, cười nói với Hàn lão.
“Mau tranh thủ thời gian, lão đầu ta còn chưa sống đủ lâu, bây giờ dáng vẻ này làm ta nghẹn chết rồi.” Hàn lão thúc giục.
Vương Đằng cười cười, đưa hai bình ngọc cho Hàn lão: “Một cái uống, một cái bôi ngoài da, ngươi tự mình thử một chút đi.”
Nói xong thì cùng Đàm Đài Tuyền đi ra khỏi phòng.
Mọi người đợi ở bên ngoài hơn một giờ, cửa phòng cọt kẹt một tiếng từ từ mở ra, từ bên trong Hàn lão chậm rãi bước ra.
Thân thể của hắn vẫn già nua, nhưng trên mặt đã khôi phục được không ít huyết sắc, không hề giống với không khí trầm lặng như lúc trước, như đặt nửa chân vào quan tài.
“Hàn lão, cảm giác như thế nào?” Vương Đằng cười nói.
“Ha ha ha, lão già ta cuối cùng cũng kéo dài được một hơi rồi.” Hàn lão cười lớn nói.
“Thế mà... thật sự chữa khỏi!” Trần Duệ Phàm rất khiếp sợ, thì thào tự nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận