Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 762: Sự lựa chọn của Vương gia! (2)

“Nghe lời cha nói đi, ta nói không sai mà.” Triệu Tuệ Lệ lập tức đắc ý.
“Được rồi được rồi, ngươi bớt tranh cãi một tí đi.” Vương Thịnh Hồng không nhịn được nói.
“Ngươi…” Triệu Tuệ Lệ không phục, còn muốn nói tiếp mấy câu nữa.
“Mẹ, trước tiên nghe xem em họ Vương Đằng nói như thế nào đã.” Vương Á Nam giữ nàng lại, cất giọng nói.
Triệu Tuệ Lệ liếc mắt nhìn Vương Đằng một cái, không nói gì thêm nữa.
Lúc ở dưới hầm trú ẩn lánh nạn dưới mặt đất, nàng tận mắt nhì thấy sự mạnh mẽ của Vương Đằng, có thể nói, trong cả Vương gia, hiện tại nàng kính sợ Vương Đằng còn hơn cả ông cụ Vương rồi.
Vương Đằng khẽ mỉm cười, nói: “Thật ra thì bác cả nói không sai…”
Nghe thấy Vương Đằng vậy mà lại đồng ý với quan điểm với mình, Triệu Tuệ Lệ lập tức nhô lồng ngực lên, khẽ hừ một tiếng với Vương Thịnh Hồng.
Mọi người hơi kinh ngạc.
“Tiểu Đằng, chuyện này…” Vương Thịnh Hồng nghi ngờ nói.
“Bác cả đừng vội, ta còn chưa nói hết lời. Di chuyển cả nhà đúng là lựa chọn không tồi, nhưng đó là đối với những người khác mà nói, còn đối với Vương gia chúng ta, ta cho là ở lại Đông Hải mới là lựa chọn sáng suốt nhất.” Vương Đằng nói với giọng điệu tự tin.
“A, lời này là như thế nào?” Khóe miệng ông cụ Vương lộ ra một nụ cười, hỏi.
“Ông nội, người đang kiểm tra con à.” Vương Đằng bật cười, cũng không còn xoắn xuýt, tiếp tục nói ra: “Các ngươi không phải là võ giả, không biết một số tin tức…”
Những lời này khiến cho trái tim của mọi người khẽ rung động, liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Trên thực tế hiện tại bất kỳ nơi nào trên thế giới e rằng cũng không có nơi an toàn như mọi người tưởng tượng. Tinh thú bạo động là một chuyện, còn có nguyên nhân khác còn đáng sợ hơn so với tinh thú bạo động…!” Vương Đằng nói.
“Cái gì!?” Mọi người không khỏi kinh hãi, sắc mặt khẽ trăng bệch.
Ở trong miệng Vương Đằng, nguyên nhân gì mà còn đáng sợ hơn cả cuộc bạo động của hải thú?
“Con trai, rốt cuộc là cái gì? Không thể nói sao?” Vương Thịnh Quân không khỏi hỏi.
“Cũng không phải là không thể nói, chỉ là kiêng kỵ tương đối nhiều mà thôi, thôi…” Vương Đằng chần chờ một chút, cuối cùng là ích kỷ, nói đơn giản sơ lược tình hình của loài Hắc Ám một lần.
Thế nhưng hắn dùng thủ đoạn truyền âm, âm thanh trực tiếp vang lên trong tai mọi người.
Mọi người trong Vương gia nghe xong, sắc mặt hoảng sợ. Mặc dù Vương Đằng cũng không nói tỉ mỉ, chỉ để lộ vẻ vẹn một góc nhỏ xíu kia, cũng đủ để bọn họ cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Làm sao thế giới lại biến thành như vậy?
Đối với bọn họ đang sống trong hoàn cảnh yên bình, tai họa như vậy thật sự khó mà tưởng tượng được.
“Thế nên, thật ra ở lại Đông Hải là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì căn cơ của ta ở chỗ này, chỉ có ở đây ta mới có thể che chở cho các ngươi tốt nhất có thể. Hơn nữa một khi Đông Hải gặp chuyện không may, mà ta lại không có ở đây, cấp trên của Đông Hải cũng sẽ dành cho Vương gia sự bảo vệ tốt nhất. Ở những thành thị khác, sợ rằng Vương gia không có được những đãi ngộ như vậy.” Vương Đằng chậm rãi nói.
Mọi người không khỏi rơi vào im lặng.
Một lát sau, ông cụ Vương thở dài một cái, nói: “Tiểu Đằng nói không sai. Đây cũng là những gì ta muốn nói với các ngươi. Thay vì đến một nơi xa lạ, gửi gắm sự an nguy cho người không quen biết, không bằng ở yên tại chỗ, cùng nơi đây cùng sống cùng chết, cùng tiến cùng lui.”
Vương Đằng nghe ông cụ Vương nói xong, bổ sung thêm: “Còn nữa, hải thú vừa bị đánh lui, chắc hẳn trong một thời gian dài sẽ không dám xâm chiếm nữa, trừ khi bọn chúng thật sự điên rồi.”
“Lời này có lý, đến những thành thị khác, không ai dám đảm bảo khi nào bạo động tinh thú sẽ xảy ra, cuối cùng thế đạo này cũng không yên ổn nữa!” Vương Thịnh Quân cảm khái nói.
Triệu Tuệ Lệ nghe mọi người nói chuyện với nhau xong, sắc mặt trắng bệch: “Vậy chúng ta vẫn sẽ ở lại Đông Hải sao?”
Mọi người không kìm được bật cười.
Vương Thịnh Hồng là người chững chạc như vậy, cũng không nhịn được liếc mắt, bị vợ của mình làm cho có phần bó tay.
Sắc mặt Vương Á Nam có chút lúng túng, rất muốn che mặt, nhưng rốt cuộc đó cũng là mẹ của nàng, con không chê mẹ xấu, tuy là bị mất mặt, con gái cũng không thể ghét bỏ mẹ mình.
“Ta đồng ý quyết định của Tiểu Đằng, ở lại Đông Hải.” Chồng của dì nhỏ nãy giờ chưa từng lên tiếng nói.
Vương Thịnh Hồng và Vương Thịnh Quân không có bất kỳ nghi ngờ gì, đối với Vương Đằng của hiện tại, bọn họ cực kỳ tin tưởng.
Cái nhà này có thể giữ được, vẫn còn phải dựa vào Vương Đằng.
Hiển nhiên Vương Thịnh Quốc càng không phản đối, đó là con của hắn, hắn không ủng hộ thì ai ủng hộ.
“Thật ra thì mọi người cũng không cần lo lắng quá mức, trải qua bạo loạn lần này, muốn xây dựng lại Đông Hải nhất định phải tăng cường phòng ngự, an ninh nhất định sẽ được nâng lên nhiều trên diện rộng, hơn nữa sau này xây dựng lại Vương Gia, ta đề nghị mấy nhà chúng ta ở chung một chỗ, ta sẽ bày trận pháp phòng ngự phù văn ở bốn phía xung quanh, võ giả bình thường, hay là tinh thú, tuyệt đối không không thể xông vào, có thể bảo vệ mọi người không phải lo lắng.” Vương Đằng an ủi.
Mọi người trong nhà họ Vương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng an tâm không ít.
“Nếu tất cả mọi người không có ý kiến gì thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”
Ông cụ Vương vừa mới nói xong, một nhóm người từ xa đi tới.
“A, là bọn hắn!” Ông cụ Vương không nhịn được cười một tiếng: “Ta đã nghĩ không biết khi nào thì bọn họ đến, không nghĩ tới mới ngày hôm sau đã không chịu nổi rồi.”
Những người khác quay đầu nhìn lại, nhận ra người tới.
“Tình huống này ngày hôm nay, mỗi gia tộc đều sứt đầu mẻ trán, bọn họ còn cùng Vương gia của chúng ta quen biết lâu năm, tìm tới cũng không có gì kỳ quái.” Vương Thịnh Hồng cười nói.
“Có mấy nhà đúng thật là có quan hệ tương đối gần với Vương gia của chúng ta, nếu có thể, có thể kéo họ lại thành một nhóm, còn những nhà khác… Ha ha, lúc trước khi Vương gia ta chưa phát tài, chẳng thèm ngó tới, bây giờ lại mò tới.” Ông cụ Vương cười lạnh.
Khi đang nói chuyện, người của vài gia tộc kia đi đến trước mặt.
“Vương Đằng… Các hạ!”
Người đứng đầu mấy gia tộc vốn muốn lên tiếng chào hỏi với Vương Đằng, thế nhưng cách xưng hô này khiến bọn họ có phần rối rắm.
Tuổi Vương Đằng nhỏ hơn rất nhiều so với bọn hắn, trong quá khứ, coi như là phận con cháu của bọn hắn, nhưng bây giờ thật sự không ai dám coi hắn như một hậu bối bình thường.
Không có quan hệ huyết thống, bọn họ cũng không có mặt mũi lớn như vậy, dám mang danh trưởng bối của một cường giả cấp Chiến Tướng.
“Ông cụ Vương!” Sau đó mọi người nói với ông cụ Vương.
Mà Vương Thịnh Quốc, Vương Thịnh Hồng và vài người khác cũng không bị đi xuống, chu đáo, thể hiện tác phong của người đứng đầu gia tộc một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Vương Đằng thấy đám người Hứa Kiệt, Bạch Vi bên cạnh, lắc đầu cười một tiếng trong lòng, đây là lấy bằng hữu của hắn gây khó dễ đây mà.
Chỉ là hắn cũng không còn để ý, lên tiếng chào hỏi: “Hứa Kiệt, Bạch Vi, Dư Hạo, còn có chị Hứa Tuệ!”
“Anh Vương Đằng!” Ba người Hứa Kiệt lúng túng gọi một tiếng.
Suy cho cùng tuổi bọn họ còn rất trẻ, gia tộc lợi dụng quan hệ của bọn họ làm việc, khiến bọn họ cảm thấy có chút khó chịu.
“Vương Đằng.” Hứa Tuệ tương đối lớn tuổi, còn có chút căng thẳng, gật đầu với Vương Đằng.
Tâm trạng của nàng giờ phút này có chút phức tạp, rõ ràng khi còn bé, quan hệ của nàng và Vương Đằng vô cùng tốt, tại sao sau lần cuối gặp nhau ở buổi đấu giá, Vương Đằng lại có vẻ rất không ưa nàng?
Thật sự nàng không rõ ràng cho lắm.
Mà hiện tại thực lực Vương Đằng tăng lên, nàng lại càng cảm nhận được quan hệ của mình và Vương Đằng không ngừng xa cách, muốn tìm cơ hội khôi phục, nhưng mà cả ngày không thấy bóng dáng Vương Đằng, khiến cho nàng không thể nào hành động, trong lòng hiện giờ chỉ còn lại sự ảm đạm.
Vương Đằng không biết suy nghĩ phức tạp trong lòng Hứa Tuệ, nhìn qua phía mấy người đứng đầu, cũng không nói chuyện.
Ông cụ Vương thấy vậy, trong lòng hiểu rõ, cười nói: “Các vị không đi xử lý chuyện nhà mình, sao lúc này lại tìm tới Vương gia chúng ta?”
Mấy người đứng đầu liếc mắt nhìn nhau, lúng túng cười một tiếng.
Bác cả Hứa Kiệt là người đứng đầu Hứa gia, hắn là một người đàn ông trung niên có khí chất rất nho nhã, lúc này hắn liếc mắt nhìn Vương Đằng một cái mới quay đầu, nói gọn gàng dứt khoát: “Ông cụ Vương, ta không thừa nước đục thả câu, hôm nay tới đây, thật sự là có chuyện thỉnh cầu.”
Vừa mới dứt lời, trên bầu trời truyền đến một tiếng gào thét, ở giữa không trung hiện ra một bóng người, chính là Phó Thiên Đao, hắn cũng không nói nhảm, nói thẳng: “Vương Đằng, Tổng đốc Giang, quán chủ của bọn ta tìm ngươi, tranh thủ thời gian đi theo ta một chuyến.”
Trong lòng Vương Đằng hiểu rõ, gật đầu, nói với mọi người: “Các vị, xin lỗi không tiếp được rồi!”
Nhẹ nhàng đạp mạnh chân, lập tức hóa thành bóng hình nhẹ nhàng theo Phó Thiên Đao đi xa.
Mấy người đứng đầu ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn rời đi, mắt lộ ra hâm mộ, việc gánh vác Vương gia, nằm ở trên người này!
...
Vương Đằng theo Phó Thiên Đao đi tới bên trong Đông Hải, kiến trúc nơi này có tính phòng ngự tốt hơn, cũng không bị phá hủy hoàn toàn, hôm nay đám người Tổng đốc Giang, Diệp Cực Tinh tổ chức hội nghị ở chỗ này.
Lúc Vương Đằng đi vào phòng họp, Tổng đốc Giang liền cười nói: “Các vị, người các ngươi muốn gặp đã đến.”
Mọi người bên trong phòng họp sôi nổi quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một người trẻ tuổi đi đến, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong video truyền lại, bọn họ đã nhìn thấy Vương Đằng, biết người thanh niên này không phải là người bình thường, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, chỉ là hôm nay nhìn thấy người thật, cảm xúc lại có sự khác biệt.
Lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ cảm thấy bình thường, cũng không có gì khác so với những người thanh niên bình thường khác, nhưng đánh giá cẩn thận, sẽ phát hiện khí tức nội liễm của hắn, ánh mắt thâm thúy, có tư thế của rồng ẩn hiện bên trong.
“Thiếu tướng Vương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
Khí tức của những người này không kém, hiển nhiên cũng là cường giả, hơn nữa khả năng là địa vị cao, nếu không cũng sẽ không xuất hiện ở trong trường hợp này. Nhưng giờ phút này bọn hắn cực kỳ khách khí chào hỏi với hắn.
“Thiếu tướng?!” Vương Đằng nghe gọi như thế, lập tức choáng váng.
Hắn thành Thiếu tướng từ lúc nào rồi?
“Trong chiến dịch Tinh Phong lúc trước, Bộ Chỉ huy quân sự trao tặng quân hàm.” Đàm Đài Tuyền thật sự giống như vừa mới nhớ lại, nhàn nhạt nói giống như không có chuyện gì.
“...” Đầu Vương Đằng đầy vạch đen.
Chuyện quan trọng như vậy, bây giờ mới nói cho hắn biết, thậm chí nếu không phải những người khác nhắc tới, cũng không biết lúc nào hắn mới có thể biết được.
Quả thật là quá đáng!
Điều này làm cho hắn bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội ra oai, đáng ghét!
Lòng Vương Đằng tràn đầy oán niệm.
Đột nhiên không khí có chút quỷ dị.
Mọi người cũng phát hiện ra điểm lạ thường, sắc mặt có phần cổ quái, thân là người trong cuộc tới bây giờ mới biết thân phận của mình, cũng không ai lại như vậy cả.
“Khụ khụ, nếu mọi người đến đông đủ rồi, tiếp theo sẽ thảo luận một chút tới vấn đề của trận pháp phòng ngự Đông Hải.” Tổng đốc Giang vội ho một tiếng, nói.
Quay về chủ đề chính, mọi người lập tức nghiêm túc.
Sau khi Vương Đằng ngồi xuống, không lên tiếng ngay, cảm giác của hắn xuất hiện, những người đang ở đây đều là phù văn sư, trong phù văn đạo chắc hẳn đều có cách nhìn, hắn vừa tới, cũng không nên xen mồm vào.
Quả nhiên mọi người cũng không hỏi ý kiến của hắn, mỗi người bắt đầu tự phát biểu ý kiến của mình.
“Theo ta thấy, ba ngọn núi mà Thiếu tướng Vương di chuyển tới có thể dùng để bố trí trận pháp Tam Sơn Cự Linh, không có trận pháp nào thích hợp hơn so với nó nữa rồi.”
Một gã phù văn đại sư bốn mươi mấy tuổi lên tiếng, thoạt nhìn dáng người có chút gầy gò.
Sau khi mọi người nghe được đề nghị của hắn, không ít người như nghĩ tới điều gì đó.
“Không ổn! Không ổn! Phạm vi bảo vệ của trận pháp Tam Sơn Cự Linh cực kỳ giới hạn, chỉ ở khu vực có ba ngọn núi lớn mà thôi, hải thú vẫn có thể từ hai bên hông của ba ngọn núi bất ngờ xông vào.”
“Lần này bọn chúng không tấn công mà rút lui, là bởi vì Thiếu tướng Vương một tay dời núi lấp biển quá mức nằm ngoài dự đoán của mọi người, những hải thú to lớn kia căn bản không có kế sách đáp trả tốt.” Một gã phù văn sư không nhịn được lắc đầu nói.
“Lấy trí khôn của hải thú, cũng chưa chắc đã có thể nghĩ tới chiến thuật rắc rối gì, vậy nên ta cho rằng, phạm vi phòng thủ ở ba ngọn núi lớn cũng đã đủ rồi. Khu vực khác, thì chỉ cần phái thêm một ít người theo dõi sát sao là được.” Tên phù văn sư cao cấp lúc trước nói.
“Điều người tới theo dõi, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sơ hở, Chử Vĩnh Niên, suy nghĩ của ngươi quá ngây thơ rồi, sau bạo động hải thú lần này chẳng lẽ còn không rút ra được bài học kinh nghiệm sao?” Tư Đồ Quân phản bác không chú lưu tình.
Bản thân hắn là viện trưởng của học viện Phù Văn trường Quân đội Hoàng Hải, thành tựu trên phương diện phù văn đạo tất nhiên là không thấp, vì vậy giờ phút này hắn mới ở đây.
“Theo như ngươi nói, tiếp theo nhất định phải bố trí trận pháp phù văn bao phủ cả Đông Hải mới có thể coi là an toàn. Nhưng vấn đề là, chúng ta làm được không?” Chử Vĩnh Niên cười lạnh nói.
Hắn dừng lại một chút, thấy mọi người rơi vào im lặng, lại nói tiếp: “Pháp trận bình thường, không ngăn được công kích của hải thú cấp Lãnh Chúa, cho dù bố trí, cũng là thùng rỗng kêu to, còn nếu là pháp trận cao cấp hơn, chúng ta lại không có sức, vậy thì tại sao không tập trung nhân lực để bố trí một trận pháp có thể chống đỡ được đợt tấn công của hải thú cấp Lãnh Chúa.”
Mọi người lâm vào do dự, bọn họ không thể không thừa nhận, Chử Vĩnh Niên nói rất có đạo lý, đường ven biển Đông Hải là điểm phòng ngự mấu chốt, bảo vệ cho nơi này chính là bảo vệ cho hơn một nửa Đông Hải.
Nhưng vấn đề bây giờ, không phải là cái nào tốt hơn, mà là bọn hắn có thể làm được hay không.
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng là sự thật không thể tranh cãi.
Ở trên phù văn đạo, nội tình của Địa tinh còn hơi ít ỏi một chút, bọn họ có thể bố trí trận pháp bao phủ toàn thành, ở đây dù sao vẫn có mấy phù văn đại sư, chỉ có điều trận pháp có mạnh có yếu, trận pháp mạnh quá chưa chắc bọn họ có thể nắm vững.
“Không bằng, tìm phù văn đại sư Dị Giới giúp đỡ một chút?” Có người do dự lên tiếng.
Mọi người hoảng sợ, ngay sau đó lại như có điều suy nghĩ.
“Chuyện này… ngược lại vẫn có thể xem là một biện pháp, hiện giờ quan hệ của Địa tinh và Dị Giới càng ngày càng gắn bó, để bọn họ cung cấp một vài viện binh, hy vọng bọn họ sẽ không từ chối.”
“Chuyện này cũng khó mà nói, trận pháp đỉnh cấp, vẫn được Dị Giới cất giấu nghiêm ngặt, trừ khi là truyền thừa phù văn đại sư chính thống, nếu không khó có khả năng đạt được, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng bày ra trước mặt chúng ta.”
“Chúng ta trợ giúp họ nhiều như vậy, những người Dị Giới này vẫn phòng chúng ta chặt chẽ như thế.” Có người tức giận nói.
“Haiz, đổi lại là chúng ta, không phải cũng làm giống như vậy sao.”
...
Thảo luận một hồi, nhưng không có kết quả gì.
Sắc mặt Vương Đằng có chút kỳ quái, những người này nói bao nhiêu khó khăn như vậy, vậy phù văn truyền thừa hắn lấy được từ Goring kia thì được coi là cái gì?
Hắn cảm thấy hình như không có khó như vậy…
Chẳng lẽ phù văn truyền thừa mà bọn họ nói tới không phải là một sao?
Hơn nữa thật ra thì cũng không cần người Dị Giới hỗ trợ, chỉ cần một mình bản thân hắn, là có thể làm xong trận pháp phù văn Đông Hải rồi.
Suy cho cùng trình độ phù văn của hắn cũng đã đạt tới trình độ tương đối uyên thâm rồi.
Chỉ là chuyện này do chính hắn nói ra, khó tránh khỏi có phần ngờ vực bức bách, hơn nữa bọn họ cũng chưa chắc đã tin tưởng!
Vương Đằng rơi vào trầm tư, rốt cuộc phải lên tiếng như thế nào mới có thể uyển chuyển ép buộc chuyện này?
“Các ngươi ở đây thảo luận hồi lâu cũng không có kết quả, tại sao không đi hỏi người trong cuộc, ba hòn núi lớn kia là do Vương Đằng di chuyển, nói như vậy hắn đã sớm có phương án tính toán.” Lúc này, Đàm Đài Tuyền không nhịn được cất giọng nói.
Nàng vốn nghĩ rằng những phù văn sư này có thể thương lượng ra biện pháp gì đó, kết quả đến cuối cùng lại chẳng thả ra được cái rắm gì, quả thực khiến cho người ta không nói được lời nào.
Phù văn sư đang ngồi lập tức hiểu ra, nghĩ cũng thấy mất mặt.
Thế nhưng rất nhanh bọn hắn nhìn về phía Vương Đằng, ý tứ trong lời nói của Đàm Đài Tuyền chẳng lẽ nói Vương Đằng có biện pháp?
Sắc mặt Tư Đồ Quân hơi rung động, hắn cũng biết thiên phú phù văn của Vương Đằng tương đối khá, nhưng cũng chỉ có nhiêu đó, suy cho cùng thời gian Vương Đằng ở trường học quá ít, chỉ chớp mắt thành tựu phù văn của Vương Đằng đã vượt qua hắn, nói ra chỉ sợ hắn khó mà tin được.
Nhưng hắn cũng biết Đàm Đài Tuyền sẽ không bắn tên không có đích, xem ra Vương Đằng vẫn còn có chút mờ ám.
Những phù văn sư khác cũng không biết thành tựu phù văn của Vương Đằng như thế nào, thậm chí cũng không biết hắn là phù văn sư, đều lộ ra vẻ vô cùng do dự.
Thế nhưng vẫn có người hỏi: “Thiếu tướng Vương, ngươi có biện pháp gì sao?”
“Phiền ngươi cho ta một cái bản đồ địa hình xung quanh Đông Hải.” Vương Đằng không lập tức giải thích mà nói với Tổng đốc Giang.
Tổng đốc Giang sửng sốt, ngay sau đó cũng không còn do dự, lập tức mang tới bản đồ, mở ra trước mặt mọi người.
“Cái này để làm gì?” Mọi người tò mò không thôi, vây quanh quan sát.
Đầu tiên Vương Đằng vẽ ra vị trí ba hòn núi lớn ở trên đường ven biển, sau đó lại vạch ra vị trí của bọn họ ban đầu, cuối cùng phác họa phạm vi xung quanh Đông Hải.
“...” Tất cả mọi người bối rối, không hiểu gì nhìn Vương Đằng.
Rốt cuộc đây là vẽ cái gì, thứ cho bọn họ thị lực có giới hạn, thực sự không nhìn ra nguyên do gì?
“...” Vương Đằng thấy sắc mặt của mọi người, nụ cười trên khóe miệng từ từ cứng ngắc, cúi đầu xem trên bản đồ, cẩn thận hỏi: “Ta vẽ cái này rất khó coi sao?”
“Ha hả!”
“Ha há!”
“Ha ha ha…”
Mọi người cứng ngắc cười một hồi, nếu như Vương Đằng chỉ là một tiểu bối, nhất định bọn họ phải lôi đầu hắn chửi một trận, vẽ cái quái gì vậy.
Đáng tiếc là không thể.
Thực lực Vương Đằng quá mạnh mẽ, một bàn tay là có thể bóp chết bọn họ, chọc không nổi chọc không nổi…
Nhưng Đàm Đài Tuyền không có chút đắn đo gì, trực tiếp bĩu môi nói: “Vẽ bùa chú quỷ gì đấy, cái trình độ gì, trong lòng ngươi không tính ra sao?”
“...” Vương Đằng.
“Chi bằng Thiếu tướng Vương giải thích cho chúng ta một chút?” Chử Vĩnh Niên nói.
“Các ngươi không cảm thấy hoa văn này trông rất giống một Huyền Quy sống động như thật sao?” Vương Đằng hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói.
Mọi người nhìn hoa văn của bản đồ, nội tâm lập tức nhanh chóng sụp đổ.
Ngươi gọi cái này là trông rất sống động?
Bọn họ nhìn thoáng qua Vương Đằng, ánh mắt cực kỳ cổ quái, chất chứa biết bao thâm ý.
Rốt cuộc là hắn lấy sự tự tin ở đâu ra?
Nếu như phải miễn cưỡng miêu tả, vậy cái hoa văn này càng có khả năng giống một cái đầu heo, một đầu voi gì đó...
“Có lẽ ngươi học hội họa phái trừu tượng.” Đàm Đài Tuyền không chút khách khí cười nhạo nói.
“Ừ, đúng là trừu tượng.” Diệp Cực Tinh vốn có dáng vẻ chuyện chẳng liên quan gì tới mình mà lúc này cũng không nhịn được tới đây xem, sờ lên cằm gật đầu nói.
Vương Đằng thấy bọn hắn nghiêm túc cười nhạo mình, vẻ mặt đen sì.
“Các ngươi đủ rồi đó!”
Một tay hắn nắm lấy tấm bản đồ, vo viên lại, ném vào trong thùng rác, cả giận nói: “Cho ta thêm một tấm bản đồ!”
Tổng đốc Giang nghẹn cười, ra hiệu cấp dưới mang tới một tấm bản đồ nữa.
Vương Đằng cầm lấy bút, hít sâu một cái, múa bút bôi mực…
Một lát sau, dưới ánh mắt tự tin của hắn, một con Huyền Quy sống động xuất hiện trên giấy.
Ánh mắt Vương Đằng đầy mong đợi nhìn mọi người, nhưng mà đáp lại hắn cũng là từng khuôn mặt nghẹn cười.
Quá tổn thương người!
Vương Đằng lại nhìn hoa văn mình vẽ một lần nữa, tuyệt vọng: “Cười đi cười đi, ta không nói trận pháp này nữa.”
Hắn giận dữ, không quan tâm hoa văn này trừu tượng như thế nào, hỏng thì cho hỏng luôn. Hắn tựa vào trên ghế, mang dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
“Khụ khụ, thật ra thì tranh này cũng không tệ lắm.” Tổng đốc Giang nắm tay thành quyền, đặt ở trên khóe miệng vội ho một tiếng, nói: “Nếu không chúng ta nói tới hàm ý nó đại diện đi.”
“Không nói, không có tâm trạng nữa.” Vương Đằng bĩu môi nói.
Chê cười hắn, còn muốn khiến hắn nghĩ kế, nào có chuyện tốt như vậy đâu. Vương Đằng hắn không cần thể diện à?
“Nhanh lên, thời gian của mọi người rất quý giá, ai mà rảnh rỗi ở nơi này cò cưa với ngươi.” Đàm Đài Tuyền đá hắn một đá, trợn mắt nói.
Vương Đằng giận mà không dám nói gì, trên mặt hơi ngượng ngùng, nếu Đàm Đài Tuyền thật sự tức giận, hắn vẫn có chút sợ hãi.
“Thật ra thì ta chỉ đùa với mọi người một chút để không khí sôi nổi hơn, kỹ năng vẽ của ta tuyệt đối không chỉ có như vậy.” Vương Đằng nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Mọi người đều lé mắt nhìn.
Ngươi đoán xem chúng ta có tin hay không?
Vương Đằng cũng không còn để ý tới ánh mắt của mọi người, ai mà đi quản xem bọn hắn có tin hay không làm cái khỉ gió gì, chính bản thân hắn tin như thế là được rồi. Sắc mặt hắn nghiêm túc ngay lập tức, nói: “Ta biết một loại trận pháp tên là Huyền Vũ Tỏa Thiên trận!”
“Huyền Vũ Tỏa Thiên trận!?” Mọi người sững sờ, trong bụng đầy nghi ngờ, bọn họ chưa từng nghe đến tên trận pháp này bao giờ.
Ngươi khẳng định đây không phải là cái tên tùy tiện nói ra để lừa gạt người đấy chứ?
“Thiếu tướng Vương, trận pháp này…”
Lời nói của Chử Vĩnh Niên còn chưa dứt, Vương Đằng đã ngắt lời nói: “Ta biết nghi vấn của các ngươi, nhưng mà ta không muốn giải thích cái gì hết, các ngươi chỉ cần biết rằng ta hiểu Huyền Vũ Tỏa Thiên trận này, hơn nữa có thể bố trí, như vậy là đủ rồi.”
“Thật không!” Tư Đồ Quân nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói xác định một lần nữa.
“Ta có cần thiết phải lừa các ngươi không? Người nhà, bạn bè của ta đều đã ở Đông Hải, chẳng lẽ ta còn lấy tính mạng của họn họ ra mà nói lời đùa giỡn sao?” Vương Đằng nói.
“Trận pháp này có điểm gì độc đáo?” Những phù văn sư khác gật đầu, coi như là thừa nhận lời giải thích của Vương Đằng, hỏi.
“Huyền Vũ Tỏa Thiên trận không phải là trận pháp bình thường, mà là trận pháp xếp hàng đầu trong số rất nhiều trận pháp phòng ngự của Dị Giới. Nó có thể được xưng là tỏa thiên, khóa lại một tòa thành chẳng phải là dư dả sao.” Vương Đằng nói.
“Tỏa thiên! Khẩu khí thật lớn, không biết có phải là thật sự mạnh mẽ như thế.” Chử Vĩnh Niên chất vấn.
Cũng không phải là hắn nhắm vào Vương Đằng, đơn thuần chỉ là cảm thấy có phần khoa trương, không biết tính chân thật thế nào.
“Thiếu tướng Vương, ngươi cũng là phù văn sư?” Đột nhiên có người kịp phản ứng hỏi.
“Vương Đằng có một vị thầy giáo là phù văn đại sư ở Dị Giới, hơn nữa thành tựu có được đã đạt tới cấp Đại sư rồi.” Đàm Đài Tuyền thấy mọi người không tin, không khỏi cất giọng nói.
“Cấp Đại sư!!” Mọi người ngạc nhiên, khiếp sợ nhìn Vương Đằng.
“Trẻ tuổi như vậy mà đã đạt đến cấp Đại sư, hiệu trưởng Đàm Đài, ngươi khẳng định là không gạt chúng ta chứ?” Chử Vĩnh Niên nghi ngờ nói.
“Ở trận đại chiến thành phố Tinh Phong lần trước, Vương Đằng từng chỉ huy một đám phù văn sư thiên tài của Dị Giới hoàn thành một đại trận phù văn loại tấn công. Sau đó lại hiệp trợ phù văn đại sư bố trí đại trận phù văn gia tăng cho một tòa thành khác. Các ngươi cảm thấy ta sẽ lấy chuyện như vậy lừa các ngươi sao?” Đàm Đài Tuyền tức giận nói.
Sắc mặt Tư Đồ Quân lại càng cực kỳ sửng sốt, tên nhóc này quả thật là quá yêu nghiệt rồi, thiên phú võ đạo mạnh mẽ còn chưa tính, thành tự phù văn cũng lại mạnh như vậy, quả thực không thể nào mà tưởng tượng nổi.
“Trận pháp này, Thiếu tướng Vương nắm chắc mấy phần?” Chử Vĩnh Niên hít một hơi thật sâu, hỏi.
“Tám phần trở lên.” Vương Đằng tự tin nói.
“Tám phần!” Mọi người lại giật mình, mức độ này không phải là quá cao sao.
Đây chính là trận pháp phù văn khổng lồ, cấu tạo phù văn cực kỳ phức tạp, bình thường có thể nắm chắc bốn đến năm phần cũng coi như là không tệ rồi, huống chi là tám phần.
“Đối với Huyền Vũ Tỏa Thiên trận này, mọi người có ý kiến gì không?” Tổng đốc Giang cũng âm thầm kinh sợ, nhưng hắn không hiểu về phù văn, chỉ có thể nhìn những phù văn sư khác.
“Nếu quả thật như lời nói của Vương Đằng là nắm chắc tám phần, hơn nữa lực phòng ngự của trận pháp kia cũng thực sự kinh người, vậy chúng ta không có lý do gì để bác bỏ.” Chử Vĩnh Niên nhìn mọi người, nói.
“Vậy chuyện này giao cho Vương Đằng chịu trách nhiệm làm đội trưởng, hôm nay bắt đầu bày trận đi.” Tổng đốc Giang vốn làm việc mạnh mẽ nhanh chóng, lúc này gõ nhịp nói.
“Ta thì không thành vấn đề.” Vương Đằng gật đầu.
Nếu hắn biến Đông Hải thành đại bản doanh thì tất nhiên là không dám mượn tay người khác làm trận pháp phòng ngự kia, hắn phải tự mình khai đao mới có thể yên tâm.
Tạm thời những phù văn sư khác cũng không đáng ngờ.
Vương Đằng cũng không còn nói nhảm nữa, ngay lập tức giải thích cho mọi người về cấu tạo của Huyền Vũ Tỏa Thiên trận.
Nhiều cu li như vậy, có ngu đâu mà không dùng.
Vả lại mặc dù trận pháp này trân quý, nhưng thật sự hắn đúng là không có ý định giấu cho riêng mình, truyền bá ra bên ngoài, coi như là cống hiến cho nhân loại.
Dù sao hắn còn có nhiều trận pháp loại này, rất nhiều, hơn nữa chẳng hề tốn sức, thế nên hắn không thấy áp lực chút nào.
Nếu như phải dùng nhiều tiền mới mua được, hắn cũng sẽ không hào phòng như vậy đâu.
Thành tựu phù văn của Vương Đằng so với bọn hắn cao hơn nhiều, tùy tiện nói hai câu đã cho mọi người được lợi ích không nhỏ, một đám phù văn sư nghe được thì như si như say, thỉnh thoảng chợt hiểu ra, thỉnh thoảng sợ hãi than, chẳng khác gì thầy giáo giảng bài cho sinh viên là bao.
Sau hồi lâu, Vương Đằng nói miệng đắng lưỡi khô, dừng lại uống một hớp nước.
Mọi người vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt mong đợi nhìn hắn, đột nhiên Chử Vĩnh Niên đứng lên, thi lễ với Vương Đằng một cái, trịnh trọng nói:
“Đa tạ Vương đại sư đã giải thích nghi hoặc cho ta!”
Lúc này, thậm chí ngay cả cách hắn gọi Vương Đằng cũng thay đổi, lúc trước hắn gọi là Thiếu tướng Vương, đó là hắn công nhận thực lực võ đạo của Vương Đằng, mà hiện tại lại kính nể thành tựu phù văn của Vương Đằng, thật sâu không lường được.
“Đa tạ Vương đại sư giải thích nghi hoặc cho ta!” Những phù văn sư khác cũng lập tức phản ứng lại, lao nhao đứng dậy hành lễ lớn cảm ơn!
Cái gọi là đại sư, thật ra thì Vương Đằng không để ở trong lòng. Hắn đã sớm trở thành phù văn đại sư rồi, không cần những người này công nhận.
Hơn nữa cảnh giới tinh thần của hắn đã đến Hoàng cảnh, vượt xa phù văn đại sư, chắc hẳn không bao lâu nữa có thể thăng cấp trở thành Tông sư duy nhất ở Địa tinh rồi.
Chỉ sợ ở đại lục Tinh Võ bên kia, cũng chỉ có lác đác vài Tông sư, hơn nữa còn là tích lũy không biết bao nhiêu nội tình.
Thời gian phát triển của Địa tinh quá ngắn, không thể nào so sánh với bên kia.
Mà chỉ cần Vương Đằng bước thêm một bước kia là trở thành đệ nhất phù văn sư đương thời.
Trải qua một hồi thảo luận, cuối cùng mọi người cũng bị Vương Đằng thuyết phục, bắt đầu bắt tay vào bố trí Huyền Vũ Tỏa Thiên trận.
Các loại nguyên liệu bày trận cần thiết, qua tay luyện tạo sư, tạo thành vật chứa chịu lực phù văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận