Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 479: Sinh viên do mình tuyển chọn, nén lệ cũng phải dạy xong!

Kết quả thế mà lại không thể tách ra, trường côn cũng đều không rút lên được.
“Này…” Trọng tài này là võ giả cấp Chiến Binh ngũ tinh, giờ phút này đã dùng hết khí lực rồi, nhưng lại không hề có hiệu quả, hiện giờ sắc mặt đã hơi đỏ lên.
“Có chuyện gì thế?” Khán giả kinh ngạc nhìn xem một màn này, thảo luận ào ào.
“Xem ra, vì để không ngã xuống, có lẽ Hàn Chú dùng lực cực kỳ to lớn nắm lấy trường côn, đến cuối cùng còn cắm trường côn vào sâu dưới võ đài, kể cả trọng tài đều bất lực.” Bình luận viên kinh ngạc giải thích.
“Để ta đi!” Lúc này, Vương Đằng đã đi tới.
“Ngươi có thể chứ?” Trọng tài hoài nghi nói.
“Thử xem sao.” Vương Đằng tiến lên trước, ý bảo trọng tài lui ra, sau đó chậm rãi gỡ tay Hàn Chú.
Trọng tài mở to hai mắt nhìn xem…
Khí lực của tên này lớn như vậy!
Thoạt nhìn có dáng vẻ thật nhẹ nhàng!
Tại sao có thể như vậy chứ??
Chẳng lẽ Hàn Chú biết là đồng bạn đến rồi, cho nên trong tiềm thức chi phối thân thể, thả lỏng tay ra sao?
Đúng, nhất định là như vậy!
Trọng tài tự tìm cho mình lý do an ủi bản thân…
Vương Đằng cũng không biết trọng tài đang nghĩ gì, giao Hàn Chú cho nhân viên y tế xong rồi dùng một tay nắm lấy trường côn.
“Chàng trai đừng thể hiện, một tay sao có thể rút ra được chứ.” Trọng tài nhắc nhở không lời.
Vương Đằng chưa hề đáp lại, sức mạnh trào ra trên cánh tay, rút lên.
Rắc rắc!
Theo tiếng cọ xát chói tai, trường côn đã được hắn rút lên rồi, sau đó mới quay đầu nhìn sang trọng tại: “Mới vừa rồi ngươi nói gì vậy?”
Trọng tài: “…”
Luôn cảm thấy thế giới này lập tức tràn đầy ác ý.
“A… ha ha, chàng trai có khí lực rất lớn.” Trọng tài cười khan nói.
Khán giả nhìn thấy một màn như vậy, không biết vì sao cảm thấy hơi buồn cười khó hiểu.
“Cầu xem diện tích bóng ma trong lòng trọng tài?”
“Ha ha ha trọng tài này cũng quá khôi hài nhỉ?”
“Nhưng mà dường như khí lực của Vương Đằng không nhỏ?”
“Hình như vậy, chẳng lẽ thực lực của hắn…”
“Nói như vậy, đột nhiên hơi chờ mong trận đấu tiếp theo của hắn rồi.”
Bình luận viên kinh ngạc nói: “Hình như lực lượng của Vương Đằng rất mạnh, ta vốn tưởng rằng, Hàn Chú ngã xuống, trong giải thi đấu Võ đạo toàn quốc lần này trường Quân đội Hoàng Hải sẽ gãy chìm xuống cát rồi, nhưng hiện giờ xem ra, trường Quân đội Hoàng Hải còn có một Vương Đằng!”
“Ta càng ngày càng coi trọng Vương Đằng rồi đó.” Một bình luận viên khác – Tô Hiểu cười hề hề nói.
Lời bình luận viên nói khiến mọi người càng chú ý đến Vương Đằng, một vài người trước đó không thèm để ý đến Vương Đằng, giờ phút này đều không nhịn được thảo luận về hắn.
Trên võ đài, ánh mắt Triệu Nguyên Võ hơi lóe lên, tương đối nghiêm túc quan sát Vương Đằng.
Hắn đã tự mình trải nghiệm thực lực của Hàn Chú rồi, Vương Đằng có thể thoải mái gỡ tay Hàn Chú ra, còn rút được thanh trường côn kia lên, đủ thấy được lực lượng của hắn không hề kém hơn Hàn Chú, thậm chí còn mạnh hơn.
Một khắc này, hắn bắt đầu nhìn thẳng vào Vương Đằng!
Ánh mắt của hai người thoáng va chạm giữa không trung, sau đó rời đi, không hề nói gì nữa.
Vương Đằng cầm Kim Cang trường côn của Hàn Chú trong tay, đi xuống võ đài.
Nhặt!
Niệm lực tinh thần đảo qua, bong bóng thuộc tính trên võ đài đều được hắn nhặt đi.
‘Nguyên lực hệ Thổ x70’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x86’
‘Hỏa diễm đao thế x35’

Trong lòng Vương Đằng vừa động, hỏa diễm đao thế, lại là một loại bong bóng thuộc tính của ‘Thế’.
Giải thi đấu Võ đạo đệ nhất toàn quốc quả nhiên có rất nhiều thiên tài, võ giả tầm thường không dễ dàng lĩnh ngộ ‘Thế’ được, nhưng trên trận đấu này lại có rất nhiều người lĩnh ngộ.
Vương Đằng vốn có chín phần hỏa diễm đao thế, giờ phút này theo bong bóng thuộc tính dung nhập vào bản thân, lĩnh ngộ liên quan càng khắc sâu hơn.
Lúc hắn đi xuống bậc thang võ đài, tất cả lĩnh ngộ đã hấp thu xong.
Không có ai nhìn thấy được, trong mắt hắn lóe lên một đường đỏ đậm sáng rọi, giống như có ngọn lửa ngưng tụ ở trong đó.
Một đầu khác, Triệu Nguyên Võ cũng đang đi xuống võ đài giống như cảm thấy điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía bóng lưng Vương Đằng.
“Cảm giác mới vừa rồi… là ảo giác sao?” Hắn không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm.

Theo trận đấu kết thúc, mọi người đều tự tan đi.
Buổi tối, trong khách sạn.
Bành Viễn Sơn triệu tập mọi người lại.
Ánh mắt Vương Đằng đảo qua, phát hiện mọi người đều bị thương dù ít hoặc nhiều, mà trong đó lấy vết thương của Hàn Chú và Vạn Bạch Thu nghiêm trọng nhất, giờ phút này thoạt nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt, có vẻ hết sức yếu ớt.
Võ giả chiến đấu, bị thương không thể tránh được, nhưng bình thường sẽ không có ai cố ý hạ nặng tay giống như Triệu Nguyên Võ.
Đương nhiên đây cũng không phải chuyện nói khống chế là khống chế được, có đôi khi lực lượng của hai người ngang nhau, vì để phân ra thắng bại sẽ toàn lực ứng phó, dễ dàng bị thương nặng.
Bành Viễn Sơn thấy mọi người đều đã đến, mở miệng nói: “Hôm nay, trường Quân đội Hoàng Hải chúng ta… thảm bại!”
Lời hắn nói khiến mọi người không khỏi cúi đầu, cảm thấy xấu hổ.
Lúc đến tràn đầy tự tin, mà lúc này trận đấu còn chưa tiến hành được một nửa mà trường Quân đội Hoàng Hải đã bị thua đến rối tinh rối mù.
“Vạn Bạch Thu!” Bành Viễn Sơn đột nhiên chỉ đích danh.
“Có.” Sắc mặt Vạn Bạch Thu tái nhợt, ngẩng đầu lên.
“Ngươi có biết ngươi sai ở đâu không?” Bành Viễn Sơn nói.
“Thực lực của ta không đủ, không nên cậy mạnh, đến mức chọc giận đối thủ.” Vạn Bạch Thu nói.
“Không phải ngươi sai ở đây.” Bành Viễn Sơn lại lắc đầu, nói: “Ngươi sai ở chỗ không nhận ra chênh lệch thực lực giữa mình và đối thủ, nếu như ở trên chiến trường, đụng phải kẻ địch có thực lực mạnh hơn mình rất nhiều thì nên lập tức rời xa, cho dù mang theo mệnh lệnh, không thể không chiến, cũng phải đi đường vòng, nghĩ cách khác, chứ không phải đi chịu chết vô vị, như vậy không hề có chút ý nghĩa nào cả.”
“Ta…” Sắc mặt của Vạn Bạch Thu lập tức lại trắng bệch thêm vài phần, rơi vào trong trầm tư.
“Ngươi tự trở về suy nghĩ cẩn thận.” Bành Viễn Sơn không nói thêm gì nữa, dặn dò mọi người cố gắng dưỡng thương, sau đó vẫy tay để cho bọn họ rời đi.
Trong phòng, Bành Viễn Sơn cùng với năm vị viện trưởng khác, sáu cặp mắt đồng thời nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.
Thắng bại là chuyện thường của nhà binh.
Ban ngày Bành Viễn Sơn đã nói câu này, nhưng nếu như có thể, ai mà không muốn chiến thắng chứ?
Mà bây giờ đoán chừng tất cả hy vọng của trường Quân đội Hoàng Hải đều rơi lên trên người Vương Đằng.
“Các vị viện trưởng nhìn ta như vậy làm gì, ta là người đứng đắn.” Vương Đằng đột nhiên mở miệng nói.
Bành Viễn Sơn: “…”
Đồng Hổ: “…”
Tô Cảnh: “…”

Đứng đắn cái con bà nhà ngươi!
Ngươi nghĩ chúng ta định làm gì hả??
Một khắc này, trong lòng đám người Bành Viễn Sơn đã hỏng mất.
Tâm tư, rất mệt!
Vì sao trường học của bọn họ sẽ có một sinh viên có lối suy nghĩ không bình thường như vậy chứ?
Bọn họ lại lập tức nghĩ ra, dường như Vương Đằng là sinh viên do bọn họ tốn công tốn sức đặc biệt mời về.
Cho nên, đây là tự ăn quả đắng sao?
Sinh viên do mình tuyển chọn, nén lệ cũng phải dạy xong!
Trầm mặc một chút, Bành Viễn Sơn một lần nữa nhặt đáy lòng hỏng mất của mình lên, sau đó chắp vá hoàn chỉnh lại, rồi mới mở miệng nói: “Trận đấu tiếp theo, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?”
“Cái nắm chắc này, ý ngươi chỉ hạng thứ mấy?” Vương Đằng sờ cằm, hỏi.
“Hả, sao lại nói vậy?” Bành Viễn Sơn tương đối hăng hái hỏi.
Hắn vốn tưởng rằng Vương Đằng sẽ cho một câu trả lời lập lờ nước đôi, không ngờ lại nghe được một câu trả lời như vậy nên hỏi lại.
Đám người Đồng Hổ đều không khỏi nhìn về phía Vương Đằng.
“Hạng thứ ba, nắm chắc mười phần!”
“Hạng thứ hai, nắm chắc chín phần!”
“Hạng thứ nhất, đại khái… nắm chắc tám phần đi.” Vương Đằng nói vô cùng chắc chắn.
Đám người Đồng Hổ nghe xong, đều đầu đầy vạch đen.
Thằng nhóc này, giọng điệu lớn gớm.
Vừa mở miệng đã là ba thứ hạng đầu, còn nắm chắc cao đến dọa người nữa.
Kể cả hạng thứ nhất còn nắm chắc đến tám phần.
Ngươi xác định không phải đang đùa chơi chúng ta đó chứ?
“Ngươi xác định.” Kể cả Bành Viễn Sơn đều không tin tưởng lắm, nhíu mày lại, hơi mệt mỏi hỏi.
Hắn phát hiện, nói chuyện với Vương Đằng là chuyện tương đối mệt mỏi.
Thằng nhóc này vốn không hề ra bài theo lẽ thường!
“Thật ra thì nếu không phải sợ hù dọa đến các ngươi, kể cả hạng thứ nhất, ta đều muốn nói nắm chắc mười phần!” Nhìn thấy vài viện trưởng bị lời nói của mình làm rung động không nhẹ, Vương Đằng hì hì nói hơi ngại ngùng.
Bên trong căn phòng, bọn người Bành Viễn Sơn rơi vào yên lặng, mấy người viện trưởng Đồng Hổ lại càng không biết nói gì, hai mặt nhìn nhau.
Mà lúc này Vương Đằng đã bị bọn họ đuổi đi.
“Các ngươi cảm thấy, thằng nhóc kia đáng tin cậy bao nhiêu?” Bành Viễn Sơn thở dài một hơi, hỏi.
“Có lẽ hắn cũng không cần lừa gạt chúng ta làm gì.” Đồng Hổ cau mày, nói.
“Nếu thật sự như vậy thì được rồi.” Tô Cảnh nói.
“Có lẽ hiệu trưởng sẽ hiểu vấn đề này rõ ràng hơn chúng ta, đáng tiếc phải tới trận chung kết nàng mới trở về được.” Bành Viễn Sơn lắc đầu nói: “Thôi được rồi, còn chút mong đợi cũng không tồi, xem như Hoàng Hải chúng ta vẫn chưa hoàn toàn thất bại.”

Vương Đằng trở lại phòng của mình, không tiếp tục quan tâm xem bọn người Bành Viễn Sơn nghĩ thế nào nữa, ngồi xếp bằng xuống ở trên giường.
Ánh mắt của hắn chớp chớp, nhớ lại những gì mình thu được từ khi tham gia Giải thi đấu Võ đạo lần thứ nhất toàn quốc, trong lòng hình như có chút cảm giác gì đó.
Đặc biệt khi nghĩ đến một chiêu mà Mao Na sử dụng hôm nay, trong lòng không khỏi khẽ động.
Mao Na hoà hợp hai luồng phong thế va chạm vào nhau, sau đó hình thành một cơn gió lốc, uy lực không hề tầm thường.
Cái cách làm này khiến hắn chợt hiểu ra!
Hắn nghĩ tới, bây giờ bản thân đang có nhiều loại thế như vậy, thậm chí còn có hai loại đã là ý, vậy sao không hòa bọn chúng làm thành một thể?
“Nếu có thể hòa chúng vào nhau, uy lực chắc hẳn sẽ cực kỳ kinh người.”
“Chẳng hạn như hoà hợp phong thế và hỏa diễm kiếm thế với nhau, chẳng phải sẽ thành cơn lốc ánh kiếm sao!”
Lòng Vương Đằng âm thầm kích động, lập tức thôi diễn ở trong đầu.
Kiến thức liên quan đến ‘phong thế’ mà hắn hiểu được từ chỗ Mao Na ban sáng, lúc này khẽ hiện lên ở trong đầu, để hắn hiểu hơn phần nào về cách thức hòa hợp này.
Vương Đằng quyết định thử hoà hợp thế trước, chờ sau khi đã thực sự thành công, thì cân nhắc hoà hợp ý sau!
Thứ này chắc chắn là càng mạnh càng khó.
Hắn thôi diễn trong lòng một phen, cảm giác hình như cũng không khó khăn lắm, Vương Đằng lại đứng dậy đi tới trong phòng huấn luyện.
Khách sạn này có một chỗ cực tốt, đó là thiết bị đầy đủ.
Vách tường ở bốn góc và mặt đất phòng huấn luyện đều có phù văn gia trì, trừ khả năng chịu tổn hại, chống va đập, tính năng cách âm cũng tương đối tốt.
Dĩ nhiên phí tổn không hề ít!
Khách sạn bình thường cũng không có vốn liếng như vậy!
Vương Đằng đứng trong phòng huấn luyện, trước tiên thêm một tầng phòng hộ bằng nguyên lực hệ Thổ cho hai tay của mình.
Tiếp đó, một tay ngưng tụ ra phong thế, xoay chầm chậm, một tay kia cũng song song làm với kiếm chỉ, có kiếm khí đang quẩn quanh bên trên.
Sau đó để cả hai chậm rãi lại gần…
Ầm!
Một tiếng vang không lớn không nhỏ, cả hai vừa mới tới gần, đã trực tiếp nổ tung.
Biểu cảm trên mặt Vương Đằng nháy mắt cứng lại.
Cũng không khó lắm cái rắm!
Mà này còn chẳng là gì, đụng một cái đã nổ!
Thất bại!
Quá mất mặt!
Còn không phải làm mất mặt ai cả, hoàn toàn là chính hắn tự làm mình bẽ mặt… Thật là đau!
Còn may là hắn khá cẩn thận, ngưng tụ nguyên lực hệ Thổ trên tay, cộng thêm lần hoà hợp nọ vẫn chưa dùng hết bao nhiêu nguyên lực, bởi vậy uy lực không quá nhiều, cũng không làm tổn thương đến bản thân.
Vương Đằng nhíu mày, tỉ mỉ nghĩ lại, lại có chút giật mình.
Hiện tại hắn dung hợp hai loại thế có thuộc tính khác nhau, phương pháp làm này vẫn rất khác với cách dung hợp hai phong thế của Mao Na.
Nếu hoàn toàn dựa theo cách thức của Mao Na mà dung hợp lấy, không nổ mới là lạ!
Hai loại thuộc tính khác biệt, vốn mang tính bài dị cực kỳ mạnh, ở chung trong một phòng đã không tác dụng huống chi là hòa cả hai vào nhau, không phân ngươi ta.
Vương Đằng hình như vừa nghĩ đến cái gì.
Trong nguyên hạch của hắn, chẳng phải nhiều loại nguyên lực cũng là đang ở chung một phòng à? Hơn nữa nhờ có hệ thống trợ giúp, cho tới nay chúng đều bình an vô sự.
Lúc này Vương Đằng nhắm mắt lại, đắm chìm tâm thần vào, cảm nhận tình hình bên trong nguyên hạch của mình.
Nhắm mắt lại một cái, là liên tục suốt nửa giờ.
Nửa tiếng sau, hắn từ từ mở mắt ra, trong con ngươi hiện lên sự tự tin sáng lóa.
Siêu tự tin!
Hắn ngưng tụ ra hai luồng thế ở trên tay một lần nữa, một gió một lửa, chậm rãi tới gần, trong mắt như có ánh sáng, lần này nhất định sẽ thành công…
Ầm!
Nổ… Nổ!!
Lại mẹ nó nổ rồi!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận