Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1304: Ai nói ta không có bằng chứng?

Lời này nghe giống như không có vấn đề, chỉ kì lạ ở đâu đó.
Không mắng chửi người ở trong Bình nghị các, vậy có phải vẫn cứ mắng ở bên ngoài hay không?
Thằng nhóc này thật sự to gan lớn mật.
Khóe mắt các lão co rút. Đến cảnh giới này của hắn, còn có thể bị ảnh hưởng đến tâm trạng cũng rất không dễ dàng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Hắn khôi phục bình tĩnh rất nhanh, nói: “Ngươi đã không cách nào chứng minh thân phận bản thân, vậy thì chờ điều tra rõ tình huống thật sự. lại quyết định chuyện người kế thừa tước vị vậy. Trước đó ngươi không được rời khỏi Đế thành.”
Nghe thấy lời nói của các lão, Tào Quan lại vui vẻ lên, tuy rằng hôm nay không đạt được mục đích, nhưng chỉ cần thằng nhóc này một ngày không thể chứng minh thân phận của bản thân, hắn sẽ không thể trở thành người kế thừa.
“Vậy tra thử đi.” Thành viên khác của Bình nghị các ở xung quanh gật đầu, đồng ý quyết định của các lão.
Biểu hiện vừa nãy của Vương Đằng khiến cho bọn họ biết võ giả cấp Hành Tinh này cũng không phải quả hồng mềm có thể tùy tiện bóp. Một vài thành viên vốn đứng về phía Tào Hoành Đồ cũng không mở miệng nữa.
Ngay cả gia tộc Pylax, một trong tám vương tộc lớn khác họ mà hắn cũng dám chọc giận nói móc, nếu bọn họ mạo muội đứng ra, cũng chỉ tự chuốc vạ vào thân thôi.
Không phải bọn họ sợ Vương Đằng, chỉ không muốn mất mặt mà thôi.
Thậm chí thật ra bọn họ đã xem Vương Đằng như một người sắp chết trong lòng. Đắc tội Sinclairmont, hắn tuyệt đối không có khả năng sống sót, bọn họ chỉ cần chờ xem kết quả là được.
Mọi người đứng dậy chuẩn bị rời đi, cho rằng hội nghị này đến đây đã kết thúc.
“Hừ!”
Sinclairmont lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Vương Đằng với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt này, gần như đã phán Vương Đằng tử hình.
Không ai còn có thể bình yên sống tiếp sau khi đắc tội gia tộc Pylax.
Tào Quan lạnh lùng cười Vương Đằng một tiếng, đứng dậy giũ trường bào trên người, ánh mắt khinh miệt, xoay người muốn rời khỏi.
Nhưng đúng lúc này, Vương Đằng lại đột nhiên ngồi xuống, thản nhiên mở miệng nói: “Ai nói ta không có cách nào chứng minh?”
Bước chân của mọi người đồng loạt dừng lại!
Lúc này ngoài các lão, tất cả mọi người đã đứng dậy, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Vương Đằng, cũng không khỏi quay đầu nhìn lại, ánh mắt không hẹn mà cùng lộ ra cùng một ý:
Thằng nhóc ngươi con mẹ nó đang trêu chúng ta à?
Cả người Tào Quan chấn động, hắn đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Vương Đằng.
Vậy mà thằng nhóc này lại có thể chứng minh!!
Đáy lòng hắn đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành.
Ánh mắt của Sinclairmont âm trầm, lông mày hơi nhíu lại.
Chỉ có các lão ngồi ở vị trí trên, lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
“Vương Đằng, ngươi điên rồi!” Viên Cổn Cổn giống như biết Vương Đằng muốn làm gì, kêu to trong đầu hắn: “Không được, tuyệt đối không được, ngươi sẽ chết đó.”
“Đắc tội gia tộc Pylax, còn sợ võ giả khác sao?” Giọng điệu của Vương Đằng bình thản, nhẹ giọng nói trong lòng: “Rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo, không chết được.”
“Ngươi!” Viên Cổn Cổn lại không nói nên lời.
Lúc này, Vương Đằng thấy ánh mắt của mọi người đều đã tập trung lên người mình, mỉm cười, kích phát ấn ký truyền thừa mà Nam Cung Việt để lại.
Một phù văn xuất hiện ở nơi ấn đường của hắn!
Theo phù văn này sáng lên, ấn Nam tước trên mặt bàn cũng đồng thời sáng lên, hô ứng xa gần, dường như tuyên bố rõ liên hệ của hai bên.
“Đây là.... Truyền thừa!”
“Vậy mà là truyền thừa!”
“Nam Cung Việt để lại truyền thừa của gia tộc Nam Cung cho Vương Đằng này!”
Tất cả thành viên của Bình nghị các thấy một cảnh như vậy, cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt trở nên cực kỳ vi diệu.
Mà sắc mặt Tào Quan lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Truyền thừa của gia tộc Nam Cung!
Đây tuyệt đối là truyền thừa của gia tộc Nam Cung, không thể nghi ngờ.
Cha của hắn là đệ tử thân truyền của Nam Cung Việt, lại không có được truyền thừa. Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn muốn tiến vào kho tàng của gia tộc Nam Cung, lấy được càng nhiều tri thức truyền thừa, nhưng không có ấn ký truyền thừa, không có ấn Nam tước, cho dù như thế nào, bọn họ cũng không thể tiến vào trong đó.
Có bảo tàng, nhưng không có cách nào hưởng được bảo vật trong đó, có thể nghĩ nỗi uất ức và buồn bực trong lòng bọn họ nhiều đến mức nào.
Nhưng hiện tại truyền thừa này xuất hiện trên người Vương Đằng.
Tào Quan hâm mộ, ghen tị, căm hận!
Ánh mắt hắn đỏ ngầu. Hắn hận không thể cướp lấy ấn ký truyền thừa này từ trên người Vương Đằng, ấn lên người mình.
Mặt Sinclairmont không chút thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn Vương Đằng ngày càng lạnh lẽo.
“Không biết có ấn ký truyền thừa này làm bằng chứng, các vị có thừa nhận thân phận người kế thừa này của ta hay không?” Vương Đằng nhìn quanh một vòng, ánh mắt đặc biệt dừng trên mặt Tào Quan và Sinclairmont, thản nhiên hỏi.
Bốp! Bốp!
Đây tuyệt đối là vả mặt!
Vả mặt trần trụi!
Biểu cảm của một đám thành viên Bình nghị các càng vi diệu. Họ nhìn về phía Tào Quan, không khỏi hơi đồng tình với hắn, cũng hơi đồng tình với Vực Chủ Tào Hoành Đồ không có mặt kia.
Tước vị Nam tước này cách bọn họ càng ngày càng xa rồi!
Rõ ràng là con vịt đến miệng, hiện giờ lại sắp mọc cánh bay đi.
Mọi người gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm của Tào Quan, cùng Tào Hoành Đồ sau khi biết tin tức này. Nếu đổi lại thành bọn họ, đáy lòng chắc chắn buồn bực như muốn hộc máu.
“Đã có truyền thừa trên người, thì thân phận người kế thừa này đương nhiên không thể nghi ngờ.” Các lão gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận