Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 293: Vô sỉ là đại danh từ của ta.

Tiếc là trong cuộc chiến sinh tử, ngươi không chết thì ta mất mạng. Vương Đằng vung một kiếm, nụ cười dữ tợn trên mặt người kia đột nhiên ngưng đọng, sau đó hóa thành sợ hãi.
“Sao có thể?”
Đáy lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, đã nói là cấp Chiến Binh nhất tinh cơ mà?
Tại sao lại mạnh đến vậy?
Và rồi hắn rời bỏ thế giới tốt đẹp này trong sự ngỡ ngàng ấy
Ở một khoảng cách gần đó, một kẻ khác trông thấy đồng bọn bị giết trong tích tắc thì lộ vẻ mặt như gặp phải ma, đang định bỏ trốn.
Nhưng một bóng người đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
“Định chạy à?” Vương Đằng cười hỏi.
“Tha, tha mạng!” Gã đàn ông ném vội vũ khí đi như sợ chậm một giây thôi thì sẽ bị Vương Đằng chém chết, sau đó hèn nhát quỳ mọp xuống đất xin tha.
“Trả lời ta một vài câu hỏi, biết đâu ta sẽ tha cho ngươi.” Vương Đằng nói.
“Ngươi hỏi, ngươi hỏi đi, ta nhất định sẽ nói tất cả những gì mình biết.” Gã đàn ông gật đầu lia lịa.
“Ai phái các ngươi tới?” Vương Đằng hỏi.
“Là người đứng đầu Diêu gia ở Dương thành, hắn giao dịch với không ít võ giả và yêu cầu chúng ta tập kích mấy tiểu đội võ giả dưới cấp tứ tinh trở về từ rừng Ám Vụ vào ba tháng trước.” Gã đàn ông vội vàng nói.
Lúc này, đám người Lâm Chiến cũng đã kết thúc trận chiến, ngoài một gã cấp Chiến Binh tam tinh bị Lâm Chiến đánh ngắc ngoải và bị kéo lê đến đây như một con chó, thì toàn bộ số võ giả còn lại đều đã xuống âm phủ.
“Đội trường!” Gã đàn ông nhìn thấy võ giả cấp Chiến Binh tam tinh chỉ còn hơi tàn trong tay Lâm Chiến thì không khỏi nuốt nước miếng, ánh mắt đầy kinh hãi.
Những kẻ này mạnh quá!
Tiêu diệt toàn bộ bọn họ mà gần như không hề hấn gì, ngay cả hai vị đội trưởng cấp Chiến Binh tam tinh cũng bị đánh thành nông nỗi này.
“Diêu gia ở Dương thành à!” Sắc mặt Lâm Chiến có phần nghiêm trọng. Hắn đưa mắt nhìn mấy người Liễu Yến và Vương Đằng, hiển nhiên đã đoán ra được nguyên nhân, hậu quả.
“Ngươi có biết vì sao bọn chúng làm vậy không?” Vương Đằng vẫn hỏi.
“Hình như là bởi vì con của người đứng đầu Diêu gia bị ai đó giết ở trong rừng Ám Vụ, nhưng vì không tìm được hung thủ nên…” Gã đàn ông thành thật nói.
“Cho nên thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, tiêu diệt toàn bộ những tiểu đội võ giả trở về từ rừng Ám Vụ khi đó.” Vương Đằng cười lạnh nói.
“Đúng, đúng vậy.” Gã đàn ông không dám nhìn thẳng mấy người Vương Đằng.
Người đứng đầu Diêu gia làm như vậy quả thật hơi quá đáng. Để báo thù cho con hắn, hắn lợi dụng thế lực hùng hậu của Diêu gia, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không biết đã liên luy bao nhiêu người vô tội rồi.
Thật khiến người ta khinh thường!
Nhưng bọn họ cũng chả khá hơn là bao, vì tiền bất chấp nên cũng cùng một giuộc cả thôi, họ không có mặt mũi đi chỉ trích vị chủ nhân Diêu gia kia.
Nếu gặp phải kẻ yếu thì không sao, nhưng vẫn đề là lần này lại đụng tới thú dữ, hắn không chột dạ không được, mạng nhỏ sắp khó giữ rồi.
Đương nhiên nếu hắn biết lần này bọn họ đụng trúng hung thủ thực sự thì không biết sẽ có tâm trạng thế nào?
Biết được tiền căn hậu quả, đám người Lâm Chiến, Liễu Yến đều dâng trào căm phẫn trong lòng.
Nói cho cùng, vẫn do người thanh niên bị giết chết ở rừng Ám Vụ trước đó muốn cướp chiến lợi phẩm của bọn họ, nếu không sao bọn họ lại vô duyên vô cớ giết hắn.
Mà tên gia chủ Diêu gia kia cũng là kẻ ngang ngược, không hỏi đúng sai trái phải, đã muốn giết chết rất nhiều võ giả liên quan.
Tuy nói trong thế giới võ giả, mạnh được yếu thua, nhưng oan có đầu nợ có chủ, hành vi như vậy thực sự khiến bọn họ phẫn nộ trong lòng.
“Thực lực Diêu gia thế nào?” Vương Đằng tiếp tục hỏi.
“Người có thực lực mạnh nhất trong Diêu gia chắc là gia chủ Diêu gia, cấp Chiến Binh lục tinh, dư lại ngoài sáng thì có bốn người cấp Chiến Binh ngũ tinh, hơn tám, chín người cấp Chiến Binh tứ tinh.”
Đám người Vương Đằng nghe vậy, vẻ mặt cũng nghiêm trọng!
Hóa ra Diêu gia này là một con cá mập lớn.
Không chọc nổi, không chọc nổi!
Đám người Lâm Chiến vừa rồi còn vô cùng tức giận, hiện tại chỉ muốn “cẩu” thôi.
“Diêu gia mạnh như vậy, tại sao còn muốn mấy người các ngươi ra tay?” Vương Đằng cau mày hỏi.
“Ha ha, vì mặt mũi của gia tộc lớn mà thôi. Loại chuyện này, dù sao cũng chẳng ra gì, nói ra lại không dễ nghe, mặc dù rất nhiều người đều biết gia chủ Diêu gia hắn là loại người gì, nhưng trước khi lật mặt, công việc mặt ngoài vẫn phải làm cho tốt.”
“Hơn nữa, chuyện này chỉ cần bỏ ra ít tiền là có thể giải quyết, đối với Diêu gia bọn họ, chút tiền ấy chẳng bõ là bao? Còn chẳng cần lo lắng thành viên gia tộc thương vong.”
Vương Đằng hiểu rõ, quay đầu hỏi đám người Lâm Chiến: “Được rồi, ta đã hỏi xong. Đội trưởng, các ngươi có gì muốn hỏi không?”
Đám người Lâm Chiến lắc đầu, trong lòng bọn họ vẫn còn có hơi kinh ngạc với sự già dặn của Vương Đằng. Vương Đằng đã hỏi ra những câu bọn họ muốn hỏi.
“Vậy người này giao cho các ngươi.” Vương Đằng cười, né người ra ra.
“Giải quyết thế nào?” Liễu Yến hỏi.
“Giết đi, những người này cũng không phải thứ tốt gì.” Ngôn Cẩm Minh nói.
“Chờ đã, ngươi đã nói chỉ cần ta trả lời xong mấy câu hỏi thì sẽ tha cho ta mà.” Người đàn ông kia hoảng hốt, quay đầu hô lên với Vương Đằng.
“Ta tha cho ngươi, nhưng bọn họ không tha thì ta cũng không có cách nào.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
“Ngươi… vô sỉ!” Người đàn ông kia tức hộc máu, trợn mắt lên, giận dữ nhìn Vương Đằng.
“Vô sỉ là đại danh từ của ta.” Vương Đằng cười ha ha nói.
Người đàn ông kia còn muốn nói tiếp gì đó, Ngôn Cẩm Minh đã động tay, hắn căn bản không kịp phản kháng đã bị vặn gãy cổ.
Tên võ giả cấp Chiến Binh tam tinh trong tay Lâm Chiến cũng bị hắn bóp cổ, chết ngay tại chỗ.
Lúc đầu, hắn cũng muốn giữ lại một người sống để tra hỏi tin tức, không ngờ tới Vương Đằng trực tiếp bắt được một tên nhát gan, còn chưa kịp uy hiếp gì đã trực tiếp khai ra mọi chuyện.
Sau đó Lâm Chiến kêu mọi người dọn dẹp chiến trường, sờ thi, vơ vét, hủy thi diệt tích…
Toàn bộ quá trình, mấy người đều rất quen thuộc.
Vương Đằng lại yên lặng nhặt bong bóng thuộc tính mà những võ giả kia rơi xuống.
‘Nguyên lực hệ Thổ x9’
‘Nguyên lực hệ Mộc x8’
‘Nguyên lực hệ Kim x12’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x10’
‘Nguyên lực hệ Thủy x6’

Vương Đằng nghiêm trọng nghi ngờ, gần đây mặt mình có phải trở nên đen rồi hay không.
Rõ ràng mình là Âu Hoàng cơ mà, từ lúc nào lại biến thành Phi Tù rồi??
(Âu Hoàng: hoàng đế châu Âu, da trắng, có hàm nghĩa là may mắn; Phi Tù: tù trưởng châu Phi, da đen, có hàm nghĩa xui xẻo)
Nửa giờ sau, mấy người Lâm Chiến cũng xử lý xong.
Bọn họ lấy ra từ trên người những người tập kích hơn ba trăm viên nguyên thạch, mấy món binh khí phù văn, xem như kiếm được chút đỉnh.
Đám người chia đều nguyên thạch, giữ lại binh khí, sau khi trở về bán ra rồi lại chia tiền.
Lại nói, trên người Vương Đằng đã tích góp được mấy trăm viên nguyên thạch, nhưng vẫn không có cơ hội sử dụng mà thôi.
Nhưng lúc này đám người Lâm Chiến không quá vui vẻ, ngược lại, tâm trạng có hơi nặng nề, dù sao có kẻ địch có thế lực như Diêu gia, áp lực rất lớn.
“Thật ra cũng không cần lo lắng quá mức. Thứ nhất, Diêu gia cũng không có chứng cớ chính xác là do chúng ta làm, trong thời gian ngắn sẽ không tìm đến trên đầu chúng ta.
Thứ hai, theo lời người trước đó đã nói, nếu Diêu gia muốn băn khoăn đến mặt mũi thì sẽ không ra tay không kiêng nể gì.
Hiện tại chúng ta ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, chúng ta chỉ cần lặng lẽ tăng thực lực lên. Đợi đến khi đội trưởng các ngươi tăng đến cấp Chiến Binh ngũ tinh, lục tinh, chắc hẳn bọn họ sẽ không dám ra tay tùy ý.” Vương Đằng an ủi.
“Nói dễ nghe ghê. Đội trưởng đột phá cấp Chiến Binh tứ tinh cũng phải cần rất nhiều năm, ngũ tinh, lục tinh đằng sau chỉ sẽ càng thêm khó, còn không biết phải tới năm nào, tháng nào nữa.” Ngôn Cẩm Minh có chút ủ rũ nói.
“Sợ cái gì, nếu cần ta lập tức trực tiếp vọt tới Diêu gia bọn họ, giết cho hắn trở tay không kịp. Giết một người là kiếm lời, giết hai người là đủ vốn, Diêu gia chó má gì, thật sự coi chúng ta làm bằng bùn à… Hứ, nghĩ đã thấy khó chịu!” Liễu Yến nói.
Vương Đằng không khỏi giơ ngón tay cái với chị gái này.
Lợi hại!
“Được rồi, mọi người cũng đừng có vẻ như lập tức sắp chết nữa, Diêu gia hắn có mạnh đi nữa, chẳng lẽ còn có thể tới gây chuyện trong phạm vi Ung thành sao, chỉ cần chúng ta không rời đi quá xa thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn đâu.
Nếu gia chủ Diêu gia hắn dám đến tùy ý giết chóc, đừng nói là cấp Chiến Binh lục tinh, cho dù có là cấp Chiến Binh cửu tinh, cường giả Địa tinh dạy hắn làm người trong một phút.
Nếu lui mười nghìn bước, cùng lắm thì lui về Địa tinh, không đến dị giới, hắn còn không phải không có cách nào làm gì chúng ta sao.” Lâm Chiến cười nói.
“Lui về Địa tinh còn có thể xem như một biện pháp tốt, đội trưởng, ngươi quả nhiên đủ đáng khinh.” Vương Đằng tán thưởng.
“…” Lâm Chiến cạn lời, cười mắng: “Cút, con đường bảo mệnh của võ giả sao có thể nói là đáng khinh?”
Mấy người Liễu Yến nghe vậy không khỏi cười phá lên, lời chen vào này khiến tâm trạng của bọn họ đều tốt lên rất nhiều. Đều là võ giả, đã sớm ôm quyết tâm hẳn phải chết, nói là sợ thì cũng không đến nỗi, vừa rồi chỉ hơi đánh mất tự tin mà thôi.
Mọi người không thay đổi kế hoạch đã định, tiếp tục lái xe đi đồi Hồng Diệp.
Dọc theo đường đi, bọn họ cũng gặp phải tinh thú hoang nguyên như loài chó, loài sói,… vân vân lác đác du đãng. Phần lớn chúng không mạnh, dưới thân xe trọng giáp to lớn, chúng lao nhao né tránh, không dám tiến lên trước.
Nhưng tự nhiên cũng sẽ có con không sợ chết.
Lúc này, bọn họ gặp phải một đám tinh thú linh cẩu cấp nhị tinh, loại tinh thú này kết bè kết lũ, tính tình hung tàn cuồng bạo, đuổi theo xe thiết giáp rồi bổ nhào lên xe, đám người Vương Đằng đành phải ra tay giải quyết chúng nó.
Một tay Lâm Chiến lái xe, một tay khác vác rìu lớn, chém bay một con linh cẩu đang nhào lên.
Con linh cẩu kia chỉ kịp rên ư ử một tiếng, xương cốt toàn thân lập tức bị đập nát, té xuống xe, chết không toàn thây.
Liễu Yến phát hiện niềm vui mới, chính là so tài bắn súng với Vương Đằng.
“Vừa rồi ta ít hơn ngươi một người, bây giờ lại so thử xem, xem ai giết linh cẩu nhiều hơn.” Liễu Yến nói, giơ súng lên bắn, viên đạn khổng lồ găm vào thân một con linh cẩu, trực tiếp bắn nó bay ra.
Vương Đằng cạn lời, bóp cò súng phù văn, bắn liên tiếp ba phát vào một con linh cẩu cầm đầu.
Với sự chênh lệch rất nhỏ, ba viên đạn phù văn vẽ ra ba đường màu bạc trên không trung, áp sát chỗ hiểm trên người con linh cẩu dẫn đầu kia từ ba hướng khác nhau.
Con linh cẩu kia nhận thấy nguy hiểm, tru lên một tiếng, tránh qua bên cạnh.
Tốc độ và tính linh hoạt của linh cẩu đặc biệt hơn người, cho dù tốc độ đạn cực nhanh, nó vẫn kịp thời tránh né.
Nhưng ba viên đạn lại như đột nhiên thay đổi đường đạn.
Phập phập phập!
Ba đoá hoa máu nở rộ trên người con linh cẩu dẫn đầu, một đoá trong đó còn nằm trên đầu nó. Nó bị đạn bắn bay ra hai, ba mét, ngã trên mặt đất, hoàn toàn không còn một tiếng động.
“Đây là?” Liễu Yến thấy cảnh này, lộ vẻ mặt kinh hãi.
Trước đó nàng đã cảm thấy kỹ thuật bắn súng của Vương Đằng hơi kỳ lạ, lúc ấy cũng không thấy rõ, nhưng vừa rồi nàng cố ý để ý, cho nên thấy rất rõ ràng.
Không phải sao ba viên đạn thay đổi đường đạn, mà là chúng vốn bắn về vị trí kia.
Vương Đằng dùng khả năng tính toán kinh khủng đoán đúng đường tránh của linh cẩu, sau khi nó né tránh, trực tiếp bắn trúng vào điểm yếu của nó.
“Kỹ thuật đấu súng!”
Liễu Yến nghĩ đến bốn chữ này, trong lòng không có cách nào bình tĩnh.
Đối với mỗi võ giả dùng súng, kỹ thuật đấu súng chính là chiến kỹ mạnh nhất, rất nhiều người chạy theo như vịt.
Liễu Yến cũng không ngoại lệ.
Con linh cẩu cầm đầu vừa chết, đám linh cẩu còn lại như rắn mất đầu, nhanh chóng bị tiêu diệt, hai ba con còn lại thấy tình thế không ổn, cụp đuôi chạy trối chết.
Vương Đằng dùng niệm lực tinh thần kéo về bong bóng thuộc tính bọn chúng rơi xuống, sau đó nhặt lấy.
Tổng cộng thu hoạch được:
‘Thuộc tính trắng x30’
‘Nguyên lực hệ Thổ x38’

“Kỹ thuật ngươi vừa dùng là kỹ thuật đấu súng?” Chiến đấu kết thúc, Liễu Yến kích động nắm lấy tay Vương Đằng, hỏi.
“Kỹ thuật đấu súng!”
Đám người Lâm Chiến nghe vậy cũng không khỏi nhìn hắn.
Rất hiển nhiên, bọn họ đều từng nghe uy danh kỹ thuật đấu súng, cực kỳ kinh ngạc, Vương Đằng lại nắm giữ loại chiến kỹ súng ống này.
“Ngươi, ngươi học được từ đâu?” Liễu Yến thấy hắn thừa nhận, càng thêm kích động truy hỏi.
Vương Đằng nói cho mấy người quá trình mình học được kỹ thuật đấu súng, đương nhiên giấu đi chuyện nhặt thuộc tính trong đó.
Nhặt thuộc tính gì chớ, Vương Đằng ta chính là thiên tài mười nghìn người không có được một, học cái gì biết cái đó.
Kết quả, đám người Lâm Chiến sau khi nghe xong, im lặng hồi lâu.
“Chuyện ngươi trải qua quả thật hơi…” Đám người Lâm Chiến phát hiện mình lại không tìm được từ nào để hình dung.
“Hê hê!”
“Thần Súng? Vì sao tới bây giờ ta chưa từng nghe nói về người này?” Liễu Yến có chút kinh nghi bất định hỏi.
“Ta cũng không biết.” Vương Đằng lắc đầu nói, đối với người kia, hắn cũng không hiểu nhiều lắm.
“Đáng tiếc, kỹ thuật bắn súng của ngươi được đối phương truyền thụ, nếu không ta vẫn muốn mua từ chỗ ngươi.” Liễu Yến cực kỳ tiếc nuối, lắc đầu nói.
Vương Đằng gật đầu, mặc dù đối phương giống như bệnh nhân tâm thần, nhưng không được hắn cho phép, Vương Đằng sẽ không tùy ý truyền thụ kỹ thuật đấu súng cho những người khác.
“Nếu không, ngươi cũng có thể thử biện pháp của ta.” Hắn nói.
“Thôi bỏ đi, ta lại không thể vô sỉ bằng ngươi được.” Liễu Yến liếc mắt.
“Ta vô sỉ chỗ nào, đây là mưu lược có được không.” Vương Đằng cạn lời, nói.
“Ha hả.”

Chừng khoảng hai, ba giờ chiều, đám người Vương Đằng rốt cuộc tới đồi Hồng Diệp.
Vương Đằng nhìn ra khung cảnh ngoài cửa xe, ánh mắt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc vì vẻ đẹp trước mắt. Đập vào mắt hắn là từng gò núi thấp bé, xung quanh mọc đầy cây lá đỏ thấp bé.
Trên gò núi còn có từng mảnh ruộng bậc thang, trồng đầy cây lúa màu vàng óng ánh, không ít bóng dáng người lùn đang làm việc trong ruộng.
Đồng thời, từng kiến trúc bằng đá cao lớn mang phong cách kỳ lạ dựng đứng xung quanh gò núi, còn có một số kiến trúc trực tiếp gắn với núi, thoạt nhìn khá to lớn, đồ sộ.
“Nơi này chính là đồi Hồng Diệp!”
Lâm Chiến đỗ xe xong, gọi mọi người xuống xe, đi lên trên núi.
“Các ngươi là ai?” Một cô gái người lùn trẻ tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện trên một cây đại thụ, cảnh giác nhìn đám người Lâm Chiến.
“Xin chào, chúng ta là võ giả của võ quán Cực Tinh, Ung thành tới giúp các ngươi xử lý Tật Phong đường lang, đây là giấy chứng nhận nhiệm vụ của chúng ta.” Lâm Chiến lấy ra một cuộn giấy.
Loại hình thức truyền đạt nhiệm vụ cũ kỹ này, phía Địa tinh đương nhiên không phổ biến, nhưng đại lục Tinh Võ vẫn còn tiếp tục sử dụng, bọn họ cũng coi như nhập gia tùy tục.
Thân hình cô gái kia chợt loé, cuộn giấy trong tay Lâm Chiến đã rơi vào tay nàng, mà nàng lại xuất hiện trên cành cây lần nữa, mở cuộn giấy ra nhìn, vẻ mặt dịu lại, gật đầu nói: “Đi theo ta, các võ giả của võ quán Cực Tinh.”
Nàng nhảy xuống từ trên cây, đi trước dẫn đường, lên trên núi.
Đám người Lâm Chiến cũng đi theo.
Đây là lần đầu tiên Vương Đằng tiếp xúc gần với một người lùn. Hắn không khỏi âm thầm dò xét sau lưng nàng, toàn bộ mái tóc được buộc lên thành bím tóc, cực kỳ giống kiểu tóc buộc đuôi sam ở Địa tinh, Quần áo trên người nàng là một loại giáp da, đơn giản thực dụng, thoạt nhìn tính phòng ngự khá tốt, tuy có cách làm khác với chiến phục trên người bọn họ nhưng kết quả mang lại giống nhau đến kì diệu.
Đồng thời, nàng còn đeo cung tên trên lưng, giắt dao găm trên bắp chân, không có vũ khí loại lớn, đi trên đường vô cùng nhẹ nhàng, linh động.
Trên đường gặp được không ít người lùn khác, họ tò mò đánh giá đám người Vương Đằng, tới tấp chào hỏi cô gái người lùn nhỏ nhắn xinh xắn kia.
“Nia, bọn họ là ai?” Có người lùn trực tiếp hỏi.
“Bọn họ là võ giả được võ quán Cực Tinh phái tới giúp đỡ chúng ta xử lý Tật Phong đường lang.” Người lùn nhỏ nhắn xinh xắn Nia giải thích một câu.
Sau đó những người lùn kia tự nhỏ giọng bàn luận.
“Vậy mà là võ giả của võ quán Cực Tinh!”
“Bọn họ chính là người ở thế giới phía sau khe hở không gian kia sao? Cũng không có gì khác mấy với Nhân tộc đại lục Tinh Võ chúng ta mà!”
“Ta mới mặc kệ bọn họ là người thế nào, chỉ cần có thể xử lý sạch đám Tật Phong đường lang đáng chết kia, ta sẽ coi như bọn họ là bạn…”
Vương Đằng nghe được những lời bàn luận này, phát hiện thật ra rất nhiều người lùn không phải quá bài xích bọn họ.
Có lẽ đối với người bình thường, cái gì dị giới, cái gì Địa tinh, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của bọn họ, bọn họ mới sẽ không quan tâm.
Nhưng điều khiến cho Vương Đằng khó hiểu là, khác biệt về bộ dáng của những người lùn này quả thực hơi lớn.
Một đường bọn họ đi tới, nhìn thấy có vài người lùn nhỏ nhắn, xinh xắn, linh động, mà lại có vài người to khoẻ khác thường, giống như là người lùn phiên bản tập thể hình nở người, hơn nữa bất kể nam nữ, đều là như thế.
Vương Đằng nhỏ giọng hỏi thăm Lâm Chiến bên cạnh.
Lâm Chiến nhìn người lùn nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt một chút, bờ môi khẽ động, âm thanh truyền vào trong tai Vương Đằng: “Khác biệt chủng tộc.”
“Khác biệt chủng tộc! Khác biệt này thật là đủ lớn.” Vương Đằng lẩm bẩm một hồi trong lòng, không tiếp tục hỏi nữa.
Nia đưa bọn họ đến trong kiến trúc liền thành một thể với gò núi trên núi, một người lùn già râu tóc đều bạc phơ tiến lên nghênh đón: “Hoan nghênh các ngươi, các vị khách đi đường xa mà tới, ta là tộc trưởng tộc Ải Nhân bộ lạc Hồng Diệp, Aum.”
“Chào ngươi, tộc trưởng bộ lạc Hồng Diệp tôn kính.” Lâm Chiến tiến lên chào.
“Mục đích các ngươi đến đây ta đã biết, vô cùng cảm ơn các ngươi đã đến, các ngươi cần nghỉ ngơi trước một chút không?” Tộc trưởng tộc Ải Nhân Aum hỏi.
“Không cần, trên đường chúng ta đã nghỉ ngơi quá nhiều, hiện tại có thể đi săn giết Tật Phong đường lang.” Lâm Chiến nói.
“Nếu như vậy, ta bảo Nia triệu tập chiến sĩ Ải Nhân trong bộ lạc cùng đi với các ngươi, thực lực của bọn họ cũng không kém, hơn nữa bọn họ đã từng đánh Tật Phong đường lang, cũng am hiểu ít nhiều với nó.” Aum nói.
Trong khi đợi võ giả tộc Ải Nhân tập hợp, Vương Đằng thả bé quạ đen từ trong ba lô ra, đút vài miếng thịt cho nó ăn.
Cô gái người lùn Nia tò mò nhìn một hồi, nhịn không được hỏi: “Đây là linh sủng ngươi nuôi?”
“Đúng vậy.” Vương Đằng khẽ gật đầu.
“Sao ngươi lại muốn nuôi quạ thế?” Nia cau mày hỏi.
Trong mắt rất nhiều người, quạ đen là tồn tại không may, thế nên bình thường có rất ít người nuôi quạ làm linh sủng, một vài bộ lạc cổ xưa ở đại lục Tinh Võ càng như thế. Nia không thể nào hiểu được.
“Ta không kiêng kỵ nhiều như vậy, hơn nữa nó là đời sau của tinh thú cao giai, rất có tiềm lực bồi dưỡng.” Vương Đằng giải thích một câu.
“Tinh thú cao giai!” Nia lập tức giật mình, con non tinh thú vốn khó được, huống chi là đời sau của tinh thú cao giai.
“Ngươi thật may mắn.”
Giờ phút này nàng đã hoàn toàn vứt bỏ thành kiến, trong lòng chỉ còn lại hâm mộ.
Đám người Lâm Chiến thấy Nia chủ động bắt chuyện, cũng tham gia vào cuộc nói chuyện, biết được không ít tin tức hữu dụng từ trong miệng nàng.
Từ trong miệng Nia biết được, nàng là một võ giả canh phòng của bộ lạc Ải Nhân Hồng Diệp, có thực lực cấp Chiến Binh nhị tinh, thường phụ trách bảo vệ an toàn của bộ lạc.
Mà toàn bộ võ giả của bộ lạc Ải Nhân cũng không nhiều, chỉ có bảy, tám người mà thôi, thực lực tương đương nàng, cũng là cấp Chiến Binh nhị tinh.
Nếu không bọn họ đã không lấy hình thức nhiệm vụ tìm kiếm trợ giúp từ võ giả ngoại giới.
Mặt khác, nghe nàng nói, chiến sĩ tộc Ải Nhân cùng đi săn giết Tật Phong đường lang lần này, bao gồm cả nàng, cũng chỉ có thể rút ra khoảng bốn người.
Những người còn lại còn cần ở lại trong bộ lạc, đề phòng tình huống ngoài ý muốn.

Không bao lâu sau, ba võ giả người lùn đi tới từ đằng xa.
Dáng người bọn họ cường tráng dị thường, đều lấy chiến phủ và chiến chuỳ làm vũ khí, còn cõng chiến thuẫn sau lưng, thoạt nhìn giống như xe tăng hình người.
Nhìn hình tượng của bọn họ, Vương Đằng không khỏi nghĩ đến võ giả tộc Cự Nhân từng gặp trước đó.
Trừ khác biệt to lớn về chiều cao, hình như ở mặt nào đó khác quả thật hơi giống nhau.
Nhưng tộc Ải Nhân tồn tại một cực đoan khác, chính là dáng người nhỏ nhắn xinh xắn giống như Nia, mà dường như cả đám tộc Cự Nhân đều cường tráng khác thường.
Đương nhiên, mỗi người tộc Cự Nhân đều cao hai mét trở lên, muốn nhỏ nhắn xinh xắn cũng nhỏ nhắn xinh xắn không được!
Vừa mới tới gần, một tên người lùn trong đó liền lớn giọng hỏi: “Nia, bọn họ chính là võ giả Nhân tộc đến giúp chúng ta xử lý Tật Phong đường lang sao?”
“Wacker!” Nia quay đầu nhìn lại, gật đầu nói: “Đúng vậy, bọn họ chính là võ giả đến từ Nhân tộc.”
“Bọn họ làm được hả? Tật Phong đường lang rất khó đối phó, những người khác thì không nói, tên này trừ bỏ xinh đẹp một chút, hình như cũng không mạnh cỡ nào nha.” Wacker không e dè chỉ vào Vương Đằng nói.
“…” Vương Đằng.
Bỗng nhiên có cảm giác nằm cũng trúng đạn!
Ta đẹp trai ảnh hưởng gì tới ngươi?
Nia cau mày, hung hăng trừng mắt hắn một cái nói: “Ngươi thật là quá đáng, đây là thái độ ngươi đối với khách hả?”
Wacker bị nàng trừng một cái, khí thế lập tức yếu xuống, lại vẫn nhỏ giọng nói: “Vốn trông có vẻ rất yếu mà!”
“Im miệng!” Nia quát lớn.
Wacker thấy nàng tức giận, mới không tình nguyện ngậm miệng lại.
“Xin lỗi, hôm nay không biết tên Wacker này nổi điên cái gì, ngươi đừng để trong lòng.” Nia áy náy nói với Vương Đằng.
Vẻ mặt đám người Lâm Chiến không tốt lắm. Họ vốn định cáu lên, lại thấy Vương Đằng lắc đầu với bọn họ, sau đó bình thản nói ra: “Thôi.”
Mấy người Lâm Chiến không nói thêm gì nữa, nhưng thái độ lại lạnh nhạt đi, nói: “Không cần nói nhảm, nếu người đều đã đến đông đủ, vậy nhanh dẫn đường đi.”
Nia thấy bầu không khí đột nhiên cứng đờ, lại hung hăng trừng Wacker, sau đó dẫn theo đám người đi đến cánh đồng Tật Phong đường lang đang tràn lan.
“Trước kia thỉnh thoảng chỉ có mấy con Tật Phong đường lang xuất hiện, bộ lạc chúng ta có thể tự mình giải quyết, nhưng năm nay không biết vì sao lại xuất hiện nhiều như vậy.” Trên đường đi, Nia vẫn là tận chức tận trách nói rõ cho mọi người.
“Trong đó còn có một con Tật Phong đường lang vương cấp tam tinh, một chiến sĩ bộ lạc chúng ta suýt nữa đã chết, may mắn được tộc nhân khác cứu.”
“Tật Phong đường lang là tinh thú hệ Phong, tốc độ rất nhanh, chân trước của bọn chúng có hình lưỡi liềm, sắc bén vô cùng, bên trên có một hàng răng cưa cứng rắn, ở mũi chân lại còn có một cái móc, lúc chiến đấu nhất định phải cẩn thận, đừng để bị ôm lấy…”
Đám người Lâm Chiến nghe Nia nói rõ xong, vẻ mặt đều hơi nghiêm trọng.
Vương Đằng cũng âm thầm ghi nhớ đặc điểm của Tật Phong đường lang.
Cánh đồng bị Tật Phong đường lang hoàn toàn chiếm đoạt vẫn cách khu cư trú của các người lùn một đoạn đường. Mấy võ giả chạy tới bằng tốc độ bình thường, cũng chỉ cần mười mấy phút.
Lúc này bọn họ đứng trên bờ một mảnh ruộng hoang vu, trong ruộng rậm rạp cỏ dại, cao gần nửa người, nhìn qua nhìn lại toàn là màu lá cây, căn bản không thấy bóng dáng Tật Phong đường lang.
“Toàn thân Tật Phong đường lang màu xanh lá, nấp trong bụi cỏ rất khó phát hiện, tất cả mọi người cẩn thận một chút.” Nia nhắc nhở.
Nhưng nàng vừa nói xong, Vương Đằng lập tức chỉ vào trong trong bụi cỏ nói: “Chỗ đó có một con kìa.”
Mọi người giật mình, lập tức nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ.
Quả nhiên nhìn kỹ thì thấy trong bụi cỏ, một con Tật Phong đường lang thân thể hẹp dài nép sát giữa cỏ cây, dài ước chừng một thước, toàn có màu xanh biếc, không khác gì mấy với cỏ bên cạnh, quả thực rất khó phát hiện.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc trước thị lực của Vương Đằng.
Người lùn Wacker có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn khinh thường hừ nhẹ một tiếng, thầm nói: “Thị lực tốt một chút mà thôi.”
Nia đá hắn một cái, không khỏi hỏi Vương Đằng: “Còn phát hiện con Tật Phong đường lang nào khác không?”
“Hướng sáu giờ, cách đây khoảng tám mét còn có một con, con thứ ba ở hướng tám giờ, cách đây khoảng mười mét…” Vương Đằng mở ra đôi mắt Linh Thị, chỉ ra mấy con Tật Phong đường lang ở gần đó, cuối cùng nói: “Tạm thời chỉ có thể thấy mấy con này, quá xa thì không thấy được.”
Hơn nữa con Tật Phong đường lang vương kia không biết nấp ở đâu, hắn cũng không nhìn thấy.
“Giải quyết mấy con Tật Phong đường lang kia trước đã.” Lâm Chiến nói.
“Liễu Yến, ngươi ở lại bên ngoài yểm trợ, những người khác tự đối phó một con, ta chọn con ở hướng tám giờ, các ngươi tùy ý.”
Nói xong, hắn lập tức vọt trước vào trong bụi cỏ.
Mấy người lùn hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Chiến sấm rền gió cuốn như thế, hơi ngơ ngác.
Liễu Yến và hai anh em Ngôn Cẩm Minh đã sớm quen với tác phong làm việc của hắn, mặc dù có hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng lập tức hành động.
Liễu Yến giơ súng máy hạng nặng, nhắm chuẩn xung quanh Lâm Chiến.
Hai anh em Ngôn Cẩm Minh lại lựa chọn một con Tật Phong đường lang ở gần đó cho riêng mình, nhào tới đánh qua.
Nia và mấy người lùn hiển nhiên cũng không chịu tụt về phía sau, cũng chọn một con cho riêng mình, đánh tới trong bụi cỏ.
Mấy con Tật Phong đường lang còn không biết xảy ra chuyện gì, đủ loại công kích theo nhau mà tới.
Thế nhưng tốc độ và năng lực phản ứng của Tật Phong đường lang thật sự vô cùng nhanh và mạnh, hai cánh nó mở ra vẫy, lập tức bay lên cao chừng ba, bốn mét, như một cơn gió mạnh nổi lên giữa không trung. Ngay sau đó, bọn chúng lập tức xuất hiện trước mặt mấy người Lâm Chiến, chân trước dạng lưỡi liềm hung hăng chém xuống từ trên đầu bọn họ.
“Cút!” Lâm Chiến đứng mũi chịu sào, đối mặt với chân lưỡi liềm đầu chém xuống, quả thật giật nảy mình, hai tay rút ra chiến phủ bổ lên.
Tốc độ của Tật Phong đường lang tuy hơi khó giải quyết, nhưng không thể gây ra sóng gió gì ở trước mặt thực lực tuyệt đối.
Lâm Chiến giờ đã là võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh, không cần dùng hết sức, đã bổ xuống chiến phủ, chém đứt đôi chân trước hình lưỡi liềm hơi phiếm ánh sáng kim loại.
Mà ngoài đôi chân trước hình lưỡi liềm có tính công kích và cứng rắn như kim loại ra, thì các vị trí còn lại của Tật Phong lang đường đều mềm mại vô cùng. Lâm Chiến vung chiến phủ, lưỡi rìu sắc bén lập tức chém con Tật Phong đường lang trước mắt thành hai mảnh.
Máu màu xanh đậm bắn tung tóe, hắn lập tức tránh đi.
Bên kia, anh em Ngôn Cẩm Minh tuy không nhẹ nhàng tùy ý giống Lâm Chiến, nhưng một mình đối phó một con Tật Phong đường lang cũng không có bất cứ khó khăn nào, đánh chết nó rất nhanh.
Vài tên người lùn đám Nia nhìn thấy cảnh này, liếc nhìn lẫn nhau, đáy lòng vô cùng chấn động.
Mạnh vãi!
Lâm Chiến mạnh mẽ vượt qua dự tính của họ.
Ngay sau đó, Nia lộ ra sắc mặt vui mừng, mấy người Lâm Chiến càng mạnh, thì càng chắc chắn loại bỏ Tật Phong đường lang được.
“Đội trưởng, ngươi ra tay thì để ý chút, chân trước của Tật Phong đường lang là nguyên liệu luyện khí hiếm có, ngươi đừng làm hỏng hết.” Liễu Yến không khỏi nhắc nhở.
Lâm Chiến nhìn chân trước của Tật Phong đường lang bị mình chém thành hai đoạn, cười ngượng: “Ha ha, tạm thời không để ý, lần sau ta nhất định sẽ không làm hỏng.”
“Đây đều là tiền, nhất định đừng lãng phí.” Liễu Yến lo lắng nói.
“Yên tâm, yên tâm.”
Mấy người chạy vào trong đám cỏ, lại kinh động đến hơn mười con Tật Phong đường lang trong chỗ sâu hơn. Bọn chúng vẫy cánh bay lên giữa không trung rồi đánh úp lại.
Một, hai con Tật Phong đường lang đơn độc thì không khó đối phó, nhưng lúc này số lượng quá nhiều, tốc độ của chúng nó lại nhanh, chân trước hình lưỡi liềm vô cùng sắc bén. Nếu là bị chém vào chỗ hiểm trên người, không chết thì cũng bị thương nặng.
Trong chốc lát, áp lực của anh em Ngôn Cẩm Minh và mấy tên người lùn tăng lên rất nhiều.
Chỉ có Lâm Chiến vẫn đánh đâu thắng đó như cũ, vung rìu lớn lên, xông bên trái đánh bên phải, dưới chân mau nhanh nhiều thêm mấy cái thi thể của Tật Phong đường lang.
Liễu Yến chuyên tâm yểm trợ anh em Ngôn Cẩm Minh, thỉnh thoảng bắn tỉa, ép ra mấy con Tật Phong đường lang đánh úp về phía hai người. Nàng cũng không quên chiếu cố mấy tên người lùn, mặc dù trước đây ồn ào không thoải mái, nhưng bây giờ cũng không phải lúc truy cứu đến cùng, hết thảy nên đặt nhiệm vụ lên hàng đầu.
“Ngươi không ra tay à?” Nàng vừa bắn vừa hỏi Vương Đằng vẫn luôn đứng im bên cạnh.
“Lại chờ chút xem.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Lúc này, đám người Lâm Chiến đã hoàn toàn ứng phó được, không xuất hiện bất cứ nguy hiểm gì. Sức chú ý của hắn để vào việc tìm kiếm Tật Phong đường lang vương.
Liễu Yến nhún vai, không nói gì thêm. Nàng tin tưởng Vương Đằng chắc chắn có dự định của hắn.
Càng ngày càng nhiều Tật Phong đường lang bị đám người Lâm Chiến giết…
“Không ổn, là Tật Phong đường lang vương!” Bên kia, Nia và Wacker đang chiến đấu cùng một con Tật Phong đường lang bỗng kinh hãi hô một tiếng.
Chỉ thấy một con Tật Phong đường lang có thân thể to gấp đôi lao ra cực nhanh từ trong nơi sâu của lùm cỏ, một đôi chân trước hình lưỡi liềm càng to lớn hơn chém xuống đầu của Nia.
Vóc người Nia bé nhỏ, tốc độ cũng không chậm, nhưng nàng bị một con Tật Phong đường lang khác kiềm chế, Tật Phong đường lang vương lại đánh úp bất ngờ, làm nàng trở tay không kịp, lúc này hoàn toàn không kịp tránh né.
“Nia!” Khóe mắt Wacker như nứt ra, không khỏi hét lớn, lại không rảnh tay đi cứu viện.
“Thế mà trốn ở đó, sao đôi mắt Linh Thị không nhìn thấy nhỉ?”
Nghi hoặc này lóe qua trong lòng Vương Đằng, hắn cầm kiếm trong tay rồi bổ xuống.
“Nhưng… ta đợi ngươi rất lâu rồi!”
Ánh kiếm xẹt qua giữa không trung, đánh ra sau mà đến trước, trực tiếp chém giết Tật Phong đường lang vương, máu màu xanh đậm bắn tung tóe trên mặt hai người lùn Nia và Wacker.
Liễu Yến quay đầu nhìn Vương Đằng, gương mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
“Loại thực lực này… cấp Chiến Binh tứ tinh?!”
Nàng hơi hoang mang rồi. Vương Đằng không phải cấp Chiến Binh nhất tinh sao, tuy đã từng giết chết hai võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh, nhưng đó là giết bằng thủ đoạn bất chính, mà vừa rồi hắn lại chính diện giết Tật Phong đường lang vương cấp tam tinh. Sao thực lực của hắn lại trở nên mạnh thế được?
Vương Đằng chỉ cười mà không giải thích, nhìn về vị trí bên cạnh thi thể Tật Phong đường lang vương.
Một con Tật Phong đường lang khác bị một kiếm ấy của Vương Đằng kinh sợ, nhưng lập tức lại tiến đánh Nia và Wacker.
“Phịch!”
Lúc này một viên đạn đột nhiên bắn xuyên đầu nó, con Tật Phong đường lang này lập tức rơi xuống đất từ giữa không trung.
“Hai người các ngươi muốn chết à!” Liễu Yến tức giận la lên.
Nia và Wacker lập tức lấy lại tinh thần, nhìn thi thể Tật Phong đường lang cách họ không đến nửa bước, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn.
Vương Đằng không hề để ý tới ánh mắt phức tạp của hai người lùn, sự chú ý của hắn hoàn toàn bị hấp dẫn bởi hai bong bóng thuộc tính rơi xuống từ trên người Tật Phong đường lang vương.
‘Nguyên lực hệ Phong x36’
‘Phong nặc x1’
Nhặt!
Hắn không hề do dự, dùng niệm lực tinh thần lôi kéo nhặt nhạnh.
Nguyên lực hệ Phong lập tức tăng thêm 36 điểm.
Cả người hắn chấn động, dường như có một âm thanh vỡ vụn rất nhỏ truyền ra từ trong cơ thể, giống như bình cảnh nào đó bị phá vỡ. Nguyên lực hệ Phong truyền ra từ trong viên nguyên hạch đầu tiên, tiến vào viên nguyên hạch thứ hai, từ từ chuyển quanh.
Vương Đằng xem bảng thuộc tính.
Nguyên lực hệ Phong vốn có 85 điểm, lúc này đột phá giá trị cực hạn nhất tinh là 100 điểm, biến thành nhị tinh.
‘Nguyên lực hệ Phong’: 21/500 ( nhị tinh )
Cấp Chiến Binh nhị tinh hệ Phong!!
Ánh mắt của Vương Đằng tiếp tục quét xuống dưới, nhìn thấy thu hoạch thứ hai thu được từ trên người Tật Phong đường lang vương ở hàng chiến kỹ.
‘Phong nặc’: (1/100 nhập môn)
Sau khi thu được kỹ năng này, hắn rốt cuộc biết tại sao đôi mắt Linh Thị không thể phát hiện Tật Phong đường lang vương rồi.
Vì đây là một kỹ năng thiên phú có tính ẩn nấp.
Nhưng sau khi bị Vương Đằng nhặt, nó cũng không biến thành thiên phú của Vương Đằng, mà tồn tại dưới hình thức chiến kỹ.
Dù vậy, Vương Đằng cũng hết sức vui mừng. Kỹ năng này khá tốt nha, lại có thể giấu được sự dò xét của đôi mắt Linh Thị, có thể thấy hiệu quả ẩn nấp của nó rất mạnh.
Lúc này đám người Lâm Chiến cũng quét sạch Tật Phong đường lang còn lại và đi tới.
“Mọi người dọn dẹp thi thể của Tật Phong đường lang chút là có thể trở về rồi.” Trên chiến phủ của Lâm Chiến nhiễm đầy máu còn chưa đông lại của Tật Phong đường lang, hắn dùng cỏ ở bên cạnh chà vài cái rồi vác sau lưng.
Nia cùng ba tên người lùn khác lúc này cũng đi tới cảm ơn Vương Đằng.
Wacker bên cạnh Nia có vẻ mặt phức tạp, giọng ồm ồm nói: “Võ giả trẻ tuổi của Nhân tộc, cho dù nói thế nào, cũng cảm ơn ngươi cứu Nia, ta xin lỗi vì sự vô lễ trước đây.”
“Không cần nói cảm ơn, chúng ta có nhiệm vụ trên người, đây là việc ta nên làm.” Vương Đằng nói.
“Vương Đằng, ngươi tiến bộ rất lớn, đến cả Tật Phong đường lang vương cũng chém chết trong một chiêu.” Lâm Chiến cảm thán nói.
“Phải đấy, mới bao lâu mà ngươi đã có thực lực như vậy rồi.” Ngôn Cẩm Minh thán phục nói.
“Vốn tưởng rằng sau khi Vương Đằng gia nhập tiểu đội của chúng ta, ta rốt cuộc không còn là cản trở, kết quả cuối cùng ta vẫn không thoát được tên tuổi này sao?” Ngôn Cẩm Nguyệt nói với vẻ mặt nhăn nhó.
“Ha ha ha… “ Đám người Lâm Chiến không khỏi cười to.
Mặc dù lời nói của Ngôn Cẩm Nguyệt có phần đùa giỡn nhưng cũng có sự thật không tranh cãi được.
Trong tiểu đội Chiến Hổ, thực lực của nàng vẫn luôn kém nhất, bây giờ Vương Đằng đã vượt lên, khiến nàng chưa cảm nhận được mùi vị ở vị trí thứ hai đếm ngược thì lại bị đạp xuống.
Bọn họ đều đã được lĩnh giáo sức mạnh của Tật Phong đường lang. Tốc độ của chúng nhanh đến kinh ngạc, khiến người ta khó lòng phòng bị. Mấy người phải dựa vào toàn bộ sức mạnh mới có thể giết chết được nó, hơn nữa Tật Phong đường lang vương là tinh thú cấp tam tinh, độ khó chơi còn khó hơn nhiều.
Cho nên chỉ dựa vào sức chiến đấu một kiếm giết chết Tật Phong đường lang vương đó của Vương Đằng, Liễu Yến và Ngôn Cẩm Nguyệt chẳng phải là đối thủ của hắn.
“Trước đây luôn nghe nói có một vài thiên tài thật sự, tốc độ tu luyện nhanh không ai sánh bằng, một tháng có thể so với một năm, thậm chí hai ba năm của người khác. Trước đây ta không cho là đúng, nhưng bây giờ ta tin rồi.” Lâm Chiến nhìn Vương Đằng, hơi thổn thức.
“Nhìn thấy ngươi, có thể tưởng tượng được trên thế giới này thật sự tồn tại thiên tài siêu cấp.”
“Thiên tài các ngươi thật sự khiến cho các võ giả bình thường buồn bực chết được.”
Thật ra Lâm Chiến có thể trở thành võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh ở tuổi hai mươi mấy, đương nhiên thiên phú của hắn không hề kém, nhưng so với những thiên tài siêu cấp thì độ chênh lệch không chỉ là một chút, huống chi Vương Đằng thật sự còn hơn cả thiên tài siêu cấp.
Không thể suy đoán hắn theo lẽ thường được.
“Đúng vậy, tên này quả thực là yêu nghiệt.” Liễu Yến cảm khái nói.
“Nếu đã như vậy, thực lực của đội chúng ta tăng lên rồi. Trước đây đội trưởng vẫn còn cảm thấy vừa mới đột phá cấp Chiến Binh tứ tinh vẫn chưa nắm chắc đối phó tinh thú tứ tinh. Bây giờ có Vương Đằng gia nhập, chúng ta hoàn toàn có thể mạnh tay đấu một lần rồi.” Ngôn Cẩm Minh phấn khởi nói.
“Ừm, ngươi nói có lý. Dựa vào sức mạnh của Vương Đằng, bây giờ chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút thì giết tinh thú tứ tinh chẳng phải là vấn đề gì lớn.” Lâm Chiến gật đầu.
“Tốt quá rồi, như vậy chúng ta có thể giết tinh thú tứ tinh sớm rồi. Đừng nhìn tứ tinh và tam tinh chỉ cách nhau một cấp, số tiền kiếm được khi giết tinh thú tứ tinh chắc chắn cao hơn số tiền khi giết tinh thú tam tinh nhiều. Sau này sức mạnh của đội chúng ta sẽ tiến vào thời kỳ thăng cấp nhanh chóng.” Ngôn Cẩm Nguyệt ao ước nói.
Đừng nhìn dáng vẻ lúc nào cũng dịu dàng yếu ớt của nàng, thật ra lòng muốn trở nên mạnh mẽ của nàng không hề kém hơn bọn người Lâm Chiến bao nhiêu.
Chính vì nàng yếu kém nên mới càng muốn trở nên mạnh mẽ.
Lâm Chiến vô thức nhìn về phía Vương Đằng, mấp máy môi, lại không nỡ phá vỡ sự vui mừng của mọi người nên có vài lời cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Hắn nhìn thấy khá rõ ràng.
Rồng không ở chung với rắn!
Mà bọn họ còn là đám rắn không tự biết điều đó!
Thiên hạ của Vương Đằng ở nơi rộng lớn hơn, sớm muộn cũng có một ngày hắn phải bay đi.
Lâm Chiến thở dài trong lòng, không nói gì cả, gọi mọi người lại thu nhặt xác của Tật Phong đường lang.
Nia, Wacker và mấy người lùn tiến lên giúp đỡ. Cường giả đi đến đâu cũng được tôn trọng, rõ ràng mấy người Lâm Chiến đã có được sự tôn trọng của mấy người lùn này.
Nói rõ theo nhiệm vụ, Tật Phong đường lang bị bọn người Lâm Chiến giết đều thuộc hết về bọn họ. Những tài nguyên trên thân Tật Phong đường lang có thể bán được không ít tiền, bọn họ sẽ không lãng phí.
Vương Đằng nhìn bóng lưng của Lâm Chiến có hơi đăm chiêu, sau đó ánh mắt chuyển sang mấy bong bóng thuộc tính khác rơi xuống từ Tật Phong đường lang.
Nhìn sơ qua, bong bóng thuộc tính trôi nổi trong bụi cỏ có đến hơn mười mấy hai mươi cái.
[Nguyên lực hệ Phongx8]
[Thuộc tính trắngx6]
[Nguyên lực hệ Phongx10]
[Nguyên lực hệ Phongx4]
[Thuộc tính trắngx15]
......
Vương Đằng nhặt toàn bộ, tổng cộng được 76 điểm thuộc tính trắng, 84 điểm thuộc tính nguyên lực hệ Phong.
Nguyên lực hệ Phong vừa đột phá cấp Chiến Binh nhị tinh lại nhảy lên thêm một đoạn nữa.
Nguyên lực hệ Phong: 105/500 (nhị tinh)
Có thể nói là sức mạnh tăng vọt, đáng tiếc tinh thú hệ Phong không thông thường, càng không cần nói đến loại kết bè kết lũ này, nếu không thực lực của hắn thật sự có thể tăng vọt một đường.
Đồng thời số lượng tích lũy thuộc tính trắng gần đây cũng vô cùng phong phú.
Thuộc tính trắng: 322 điểm.
Nhiệm vụ lần này có thể coi là thu hoạch lớn!
Nhặt bong bóng thuộc tính xong, Vương Đằng cũng không rảnh rỗi, đi qua giúp thu dọn xác của Tật Phong đường lang.
Hai mươi mấy con Tật Phong đường lang, bao gồm cả Tật Phong đường lang vương, đều chẳng phát hiện được tinh hạch và tinh cốt trong số đó khiến cho mọi người có hơi tiếc nuối. May mà tài nguyên trên thân mấy con Tật Phong đường lang này cũng có thể bán được không ít tiền.
Cộng thêm phần thưởng nhiệm vụ, chuyến đi này của bọn họ có thể kiếm được khá nhiều.
Mọi người mang xác Tật Phong đường lang quay lại nơi cư trú của các người lùn, tộc trưởng Aum đã chờ đợi từ lâu.
Nia tiến lên kể lại đơn giản sự việc một lượt. Tộc trưởng Aum vui mừng nói: “Quá tốt rồi, diệt trừ được Tật Phong đường lang, cuối cùng cũng có thể lại canh tác cánh đồng lớn như vậy bình thường.”
Các người lùn xung quanh vốn đã nhìn thấy một xe chở xác của Tật Phong đường lang, đang thấp giọng bàn tán, lúc này nghe thấy vậy đều vô cùng vui mừng, không khỏi lớn tiếng hoan hô.
“Đám Tật Phong đường lang đáng chết đó cuối cùng cũng đi đời nhà ma rồi!”
“Hahaha, đây thật là một chuyện khiến người ta vui mừng, tối nay chúng ta mở lửa trại đi!”
“Phải phải, nhất định phải mở một bữa, gọi các khách khứa đến. Chúng ta có rượu có thịt…”
Tộc trưởng Aum đi cùng với Nia tiến lên phía trước, bỗng nhiên cúi người với đám Lâm Chiến, Vương Đằng: “Võ giả hùng mạnh của Nhân tộc, thật sự cảm ơn các ngươi.”
“Tộc trưởng đại nhân không cần như thế.” Bọn người Lâm Chiến hốt hoảng vội nói.
Tuổi tác của vị tộc trưởng này không nhỏ, bọn họ sao có thể nhận nổi lễ trọng như thế.
“Không, điều này không đủ để thể hiện lòng biết ơn của chúng ta. Tối nay chúng ta sẽ chuẩn bị tiệc lửa trại, bây giờ sắc trời đã không còn sớm nữa, không bằng các vị ở lại cùng tham gia, để chúng ta chiêu đãi mọi người bằng rượu thịt ngon.” Tộc trưởng Aum cười nói.
Bọn người Lâm Chiến rất động lòng. Rượu ngon của tộc Ải Nhân nổi tiếng gần xa, hơn nữa rượu ngon của mỗi bộ lạc đều có nét đặc sắc riêng khiến người ta luôn nhớ tới.
Hai người đàn ông Lâm Chiến và Ngôn Cẩm Minh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, hỏi ý kiến của bọn người Liễu Yến: “Các ngươi thấy sao?”
“Nhìn dáng vẻ của các ngươi, không uống rượu này thì e rằng không đi nổi rồi, còn hỏi ý kiến chúng ta làm gì.” Liễu Yến liếc mắt nói.
Ngôn Cẩm Nguyệt che miệng cười một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận