Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 221: Ra khỏi Đông Hải, chính là giờ chết! (2)

Sau khi Chu Ngũ bị Vương Đằng đánh cho thương nặng, thì bị nhốt lại ở đây, tay chân bị xích sắt khoá lại, tinh thần uể oải, vô cùng yếu ớt.
Vương Đằng cúi đầu nhìn hắn, sắc mặt lạnh lùng.
“Ngươi muốn thế nào?” Chu Ngũ bị hắn nhìn mà da dầu tê dại, sợ hãi hỏi.
“Trả lời vấn đề của ta, ta có thể tha cho ngươi.” Vương Đằng nói.
“Ngươi thật sự sẽ thả ta ra sao?” Chu Ngũ nghi ngờ hỏi.
“Ngươi không có chọn lựa nào khác, không nói, ta sẽ lập tức giết chết ngươi.” Mũi nhọn lạnh lẽo chợt loé lên trong mắt Vương Đằng, hắn thản nhiên nói.
“Được, ngươi hỏi đi!” Chu Ngũ cắn răng, lựa chọn thoả hiệp.
Vương Đằng thấy hắn cũng coi như thức thời, gật đầu hỏi: “Nhậm Kiến Bình có lai lịch thế nào?”
“Trước kia hắn chỉ là một người bình thường, nhưng cháu trai Nhậm Kình Thương của hắn lại là một thiên tài võ đạo!” Nói xong, Chu Ngũ không nhịn được bèn liếc nhìn Vương Đằng.
“Nói tiếp đi!” Vương Đằng nói.
“Nhậm Kình Thương có thiên phú rất tốt, được võ quán Lôi Đình nhìn trúng, trực tiếp ký kết hợp đồng cấp SS, sau đó hắn còn lọt vào mắt của tổng quán chủ võ quán Lôi Đình, được nhận làm đệ tử thân truyền. Trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, hắn đã là võ giả cấp Chiến Binh lục tinh, Nhậm gia cũng được lợi từ đó, mấy năm nay dần dần hình thành một gia tộc không nhỏ.” Chu Ngũ chậm rãi nói.
“Đệ tử thân truyền của tổng quán chủ võ quán Lôi Đình!”
“Võ giả cấp Chiến Binh lục tinh!!”
Đám người Vương Thịnh Hồng kinh hãi, nói.
Tuỳ ý lấy ra một trong hai thân phận này, đều không phải là người mà Vương gia bọn họ có thể chọc đến.
Vương gia lại sinh ra một kẻ thù lớn như thế.
Hiện tại, bọn họ đều cho rằng Vương Đằng chỉ là võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh mà thôi, hoàn toàn không thể sánh bằng Nhâm Kình Thương kia.
Mọi người lập tức cảm thấy áp lực như núi!
“Chả trách Nhậm Kiến Bình nói nhà bọn họ xuất hiện được một kỳ lân nhi, hoá ra là đang nói đến Nhậm Kình Thương này!” Ông cụ Vương lại rất bình tĩnh, thản nhiên nói.
“Cha, Nhâm Kình Thương kia mạnh mẽ như vậy, còn là đệ tử thân truyền của tổng quán chủ võ quán Lôi Đình, Vương gia chúng ta sao có thể chống đỡ được?” bác gái cả Triệu Tuệ Lệ nói với sắc mặt tái nhợt.
“Hoảng cái gì!” Ông cụ Vương quát lớn một tiếng, nói: “Hắn có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể đến Đông Hải trực tiếp tiêu diệt Vương gia ta hay sao.”
“Cách nhìn của phụ nữ, không hiểu cái gì hết thì đừng có nói lung tung!” Vương Thịnh Hồng trừng nàng một cái.
“Tiểu Đằng, ngươi có nắm chắc không?” Ông cụ Vương hỏi Vương Đằng.
Mọi người nghe thấy vậy, cũng không nhịn được mà nhìn về phía Vương Đằng. Hiện tại Vương gia chỉ có mình hắn là võ giả, nếu nói ai có thể chống đỡ được Nhậm Kình Thương, thì chỉ có Vương Đằng.
Tuy rằng hiện tại phỏng chừng thực lực cách xa, nhưng tốt xấu gì vẫn còn có cơ hội.
“Hợp đồng Nhậm Kình Thương kia ký là cấp SS, mà hợp đồng ta ký là... cấp SSS!” Vương Đằng không nói gì nhiều, chỉ nói ra điều kiện võ quán Cực Tinh mở ra cho hắn.
“Hợp đồng cấp SSS!”
Chu Ngũ mở to hai mắt.
“Ngươi lại ký được hợp đồng cấp SSS!” Hắn nhìn Vương Đằng, khó có thể tin nổi.
Đám người Vương Thịnh Hồng cũng không biết sự khác biệt giữa hợp đồng cấp SSS và hợp đồng cấp SS, nhưng nhiều thêm một chữ S, thì có vẻ rõ ràng càng trâu bò hơn.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Chu Ngũ, hợp đồng cấp SSS này hình như cực kỳ ghê gớm.
Mọi người thoáng chốc đã cảm thấy có chuyển biến tốt.
“Cho ta thời gian, ta sẽ không yếu hơn Nhậm Kình Thương kia!” Vương Đằng nói.
Có vài lời, Vương Đằng không hề nói ra.
Võ giả cấp Chiến Binh lục tinh rất mạnh sao?
Ta từ võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh lên đến tam tinh, chỉ cần thời gian chưa đến hai tháng, vậy thì... lục tinh còn xa sao?
Mình đường đường được bật hack, há có thua được sao!
“Quá tốt rồi, ta biết ngay Tiểu Đằng nhất định không yếu hơn Nhậm Kình Thương kia!” Triệu Tuệ Lệ vui mừng nói.
Mọi người không nén nổi trợn trắng mắt, vừa rồi không biết là ai bị doạ đến mặt mày tái mét nữa.
Đàn bà mồm mép này!
Vương Thịnh Hồng rất muốn che mặt, cảm thấy mặt mũi mất sạch rồi.
“Ngươi có lòng tin là tốt, nhưng trước khi thực lực chưa đạt, thì cứ sống tạm đã, đừng lấy cứng đối cứng với Nhậm Kình Thương.” Ông cụ Vương nói.
“Vâng!”
“Ngươi định xử trí Chu Ngũ này thế nào?” Ông cụ Vương hỏi.
“Ngươi đã nói chỉ cần ta trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi sẽ tha cho ta mà.” Sắc mặt Chu Ngũ thay đổi, hắn lập tức kêu lên.
“Yên tâm, ta nói được làm được, bây giờ sẽ lập tức tha cho ngươi!”
Vương Đằng nói, lệnh người mở xiềng xích trên người Chu Ngũ ra, rồi thả hắn đi.
Nhìn theo bóng lưng Chu Ngũ rời đi, ông cụ Vương không khỏi nhíu mày nói: “Nhổ có không nhổ tận góc, hậu hoạn vô cùng.”
“Yên tâm đi ông nội, thời khắc hắn ra khỏi Đông Hải chính là giờ chết của hắn!” Khoé miệng Vương Đằng treo ý cười lạnh lẽo, thản nhiên nói.
Chu Ngũ cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo, vốn cho rằng chỉ là một chuyện rất đơn giản, đi đến Đông Hải một chuyến, đưa một cái chuông đến cho một gia tộc nhỏ, thuận tiện còn có thể lấy lòng Nhậm Kình Thương, cớ sao mà không làm.
Mặc dù Nhậm Kình Thương chưa chắc sẽ vì chút ơn nghĩa này mà nhận ân huệ của hắn, nhưng để lại chút ấn tượng cũng tốt.
Việc này giống như dâng hương cho Phật, Phật Tổ chưa chắc đã nhớ đến ngươi, nhưng nếu ngươi đến nửa nén hương cũng không muốn dâng lên, Phật Tổ người ta chắc chắn sẽ chẳng thèm để ý đến ngươi.
Nhìn thì giống như tốn công mà chẳng được lợi ích gì, nhưng đến lúc quan trọng, có lẽ sẽ phát huy ra hiệu quả không thể tưởng tượng.
Nhậm Kình Thương người ta là đệ tử thân truyền của tổng quán chủ võ quán Lôi Đình. Tổng quán chủ võ quán Lôi Đình là nhân vật thế nào, đó là sức chiến đấu cấp Chiến Tướng đỉnh phong, còn là một trong những người có quyền có thế nhất cả nước. Chỉ cần bỏ ra tí tẹo lợi ích, , Nhậm Kình Thương thân làm đệ tử thân truyền của hắn đã được hưởng thụ vô tận.
Phần lớn thời gian, võ giả đều đang truy cầu lợi ích. Chu Ngũ và Vương gia không oán không thù, nhưng hắn nguyện ý làm đầy tớ cho Nhậm Kình Thương, xông pha chiến đấu, chính bởi vì lợi ích.
Đáng tiếc hắn không ngờ rằng Vương Đằng lại mạnh mẽ như thế, thậm chí còn chẳng ra sức là bao, hắn đã bị trấn áp, không còn chút sức lực chống trả.
“Tiểu tử kia hơi quái lạ, không phải đã nói vừa trở thành võ giả sao? Mới qua một kỳ nghỉ hè, sao có thể mạnh mẽ như vậy được? Thiên tài bình thường cũng không có tốc độ thăng cấp nhanh như thế.” Chu Ngũ hơi buồn bực, sau đó lại cắn răng nghiến lợi nói: “Hừ, dù cho có chút thực lực thì thế nào, lẽ nào có thể sánh bằng Nhậm Kình Thương sao?”
“Tiểu tử kia cũng ngốc, tuỳ tiện trả lời mấy câu, đã coi là thật mà thả ta ra, đạo lý thả hổ về rừng cũng không biết.” Chu Ngũ lộ vẻ mặt trào phúng, hung hăng nghĩ thầm: “Đợi ta quay về Hạ Đô, nói thế nào còn không phải đều dựa vào cái miệng của ta. Ta sẽ nói với Nhậm Kình Thương, tiểu tử này có chút thực lực, ta bị thương nặng mới có thể trốn thoát, lại dặm mắm thêm muối nói hắn bôi bác Nhậm Kình Thương thế nào. Nhậm Kình Thương chắc chắn sẽ phái võ giả mạnh mẽ hơn đến Đông Hải, ta không tin Vương gia hắn không chết.”
Chu Ngũ vội vàng chạy đến sân bay, ở lại Đông Hải khiến hắn cực kỳ không yên tâm, nhất định phải nhanh chóng quay về Hạ Đô.
Sau một tiếng đồng hồ, hắn lên máy bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận