Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 597: Thật sự không đủ, phải thêm tiền (2)

Chuyện đã đến nước này, Hàn Phong và Quả Phụ Đen không nhịn được muốn khuyên ngăn hắn, tác dụng của loại thuốc trị thương này bọn họ đã thấy qua rồi, đương nhiên không muốn loại thuốc thần kỳ này rơi vào tay kẻ không có liên quan gì đến họ.
Phải biết rằng, trên chiến trường, đan dược như vậy đôi khi tương đương với một mạng sống.
Mà đối phương không quen không biết với bọn họ, cho dù ra giá cao cỡ nào đi nữa, bọn họ cũng không cho là đáng giá.
Nhưng đan dược này thuộc về Vương Đằng, bọn họ hoàn toàn không có tư cách nói gì hết, trong lòng không khỏi cười khổ.
Tạ Tuyết Nhạn nghĩ rằng hắn đã đồng ý, sắc mặt vui mừng, muốn chìa tay ra lấy.
Bốp!
Vương Đằng tát một cái đẩy ra: “Làm gì vậy, làm gì vậy hả! Ta còn chưa nói xong đâu.”
Tạ Tuyết Nhạn sờ lên mu bàn tay đỏ ửng, đau đớn hít một hơi khí lạnh, tên khốn này ra tay quá độc ác, không nhịn nổi xót xa nói: “Ta đã trả giá gấp bốn lần rồi, ngươi còn muốn gì nữa?”
“Chị hai, ngươi có thể lập được chiến công to lớn hay không phải dựa vào những viên đan dược này, so với công trạng, trả giá gấp bốn lần có là gì đâu chứ, cho nên thật sự là không đủ, phải trả thêm!”Vương Đằng ngượng ngùng nói.
Tạ Tuyết Nhạn hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh lại, biết mình hôm nay nhất định sẽ bị hắn chặt đẹp, lập tức lạnh lùng nói: “Đừng nói với ta mấy lời không không có có nữa, rốt cuộc là ngươi muốn bao nhiêu mới chịu bán cho ta?”
“Khụ khụ!” Vương Đằng ho khan một tiếng, gãi gãi mặt nạ trên mặt, nói: “Nói sao nhỉ, cũng phải gấp mười lần mới được!
“Shhhh!”
Chung quanh lập tức truyền đến âm thanh hít khí lạnh.
Quá độc ác!
Giá gấp mười lần, vậy mà hắn cũng dám nói ra!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Đằng.
Mặc dù Hàn Phong và Quả Phụ Đen cảm thấy loại thuốc trị thương này rất quan trọng, không thể dễ dàng đưa cho người khác, nhưng phải trả gấp mười quả thật là có hơi quá đáng!
“Mười lần!”
Tạ Tuyết Nhạn trợn to hai mắt, hoảng sợ kêu lên: “Sao ngươi không đi cướp luôn đi!”
Nàng nhìn chiếc mặt nạ hình mèo trên mặt Vương Đằng, tuy rằng có hơi đáng yêu, nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy cực kỳ giống ma quỷ!
“Nếu ngươi đã không muốn, vậy thì quên đi, ta sẽ không ép ngươi.” Vương Đằng nói xong vừa định lấy thuốc trị thương dưới đất về.
“Đợi đã!”
Tạ Tuyết Nhạn vội vàng ngăn cản, dưới ánh mắt của Vương Đằng, lưỡng lự nói: “Có thể rẻ hơn được không, gấp mười lần quá đắt rồi!”
“Không thể!” Vương Đằng lạnh lùng lắc đầu nói.
Tạ Tuyết Nhạn nhìn không ra có chỗ cò kè mặc cả nào trên mặt Vương Đằng hết, chỉ có thể hung hăng cắn răng nói: “Được rồi, gấp mười lần thì mười lần!”
“Vậy thì, ký tên đi.” Vương Đằng lấy ra một tờ giấy trắng và một cây bút từ trong nhẫn không gian, đặt nó trước mặt nàng!
“Ký cái gì cơ?” Tạ Tuyết Nhạn vẻ mặt mông lung không hiểu gì hết.
Vừa nãy còn đang nói về giao dịch, nháy mắt đã lấy ra một tờ giấy trắng muốn nàng ký tên, cái quái gì vậy?
“Cô bé này thực sự không được thông minh cho lắm!” Vương Đằng nhìn nàng bằng ánh mắt “ngươi có bị ngốc không”, tức giận nói: “Thuốc trị thương của ta quý giá như vậy, ngươi định cứ nói suông xong là lấy đi hả, lỡ như sau này ngươi trở mặt không nhận thì phải làm sao? Cho nên phải ghi giấy nợ!”
“Ta đường đường …” Tạ Tuyết Nhạn bị ánh mắt của hắn nhìn đến cảm thấy cả người khó chịu, thẹn quá hoá giận, nhưng lời vừa thốt ra một nửa đã phải thu lại vào trong miệng, hừ lạnh nói, “Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”
Vừa dứt lời, đã vớ lấy tờ giấy viết hai hàng chữ, ký tên rồi lấy ngón tay quệt lên vết thương trên người, thấm máu rồi hung dữ ấn mạnh vào trên tên của mình.
“Cầm lấy!”
“Vầy là đúng rồi nè, giấy trắng mực đen, không có gì đáng tin cậy hơn cái này đâu.” Vương Đằng nhìn nội dung trên giấy nợ, hài lòng gật gật đầu, “Tạ Tuyết Nhạn, tên cũng khá hay…”
Vẫn còn nửa câu chưa nói ra: “Chỉ là con người thật sự có hơi ngốc nghếch!”
Tạ Tuyết Nhạn không muốn nói lời nào với hắn nữa, lấy thuốc trị thương rồi thở hồng hộc bỏ đi.
Nàng quay trở lại bên người thuộc hạ của mình, ngay lập tức phân phát thuốc trị thương.
“Đây là loại thuốc trị thương đó sao? Quả nhiên có tác dụng thần kỳ!”Sau khi bọn họ dùng xong, cảm nhận được thương thế trên người, rối rít lộ vẻ vui mừng.
Tạ Tuyết Nhạn thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng có hơi đắt một chút, nhưng dù sao tác dụng của thuốc cũng không phải giả!
Khóe miệng của nàng lộ ra một nụ cười, trong nụ cười này có chứa sự vui mừng, nhưng đồng thời cũng có một chút nghèo túng…
Thực sự là quá đắt!

Tạ Tuyết Nhạn vừa rời đi, Hàn Phong mở miệng nói: “Quân đoàn Tinh Vũ là quân đoàn thuộc dị giới, đội trưởng cứ như thế này, liệu có trở mặt với đối phương không?”
“Không sao, chút chuyện vặt vãnh này, bên trên sẽ không để ý đâu.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ta thấy đội trưởng cũng không phải là người keo kiệt bủn xỉn gì, tại sao lại đối xử với nàng…” Quả Phụ Đen ngờ vực hỏi.
“Thói đời hiểm ác, vừa nhìn cô bé này là biết nàng xuất thân từ một gia tộc nào đó, kinh nghiệm sống chưa nhiều, nghĩ gì nói đó, không dạy cho nàng một bài học, sau này mới thật sự là gặp chuyện không may.” Vương Đằng cười nói:“Vả lại các ngươi không thấy là, trêu chọc nàng cũng rất vui sao?”
“Đội trưởng thật sự là có sở thích rất xấu xa.” Hàn Phong nói không nên lời.
“Nhảm nhí, ta là loại người như vậy sao, ta đều là vì muốn tốt cho nàng thôi.” Vương Đằng trợn mắt nói.

Sau khi nghỉ ngơi nửa giờ, Vương Đằng đứng dậy, triệu tập mọi người lại: “Lên đường thôi!”
“Vâng!” Đám đông đáp lại.
“Thời gian có hơi gấp gáp, không biết có kịp đến trước bình minh không.” Hàn Phong cau mày nói.
“Chắc chắn sẽ đến kịp.” Vương Đằng nói chắc nịch, ánh mắt quét về đám Tật Phong Lang xung quanh.
“Ngao…ooo!” Đám Tật Phong Lang lao nhao đứng dậy, phát ra tiếng sói tru.
Những con Tật Phong Lang này to bằng một nửa con người, dáng người to lớn cực đại, hoàn toàn có thể được sử dụng làm vật cưỡi.
Hơn nữa tốc độ của chúng cũng cực kỳ nhanh, thích hợp cho việc chạy như bay trong rừng.
Mắt đám người Hàn Phong đột nhiên sáng lên, có sự trợ giúp của Tật Phong Lang, nói không chừng bọn họ còn có thể đến sớm hơn nữa.
Hai người Hàn Phong và Quả Phụ Đen nhìn xung quanh một vòng, dưới ánh mắt hung tợn của vài con Tật Phong Lang lục tinh, chỉ đành chờ cơ hội tiếp theo, mỗi người tự tìm cho mình một con Tật Phong Lang thất tinh.
Những con Tật Phong Lang này phát ra tiếng gầm nhẹ, giống như là có hơi không tình nguyện, nhưng dưới kỹ năng điều khiển của Vương Đằng, cuối cùng chúng cũng ngoan ngoãn nghe lời, không còn phản kháng nữa.
Những người khác vốn vẫn còn hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, họ không còn chần chừ gì nữa, từng người một leo lên lưng Tật Phong Lang.
“Xuất phát!”
Vương Đằng ra lệnh.
Từng con Tật Phong Lang mạnh mẽ nhảy ra, nguyên lực hệ Phong bao quanh toàn thân, vó ngựa giẫm lên gió mạnh, hóa thành từng dư ảnh lao vào trong màn đêm.
Ở phía xa, trên mặt Tạ Tuyết Nhạn tràn đầy vẻ hâm mộ.
Tên khốn đó thực sự còn có hành động cợt nhả đến vậy!
Thật ra nàng có hơi muốn Vương Đằng dẫn họ đi cùng một đoạn đường, nhưng nghĩ đến hành vi của Vương Đằng, thôi quên đi, nàng không còn tiền để trả nữa đâu!
Đến muộn thì đành muộn một chút thôi vậy.
“Đội trưởng, bọn họ còn trống rất nhiều Tật Phong Lang, vừa rồi sao ngươi không để bọn họ chở chúng ta đi một đoạn.” Thuộc hạ bên cạnh không biết nhìn tình hình, mở miệng nói.
“...” Tạ Tuyết Nhạn.
“Lúc nãy đội trưởng và đội trưởng của họ nói chuyện chắc cũng vui vẻ lắm mà, họ thậm chí còn cho chúng ta mượn loại thuốc trị thương quý giá như vậy.” Một thuộc hạ khác nói.
“Đúng đó, đúng vậy đó.”
“Mà đội trưởng của họ cũng là một người tốt đó, hắn không chỉ cứu chúng ta, mà còn cho chúng ta mượn đan dược.”
“...” Khóe miệng Tạ Tuyết Nhạn co rút.
Người tốt cái rắm, hắn là một con sói đội lốt cừu thì có.

Bên ngoài thành phố Tinh Phong!
Một nơi trong khu rừng rậm.
Bình minh buông xuống, sắc trời cũng đang lúc tối tăm nhất, đám người Khổng Lê và Vũ Văn Hiên đã đến nơi, lần nữa gặp lại nhau tại địa điểm đã thống nhất từ trước.
“Trên đường đi có thuận lợi không?” Ngưu Lê hỏi.
“Tất cả đều ổn, không có gặp phải chuyện gì hết.” Khổng Lê nhún vai, nói.
“Ta cũng vậy.” Vũ Văn Hiên nói.
Ngưu Lê gật gật đầu, vừa định nói gì đó.
Đúng lúc này, một bóng người từ trên trời rơi xuống, đám người Ngưu Lê đều ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của người tới.
Ngay sau đó rối rít hành lễ, cung kính chào: “Quân Chủ!”
Người đến thực sự là Đàm Đài Tuyền!
Nàng gật đầu, nhìn quanh một lượt, cau mày hỏi: “Vương Đằng đâu?”
“Hắn vẫn chưa đến!” Ngưu Lê nói.
“Thằng nhóc đó lại đến muộn, lẽ nào lại chạy đi chơi ở đâu đó rồi?” Đàm Đài Tuyền nghi ngờ hỏi.
“...” Mọi người im lặng không nói nên lời.
Vào thời điểm quan trọng như thế này, dù Vương Đằng có không đứng đắn đi nữa, thì cũng không thể chạy đi loanh quanh chơi được, rốt cuộc Quân Chủ có bao nhiêu phần không tin tưởng đệ tử của mình đây?
“Ơ!” Đột nhiên, Đàm Đài Tuyền khẽ kêu một tiếng, quay đầu nhìn về phía rừng rậm bên trái.
Đám người Ngưu Lê nhìn thấy Đàm Đài Tuyền đột nhiên nhìn vào nơi sâu trong rừng rậm tối tăm, không khỏi có chút khó hiểu, lập tức nhìn theo ánh mắt của nàng.
Nhưng họ không phát giác được bất cứ điều gì.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Ngưu Lê cẩn thận hỏi: “Quân Chủ, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Nếu Đàm Đài Tuyền không có ở đây vào lúc này, có bất kỳ điều gì bất thường xảy ra, thay vì chọn cách hỏi nàng, bọn họ sẽ tiến vào trạng thái cảnh giác.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể phát giác ra được gì đó.
“Thằng nhóc đó đến rồi!” Đàm Đài Tuyền mỉm cười.
“Vương Đằng!”
Ba người Khổng Lê trong lòng khẽ động.
Có thể khiến Quân Chủ gọi là “thằng nhóc đó”, còn có thể là ai ngoại trừ Vương Đằng nữa, những người khác đều không có đãi ngộ này đâu.
Vũ Văn Hiên không nhịn được có chút ghen tị!
Đàm Đài Tuyền không nói nữa, đứng chắp tay sau lưng, yên lặng chờ đợi.
Ba người Ngưu Lê đợi một lúc vẫn không thấy Vương Đằng tới, trong lòng có hơi chấn động.
Quân Chủ có thể cảm nhận được từ khoảng cách xa đến như vậy!
Lẽ nào đây là sự khủng bố của một cường giả cấp Chiến Tướng sao?
Chính lúc này, trong rừng rậm truyền đến tiếng gió vù vù, một trận gió lốc quét qua mặt mọi người.
“Gió từ đâu tới?” Vũ Văn Hiên nhíu mày, ngay sau đó trong lòng lay động, sắc mặt hơi thay đổi: “Không đúng!”
Hai người Khổng Lê lập tức cảm thấy điều gì đó.
Đột nhiên, từng trận tiếng xé gió hòa với tiếng gió ở nơi này từ xa đến gần, cực kỳ nhẹ nhàng, nếu không phải thực lực của bọn họ đủ mạnh, thì e rằng sẽ không thể phát hiện ra được.
Vèo vèo vèo!
Ngay sau đó, vô số đốm sáng màu xanh lam sáng lên trong rừng rậm, từng bóng người lần lượt xuyên qua bóng tối, lặng lẽ rơi vào trước mắt mọi người.
“Tật Phong Lang!” Đám người Ngưu Lê không nhịn được trợn to hai mắt, giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, nửa ngày trời vẫn không bình tĩnh lại được.
Hàng trăm con sói có thân hình khổng lồ rải rác khắp xung quanh, lộ ra hơi thở hung hãn, ánh mắt nhìn xung quanh, mang theo những tia sắc bén dữ tợn.
Vừa nhìn là biết nó không phải là một con sói hiền lành gì!
Dáng vẻ này, khiến các võ giả ở Bộ Chỉ huy quân sự xung quanh phải đề phòng.
Nếu không phải họ nhìn thấy hàng chục người đeo mặt nạ ngồi trên những con sói khổng lồ này, họ có thể đã ra tay mất rồi.
“Ồ, tất cả đều ở đây à!”
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
“Vương Đằng!” Đám người Ngưu Lê tỉnh táo lại, nhìn về phía người vừa phát ra âm thanh.
“Ngươi… tình huống gì đây? Tật Phong Lang từ đâu ra vậy? Còn bị ngươi thuần phục nữa…” Trên mặt Khổng Lê tràn ngập vẻ khiếp sợ, những câu hỏi ập đến Vương Đằng như một khẩu đại bác bắn liên hồi.
“Ngươi hỏi nhiều như vậy, ta nên trả lời cái nào đây?” Vương Đằng không ngờ mọi người phản ứng dữ như vậy, có vẻ như lớn chuyện rồi đây!
“Được rồi, đừng có ngây ra đó nữa, ngươi là người chậm nhất, còn không mau lăn qua đây.” Đàm Đài Tuyền tức giận nói.
“Ơ, sao cô giáo cũng ở đây vậy?” Vương Đằng vô cùng ngạc nhiên, vội vàng xuống khỏi Tật Phong Lang, hấp tấp chạy tới.
“Nói nhảm, ta không tới, ai sắp xếp cho các ngươi?” Đàm Đài Tuyền trừng mắt nhìn Vương Đằng, nói: “Nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Ngươi kiếm đâu ra một đám Tật Phong Lang này vậy?”
Thật ra trong lòng nàng cũng vô cùng ngạc nhiên, phải biết là con người rất khó thuần hóa được tinh thú hoang dã, đặc biệt là tinh thú đã trưởng thành, chúng có trí tuệ nhất định, còn có tính “cứng cỏi” gần như là ngang bướng, hầu như là không thể thuần hóa thành nô dịch được.
Mà Vương Đằng thực sự có thể mang về một đàn Tật Phong Lang lớn như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng này, những con Tật Phong Lang này cực kỳ nghe lời hắn, không có bất kỳ phản kháng nào.
Tuy nhiên với tư cách là thủ lĩnh của một đội quân, và là sư phụ của Vương Đằng, đương nhiên phải giữ được phong thái của một cao thủ, càng phải giữ được phong thái của một người bề trên, không thể dễ dàng ngạc nhiên được.
Phải giấu nó đi!
“Ồ, là như vầy…” Vương Đằng lập tức kể lại chuyện xảy ra trên đường đi, cuối cùng kết luận một câu: “Có thể là do ta giết chết Lang Vương, nên đám Tật Phong Lang này đã coi ta là Lang Vương mới.”
Đám người Khổng Lê âm thầm vểnh tai lên lắng nghe.
Đợi hắn nói xong, trên mặt ba người đều hiện lên vẻ kỳ dị, tên này làm sao mà đi đến đâu cũng gặp phải chuyện hết vậy?
Vả lại vận may cũng quá tốt luôn!
Chỉ là một cuộc hành quân bình thường mà thôi, lại còn cuỗm luôn một đám Tật Phong Lang quay về, sao bọn họ lại chưa từng gặp phải chuyện tốt như vậy!
Nhưng họ cũng biết rằng, việc giết chết Lang Vương trong một bầy Tật Phong Lang lớn như vậy khó khăn như thế nào, nếu đổi lại là bọn họ, sợ là chỉ có nước bỏ chạy trối chết mà thôi.
Hơn nữa không một ai trong đội của Vương Đằng bị thương, điều này càng hiếm thấy hơn, bọn họ không thể làm được.
Thực lực của tên nhóc này thực sự mạnh đến vậy sao?
Khiến người khác nhìn không thấu!
“Ngươi trái lại lại có vận may tốt.” Đàm Đài Tuyền liếc nhìn Vương Đằng, nói đầy ẩn ý sâu xa.
Còn tin hay không thì chỉ có bản thân nàng biết.
Vương Đằng bị ánh mắt của nàng nhìn đến nổi trong lòng có hơi chột dạ, làm ra vẻ mặt vô tội, trong mắt hiện lên vẻ ngây thơ, đón lấy ánh mắt của Đàm Đài Tuyền.
Ảnh đế nhập xác!
Da đầu Đàm Đài Tuyền tê dại, đầu đầy vạch đen.
Rốt cuộc nàng đã thu nhận loại đồ đệ hiếm có nào đây!
Hung dữ liếc nhìn Vương Đằng một cái, nàng nói: “Ngươi có thể cứu người của Quân đoàn Tinh Vũ, làm rất tốt, đại chiến sắp đến, phe con người không thể để mất một binh một tốt nào hết.”
Vương Đằng thu lại biểu cảm, nghiêm mặt nói: “Chuyện nên làm thôi!”
Đàm Đài Tuyền gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, chuyển vấn đề nói: “Ngươi định làm gì với đám Tật Phong Lang này?”
“Ta tính để cho Tật Phong Lang phối hợp với thuộc hạ của ta, tạo thành kỵ binh Tật Phong Lang, cô giáo, ngươi nghĩ sao?” Vương Đằng nói.
Đám người Hàn Phong nghe vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng, thảo nào vừa nãy trên đường đi, Vương Đằng bảo bọn họ nhanh chóng làm quen với đám Tật Phong Lang này, hóa ra ngay từ đầu hắn đã có dự định này rồi.
Nếu bọn họ có thể lấy một con Tật Phong Lang làm vật cưỡi, thực lực của họ trên chiến trường chắc chắn sẽ được nâng cao lên rất nhiều.
Đây chắc chắn là một chuyện tốt!
“Vừa đúng ý ta!” Đàm Đài Tuyền nói: “Nếu đám Tật Phong Lang này đã nghe theo lời ngươi, thì việc sắp xếp ra sao sẽ do ngươi quyết định.”
Vương Đằng gật đầu, nói với đám người Hàn Phong: “Cứ dựa theo cách phối hợp vừa nãy, các ngươi tự mình hoà hợp cùng nhau đi.”
“Còn những con Tật Phong Lang còn lại thì sao?” Ánh mắt Khổng Lê lấp lánh, nhịn không được hỏi.
Ngưu Lê và Vũ Văn Hiên lập tức nhìn Vương Đằng.
Đối với vật cưỡi Tật Phong Lang này, đôi mắt ngưỡng mộ của họ đều đã đỏ rực lên hết rồi!
Mà đám Tật Phong Lang này tổng cộng có hàng trăm con, đội của Vương Đằng chỉ chiếm chưa đến một nửa trong số đó, mấy con còn lại cho đội bọn họ cũng không phải quá đáng đâu ha.
Mọi người là người của mình, phù sa không chảy vào ruộng của người ngoài, dù sao cũng không thể để cho quân đoàn khác được lợi được.
“Những con Tật Phong Lang còn lại, ba đội các ngươi chia đều ra đi.” Vương Đằng cười nói: “Đương nhiên, đàn chị Khổng Lê có thể chọn trước!”
“Hì hì, quả nhiên là đàn em thân yêu của ta, tình nghĩa này ta khắc ghi rồi.”
Khổng Lê cười hì hì, hả hê liếc nhìn hai người Vũ Văn Hiên, ngay lập tức gọi thuộc ha tiến lên nhận lấy Tật Phong Lang.
“Thật không công bằng!” Ngưu Lê và Vũ Văn Hiên oán hận liếc nhìn Vương Đằng, thấy hắn làm thinh, lại quay sang nhìn Đàm Đài Tuyền, hy vọng Quân Chủ đại nhân của chúng ta có thể ra mặt giữ gìn công bằng.
“Ta nghĩ điều này cũng tốt, là học sinh của trường Hoàng Hải, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.” Đàm Đài Tuyền rất vui vẻ nói.
“…”
“Ha ha ha…” Khổng Lê không nhịn được cười ha ha đắc ý.
Ngưu Lê và Vũ Văn Hiên khóc không ra nước mắt, cảm thấy chính mình dường như bị toàn thế giới vứt bỏ!
Thì ra hai người bọn họ chỉ là người ngoài!
Đau cắt tim luôn, Quân Chủ à!
Vương Đằng nhìn bộ dạng hai người, không khỏi lắc đầu bật cười nói: “Nhìn hai ông chú các ngươi kìa, còn muốn giành với một cô bé hay sao?”
“Haiz, ngươi nói thì dễ lắm, cấp dưới của ngươi đều đã chọn xong, đương nhiên có thể ngồi đó nói mát.” Ngưu Lê nói.
“Cũng không có cách nào, ai bảo những con Tật Phong Lang này là do ta thuần phục.” Vương Đằng cười hì hì nói.
“Được rồi, các ngươi ở đây từ từ chọn, chọn xong thì nhanh thích ứng. Trước khi nhiệm vụ chưa tới, các ngươi đừng đi lại tùy ý, nhớ ẩn nấp kỹ, đừng để lộ dấu vết.” Đàm Đài Tuyền nói: “Vương Đằng, ngươi đi theo ta!”
Nói xong, liền bay lên trời.
Nhìn thấy hai người bay đi, đám người Ngưu Lê đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lập loè bất định.
“Hướng kia, Quân Chủ muốn mang Vương Đằng đi thành phố Tinh Phong!” Ngưu Lê nói.
“Đây là thiên vị mà, hâm mộ ghê, nếu ta có thể nhận Quân Chủ làm cô thì tốt rồi!” Khổng Lê không nhịn được nói.
“Ngươi nghĩ cũng nhiều đấy.” Vũ Văn Hiên cười khẩy nói.
“Làm sao? Nghĩ một chút cũng không được hả?” Khổng Lê trừng mắt liếc hắn: “Dù sao Quân Chủ cũng là hiệu trưởng Hoàng Hải chúng ta, ta cũng được xem như là nửa học trò của nàng!”
“Hừ, chẳng thèm nói nhảm với người nữa. Mau chọn Tật Phong Lang đi, chọn xong bọn ta còn phải chọn nữa!” Vũ Văn Hiên hừ lạnh nói.

Trên bầu trời, Vương Đằng theo sau Đàm Đài Tuyền, hỏi: “Đây là đang đi thành phố Tinh Phong sao?”
“Đi theo là được, nhiều lời như vậy làm gì.” Đàm Đài Tuyền liếc hắn, bỗng nhiên cười nói: “Mặt nạ này của ngươi không tệ đâu!”
“Quá xấu xa rồi. Tốt nhất đừng để ta biết là ai, nếu không…” Vương Đằng nghĩ đến chuyện này, bực dọc nói.
“Nếu không thì sao?” Đàm Đài Tuyền cười như không nói.
“Cô giáo, mặt nạ này không phải là ngươi làm đấy chứ?” Vương Đằng nhảy dựng trong lòng, lập tức nghi ngờ hỏi.
“E hèm!” Đàm Đài Tuyền gật gật đầu, vậy mà trực tiếp thừa nhận: “Đây là do cô đặc biệt thiết kế dành riêng cho đứa học trò cưng là ngươi đấy, không nghĩ tới ngươi vậy mà không biết ơn, thật đúng là khiến người ta đau lòng mà.”
“…” Vương Đằng trợn mắt há mồm nhìn Đàm Đài Tuyền.
Trước đây, hắn làm sao cũng nghĩ không ra, cái mặt nạ này lại là do Đàm Đài Tuyền làm ra.
Rốt cuộc ngươi nhàm chán đến mức nào vậy!
Đường đường là Quân Chủ, vậy mà đi làm loại chuyện này, thực sự phục luôn!
Hơn nữa, học trò cưng là cái quỷ gì??
Từ trước tới giời hắn không phải đều là học trò hư sao, từ lúc nào thì thành học trò cưng rồi? Địa vị của hắn trong lòng Đàm Đài Tuyền đã cao như vậy sao?
Thực sự là được sủng ái mà lo sợ, lo sợ từ đáy lòng luôn!
Vương Đằng không khỏi lui về phía sau mấy bước, cẩn thận nói: “Ta có thể nói tiếng người không?”
“Cút!”
“Lại nói, sao ngươi có thể khẳng định ta sẽ chọn cái mặt nạ này?” Vương Đằng hỏi.
“Bởi vì ngươi là học trò cưng của ta, đương nhiên ta tin ngươi có thể chọn trúng cái mạnh nhất trong đám đó.” Đàm Đài Tuyền nghiêm trang nói.
“Ta có thể không nhắc tới mấy chữ học trò cưng này không? Trong lòng ta có hơi sợ.” Vương Đằng rối rắm hỏi.
“Có phải gần đây ta quá dễ nói chuyện rồi không?” Đàm Đài Tuyền nheo mắt phượng, lộ ra tia sáng cực kỳ nguy hiểm.
“Khụ khụ, cái ấy, cái gì nhỉ, thật ra trong lòng ta vô cùng cảm ơn sự tin tưởng của cô giáo.” Vương Đằng vội ho một tiếng, ngượng ngùng nói.
“Như vậy còn tạm được, đối với quà cô giáo tặng, là học trò cưng, ngươi chỉ cần vui vẻ nhận lấy là được.” Đàm Đài Tuyền hài lòng gật đầu nói.
“Ha ha…” Vương Đằng cười khan một tiếng, cảm thấy sởn tóc gáy.
Cứ cảm thấy Đàm Đài Tuyền hôm nay có chỗ nào đó không đúng lắm!
Ba câu không rời ba chữ ‘học trò cưng’, Đàm Đài Tuyền sẽ không phải là nhìn hắn không vừa mắt chỗ nào, dự định thủ tiêu hắn, đổi một học trò mới chứ?
Có lẽ đây chính là nói mát.
Không sai, nhất định là như vậy!
Đàm Đài Tuyền chính là một người xấu bụng như thế.
Vương Đằng suy nghĩ lung tung, trong lòng cứ suy đoán không yên, quả thật là quá đáng sợ mà.

Không bao lâu sau, trước mắt đã xuất hiện một thành phố.
Đàm Đài Tuyền ẩn đi bóng dáng, người ngoài không cách nào phát hiện, mang theo Vương Đằng trực tiếp hạ xuống trong thành phố.
Tình hình trong thành phố này không giống với tưởng tượng của Vương Đằng, mọi thứ đều bình tĩnh lạ thường, dường như bình thường là thế nào thì bây giờ cũng là thế đó, không có khác biệt gì.
“Có phải rất kỳ lạ hay không?” Đàm Đài Tuyền cười hỏi.
“Có chút.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Thật ra thì không có gì, không tới khoảnh khắc cuối cùng, mọi thứ ở nơi này đều sẽ vận hành dựa theo bình thường.” Đàm Đài Tuyền bình tĩnh nói.
Vương Đằng đoán được nguyên nhân, dọc đường này bọn họ đều rất cẩn thận, thậm chí lúc vào thành phố, Đàm Đài Tuyền còn cố ý ẩn đi khí tức, chính là lo lắng loài Hắc Ám phát hiện dị thường.
Xung quanh nhìn như không thể xuất hiện vết tích của loài Hắc Ám, nhưng loài Hắc Ám tất nhiên có cách khác có thể biết tình báo bên này.
“Đi thôi, dẫn ngươi đi gặp mấy người.” Đàm Đài Tuyền nói.
“Ai vậy?” Vương Đằng hỏi.
“Đến nơi ngươi sẽ biết, làm học trò cưng, nhất định đừng để cô mất mặt.” Đàm Đài Tuyền cười tủm tỉm nói: “Nếu không thì ngươi chết chắc!”
Vương Đằng: “…”
Đến rồi, đến rồi.
Quả nhiên có mưu đồ!
“Ngươi cứ yên tâm, nhất định ta sẽ thể hiện thật tốt, tuyệt đối không làm ngươi mất mặt.” Vương Đằng gật đầu thật mạnh nói.
“Như vậy mới đúng chứ.” Đàm Đài Tuyền cười sờ lên gáy hắn.
Cả người Vương Đằng run lên, da đầu tê dại!
Thật đáng sợ!

Thành phố Tinh Phong này hoàn toàn là bố cục quân trấn điển hình, nhưng khác với thành phố Hắc Tước và thành phố Xích Hổ, nó mang lối kiến trúc của đại lục Tinh Võ.
Chỉ là trên bố cục dường như có tham khảo quân trấn Địa tinh, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng quân trấn Địa tinh từ đó.
Bởi vậy có thể thấy được, những năm này, đại lục Tinh Võ cũng được Địa tinh ảnh hưởng không ít.
Hai người băng qua từng con đường, cuối cùng tới trước một tòa nhà hình tháp bát giác trong thành phố.
“Nơi này chính là trung tâm tổng chỉ huy của thành phố Tinh Phong.” Đàm Đài Tuyền thản nhiên nói.
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy khá là kỳ dị.
Hai người đi vào tòa nhà, bảo vệ bên cạnh dường như nhận ra Đàm Đài Tuyền, lấy nắm tay đấm vào ngực, hơi khom người, chào theo nghi thức quân đội của đại lục Tinh Võ.
Đàm Đài Tuyền gật đầu, mang theo Vương Đằng trực tiếp đi lên tầng thứ ba của toà nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận