Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1193: Đôi cánh Phong Lôi (2)

Đang nói thì nó đột nhiên ồ lên một tiếng, sau đó tự dưng nhảy chồm lên, tóm lấy hai khối tinh cốt!
“Tinh cốt cấp Vương!”
“Ngươi lấy đâu ra tinh cốt cấp Vương vậy, lại còn hai khối!”
Viên Cổn Cổn đột nhiên vọt tới trước mặt Vương Đằng, kích động hỏi.
“À... Ngươi đừng kích động, chỉ là hai khối tinh cốt cấp Vương thôi mà.” Vương Đằng nói.
“Chỉ là sao!” Giọng nói của Viên Cổn Cổn đột nhiên cao lên mười tám độ, đôi mắt nó trừng Vương Đằng: “Cái tên này, thật đúng là tức chết người không đền mạng.”
“Ngươi có biết kiếm tinh cốt khó thế nào không, lại còn là tinh cốt cấp Vương càng hiếm có khó tìm, khi được đấu giá trong vũ trụ thì ngay cả cường giả cấp Vũ Trụ cũng tới để tranh giành!”
“Thật hay giả vậy, khoa trương như vậy sao, đến cường giả cấp Vũ Trụ cũng muốn tranh giành.” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Ngươi nghĩ mà xem, đúng là có phúc không biết hưởng.” Viên Cổn Cổn tức giận trợn mắt liếc nhìn Vương Đằng một cái, sau đó lại thở dài nói: “Ban đầu, nếu Nam Cung chủ nhân có chiến giáp cấp Vũ Trụ được luyện tạo từ tinh cốt cấp Vương thì chắc là không bỏ mình rồi.”
“Ý của ngươi là hai khối tinh cốt cấp Vương này có thể luyện tạo ra chiến giáp cấp Vũ Trụ á?” Vương Đằng vội vàng hỏi.
“Ừ, nhưng còn cần một chút kim loại cấp Vũ Trụ, đợi ta tìm xem, chắc là Nam Cung chủ nhân có để lại không ít kim loại cấp Vũ Trụ chưa dùng, ngươi tự đi tu luyện đi, hôm nay không luyện tạo, ta phải lên kế hoạch lại.” Viên Cổn Cổn nói xong liền biến mất ngay tại chỗ, nó đi vào phòng kho báu rồi.
Về phần phòng kho báu của nó nằm ở đâu, đến Vương Đằng cũng không biết.
Vương Đằng nhìn phòng luyện tạo trống rỗng, im lặng lắc đầu.
Nhưng đáy lòng hắn cũng có chút mong đợi.
Chiến giáp cấp Vũ Trụ đó!
Nếu chế được một bộ thì hắn có thể cực kỳ trâu bò!
Quả nhiên, bình thường vẫn nên tích góp chút bảo vật, tới lúc cần dùng lại có niềm vui bất ngờ.
Vương Đằng thích thú nghĩ, rồi ra khỏi phòng luyện tạo, đi về hướng phòng tu luyện.
Phi thuyền lặng lẽ bay trong Ám Vũ Trụ...
Bên ngoài một lỗ sâu nào đó trong dải ngân hà, một hạm đội vũ trụ đang lơ lửng trên không trung.
Trong phòng chỉ huy của hạm đội này, tổng tư lệnh của hạm đội này là một người đàn ông trẻ tuổi, giờ phút này đang thảnh thơi dựa vào ghế sofa thưởng thức rượu ngon.
“Thật không biết tại sao lại bắt ta tới canh giữ tinh vực hoang vu này, nơi đây không có bất kì hành tinh nào có sự sống, hoàn toàn lãng phí thời gian của ta!” Người đàn ông trẻ tuổi bất mãn nói nhỏ.
Hắn có một mái tóc màu bạc, ngoại hình rất giống con người, nhưng hai bên mặt có ba sọc bạc.
Từ khí tức thoang thoảng trên người hắn, có thể thấy đây là một võ giả cấp Hằng Tinh mạnh mẽ!
“Haizz, đành chịu thôi, ai bảo ta không có bối cảnh gì đây, nếu không thì đã được phái tới mấy hành tinh giàu nứt đố đổ vách kia rồi, việc gì phải làm mấy việc khổ cực như này.” Người đàn ông tóc bạc thở dài, ai oán lắc đầu nói.
“Nghe nói trước đó không lâu, một số võ giả thiên tài của Liên Bang có tới vài hành tinh ở tinh vực này để tiến hành dự thi, cũng không biết là hành tinh thế nào mà được chọn làm sân dự thi.
“Chẳng lẽ tinh vực hoang vu này lại xuất hiện hành tinh có sự sống?”
“Nếu ta có thể phát hiện một hành tinh có sự sống thì tốt rồi, như vậy ta lập tức có thể trở thành một quý tộc mới.”
Người đàn ông tóc bạc lại lẩm bẩm không dứt.
Đúng lúc này, màn hình trước mặt hắn chợt sáng lên, hình ảnh một ông lão áo xám hiện ra.
“Thầy!” Người đàn ông tóc bạc ngạc nhiên, vội vàng bật dậy khỏi ghế sofa, cung kính hành lễ với ông lão.
“Klute.” Ông lão áo xám dùng tiếng Vũ Trụ thông dụng: “Ta có chuyện muốn dặn dò ngươi.”
“Thưa thầy, mời ngươi nói.” Người đàn ông tóc bạc tên Klute vội vàng nói.
“Bảo vệ tinh vực mà ngươi đang ở, một khi có người đi ra ngoài, cho dù là ai thì cũng phải bắt hết lại cho ta.” Ông lão áo xám lạnh lùng nói.
“Ngay cả người dự thi cũng phải bắt sao?” Người đàn ông tóc bạc kinh ngạc, cẩn thận hỏi.
“Đúng!” Ông lão áo xám lạnh lùng nói: “Nếu bọn họ không phản kháng thì đừng làm thương tổn tới tính mạng, nhưng nếu có người lạ đi qua, bất kể sống chết, đều phải bắt về!”
“Vâng!” Người đàn ông tóc bạc đã nghe ra sự lạnh lùng và kiên quyết trong giọng nói của người đàn ông áo xám, vội vàng đáp.
Một lát sau, phòng chỉ huy khôi phục lại yên tĩnh, người đàn ông tóc bạc chậm rãi duỗi thẳng thắt lưng, thở dài một hơi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể thấy được hình như thầy đang cực kỳ tức giận.”
“Thôi kệ đi, dù sao cũng không phải phiền toái do ta gây ra, ta chỉ cần bắt người là được!”
“Đây là một cơ hội tốt. Nếu có thể biểu hiện tốt trước mặt thầy, chưa biết chừng ta có thể nhận được sự quan tâm của thầy, chỉ cần một câu nói của hắn, tiền đồ của ta sẽ hoàn toàn khác xa.” Đôi mắt người đàn ông tóc bạc lóe lên một tia phấn khích, lẩm bẩm nói.
...
Không phải chỉ một hạm đội ở lỗ sâu này nhận được sự quan tâm từ quan chức cấp cao của Liên Bang Aurant.
Lấy trung tâm là Địa Tinh, các lỗ sâu xung quanh tinh vực hoang vu này đều có hạm đội canh giữ, hơn nữa quan chức cấp cao của Liên Bang Aurant cũng đã hạ lệnh bắt.
Sau khi phát hiện ra sự tồn tại của Địa Tinh, Liên Bang Aurant lập tức phong tỏa tin tức, chỉ có một vài quan chức cấp cao mới biết sự tồn tại của Địa Tinh.
Cho nên chỉ huy của những hạm đội này cũng không biết rốt cuộc phải bắt ai, tại sao phải bắt.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới cảm xúc đang dâng trào của bọn họ.
Kẻ bị phái tới canh giữ những lỗ sâu ở khu vực hoang vu này, chứng tỏ bọn họ đều giống thanh niên tóc bạc kia, là võ giả không có bối cảnh gì.
Mà lần này nhận được tin tức từ quan chức cấp cao, chắc chắn là một cơ hội tuyệt vời giúp bọn họ thăng chức.
Tất cả chỉ huy hạm đội đều không muốn từ bỏ cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống này, bọn họ đã xoa tay, ra lệnh cho võ giả hạm đội canh gác bốn phía, không tha cho bất kì một sinh mệnh nào rời khỏi tinh vực hoang vu này.
Hắn đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy một đám đốm sáng mờ ảo bay ra từ khoảng không sâu thẳm trong Ám Vũ Trụ.
Ám Vũ Trụ tối đen trống rỗng, những đốm sáng này thực sự quá nổi bật, Vương Đằng liếc mắt một cái là nhìn thấy bọn chúng.
Viên Cổn Cổn hình như cũng phát hiện ra điều dị thường, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vương Đằng, nhìn về đốm sáng phía ngoài cửa sổ với ánh mắt kinh ngạc.
“Phù du hư không!”
Giọng nói kinh ngạc của Viên Cổn Cổn vang lên bên tai Vương Đằng.
Thật ra không cần nó nhắc nhở thì bản thân Vương Đằng cũng đã nhớ ra, ban đầu khi hắn ở trong vết nứt không gian, không cẩn thận tạo liên kết tinh thần với một bầy phù du hư không.
Lúc này cuối cùng hắn đã hiểu được, liên kết mờ nhạt lúc có lúc không ban nãy rốt cuộc tới từ đâu!
Thì ra là đám phù du hư không này!
Nhưng Vương Đằng không ngờ được, cách một thời gian dài như vậy mà đám phù du hư không này vẫn có thể tìm thấy chính xác vị trí của hắn trong hư không khi hắn đi vào Ám Vũ Trụ lần nữa.
Viên Cổn Cổn dán khuôn mặt tròn của mình lên cửa sổ, nhìn về vô số đốm sáng bên ngoài, trăm mối vẫn không có cách giải: “Tại sao đám phù du hư không này lại tìm tới chỗ chúng ta?”
“Chậc chậc, không ngờ Viên Cổn Cổn ta cũng có may mắn nhìn thấy một đại kỳ cảnh trong Ám Vũ Trụ.” Sau đó nó lại tự cảm thán một mình.
“Một đại kỳ cảnh?!” Vương Đằng hơi nghi ngờ.
“Chuyện này, ngươi không biết đâu, phù du hư không là một trong những sinh mệnh ít ỏi trong Ám Vũ Trụ, sinh mệnh của bọn nó cực kỳ ngắn ngủi, vừa ngao du vừa sinh sản trong Ám Vũ Trụ, sự sống dừng lại ở nơi nào, cơ thể bọn chúng sẽ nằm ở nơi đó, cho nên mới có câu ‘triều sinh mộ tử’, bởi vậy rất ít người có thể nhìn thấy mỹ cảnh phù du hư không ngao du trong hư không.” Viên Cổn Cổn chậm rãi giải thích.
“Vòng đời của bọn nó rất ngắn ngủi?” Vương Đằng chú ý tới một chi tiết trong lời Viên Cổn Cổn, sắc mặt hơi kỳ quái.
“Đúng vậy, đây là chuyện mà mọi người đều biết.” Ánh mắt Viên Cổn Cổn vẫn nhìn chằm chằm về phía phù du hư không bên ngoài, không chú ý tới sắc mặt Vương Đằng.
Vương Đằng vuốt cằm, gương mặt lộ vẻ trầm ngâm.
Có phải chuyện này có gì đó sai sai?
Đám phù du hư không này tính từ lần hắn rời đi vẫn sống được tới bây giờ, không giống đoản mệnh chút nào.
Những con phù du hư không kia nhanh chóng bay đến gần, bọn nó vờn quanh phi thuyền, sau đó có vẻ phát hiện ra điều gì đó, tất cả tập trung tới trước cửa sổ gần hai người Vương Đằng.
Viên Cổn Cổn thấy cảnh tượng như vậy, kinh ngạc trợn to mắt, đầu đầy dấu chấm hỏi: “Đám phù du hư không này hướng về phía ta sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận