Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 524: Nguyên lực Hắc Ám bất ngờ xuất hiện.

“Ha ha, tên này bị ta và Vương Đằng hợp lực xử lý rồi.” Phó Thiên Đao cười nói.
“Vương Đằng?!” Tần Hán Hiên cho rằng mình nghe lầm, không khỏi quay đầu nhìn về phía Vương Đằng bên cạnh.
Hắn hẳn chỉ là cấp Chiến Binh lục tinh nhỉ?
Không đúng!
Ngự không mà đi, ít nhất cũng là cấp Chiến Binh thất tinh.
Nhưng dù như thế, muốn đối phó cấp Chiến Binh cửu tinh, cũng vô cùng khó khăn.
“Hội trưởng Tần.” Vương Đằng chào hỏi Tần Hán Hiên.
“Một khoảng thời gian không gặp, thật sự suýt nữa không dám nhận.” Tần Hán Hiên cười khổ nói.
Hắn đã từng gặp không ít võ giả thiên kiêu, nhưng yêu nghiệt giống như Vương Đằng, thật sự chưa từng gặp.
Lúc trước, nghe nói Vương Đằng đạt được quán quân của Giải thi đấu Võ đạo bậc nhất toàn quốc, hắn vô cùng kinh ngạc. Hiện giờ lại nhìn thấy Vương Đằng danh xứng với thật đạt tới cấp Chiến Binh thất tinh, thậm chí ở bên cạnh Phó Thiên Đao, trợ giúp đánh chết võ giả tà giáo cấp Chiến Binh cửu tinh, trong thế hệ trẻ tuổi, e rằng không ai có thể sánh kịp.
“Tình huống bên phía ngươi thế nào?” Phó Thiên Đao hỏi.
“Vài đại nhân cấp Chiến Tướng của Đông Hải ra tay, gần như đã bị trấn áp rồi.” Tần Hán Hiên nói.
“Vậy thì tốt, những môn đồ tà giáo này thật đáng chết, giao thừa lại ra ngoài gây tại họa cho người khác.” Phó Thiên Đao tức giận nói.
“Còn lại không ít dư nghiệt chưa giải quyết, chúng ta cũng đừng nhàn rỗi, giải quyết sớm một chút, cũng giảm bớt lo lắng hoảng sợ cho mọi người.” Tần Hán Hiên nói.
Vương Đằng và Phó Thiên Đao gật đầu, cũng không nói nhảm, lập tức tản ra, càn quét bốn phía.
....
Vương Đằng đạp không mà đi, nhìn quét bốn phía, bỗng nhiên phát hiện bất tri bất giác mình đã tới gần nhà Lâm Sơ Hàm.
Hắn lập tức chạy như bay về hướng nhà Lâm Sơ Hàm.
Bốn phía tối đen, tương đối im lặng, hình như không gặp phải sự phá hoại của võ giả tà giáo.
Gần đây đều là khu bình dân, phần lớn võ giả tà giáo tìm khu người giàu có ra tay, có lẽ bởi vì như vậy, khu vực này mới may mắn thoát khỏi tai nạn.
Nhưng Vương Đằng vẫn hơi lo lắng, đáp xuống từ trên bầu trời, gõ cửa sổ ngoài phòng Lâm Sơ Hạ.
Trong phòng cũng không chút động tĩnh nào.
“Là ta, Vương Đằng!” Vương Đằng mở miệng nói.
Một lát sau, cửa sổ chợt mở ra, hai cái đầu của Lâm Sơ Hạ và Lâm Sơ Hàm thò từ bên trong, cẩn thận dò xét.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lâm Sơ Hàm hỏi.
“Ta tiện đường qua đây xem thử, các ngươi không sao thì tốt rồi.” Vương Đằng nhìn thấy bọn họ chưa xảy ra chuyện, lập tức thở phào một hơi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta nghe thấy rất nhiều nơi truyền đến tiếng nổ, hình như là võ giả đang đánh nhau.” Lâm Sơ Hàm nói.
“Võ giả tà giáo xâm nhập, nhưng đã bị trấn áp rồi.” Vương Đằng giải thích một câu, nói: “Các ngươi đợi ở trong nhà, đừng bật đèn, chờ phía trên thông báo không sao rồi, mới thả lỏng cảnh giác. Ta còn phải đi chung quanh xem thử, nên đi trước nhé.”
“Được, vậy chính ngươi…. Cẩn thận một chút!” Lâm Sơ Hàm lo lắng, nói.
Vương Đằng nhìn Lâm Sơ Hàm, cười gật đầu, sau đó ngự không, biến mất trong bóng đêm.
“Chị, có thể ngự không phi hành, hẳn là cấp Chiến Binh thất tinh nhỉ?” Lâm Sơ Hạ tò mò hỏi.
Lâm Sơ Hàm cảnh giác nhìn bốn phía, lập tức đóng cửa sổ lại, gật đầu nói: “Quả thật là cấp Chiến Binh thất tinh.”
“Anh rể thật lợi hại!” Lâm Sơ Hạ tán thưởng nói.
“Ngươi sắp thành fan girl rồi.” Lâm Sơ Hàm buồn cười chỉ đầu của nàng, tâm trạng cũng bất giác nặng thêm một phần. Hắn lại mạnh lên rồi.
....
Sau khi Vương Đằng rời khỏi, hắn tiếp tục tuần tra bốn phía, một khi phát hiện võ giả tà giáo, người phản kháng trực tiếp đánh chết, người có hiềm nghi thì đánh ngất dẫn đi.
Còn về sau đó người của Sở Hộ thành và Sở Cảnh sát sẽ xử lý thế nào, hắn không muốn nhúng tay vào.
Lúc này, rất nhiều võ giả tà giáo cao giai đã bị giải quyết, số còn lại không làm được trò trống gì, sau khi những võ giả cao giai như Vương Đằng gia nhập, đã nhanh chóng trấn áp bạo loạn các nơi.
Đương nhiên đối với Vương Đằng, không chỉ đơn giản như trấn áp bạo loạn, quan trọng hơn vẫn là nhặt bong bóng thuộc tính.
Trong trận bạo loạn tối nay, không ít võ giả chết đi, đương nhiên cũng rơi xuống rất nhiều bong bóng thuộc tính, không biết là từ võ giả Đông Hải chết, hay từ võ giả tà giáo chế đit, tóm lại đều làm Vương Đằng được lợi.
Chẳng qua những bong bóng rơi rải rác các nơi, xử lý hơi phiền phức, Vương Đằng không thể không chạy một lượt khắp Đông Hải.
May mà tốc độ của cấp Chiến Binh thất tinh cực nhanh, hoàn toàn giải phóng, không cần bao lâu đã có thể lượn một vòng quanh Đông Hải, không chậm trễ bao nhiêu thời gian.
Võ giả Đông Hải tuần tra phụ cận đều cho rằng hắn vô cùng siêng năng, gương mặt đều lộ vẻ khen ngợi.
Nhìn người ta đi, tuy là võ giả thiên kiêu, nhưng không có chút kiểu cách của thiên kiêu, đụng tới việc, lập tức vươn tay viện trợ, thật sự là tấm gương của ta!
Rất nhiều đại lão âm thầm gật đầu, suy nghĩ có nên phát huân chương thanh niên kiệt xuất Đông Hải gì đó, nhân vật mẫu mực của thời đại mới v.v… cho Vương Đằng hay không!
Nghĩ lại cảm thấy khá đáng tin….
Ừm, việc này có thể làm!
Đã đến chín giờ, sắp mười giờ, chính phủ Đông Hải tuyên bố xóa bỏ cảnh giới, lúc này người thường mới thở phào một hơi.
Bạo loạn này đến cực nhanh, nhưng trấn áp cũng cực nhanh.
Thời gian chiến đấu quy mô lớn trước đó quả thật rất ngắn, chủ yếu là công việc kết thúc và cứu viện sau đó tốn không ít thời gian.
Nên bắt thì bắt, nên cứu thì cứu…. Tuy rằng có thể còn một vài con cá lọt lưới, dù sao môn đồ tà giáo cũng là người, lẩn vào Đông Hải to như vậy, trừ khi chính bọn họ thò đầu ra, nếu không thật sự không dễ tìm ra, nhưng những người này không làm được chuyện gì.
Nhân viên khắp nơi vẫn chưa rời đi. Cho dù là Sở Hộ thành, Sở Cảnh sát, hay Quân đội đều tổ chức đội tuần tra, để phòng ngừa sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhân thủ không thể nói lui là lui.
....
Nguyên lực hệ Kim: tinh.
Nguyên lực hệ Mộc: tinh.
Nguyên lực hệ Thủy: tinh.
Nguyên lực hệ Hỏa: tinh.
Nguyên lực hệ Thổ: tinh.
Nguyên lực hệ Phong: tinh.
Nguyên lực Hắc Ám: tinh.
Lần này Vương Đằng tổng cộng có bảy hệ thuộc tính nguyên lực đã xảy ra tăng trưởng trên diện rộng.
Sở dĩ có thể tăng trưởng nhiều như vậy, nguyên nhân rất lớn là mấy võ giả cao giai bị hắn giết, thuộc tính rơi xuống đều trên hàng trăm, tích tiểu thành đại.
Nguyên lực Ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ không cần nhiều lời, loại võ giả này là thường thấy nhất, chưa bao giờ thiếu thuộc tính.
Mà trong đó, nguyên lực hệ Phong, đến từ cường giả cấp Chiến Binh cửu tinh, Phó Thiên Đao.
Trong quá trình chiến đấu, thuộc tính hắn rơi xuống cũng không ít, nguyên lực hệ Phong của Vương Đằng vốn ở cấp Chiến Binh tứ tinh, cách cấp Chiến Binh ngũ tinh một khoảng rất lớn, hiện tại lại trực tiếp đột phá.
Cuối cùng là . . . . . Nguyên lực Hắc Ám!!!
Trong rất nhiều thuộc tính lại xuất hiện nguyên lực Hắc Ám, Vương Đằng không khỏi nhíu mày, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.
Chẳng lẽ Chân Lý giáo có liên quan với sinh vật Hắc Ám?
Hay nói cách khác, chủng tộc Hắc Ám trà trộn vào tà đồ của Chân Lý giáo?
Hoặc là có người bị mê hoặc, bị đồng hóa?
Loại tình huống này, hắn không phải chưa gặp. Những võ giả nhân loại bị đồng hóa không hề bị bại lộ trước đó, đều che dấu vô cùng tốt, rất khó nhìn ra điều gì.
Dù là loại tình huống nào, tóm lại, đây không phải là tin tức gì tốt.
Vương Đằng phát hiện vết tích của chủng tộc Hắc Ám, cảm thấy nhất định phải để những người khác biết chuyện này.
Nhưng hắn cũng không thể nói với bọn họ rằng bởi hắn nhặt được thuộc tính nguyên lực Hắc Ám, vì vậy mà hắn cho rằng có chủng tộc Hắc Ám trà trộn trong Tà giáo đồ.
Hắn thật sự nói như thế, không phải thái mỏng chính là cắt lát, không có khả năng thứ ba…
Vương Đằng lắc đầu, hắn có một suy nghĩ không chín chắn, nếu hắn có thể tìm được thi thể võ giả rơi ra thuộc tính nguyên lực Hắc Ám này, có lẽ sẽ phát hiện được một ít gì đó.
Trong lòng hắn vừa kiểm kê thu hoạch, vừa bắt đầu tìm kiếm.
Ngoài thuộc tính nguyên lực bảy hệ tăng thêm, còn có sự tăng trưởng của tinh thần và ngộ tính.
‘Ngộ tính’: Vương cảnh (295/1000)
‘Tinh thần’: Vương cảnh (332/1000)
Một khi võ giả tử vong, chắc chắn sẽ rơi ra hai loại thuộc tính này, cho nên lần này hai thuộc tính này của hắn cũng được nâng cao không ít.
Nhất là những võ giả cao giai, tinh thần và ngộ tính của bọn họ đều cực cao, tất nhiên thuộc tính rơi ra phải nhiều hơn võ giả sơ giai.
Vương Đằng nhìn giao diện thuộc tính, cảm khái không ngớt.
Cũng may có mấy võ giả cao giai đó làm cống hiến, bằng không thật sự không biết phải chờ tới năm nào tháng nào mới có thể đột phá vương cảnh.
Còn lại chính là thiên phú và công pháp mà trước đây hắn có được, chỗ này không cần nói rườm rà nữa.

Thu hoạch không nhỏ, Vương Đằng lại không nhịn được thở dài.
Nếu trong đây chỉ có bong bóng thuộc tính của võ giả Tà giáo, hắn chắc chắn vô cùng vui mừng, nhưng hắn không thể phớt lờ một điều… trong những thuộc tính này có một phần đến từ võ giả Đông Hải.
Không phải hắn tốt bụng tới mức nào, mà là việc này thật sự phiền lòng.
Đầu năm ăn Tết mà, bỗng dưng xảy ra chuyện như vậy, còn chết mất không ít võ giả Đông Hải, không biết bao nhiêu gia đình phải mất đi người thân.
Mặc cho là người nào gặp rồi, chắc chắn đều sẽ chửi Tà giáo đồ mấy câu… thứ không ra gì!
Vài nhân viên Sở Hộ thành đang xử lý thi thể của Tà giáo đồ ở phía dưới, ánh mắt của Vương Đằng khựng lại, lập tức hạ xuống.
“Đợi đã!”
Mấy nhân viên Sở Hộ thành ngẩng đầu lên, thấy một bóng người từ trong màn đêm hạ xuống, tức khắc tỏ ra thái độ cung kính, một người trong số đó nói: “Không biết ngươi có dặn dò gì?”
“Ta xem qua trước.” Vương Đằng xua tay, bước tới phía trước một thi thể, nguyên lực tuôn trào, lật người đó lại, sau đó lặng lẽ sử dụng nguyên lực Hắc Ám, xâm nhập vào nguyên hạch của thi thể.
Tiếp đó, từ trong nguyên hạch của thi thể bộc phát ra một luồng nguyên lực Hắc Ám.
Thoáng chốc bề ngoài thi thể hiện ra biến hóa.
Bên ngoài thi thể xuất hiện từng đường vân màu đen, mạch máu màu đen nhô lên lúc nhúc như con rắn nhỏ vậy, khủng khiếp khác thường…
Lại ra vẻ một phen rồi!
Mình quả thật đa tài đa nghệ quá mà!
Vương Đằng lặng lẽ thả like cho chính mình.
Đồng thời hắn cũng thầm thở phào, xem như không tốn công vô ích.
Hắn lập tức thu lại nguyên lực Hắc Ám, không hề để lại vết tích.
Còn lại thì chỉ cần hắn đưa ra một lời giải thích ổn thỏa là được rồi, với thân phận hiện nay của hắn, không đến nỗi có người nghi ngờ hắn điều gì.
Võ giả thiên kiêu của Nhân tộc có liên quan tới chủng tộc Hắc Ám?
Trò đùa này không hề mắc cười.
Huống hồ hắn có hệ thống tồn tại, người khác cũng đừng hòng tìm được ra vết tích của nguyên lực Hắc Ám từ trên người hắn.
Chính vì vậy, hắc mới ra tay, bằng không cho dù việc này có chủng tộc Hắc Ám trà trộn, hắn cũng sẽ không làm con chim đầu đàn này.
Nhân viên Sở Hộ thành bên cạnh trông thấy cảnh này, xôn xao hết sức hoảng sợ: “Đây là?”
“Mau đi thông báo cho Sở trưởng.” Có người tức khắc phản ứng lại.
Không bao lâu sau, Sở trưởng Sở Hộ thành gấp rút chạy tới đây, thần thái uy nghiêm, sắc mặt nặng nề, hỏi rằng: “Là người nào phát hiện được vậy?”
“Sở trưởng Đàm, là ta.” Vương Đằng nhận ra đối phương, lúc bấy giờ hắn tố giác một nơi tụ họp của Chân Lý giáo, chính Sở trưởng Đàm này dẫn đội bắt người, khi đó hắn đã từng gặp.
“Ngươi là… Vương Đằng!” Sở trưởng Đàm kinh ngạc nói.
“Sở trưởng Đàm nhận ra ta?” Vương Đằng nói.
Hai người đang nói chuyện, vài bóng dáng từ trên không trung hạ xuống, bất ngờ lại là tồn tại cấp Chiến Tướng như Tổng đốc Giang của Đông Hải và Đàm Đài Tuyền.
“Thầy, Tổng đốc Giang…” Vương Đằng chào hỏi một tiếng, sau đó nhìn sang người thứ ba, lại là người không quen biết, hắn không khỏi chần chừ một hồi.
“Tướng quân Trần!” Vương Đằng liền gọi.
“Ta biết ngươi, tuổi tác còn trẻ thì đã có thực lực như vậy, càng là có trách nhiệm có gánh vác, khá lắm.” Tướng quân Trần mỉm cười nói.
“Ngươi quá khen rồi.” Vương Đằng khiêm tốn nói.
“Lần trước gặp mặt vẫn còn là lúc thi vào trường cao đẳng, khi đó ta bèn cảm thấy ngươi sẽ bộc lộ tài năng trong vai vế trẻ tuổi, thậm chí còn có ý nghĩ nhận làm học trò, tuy nhiên lúc đó ta cũng vừa mới thăng cấp cấp Chiến Tướng, trên tay có một đống việc phải xử lý, thế là quyết định quan sát thêm, không ngờ ngươi trưởng thành nhanh tới mức này, còn được Đàm Đài nhận làm học trò.” Tổng đốc Giang hơi nuối tiếc lắc đầu.
“Đây đều là vận may, dễ nhận thấy vận may của lão Giang không tốt bằng ta.” Đàm Đài Tuyền đắc ý mỉm cười nói.
Học trò xuất sắc, người làm thầy đúng là đi tới đâu đều có mặt mũi, Vương Đằng đã không phải một lần hai lần khiến nàng nở mặt nở mày rồi.
Không chỉ vậy, nàng còn bớt được rất nhiều việc, cũng không cần nàng dạy như thế nào thì hắn đã trưởng thành tới mức này, lúc này Đàm Đài Tuyền càng nhìn Vương Đằng càng vừa mắt, không uổng công nhận học trò hời này mà.
Nàng lặng lẽ suy ngẫm, sau này có phải nên đối xử với Vương Đằng tốt hơn không…
“Ngươi cứ vui vẻ đi.” Tổng đốc Giang nói với thái độ không tốt.
Sở trưởng Đàm ở bên cạnh nhìn tới nỗi táp lưỡi không ngớt.
U là trời, Vương Đằng này ghê gớm thật!
Không chỉ bái vị cường giả cấp Chiến Tướng như Đàm Đài Tuyền làm thầy, hơn nữa kể cả Tổng đốc Giang và tướng quân Trần cũng hết sức coi trọng hắn, bài diện này còn lớn hơn cả hắn nữa.
Xem ra sau này hắn phải khách sáo với Vương Đằng hơn, không thể đơn thuần đối đãi hắn như một thiên kiêu trẻ tuổi có tiềm lực.
Không trêu chọc nổi người có bối cảnh mà.
“…”
Đám người Phó Thiên Đao, Tần Hán Hiên cũng đã nghe nói về việc bên này, lần lượt chạy vội sang đây.
“Được rồi, người đều đã tới nơi, bây giờ nói chuyện nghiêm chỉnh.” Tổng đốc Giang nhìn quanh một vòng, hỏi: “Vương Đằng, nói thử xem sao ngươi phát hiện được thi thể này có vấn đề vậy?”
“Tinh thần lực của ta tương đối mạnh, và đã hai lần từng gặp tình hình loài người chuyển hóa thành loài Hắc Ám, vừa rồi khi đi ngang qua phát hiện được một số manh mối, suy nghĩ cẩn thận sẽ không có sai, thế là ta xuống đây kiểm tra thử, không ngờ thật sự phát hiện ra vấn đề.” Vương Đằng vẫn không thay đổi sắc mặt trước mặt một đám đại lão, tùy tiện tìm lí do, tóm lại chính là nói lung tung.
Hơn nữa, bàn chuyện theo kinh nghiệm, hắn nói có chính là có, người ngoài không phủ nhận được.
Dù sao mặc kệ đối phương tin không, bản thân hắn… tin rồi.
“Xác thực người tinh thần lực lớn mạnh khá nhạy cảm với nguyên lực.”
Đám người Tổng đốc Giang thấy hắn nói một cách làm như có thật, không nghi ngờ gì khác, đều như đang nghĩ tới điều gì đó khẽ gật đầu.
Vương Đằng đã âm thầm nói với Đàm Đài Tuyền về cảnh giới tinh thần lực của mình, Đàm Đài Tuyền không khỏi nhìn Vương Đằng, tỏ ra rất kinh ngạc.
Sau đó nàng truyền âm nói chuyện tinh thần lực của Vương Đằng đạt tới vương cảnh cho Tổng đốc Giang và tướng quân Trần biết.
Hai người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không vết tích đưa mắt nhìn nhau, không hỏi thêm gì nữa.
“Tà giáo đồ này tới chết cũng không sử dụng nguyên lực Hắc Ám, xem ra loài Hắc Ám cũng không hy vọng bị người khác phát hiện.” Tướng quân Trần nói.
“Loài Hắc Ám ẩn nấp trong Chân Lý giáo chắc chắn có mưu toan.” Đàm Đài Tuyền gật đầu nói.
“Đúng là thời buổi rối loạn, chuyện này nhất định phải tra xét kỹ lưỡng, không được thiếu cảnh giác.” Tổng đốc Giang thở dài, ngay sau đó trong mắt vụt qua một tia sắc bén, sắc mặt đầy sát khí, lạnh lùng nói.
Tổng đốc Giang kết luận, người phía dưới chỉ có phần chấp hành, thi thể nhiễm phải nguyên lực Hắc Ám lập tức bị đưa đi, đối với những người đắm mình trong trụy lạc này, lấy đi nghiên cứu chính là cõi về tốt nhất của bọn họ, không đáng để thương hại.
Sau đó thì không còn việc gì của Vương Đằng nữa, hắn từ biệt với Đàm Đài Tuyền xong bèn đã gấp rút trở về nhà.
Vương gia.
Sau khi loại bỏ cảnh giới thì đám người ông cụ Vương ở trong sân chờ đợi Vương Đằng quay về.
Mọi người biết được một số tình hình từ chỗ Sài Vũ, trong mắt bọn họ, mấy Tà giáo đồ kia căn bản chính là một lũ điên.
Cộng thêm quả thật động tĩnh do võ giả cao giai chiến đấu gây ra vô cùng đáng sợ, người bình thường chỉ nghe thôi thì đã hãi hùng khiếp vía.
Giờ phút này, đám người Vương gia không hề nhận được tin tức, tất nhiên rất lo lắng về sự an nguy của Vương Đằng.
“Đội trưởng Sài, ngươi thật sự không liên lạc được với phía con trai ta sao?” Dưới sự thúc giục không ngừng của Lý Tú Mai, Vương Thịnh Quốc lần thứ ba đi tới trước mặt Sài Vũ, hỏi rằng.
“Tổng giám đốc Vương, hiện nay ta cũng không rõ Vương Đằng đang ở đâu, cho nên cũng không thể liên lạc hắn.” Sài Vũ cười gượng không ngớt, nhưng vẫn thành thực trả lời một câu.
Hắn mà nói sự thật, trêu chọc không nổi Vương gia của hiện tại đâu.
Nhất là ba mẹ của Vương Đằng, nếu không cần thiết, hắn càng không muốn đi đắc tội.
Vì thế, cho dù bọn họ vẫn luôn hỏi han, còn hắn lại thật sự không hề biết gì, lúc này trong lòng hắn đã hơi bực bội, lại cũng không thể không kiềm chế tính khí mà trả lời.
“Các ngươi mau xem, có người đăng video bọn họ chiến đấu lên trên mạng rồi, người này hình như là anh họ Vương Đằng.” Bỗng nhiên Vương Hạo Nhiên lớn tiếng la lên.
“Cái gì, mau đưa ta xem thử.” Ông cụ Vương nắm chặt cây gậy, có thể thấy được tâm trạng hồi hộp của hắn, nghe thấy giọng nói của Vương Hạo Nhiên, Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai đều vẫn chưa mở miệng, hắn lập tức quay đầu lại nhìn Vương Hạo Nhiên nói.
“Ông nội ngươi xem, anh họ Vương Đằng lợi hại quá!” Vương Hạo Nhiên cầm điện thoại chạy tới phía trước ông cụ Vương.
Mọi người lập tức xúm lại.
Trong video, Vương Đằng ngự không mà đi, một đao chặt ra hỏa diễm ánh đao, cảnh chặt nổ một Tà giáo đồ khiến người xem máu nóng sục sôi.
Nàng vừa nói thì đã chạy như bay qua đó.
Hóa ra vừa rồi mọi người ngồi bu quanh một đống, nàng không thể chen vào, liền muốn tự mình đi tìm, không ngờ lại lướt ra được một video khác.
Video này là cảnh Vương Đằng trợ giúp Phó Thiên Đao chém giết cường giả cấp Chiến Binh cửu tinh, vùng lân cận đó vốn không nên có người khác, nhưng trùng hợp có người dự tính dùng flycam quay pháo hoa, không ngờ không quay được pháo hoa, lại quay trúng cảnh võ giả cao giai chiến đấu.
Hơn nữa vì thiết bị cao cấp, khoảng cách lại tương đối gần, độ rõ nét còn cao hơn video trước đó.
Mọi người thấy rõ Vương Đằng vác một đại pháo oanh kích ở phía xa.
Cảnh tượng đó khiến bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó sắc mặt của cả nhà tỏ vẻ hơi kỳ lạ, tuy trông dáng vẻ xác thực rất mạnh, nhưng lại tự nhiên cảm thấy cách đánh của Vương Đằng hơi… thô tục!
Ơ… nhất định là ảo giác.
“Khụ khụ, nhìn trận chiến này, em họ Vương Đằng đều rất chú ý bảo vệ bản thân, chắc sẽ không sao đâu.” Vương Á Nam ho khan một tiếng, lập tức an ủi mọi người.
“Đúng thế đúng thế, chắc chắn không sao!”
Mọi người cũng sâu sắc cho là vậy, gật đầu với dáng vẻ rất hiểu.
“Két!”
Mà ngay lúc này, Tiểu Bạch đang buồn chán nằm sấp ngủ gật ở bên cạnh ngẩng đầu lên, kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Mọi người giật mình.
Tiếp đó thì mọi người trông thấy một bóng hình từ trên bầu trời hạ xuống, bất ngờ chính là Vương Đằng.
“Mọi người không sao chứ?” Vương Đằng nhìn quanh một vòng, hỏi.
“Bọn ta không sao, trái lại là ngươi, thấy hình như các ngươi chiến đấu kịch liệt lắm, có bị thương không.” Lý Tú Mai tức khắc bước lên, kéo con trai lại quan sát kỹ càng, lo lắng không ngớt.
“Mẹ, ta sớm đã nói rằng ta rất mạnh mà, mấy Tà giáo đồ kia ai nấy đều như con chuột vậy, giấu đầu cụp đuôi, không người nào là đối thủ của ta.” Vương Đằng khoa trương nói.
Hắn vừa dứt lời thì nhìn thấy mọi người tỏ vẻ kỳ lạ nhìn hắn, mấy người vai dưới càng là muốn nói nhưng lại thôi.
“Các ngươi như vậy… là vẻ mặt gì hả?” Vương Đằng một khối dấu chấm hỏi.
“Không có gì, không có gì, bọn ta đã xem video ngươi chiến đấu, thật sự rất mạnh.” Mọi người lắc đầu tới tấp, lộ ra vẻ khen ngợi không ngớt nói.
Thật ra bọn họ đúng là cảm thấy Vương Đằng vô cùng mạnh, tuy nhiên vừa nhớ tới cảnh tượng trước đó, trong lòng bọn họ lại hơi buồn cười.
Vương Đằng nghi ngờ nhìn mọi người, tự nhiên cảm thấy vẻ mặt của bọn họ hơi kỳ lạ, lại thật sự không nhìn ra được điều gì.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, quay đầu lại nhìn sang đám nhân viên Sở Hộ thành Sài Vũ.
Hắn vẫn chưa mở miệng.
Sài Vù biết điều nói rằng: “Anh Vương, nếu ngươi đã trở về, thế thì bọn ta xin từ biệt đây.”
Vương Đằng gật đầu, nói lời cảm ơn với mọi người: “Đội trưởng Sài, các vị, cảm ơn nha.”
“Khách sáo! Khách sáo!” Sài Vù lập tức xua tay, sau đó thì không ở lại thêm nữa, trực tiếp dẫn người rời khỏi.
Vương Đằng nhìn bọn họ đi xa, lúc này mới quay đầu nói với đám người ông cụ Vương: “Ba mẹ, ông nội, vào nhà đi, sự việc đã giải quyết rồi, không còn điều gì đáng lo nữa.”
Ông cụ Vương nhìn thấy thái độ của đám người Sài Vũ đối đãi với Vương Đằng, không khỏi cảm thán niềm vinh hạnh của gia đình.
Hắn nhớ lại ngày trước, người của Sở Hộ thành luôn luôn là mắt cao hơn đầu, đâu nể mặt tới Vương gia bọn họ, càng không thể nào cho người bảo vệ bọn họ.
Đúng là thế sự vô thường!
Hắn không khỏi cảm thấy hài lòng, nhìn Vương Đằng, nở nụ cười gật đầu nói: “Được được, vào nhà.”
Mọi người vào tới trong nhà, đương nhiên lại không tránh khỏi một phen hỏi han, Vương Đằng nhặt một số lời có thể nói để nói cho bọn họ nghe, vỗ về cảm xúc bất an của mọi người.
Mấy người vai dưới thì thu thập video khắp nơi trên mạng, xem một cách nồng nhiệt, thỉnh thoảng phát ra tiếng la kinh ngạc, bu lại cùng xoi mói.
Vương Hạo Nhiên và Phương Thiến Văn tuổi tác nhỏ, nhìn thấy những cảnh đánh đấu đó, không khỏi tràn đầy tôn sùng với Vương Đằng.
Nếu không phải Vương Đằng bị các người lớn gọi đi mất, e rằng bọn họ sẽ quấn lấy hắn không buông rồi.
Vương Á Nam và Vương Á Long lại không như vậy, cùng lúc thán phục, ánh mắt của bọn họ hết sức phức tạp, cảm thấy người em họ này thật sự hoàn toàn không phải người của cùng một thế giới với bọn họ.
Các người lớn nghe Vương Đằng thuyết minh xong, vốn cũng định xem thử video, nhưng lúc này bọn họ phát hiện, nay đã không thấy video vừa rồi còn tồn tại nữa.
Những video đó… bị xóa mất rồi!
Cấp cao ra tay, có một số video hơi máu me, vượt quá giới hạn, dễ nhận thấy cấp cao cũng không mong để quá nhiều người thấy được.
Song bọn họ vẫn chừa lại một số, chừng mực nhỏ hơn khá nhiều.
Tuy cấp cao đang hủy bỏ hạn chế sự việc liên quan tới võ giả, nhưng cần thời gian, không thể nào thoáng chốc thì triệt để mở toang.

Đương nhiên, mạng lưới phát triển, mọi người đều đã quen thói tốt gặp chuyện thì lên mạng, vì thế vẫn có không ít người bình thường đã thấy được những video đó, dẫn đến một trận náo động.
Uy lực chiến đấu khủng khiếp giữa võ giả, người bình thường ở trước mặt bọn họ, nhỏ yếu giống như con kiến.
Hơn nữa trận chiến sống chết thật sự, có thể nói là hết sức máu tanh, người bình thường đâu từng gặp cảnh như thế kia.
Trước đây, tuy bọn họ cũng biết võ giả lớn mạnh, và kèm theo phổ biến của giải thi đấu Võ đạo lần đầu tiên trên toàn quốc, ngày càng nhiều người hiểu sâu hơn về vấn đề này.
Nhưng lại không trực quan bằng cuộc bạo loạn của đêm nay, thậm chí có thể nói là nhìn thấy mà phát hoảng.
Đông Hải là thành phố trọng điểm nội quốc, nhưng một thành phố lớn như vậy cũng không thể may mắn thoát khỏi bị du côn đột kích, bọn họ là người bình thường cư trú tại đây, có thể có cảm giác an toàn gì chứ?
Đối mặt đám ác ôn này, người bình thường hoàn toàn không có dư địa phản kháng.
Vô số người bình thường sâu sắc nhận thức được sự bất lực của nhỏ yếu, cảm giác bất đắc dĩ không thể nắm chắc tính mạng trong tay chính mình, khiến người ta lo sợ bất an.

Mới sáng sớm dân chúng toàn quốc tỉnh dậy thì đã biết được chuyện lớn khiến người khác kinh ngạc này.
Trong đêm giao thừa, Đông Hải bị du côn đột kích!!!
Chỉ nghe nói thì mọi người cảm thấy hết sức điên cuồng.
Đó là đêm giao thừa, cả nhà đoàn viên, ngày hạnh phúc đầm ấm, lại có người ra ngoài gây sự, việc này rốt cuộc là do tâm lý gì chứ?
Người bình thường căn bản không thể lý giải suy nghĩ của Tà giáo đồ.
Bọn họ chỉ có thể lòng đầy căm phẫn chửi một câu: “Đồ phát rồ mất trí!”
Vương Đằng không quan tâm tới sự việc trên mạng nữa, muốn quan tâm cũng không đến lượt hắn.
Hắn chỉ là một võ giả cấp Chiến Binh thất tinh, bận tâm một mẫu ba phân đất của mình là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận