Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 804: Ares! (2)

Vương Đằng cảm nhận tỉ mỉ, phát giác được một tia chấn động không gian như có như không.
Trận pháp này vậy mà lại liên quan đến lĩnh vực không gian!
Vương Đằng kinh ngạc không thôi, phóng tầm mắt nhìn đi, có chút giật mình, chả trách nơi lưng chừng núi lại có không gian rộng lớn như thế.
Nơi này đã bị mở rộng không gian!
“Chư vị, chúng ta đến nơi rồi, nơi ở đã được sắp xếp xong xuôi, tối nay các ngươi sẽ ở lại nơi này.” Parik không hề biết nội tình của thị trấn nhỏ này đã bị Vương Đằng nhìn thấu bảy tám phần, trong lòng vẫn rất đắc ý, mỉm cười đi trước dẫn đường.
Ngay sau khi mọi người bước chân vào thị trấn phương Tây này, khí tức huyên náo ập đến mặt, trên đường phố người đến người đi, náo nhiệt vô cùng.
Đây là lần đầu tiên Vương Đằng trải nghiệm phong tình ngoại quốc, hắn tò mò đánh giá xung quanh, nhìn thấy rất nhiều thứ thú vị, truyền đến tiếng rao mờ của các con buôn, có người bán hoa quả, có người bán quà lưu niệm, còn có hương thơm nồng nàn của thức ăn lãng đãng trong không khí... muôn hình vạn trạng, khiến người ta không kịp nhìn.
“Có phải cảm thấy rất đặc biệt không?” Parik nhìn thấy biểu cảm của hắn, không khỏi cười nói.
“Rất thú vị!” Vương Đằng cũng không phủ nhận, gật đầu.
“Trong thời gian hội giao lưu, các ngươi có thể đi dạo xung quanh, buổi tối ở đây còn đẹp hơn nữa.” Parik cười hi hi: “Nếu như may mắn, đám tiểu tử các ngươi có lẽ sẽ có được một cuộc gặp gỡ tươi đẹp cũng không chừng!”
“Ồ!” Đôi mắt Vương Đằng rực sáng, nhiệt tình khoác vai Parik, càn rỡ nói: “Ông anh Parik, mau nói với ta, ở đây chắc chắn có một nơi thích hợp để gặp gỡ nhất, chỉ điểm chút cho thằng em đi!”
Parik bị hành động đột ngột này của Vương Đằng khiến cho có chút ngơ ngẩn.
Hắn với thằng nhãi này thân thiết như thế từ bao giờ vậy?
Có điều không nhìn ra nha, tiểu tử này cũng là người đồng đạo!
Cả người Parik cương cứng, sau đó thả lỏng ra, nhìn trái nhìn phải, cười hi hi nhỏ giọng nói: “Ngươi có thể đi đến khu Soraka xem thử, chỗ đó là khu mua sắm nổi tiếng, có phố cổ vô cùng náo nhiệt, hai bên phố toàn là cửa hàng cao cấp, tiệm bán đồ lưu niệm, tiệm bán đặc sản, cửa hàng cá tính, hàng quán, nhà hàng, quán cà phê, quán rượu vân vân, còn có rạp hát, viện bảo tàng… con gái xinh đẹp đều rất thích đi đến những nơi này.”
Vương Đằng càng nghe, ánh mắt càng phát sáng, gật đầu không ngừng, khiêm tốn đón nhận lời nói từ kinh nghiệm của lão tiền bối.
Đám người Yến Bác, Triệu Vân Võ ở bên cạnh không khỏi dựng tai lên, muốn nghe ngóng được chút gì đó.
Đến cả kiểu đàn ông lạnh nhạt như Cơ Tu Minh, Mục Chí Quốc cũng bị thu hút sự chú ý, giống như có chút chộn rộn.
Mấy nữ sinh nhịn không được trợn trắng, trong lòng cực kỳ khinh bỉ đám đàn ông thối trầm mê tửu sắc này.
“Hai người các ngươi đủ chưa hả!” Trong đầu Đàm Đài Tuyền toàn là mã vạch, hai tên khốn này thảo luận chuyện kia như ở chốn không người thế này, xem các nàng không tồn tại hả?
Vương Đằng và Parik nhất thời ho khan một tiếng, tách ra vô cùng ăn ý, giao lưu ánh mắt, khoé miệng lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
“Ông anh, tối nay đi nha!”
“Thằng em, thích kiểu nào, cứ việc nói.”
...
Parik dẫn mọi người đến quán rượu của nhà nước cực kỳ có bản sắc địa phương, sắp xếp cho mọi người vào ở.
Mỗi người một phòng, xa hoa thoải mái, đãi ngộ cực kỳ cao.
Quán rượu này được xây bên cạnh vách núi, kéo màn cửa sổ ra, nhìn từ sau đến, có thể nhìn thấy biển khơi màu xanh ngọc bích ở phía xa xăm, phong cảnh rất tuyệt.
Mọi người ăn xong cơm tối ở quán rượu, trước khi rời đi, Đàm Đài Tuyền nói: “Mọi người buổi tối có thể đi ra ngoài dạo phố, nhưng đừng kiếm thêm chuyện cho ta đấy.”
Lúc nói câu này, nàng nhìn thẳng về phía Vương Đằng.
“Nhìn ta làm gì, ta thành thật như vậy, trước nay chưa từng kiếm chuyện.” Vương Đằng không vui nói.
“Thiên tài các nước hội tụ, mấy ngày này sẽ khá loạn, cho dù đi ra ngoài cũng phải duy trì liên lạc.” Đàm Đài Tuyền chẳng ừ hử gì, dặn dò một câu, rồi tự mình rời đi.
“Vương Đằng, lúc nãy Parik nói gì với ngươi vậy?” Đợi Đàm Đài Tuyền đi xa, Triệu Nguyên Võ không nhịn được bèn hỏi.
“Muốn biết không?” Vương Đằng liếc nhìn hắn, hi hi nói: “Tự mình đi hỏi đi!”
Nói xong liền làm lơ hắn, nghênh ngang rời đi, cũng không quan tâm kẻ sau lưng đang nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tức đến tái mét.
“Cái tên này, ăn một mình, có chỗ tốt không chia sẻ với mọi người!” Triệu Nguyên Võ tức giận nói.
Mọi người nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc.
Chuyện thế này nói ra không biết ngượng à?
Cho dù người ta ăn một mình, cũng là tự bản thân hắn hỏi ra được, ngươi ngại không đi hỏi, bây giờ còn trách ngược hắn.
Tuy bọn ta cũng rất muốn biết, nhưng chuyện này nói không nên lời.
Lắc đầu, cả đám người tự ai người nấy đi.
Triệu Nguyên Võ nổi giận đùng đùng, lại không thể làm gì, giận đến mức đau gan chính mình.
Hội giao lưu lần này, hắn may mắn được chọn trúng, còn tưởng là thực lực gần đây tăng lên, nhất định phải biểu hiện thật tốt một phen trên hội giao lưu, đánh bại thiên tài các nước, nêu danh ngoại quốc.
Kết quả phát hiện Vương Đằng cũng đến, còn trở thành dẫn đội của bọn họ, hắn trong chốc lát mất hết tiếng nói.
Bảo hắn cứng rắn tay đôi với Vương Đằng, hắn hiện tại thật sự không dám..
...
Màn đêm buông xuống, sao trời lấp lánh.
Trong thị trấn nhỏ đã đèn đuốc sáng trưng, vẫn duy trì náo nhiệt, chỉ là có chút khác biệt với ban ngày.
Dường như không khí ban đêm tốt hơn.
Vương Đằng tản bộ trên phố, tay phải cầm mấy xâu thịt nước, tay trái cầm một cái bánh cuộn, ăn ngon làh, ánh mắt nhìn ngó khắp nơi.
Quả nhiên Parik không lừa hắn, đâu đâu cũng đều là em gái xinh đẹp.
Tóc vàng mắt xanh, thân hình mảnh khảnh, đường cong nhấp nhô kia… chậc chậc chậc chậc!
Vương Đằng nuốt xuống một ngụm nước miếng, thức ăn trong tay quá thơm, không nhịn được.
Không thể không nói, món ngon bên này cực kỳ đặc sắc, cách làm khác biệt, mùi vị đương nhiên cũng khác hẳn.
Huống hồ hắn là một linh trù đại sư, đây cũng xem như là đang tìm kiếm tài liệu thực tế.
‘Linh trù x80’
‘Linh trù x100’
...
Có rất nhiều tiểu thương trên phố đều là linh trù, Vương Đằng nhặt được không ít bong bóng thuộc tính.
Vương Đằng cảm thấy đêm nay mình ra ngoài, gặp gỡ mĩ nữ gì đó đều là thứ yếu, chủ yếu vẫn là lĩnh hội chút phong tình dị vực, nếu không há chẳng phải uổng công đi nước ngoài một chuyến sao.
Hắn cứ đi cứ đi, đến trước một viện bảo tàng.
Việc bảo tàng này cực kỳ rộng lớn, chìm mình trong màn đêm, thoáng lộ vẻ u ám.
Có điều vẫn có một vài người ra vào trong đó.
Ở đây dù là ban đêm, cũng mở cửa.
Vương Đằng động lòng, cắn thịt nướng trong tay, uống thêm một ngụm nước— tay còn lại của hắn đã đổi thành đồ uống, bánh cuộn hiển nhiên đã ăn hết, sau đó mới đi vào trong.
Hắn rất tò mò, viện bảo tàng ở nơi thế này sẽ trưng bày thứ gì?
Lẽ nào là mấy vật phẩm trong thần thoại truyền thuyết sao?
Vương Đằng cười tự giễu.
Bên trong viện bảo tàng rất lớn, Vương Đằng đi thẳng đến, vừa thưởng thức cổ vật trưng bày trong tủ, vừa đi vào bên trong.
Đồ ở bên ngoài này đa số đều là tranh sơn dầu, sản phẩm nghệ thuật cổ, tuy rằng hiếm có, nhưng lại không thể hấp dẫn sự chú ý của hắn, nhìn qua xem như mở mang kiến thức.
Càng đi vào trong, Vương Đằng phát hiện, thứ có thể nhìn thấy càng trở nên hiếm có, có vài vật phẩm cách nhau một khoảng rất dài mới xuất hiện.
Có điều đồ cất giữ ở phía sau lại khiến Vương Đằng nổi lên chút hứng thú.
Lúc này hắn dừng lại trước một thanh trường kiếm cổ xưa, đã ngắm nghía ba phút rồi.
Về phần tại sao nhìn lâu như thế, đương nhiên không phải là vì nó đẹp…
‘Sát Lục ý x50’
‘Sát Lục ý x95’
‘Sát Lục ý x70’
...
“Thanh kiếm này nghe đâu là do một vị quân chủ cực kỳ tàn bạo để lại, bên trên thấm đẫm máu tươi, tràn ngập xui rủi, người tầm thường chỉ cần đến gần, đều sẽ cảm thấy khó chịu, rất nhanh đã phải rời khỏi, mà ta thấy ngươi đã nhìn ba phút, ngươi tại sao cứ một mực nhìn chằm chằm nó thế?” Ngay lúc Vương Đăng đang đắm chìm bên trong thu hoạch của mình, một giọng nói uyển chuyển dễ nghe từ sau lưng truyền đến.
Vương Đằng chỉ nghe thấy giọng nói này, lập tức có thể đoán ra, chủ nhân của nó chắc chắn là một cô gái xinh đẹp.
Có điều hắn lúc này vốn không có tâm trạng quan tâm đến những thứ đó, mà là giật mình, quay đầu lại nhìn.
Hắn thế mà lại không phát hiện ra có người đến gần!
Chỉ thấy phía sau lưng bên trái, đại khái cách hắn chỉ ba bốn bước chân, một cô gái trên mặt đeo lụa sa mỏng màu đen đứng tĩnh lặng ở đó, giống như đã hoà tan vào trong không khí, nếu không phải nàng tự mình lên tiếng, người khác có thể sẽ không cách nào phát giác được sự tồn tại của nàng.
Đồng tử trong mắt Vương Đằng rụt lại, vô số suy nghĩ thoáng qua, đột nhiên nhe miệng cười, hỏi: “Ngươi nhìn ta bao lâu rồi?”
“Năm phút!” Cô gái có mái tóc dài màu vàng kim, bên trong con mắt xanh thẳm mang theo màu đen thâm thuý, ánh mắt nhìn Vương Đằng sạch sẽ thuần khiết, nhẹ gióng nói.
“Ngắm lâu như vậy, có ngắm ra được gì không? Phải chăng ta rất đẹp trai?” Vương Đằng cười hi hi hỏi.
Giống như một ông chú xấu xa đang dụ dỗ cô gái nhỏ.
“Ngươi rất đặc biệt, nhìn từ mắt thẩm mỹ của ta, cũng xem như đẹp trai!” Cô gái nghiêm túc suy nghĩ, nói.
“Xem như...” Khoé miệng Vương Đằng giật giật, lần đầu tiên hắn nghe thấy câu trả lời như thế từ trong miệng người khác, hắn có nên cảm ơn sự tán đồng từ đối phương không.
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, tại sao ngươi cứ nhìn chằm chằm thanh kiếm này?” Cô gái cất giọng kỳ ảo hỏi.
“Bởi vì... ta cảm thấy nó đẹp nha!” Đôi mắt Vương Đằng chợt đảo, nói liều.
“Nó đẹp chỗ nào?” Cô gái bước lên trước, đứng sóng vai với Vương Đằng, nhìn về thanh kiếm mục nát trưng bày trong tủ, nhíu mày nói: “Ta cảm thấy nó rất xấu.”
“Có lúc xấu đẹp không nhất định là ở vẻ bên ngoài, mà là xem nó có lợi với người quyết định hay không, đối với ta thanh kiếm này là niềm vui bất ngờ.” Vương Đằng cất lời ý vị thâm trường.
Cô gái nhìn Vương Đằng, gật đầu, nói: “Ta tên Ares!”
“Xin chào, Vương Đằng!” Vương Đằng duỗi tay ra.
Cô gái nhìn bàn tay của Vương Đằng, sau đó giống như mới hiểu ra được, cũng đưa một bàn tay trắng trẻo như ngọc ra, bắt tay với Vương Đằng.
Hai người xem như đã quen biết, Vương Đằng buông tay ra, cuối cùng thoáng nhìn về thanh kiếm kia, sau khi xác định hôm nay nó đã đạt đến cực hạn, sẽ không rơi thêm bong bóng thuộc tính nữa thì xoay người đi sâu vào trong viện bảo tàng.
Cô gái tên Ares cũng đi theo sau lưng hắn, giống như không định rời đi.
Vương Đằng đi trong hành lang yên tĩnh của bảo tàng, phát ra tiếng bước chân cộp cộp.
Thiếu nữ tên là Ares nhẹ nhàng đi theo phía sau hắn, không phát ra chút âm thanh nào, tựa như một u linh xinh đẹp.
Trong lòng Vương Đằng nói thầm, thiếu nữ không quen biết này đi theo hắn làm gì?
Chẳng lẽ là hiếu kỳ với hắn sao?
Vương Đằng cũng không có ý đuổi người, chủ yếu là bản thân hắn cũng có chút tò mò với thiếu nữ phía sau, vừa rồi hắn dùng Linh Thị xem qua…
Thiếu nữ này là một người bình thường!!!
Bình thường cái đầu nhà mi!!
Vương Đằng không tin kết quả này.
Hắn cảm thấy có lẽ mình nhìn lầm rồi nên lại dùng đôi mắt Linh Thị nhìn qua nhìn lại mấy lần, sau đó vẫn không thu hoạch được gì.
Cái này không có võ đạo!
Lúc trước xuất hiện giống như ma quỷ, chẳng lẽ là do hắn quá mức sơ sót sao?
Trong lòng Vương Đằng biết đây là hoàn toàn không có khả năng, cho nên hắn muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cho dù không rõ ràng lắm, đi với một thiếu nữ tóc vàng vô cùng xinh đẹp, chẳng khác nào có thêm một chị gái nhỏ đi cùng miễn phí, cớ sao mà không làm.
“Ares là người địa phương à?” Vương Đằng vừa đi, vừa quay đầu lại hỏi.
“Đúng vậy.” Giọng nói của Ares vẫn kỳ ảo như trước, nhìn hắn nói: “Ngươi là người nước Hạ, đến tham gia hội giao lưu toàn cầu?”
“Đúng vậy, hôm nay ta vừa mới tới.” Vương Đằng không giấu diếm.
“Ngươi nhìn ra được à?” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Nhìn không ra, nhưng ta có thể cảm giác được.” Ares chỉ đầu của mình nói.
“Có lẽ Ares không phải người bình thường?” Vương Đằng lại hỏi.
Thiếu nữ tóc vàng mỉm cười, hai đồng tử như trời sao, kỳ ảo mà thâm thúy, cũng không nói thêm gì nữa.
Trong lòng Vương Đằng hiểu rõ , không hỏi nhiều thêm nữa, đi trong bảo tàng, tìm kiếm vật phẩm sẽ rơi xuống bong bóng thuộc tính.
Tthanh kiếm lúc trước cho hắn nếm được ngon ngọt, trọn hơn tám trăm điểm thuộc tính Sát Lục kiếm ý, khiến ý cảnh Sát Lục của hắn tăng lên không ít.
‘Sát Lục ý’: 4320/7000 bảy thành)
Ý cảnh Sát Lục của Vương Đằng trải qua thời gian dài tích lũy, hiện giờ đã đạt tới bảy thành.
Lúc hải thú bạo động, hắn từng mượn Sát Ý của võ giả Đông Hải, ngưng tụ ra Sát Lục ý gần như cực hạn mới có thể chống lại rất nhiều hải thú.
Nếu hắn tăng ý cảnh Sát Lục lên tới chín thành, chỉ bằng ý cảnh Sát Lục của mình là đã có thể đạt tới hiệu quả ban đầu.
Đáng tiếc dù sao thanh kiếm cổ kia chung quy chỉ là vật di lưu, bong bóng thuộc tính rơi xuống là có hạn.
Dù sao nó đã trải qua hơn thời gian một ngàn năm, không còn huy hoàng của năm đó.
Vương Đằng rất tò mò, chủ nhân của thanh kiếm này rốt cuộc giết bao nhiêu người, mới có thể ngưng tụ Sát Lục ý đáng sợ như thế, cho đến ngày hôm nay, thanh kiếm kia vẫn còn đang rơi xuống thuộc tính Sát Lục.
Trong thời gian kế tiếp, Vương Đằng vẫn chưa nhìn thấy những vật phẩm khác có thể rơi xuống thuộc tính, điều này làm cho hắn vô cùng thất vọng.
Bây giờ chỉ còn lại phòng triển lãm cuối cùng nằm ở chỗ sâu nhất của bảo tàng.
Vương Đằng đã sinh lòng rút lui, cảm giác không có ý nghĩa gì.
Tuy vật phẩm nơi này lạ lùng, nhưng hầu hết chỉ là vật bình thường, như thanh cổ kiếm lúc trước coi như là vật phẩm bán võ đạo.
Bởi vì nó chỉ là phàm binh, chất liệu đặc thù nên mới có thể giữ lại đến nay, hơn nữa giết quá nhiều người, bởi vậy mới ngưng tụ Sát Ý.
Tuy nhiên nếu đã tới, ở thêm lát nữa cũng không sao.
Vương Đằng chậm rãi đi vào trong đó, ánh mắt đảo qua, bỗng nhiên dừng lại.
Bong bóng thuộc tính!
Không ngờ rằng ở phòng triển lãm cuối cùng này, hắn lại gặp phải vật phẩm sẽ rơi xuống bong bóng thuộc tính.
Vương Đằng có chút dở khóc dở cười, đây là đang đùa với hắn à.
Hắn bỗng nhiên bước nhanh hơn, đi lên phía trước.
Ares có chút kinh ngạc, không biết vì sao hắn đột nhiên tăng nhanh bước chân.
Đi đến gần, Vương Đằng nhìn thấy vật rơi xuống thuộc tính lại là ‘đầu lâu thủy tinh’, làm hắn ngạc nhiên không thôi.
Mấy bong bóng thuộc tính nằm rải rác gần ‘đầu lâu thủy tinh’, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn này, lại có một bong bóng thuộc tính rơi ra ngoài ‘đầu lâu thủy tinh’.
Nhặt!
Vương Đằng không chút do dự, lập tức nhặt lên.
‘Tinh thần Hoàng cảnh x3′
‘Tinh thần Hoàng cảnh x1′
‘Ngộ tính Hoàng cảnh x2′
‘Tinh thần Hoàng cảnh x1′
...
Khi hắn nhận được phản hồi từ giao diện thuộc tính, hắn đã hoàn toàn kinh hãi rồi.
Bong bóng thuộc tính của ‘đầu lâu thủy tinh’ này hóa ra là hai loại thuộc tinh tinh thần và ngộ tính, hơn nữa còn đạt tới Hoàng cảnh!
Quả thật không thể tin được!
Cái ‘đầu lâu thủy tinh’ này chẳng lẽ là sống à.
Vương Đằng sững sờ nhìn ‘đầu lâu thủy tinh’ ở trước mặt, vẻ mặt âm tình bất định, có chút sững sờ.
Ares nhìn hắn, lên tiếng giải thích: “Nghe nói ‘đầu lâu thủy tinh’ này là vật còn sót lại của nền văn minh Maya cổ đại, có cùng kích thước với hộp sọ của con người, tổng cộng khai quật được mười ba cái, rải rác khắp nơi trên thế giới. Có cái bị cất chứa riêng, có cái trưng bày trong bảo tàng lớn, thậm chí còn có cái bị coi là điểm xấu nên bị phá hủy rồi. Tuy nhiên đó chỉ là nghe đồn, có lẽ chỉ là không muốn bị người khác biết, cho nên mới nói dối là đã hủy. Cũng có người cho rằng ‘đầu lâu thủy tinh’ không phải là vật của Địa tinh, mà là đến từ người ngoài hành tinh…”
“Nền văn minh Maya!” Vương Đằng không khỏi lẩm bẩm một câu.
“Rất nhiều học giả cho rằng nền văn minh Maya là nền văn minh siêu cổ đại, nhà khảo cổ đã phát hiện không ít đồ vật thú vị trong thần miếu Maya, trong đó có dấu vết tu luyện.” Ares chậm rãi nói.
“Nền văn minh siêu cổ đại!” Trong lòng Vương Đằng cả kinh, đầu lâu thủy tinh ở trước mắt có thể ngưng tụ thuộc tính tinh thần và ngộ tính, phải chăng là nền văn minh Maya quả thật tồn tại dấu vết tu luyện?
“Dường như ngươi biết không ít?” Vương Đằng ý vị thâm trường nói.
Ares từ chối cho ý kiến.
“Có người nào lấy được phương pháp tu luyện từ thần miếu Maya hay không?” Vương Đằng cũng không xoắn xuýt, trong lòng khẽ động, tiếp tục hỏi.
“Không có, hiện giờ các quốc gia còn đang trong giai đoạn thăm dò, có người nói, trong thần miếu Maya tồn tại một không gian khác, nơi đó mới là chỗ chân chính của nền văn minh Maya, chỉ là chúng ta còn chưa tìm được.” Ares nói.
“Sao nghe có chút vô nghĩa nhỉ.” Vương Đằng lắc đầu, thầm nghĩ theo suy đoán như vậy, không phải còn có những nền văn minh cổ bí ẩn chưa được biết đến như Atlantis, kim tự tháp Ai Cập cổ đại, đều có thể hạt giống còn sót lại của nền văn minh võ đạo.
Vương Đằng ngưng mắt nhìn đầu lâu thủy tinh ở trước mặt, không đến một lát sau, lại có bong bóng thuộc tính xuất hiện.
‘Tinh thần Hoàng cảnh x1′
‘Ngộ tính Hoàng cảnh x2′
‘Tinh thần Hoàng cảnh x2′
‘Tinh thần Hoàng cảnh x1′
...
Sau khi nhặt, hắn rời khỏi bảo tàng như không có chuyện gì xảy ra, cũng tạm biệt với Ares.
“Ngươi sống ở đâu? Có cần ta đưa ngươi về không? Con gái đi một mình vào ban đêm sẽ không an toàn.” Vương Đằng hỏi.
“Không cần.” Ares ngăn cản người nào đó muốn nhiệt tình đưa tiễn, phiêu nhiên đi xa, biến mất trong ngọn đèn dầu của thị trấn nhỏ vào ban đêm.
Vương Đằng lắc đầu, đi đến một con hẻm nhỏ đen như mực không người, thân thể ẩn vào trong bóng tối, hoàn toàn biến mất.
Ngay sau đó, một vài bóng đen xuất hiện ở góc đường.
“Mất rồi!”
“Thanh niên này không đơn giản.”
“Hắn là võ giả của nước Hạ, đến khách sạn nơi người nước Hạ đặt chân xem một chút.”
“Được, đi!”
Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh, nội tâm như có điều suy nghĩ, xem ra thân phận của Ares kia không đơn giản.
Lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, thân hình một lần nữa dung nhập vào bóng tối.
Vương Đằng lại quay về viện bảo tàng, nhưng lần này là bí mật lẻn vào, hắn một lần nữa xuất hiện trước đầu lâu thủy tinh.
Đầu lâu thủy tinh này có thể còn thần bí hơn rất nhiều do với thanh kiếm cổ lúc trước, hơn nữa còn có thể trực tiếp rơi vào tinh thần và ngộ tính Hoàng cảnh.
Vương Đằng quyết định tối nay sẽ ngủ ở đây, thề không nhổ trọc cái đầu lâu thủy tinh này thì không nghỉ ngơi.
‘Ngộ tính Hoàng cảnh x2’
Tinh thần Hoàng cảnh x3’
‘Tinh thần Hoàng cảnh x1’

Từng cái bong bóng thuộc tính bay ra, tuy rằng cần phải chờ đợi, nhưng Vương Đằng rất có nhẫn nại, thân thể dung nhập vào bóng tối, khoanh chân ngồi ở một góc, vừa nhắm mắt dưỡng thần, vừa lượm nhặt bong bóng thuộc tính.
Thời gian rất nhanh đã tới mười giờ tối, viện bảo tàng sắp đóng cửa rồi.
Nhân viên bảo vệ của viện bảo tàng tiến vào kiểm tra như thường lệ, bọn họ đều là võ giả, chẳng qua trước mặt một võ giả cấp Chiến Tướng như Vương Đằng tự nhiên cũng sẽ không phát hiện được gì.
Chờ tới khi nhân viên bảo vệ đi khỏi, Vương Đằng ngồi hơi suy nghĩ một lát, liền đi theo sau, nhân cơ hội nhân viên bảo vệ đi vệ sinh thì đánh ngất hắn, sau đó hóa thành bộ dáng của hắn, nghênh ngang đi vào phòng giám sát.
“Đi lâu như vậy, bọn ta còn tưởng ngươi bị rơi vào trong bồn cầu luôn rồi đó.” Nhân viên bảo vệ trong phòng giám sát cười ha ha nói.
Trên mặt Vương Đằng mang theo một nụ cười quỷ dị, không nói lời nào, trong mắt lóe lên những tia sáng kỳ dị, quét qua đôi mắt của những người này.
Hoặc tâm!
Trong mắt nhân viên bảo vệ ở phòng giám sát lập tức lộ ra vẻ mê mang.
“Tối nay các ngươi đều không phát hiện ra được gì.” Vương Đằng thản nhiên nói một câu, xoay người rời khỏi phòng giám sát.
“Vâng!” Nhân viên bảo vệ phòng giám sát đều đồng thanh đáp.
Sau đó Vương Đằng một đường quay lại chiếc tủ kính đang đặt chiếc đầu lâu thủy tinh, dùng nguyên lực Hắc Ám che kín màn hình giám sát, sau đó dùng niệm lực tinh thần xâm nhập vào lỗ đút chìa khóa, mở nó ra.
Phương pháp đánh cắp cao cấp đơn giản như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có thần niệm sư như hắn mới làm được.
Chẳng qua nếu như để những thần niệm sư khác biết được việc hắn dùng niệm lực tinh thần để trộm cắp không biết có cầm đại đao dài bốn mươi mét đuổi chém hắn mười con phố hay không.
Vương Đằng tự cười giễu, nhìn về phía đầu lâu thủy tinh trước mặt, ánh mắt quét qua, không hề dùng tay để tiếp xúc mà chỉ dùng niệm lực tinh thần để nâng nó lên.
Đầu lâu thủy tinh bay tới trước mặt hắn, hai hốc mắt trống rỗng đối mắt với hai mắt Vương Đằng.
Không biết tại sao, khi đưa mắt chăm chú nhìn vào hốc mắt trống rỗng của đầu lâu thủy tinh, Vương Đằng tựa như có cảm giác có người thật đang nhìn lại hắn, khiến hắn không khỏi nhíu mày.
“Cảm giác thật là quỷ dị!”
Vương Đằng hít sâu một hơi, cười gằn nói: “Ta thật muốn xem xem ngươi có cái bí mật gì?”
Ngay sau đó, niệm lực tinh thần bỗng nhiên rót vào bên trong đầu lâu thủy tinh.
Ầm!
Đầu óc Vương Đằng chấn động, lập tức sáng lên, một mảnh tinh không xuất hiện trước mặt hắn, u ám thâm thúy, sao lốm đốm đầy trời, một cảm giác thần bí tuôn trào ra.
“Đây là??”
Nội tâm Vương Đằng rung động, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Hắn cẩn thận đánh giá đồ án tinh không trước mặt, vẻ khó tin trong mắt càng mãnh liệt hơn.
“Đây hình như là… một vùng bản đồ sao!!!”
Ngôi sao trước mắt phác họa hình thành một đường dây dẫn quang học, phức tạp mà lại rõ ràng…
Vương Đằng lâm vào trầm mặc, hắn cảm thấy bản thân hình như lại phát hiện ra một thứ ghê gớm gì đó, thế mà lại là một mảnh bản đồ tinh không.
Thiệt hay giả đây?
“Không đúng!” Vương Đằng rất nhanh lại phát hiện ra có gì đó không ổn, trầm ngâm một lát, lẩm bẩm: “Cái này hình như chỉ có một phần, bản đồ sao này là không hoàn chỉnh.”
Hắn bỗng nhớ tới lời Ares từng nói, đầu lâu thủy tinh có mười ba cái, có thể xem như chỉ có tập hợp đủ mười ba cái đầu lâu, mới có thể hiện ra bản đồ sao hoàn chỉnh??
Vương Đằng càng nghĩ càng cảm thấy, đáp án chính là như vậy.
Cái đầu lâu thủy tinh này cất giấu một bí mật động trời rồi!
Trong mắt hắn lộ ra vẻ hứng thú nồng đậm, muốn tiếp tục nghiên cứu.
Nhưng hắn rất nhanh lại gặp phải khó khăn, hắn có đem cái đầu lâu thủy tinh này đi được đâu!
Nếu như đêm nay hắn trộm nó đi, ngày thứ hai thị trấn nhỏ này khẳng định sẽ bị lật tung trời, đến lúc đó có cường giả xuất động, hắn muốn giấu cái đầu lâu thủy tinh để không bị phát hiện thì xác suất gần như bằng không.
Đặc biệt là hắn đã từng tới nơi này, tuyệt đối sẽ bị xem như là đối tượng đáng nghi.
Vương Đằng cũng rất nhanh bác bỏ cái suy nghĩ trộm đi đầu lâu thủy tinh vào tối hôm nay, việc này không gấp được, cần quay về lên kế hoạch kỹ lưỡng.
Cho dù thật sự phải đi trộm lấy cũng phải chờ sau khi hắn rời khỏi.
Kể từ đó, tự do cũng cao hơn rất nhiều, với thủ đoạn của hắn, đương nhiên là muốn đi thì đi, không sợ người khác giữ chân.
Vương Đằng đánh chủ ý xong xuôi, không hề ở lại thêm nữa.
Hắn thoáng nhìn thật sâu bản đồ sao không hoàn chỉnh trước mặt, niệm lực tinh thần rút đi như thủy triều.
Hắn có dự cảm, khi tấm bản đồ sao hoàn chỉnh xuất hiện, không chừng còn sẽ có thứ gì đó khiến hắn không tưởng tượng được.
Thế giới bên ngoài, Vương Đẳng mở to mắt, đột nhiên hơi sững sờ: “Tinh thần lực của ta tăng thêm một sợi!”
‘Ngộ tính’: 135/3000 (Hoàng cảnh)
‘Tinh thần’: 158/3000 (Hoàng cảnh)
Trước khi tinh thần lực chưa thẩm thấu vào trong đầu lâu thủy tinh, tinh thần và ngộ tính hắn thu được lần lượt là 134 điểm và 157 điểm, cũng có thể nói, khoảnh khắc mới ban nãy hắn tiến vào, hai loại thuộc tính này đều tăng lên một điểm.
Vương Đăng mở to mắt, ngắm nghía đầu lâu thủy tinh trong tay, không khỏi hít sâu một hơi.
Hắn có chút hối hận rồi, hắn rất muốn lập tức cướp đi cái đầu lâu thủy tinh này.
Móa nó có thể tăng thêm tinh thần và ngộ tính đó nha!
Quá nghịch thiên luôn đấy!
Nếu mà thường xuyên dùng tinh thần lực thẩm thấu vào đó ôn dưỡng, tinh thần và ngộ tính của hắn tuyệt đối sẽ tăng lên rất nhanh.
Phải biết rằng sau khi tinh thần và ngộ tính của hắn đạt tới Hoàng cảnh, cho dù là dựa vào lượm nhặt thuộc tính cũng tăng lên không nhanh, dù sao người đạt tới cảnh giới như vậy cũng quá ít ỏi, hắn căn bản cũng không có nhiều thuộc tính như vậy để lượm nhặt.
Vương Đằng hít sâu một hơi, chầm rãi thu hồi lại những tâm tư đang rục rịch náo động.
Cuối cùng lý trí đã chiến thắng tham niệm, hắn vẫn đặt đầu lâu thủy tinh về chỗ cũ, sau đó yên lặng rời đi không một tiếng động.
Trước khi rời đi, Vương Đằng lưu luyến nhìn lại đầu lâu thủy tinh thêm một cái.
Hắn sẽ còn quay trở lại nữa…
Quay về tới khách sạn đã là sáng sớm, hắn ở trong viện bảo tàng cả một đêm, sau đó thu nhặt được không ít thuộc tính tinh thần và ngộ tính.
Khách sạn, trong phòng, một bóng dáng ngồi khoanh chân trên giường, chính là hình dáng của Vương Đằng.
Hắn bỗng nhiên mỏ mắt ra, cười nói: “Ngươi đã trở lại!”
Một Vương Đằng khác từ bên ngoài cửa nhảy vào, gật đầu nói: “Người vất vả rồi.”
Vương Đằng ngồi trên giường gật đầu, hóa thành một làn khói đen tiến vào bên trong cơ thể Vương Đằng, hắn hiển nhiên chỉ là một phân thân mà thôi.
Vương Đằng sở dĩ không chút cố kỵ, không sợ những người khác tra xét, chính là vì hắn đã sớm có sự chuẩn bị.
Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Đàm Đài Tuyền ở ngoài cửa nói: “Dậy ăn sáng, mọi người đều đang chờ ngươi đó.”
Vương Đằng chà xát khuôn mặt, mở cửa ra nói: “Đi thôi.”
“Quầng thâm mắt to như vậy, tối hôm qua đi ăn chơi trác táng chỗ nào đấy?” Đàm Đài Tuyền nhìn bộ dạng của hắn, hồ nghi nói.
Đám người Cơ Tu Minh, La THành nghe thấy lời nói của Đàm Đài Tuyền không khỏi nhìn lên mắt của Vương Đằng, sắc mặt lập tức bắt đầu có chút cổ quái.
“À, tối qua gặp được một người đẹp tóc vàng, ta và nàng ấy đi dạo chơi trong trấn nhỏ, lăn lộn cả đêm không ngủ.” Vương Đằng ngáp một cái nói.
“Phét, tiếp tục phét đi!” Đàm Đài Tuyền trợn mắt lên một cái, căn bản không tin.
Bên khách sạn đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Mọi người tiến về phía phòng ăn, liền có người dọn đồ ăn lên, phục vụ cực kỳ chu đáo.
“Sao không thấy người của các quốc gia khác nhỉ?” Vương Đằng dò xét bốn phía, lên tiếng hỏi.
“Bọn họ ở khách sạn khác, mỗi quốc gia đều có một khách sạn riêng biệt, khách sạn chỗ chúng ta đây chỉ tiếp đãi nước Hạ.” Đàm Đài Tuyền đang ăn thức ăn, đầu cũng không ngẩng lên thản nhiên nói.
“Người đến nhiều không?” Vương Đằng gật đầu, lại hỏi tiếp.
“Các nước trên toàn thế giới, hễ là quốc gia có một chút dã tâm, muốn bày ra thủ đoạn của riêng mình đều sẽ không bỏ qua, ngươi nói xem?” Đàm Đài Tuyền liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại.
“Xem ra hội giao lưu này có thứ để chơi rồi.” Vương Đằng cười nói.
“Chơi?” Mọi người không khỏi nhìn Vương Đằng một cái, trong lòng cạn lời, cái tên này vậy mà cũng nói ra được, chuyện quan trọng như thế, hắn xem như đi chơi.
“Vương Đằng, chớ khinh thường, không ai biết được các nước sẽ cất giấu con át chủ bài gì.” Cơ Tu Minh khẽ cau mày lại, có chút chần chừ, cuối cùng vẫn lên tiếng nói ra.
Vương Đằng còn chưa lên tiếng, một âm thanh khác từ bên cạnh truyền tới.
“Hứ, có một số người, tự cho rằng đi tới trước mặt tất cả mọi người, liền kiêu ngạo không còn bờ bến, ngươi quản hắn làm gì.”
Không khí trên bàn ăn bỗng dưng chững lại, ánh mắt mọi người đưa qua đưa lại giữa Nhậm Kình Thương người vừa mới lên tiếng nói và Vương Đằng.
“Ha…” Vương Đằng quay đầu nhìn về Nhậm Kình Thương, khóe miệng bỗng lộ ra một nụ cười, lắc đầu, không nói gì.
Hắn nói chơi, không có nghĩa là xem chuyện này như một trò chơi, chỉ là cảm thấy giao thủ với thiên tài các nước nhất định sẽ rất thú vị.
Nhưng không nghĩ tới mọi người cứ như thế đưa chút chuyện này lên đầu sóng ngọn gió!
Nếu như nói Cơ Tu Minh chỉ là có ý tốt nhắc nhở, vậy thì Nhậm Kình Thương chính là không có chuyện gì thì kiếm chuyện, muốn nhân cơ hội này hạ thấp mặt mũi của hắn mà thôi.
Nhưng Vương Đằng lại không hề có ý tranh biện gì với hắn, tự mình dùng bữa, cũng không thèm để ý gì tới hắn chút nào.
Gân xanh thái dương của Nhậm Kình Thương giật giật, trong mắt hiện lên một tia âm trầm, cuối cũng cũng không nói thêm gì nữa.

Mọi người dùng bữa xong, Parik vừa đi tới.
“Mọi người, tối qua nghỉ ngơi có tốt không?” Hắn cười nói.
“Cũng không tệ lắm.” Đàm Đài Tuyền nói một cách khách sáo.
Hàn huyên với nhau mấy câu, Parik liền nói: “Cũng sắp tới giờ rồi, mời mọi người đi theo ta.”
Sau đó mọi người dưới sự dẫn dắt của Parik đi về một nơi nào đó trong tiểu trấn.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Vương Đằng tò mò hỏi.
“Cứ đi theo là được rồi, ở đâu ra nhiều lời như vậy.” Đàm Đài Tuyền trừng mắt với hắn một cái.
“Tối qua chơi như thế nào?” Parik đột nhiên xen vào, cười khà khà một tiếng, khuôn mặt bỉ ổi.
“Miễn cưỡng chấp nhận được.” Vương Đằng nhướn mày, khuôn mặt thản nhiên nói.
“Ngươi chắc chứ?” Parik hơi sững sờ, cái tên này giả bộ với hắn rồi.
“Đương nhiên, mấy cô gái ở chỗ các ngươi thô quá, lỗ chân lông quá to, khung xương quá to… không dịu dàng lắm.” Vương Đằng tùy tiện tìm bừa vài cái khuyết điểm, dọa cho Parik sửng sốt từng trận.
Sắc mặt mọi người cổ quái, sáng ra Vương Đằng còn nói tối qua gặp được một người đẹp tóc vàng, giờ thì ở trước mặt Parik nói xấu người đẹp đó một hơi, cái tên này đúng là đi với phật mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy mà!
Parik lý luận với Vương Đằng, nhưng đáng tiếc hắn sao có thể là đối thủ của cái tên Vương Đằng già dặn lão luyện này, cuối cùng đến bản thân hắn cũng nghi ngờ chẳng lẽ người đẹp phương tây thực sự không bằng các người đẹp phương đông?
Mọi người rất nhanh đã tới địa điểm.
Lúc này bọn họ đi tới một nơi sâu trong trấn nhỏ, người qua lại xung quanh càng ngày càng ít, cuối cùng cũng chỉ còn lại thưa thớt vài người.
Hình thái của mấy pho tượng này khác nhau, có nam có nữ.
Các pho tượng nam thần phần lớn để trần nửa thân trên, lộ ra cơ bắp khắp toàn thân, tay cầm binh khí, dáng vẻ hoàn hảo, thể hiện thế nào là tỷ lệ hoàng kim.
Pho tượng nữ thần thì phần lớn toàn thân phủ lụa mỏng, tư thái thướt tha, tay cầm các loại vật dụng chai lọ thủy bình, thần thái hiền hòa tốt lành, tựa như đối với thế nhân vô cùng từ bi nhân ái.
Ở giữa những bức tượng điêu khắc này, lại có một bậc thềm đá uốn lượn thẳng lên trên xuất hiện trước mặt chúng nhân.
Đồng thời lúc này phía dưới các bức tượng, đã có không ít người tụ tập, đang nhỏ giọng nghị luận gì đó, ngay lúc đám người Vương Đằng đi tới, âm thanh bỗng nhiên biến mất, tất cả ánh mắt đều nhìn sang.
“Người nước Hạ!”
Rất nhiều người sắc mặt ngưng trọng, đánh giá đám người Vương Đằng.
Nước Hạ vẫn luôn là cường quốc trên thế giới, về khía cạnh võ giả, cũng là có vị trí hàng đầu, từ trước tới nay đều là tranh đoạt vị trí trong top 5.
Đàm Đài Tuyền mang theo mọi người tiến lên gần phía trước, tìm một góc không có người để đứng, cũng không hề tiến lên chào hỏi với người của các nước khác.
Vào lúc người khác đang đánh giá bọn họ, đám người Vương Đằng cũng đang đánh giá lại đối phương.
Ánh mắt Vương Đằng quét qua, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, đôi mắt Linh Thị mở ra, thu hết cảnh giới của các thiên tài võ giả các nước vào mắt.
Không có ngoại lệ, những thiên tài võ giả các nước này mạnh nhất chính là cấp Chiến Tướng hạ vị, hơn nữa không nhiều, mỗi nước nhiều nhất cũng chỉ có một người, còn lại cơ bản chính là cấp Chuẩn Chiến Tướng.
Vương Đằng thu lại Linh Thị, ánh mắt khẽ chớp động.
Các nước quả nhiên đều có phần che dấu, hơn hai mươi tuổi đạt tới cấp Chiến Tướng hạ vị chính là thiên tài trong thiên tài.
Nhưng cũng không kỳ quái, dân số cả thế giới hơn mười tỷ, xuất hiện vài thiên kiêu cấp bậc yêu nghiệt cũng không tính là chuyện gì khó hiểu.
Chẳng qua dưới hai mươi tuổi đạt đến cấp Chuẩn Chiến Tướng lại chỉ có một mình Vương Đằng, hơn nữa chiến lực của hắn không hạn chế ở cấp Chuẩn Chiến Tướng.
Có thể nói, ở phạm vi toàn cầu, quả thực chỉ có mình hắn thôi đấy.
Những người khác không nhìn ra tu vi cảnh giới của Vương Đằng, nhưng tu vi của mấy người Cơ Tu Minh lại không thể giấu diếm được bọn họ.
Khi nhìn thấy những khuôn mặt lộ vẻ trẻ trung hơn của đám người nước Hạ này, thiên kiêu ngoại quốc không khỏi lộ ra vẻ khinh thị, đặc biệt là đám người Cơ Tu Minh, rõ ràng chưa đạt tới cấp Chuẩn Chiến Tướng, thực lực như vậy trong hội giao lưu tới đây căn bản không đáng xem.
Ngược lại, mấy người Mục Chí Quốc, Cù Phi lại thu hút sự chú ý của thiên kiêu các nước, hiển nhiên đã xem bọn họ là chủ lực xuất chiến của nước Hạ.
Sau khi đám người Vương Đằng đến nơi, võ giả của các quốc gia khác cũng lần lượt tiến đến.
“Là võ giả của nước Inca!”
Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Chúc Vân Thiều.
Vương Đằng nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn liền thấy một đám người mặc áo choàng đỏ đi tới, giữa hai hàng chân mày của bọn họ có một chấm đỏ, sắc mặt bình tĩnh, thoáng chút trang nghiêm.
Vương Đằng đánh giá đám người này, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Bọn họ là võ giả thầy tu Inca!” Giọng nói của Đàm Đài Tuyền một lần nữa vang lên bên tai.
“Thầy tu!” Vương Đăng hơi sững sốt.
“Cái này không có gì lạ, ở nước Inca, địa vị của thầy tu rất là cao đó, hơn nữa bí pháp truyền lại từ cổ đại của bọn họ có ưu thế tiên thiên.” Chúc Vân Thiều ở bên cạnh giải thích.
“Còn có thể như vậy à.” Vương Đằng kinh ngạc nói.
Những quốc gia tới sau đó có các nước Bắc Âu, cũng có nước Liên Minh A Phi, nước Đại Hùng, Bạch Đầu Ưng quốc, nước Đại Thử, nước Nghê Hồng…
Gần như các nước có xếp hạng hàng đầu trên thế giới đều đã tới.
Nhất thời, một mảnh đất trống trước mắt trở nên vô cùng náo nhiệt, âm thanh huyên náo không ngưng bên tai.
Mảnh đất trống dưới bậc thềm đá, với màu da khác nhau, đặc trưng tướng mạo khác nhau, lúc này những thiên kiêu đến từ các nước trên thế giới đều tề tụ chốn này.
Giữa họ, tranh phong với nhau!
Giương cung bạt kiếm!!
Ánh mắt Vương Đằng bình tĩnh, đứng bên cạnh Đàm Đài Tuyền, vừa tám dóc linh tinh với Parik.
Sau khi bị hắn lừa gạt dụ dỗ, cái tên da trắng râu rậm cảm thấy mỹ nữ nước Hạ có hình như đúng thật là khá đẹp, thế là ở bên cạnh Vương Đằng không ngừng nghe ngóng hóng hớt.
Đầu Vương Đằng đầy vạch đen, cảm giác tự đào hố chôn mình rồi.
Bây giờ hắn rất muốn vả hai phát vào miệng mình, không có việc gì tự nhiên đi khoác lác về mỹ nữ nước Hạ ha!
Không được, không thể để cho lão tiểu tử này đi gieo họa cho mỹ nữ nước Hạ.
“Mỹ nữ nước Hạ các ngươi có phải đều xinh đẹp như Đàm Đài Tuyền không?”
Câu nói này hiển nhiên là Parik truyền âm hỏi Vương Đằng, hắn không dám hỏi câu này ở trước mặt Đàm Đài Tuyền.
Ánh mắt Vương Đằng quỷ dị, thằng nhãi này dám đánh chủ ý với Đàm Đài Tuyền à, hắn truyền âm nói: “Ngươi… có ý với Đàm Đài Tuyền?”
“Không không không, ta không dám có ý gì với nàng đâu.” Parik lắc đầu liên tục, thần sắc hoảng sợ phủ nhận đáp.
Sắc mặt Vương Đằng càng thêm cổ quái, cái tên này rốt cuộc đã trải qua những gì? Lại sợ thành cái bộ dạng này!
Đàm Đài Tuyền đứng ở một bên nhìn một màn này thì không khỏi hơi nhíu mày, hoài nghi nhìn hai người một cái, cứ cảm giác có người đang nói tới nàng.
Hai người Vương Đằng và Parik liền lập tức nín tiếng im bặt, cho dù là ban nãy chỉ là truyền âm nói chuyện với nhau, cũng không khỏi phải dừng lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cho tới khi Đàm Đài Tuyền quay đầu đi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Parik, ta xem ngươi là bạn.” Vương Đằng một lần nữa truyền âm nói, nắm một bên vai Parik, bộ dạng như rất là thành khẩn: “Có một câu không biết nên nói hay không nên nói.”
“Thật ra là ngươi không biết, có một nước con gái họ đẹp hơn nước Hạ nhiều.” Vương Đằng nói.
“Ah? Ở đâu?” Mắt Parik sáng lên, hỏi liên tục như gà mổ thóc.
“Đó là một nước nhỏ, tên là Xiêm La!” Vương Đằng nói xong, quan sát một chút sắc mặt của Parik, thấy bộ dạng không hiểu mô tê gì của hắn, trong lòng lập tức thở phào một hơi.
Cái thế giới này và thế giới kiếp trước của hắn không giống nhau, do tồn tại của tinh thú, trở ngại giữa các nước trên thế giới nghiêm trọng hơn trước kia rất nhiều, mặc dù giữa các nước lớn vẫn có giao lưu qua lại với nhau, nhưng không hề thuận tiên như kiếp trước.
Nước lớn còn như thế, sự liên hệ giữa các nước nhỏ đương nhiên sẽ càng tắc nghẽn hơn.
Parik có thể là đã nghe qua tên của quốc gia Xiêm La này, nhưng chắc hẳn không rõ tình hình bên đó.
“Con gái bên đó đẹp hơn hả?” Parik hỏi lại.
“Có thể nói là như vậy, bên đó có một kiểu mỹ nữ vô cùng đặc biệt, đằng sau đều có một câu chuyện của riêng mình, khi ngươi cùng các nàng cùng trải qua hàng đêm tươi đẹp, ngày hôm sau tỉnh dậy, nhất định sẽ vui sướng.” Vương Đằng khuôn mặt thần bí nói.
“Thật không? Ta thích nhất là những cô gái có chuyện xưa.” Parik nghe vậy, càng thêm kích động.
“Ừ, rảnh rỗi đi qua đó coi thử.” Vương Đằng gật đầu nói.
Phải nói là, nước Xiêm La (Thái) này quả thực là một nơi rất thần bí, hắn cảm thấy bản thân cũng không hề lừa gạt Parik.
Còn về hắn có thích hay không, ai mà biết được, chưa thử qua, không ai dám bảo đảm.
Có lẽ hắn sẽ thích nơi đó thôi.
“Được, có cơ hội, ta nhất đi sang đó đi dạo.” Parik đã quyết định xong, phát ra lời thề son sắt nói.
Toẹt vời!
Vương Đằng cảm thấy nước Xiêm La nên cảm ơn hắn, dù sao hắn cũng đã cống hiến một phần sức lực giúp tăng trưởng GDP của Xiêm La.
Đám người Đàm Đài Tuyền nghe được hai mắt mơ mơ màng màng, không biết tại sao Vương Đằng lại giới thiệu nước Xiêm La cho Parik.

Trong lúc tám dóc, một đám người đi lại.
“Đàm Đài Tuyền!” Cầm đầu là một người đàn ông da trắng tóc nâu, thân hình cao lớn mạnh mẽ, long hành hổ bộ, đi tới gần trước mặt, ánh mắt quét lên thân thể mọi người.
“Utor!” Ánh mắt Đạm Đài Tuyền lóe lên, nhàn nhạt nói.
“Bạch Đầu Ưng quốc!” Trong lòng Vương Đằng khẽ động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận