Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 342: Trần Dương tái mặt

Giờ hắn không chỉ có danh tiếng mà danh vọng cũng rất cao, không ít người coi hắn là thiên tài.
Vì có sự tồn tại của Vương Đằng, các đàn anh đàn chị khóa trên đều xem trọng tân sinh khóa này hơn hắn. Ít nhất cũng không xem bọn họ là thuần newbie như đối xử với tân sinh trước đây.
Nói thẳng ra, bây giờ chỉ cần Vương Đằng đứng ra giơ cao tay hô lên sẽ có một phần ba số tân sinh viên ủng hộ.
Mà đối với lần khiêu chiến này, rất nhiều người đều cảm thấy Trần Dương không có hi vọng gì, thuần là đến xem chuyện vui hoặc coi hắn là đá dò đường.
Ngươi được thì ngươi lên trước, chúng ta đứng sau cổ vũ cho ngươi.
Đa phần đều ôm suy nghĩ như vậy.
Thật ra tân sinh viên còn chưa có hiểu biết trực quan về top 100 của trường học, đương nhiên cũng do Vương Đằng đã đánh bại nhiều người trong số đó, cho nên vị trí của top 100 trong lòng rất nhiều tân sinh viên bị hạ thấp.
Bọn họ chỉ thấy Vương Đằng rất lợi hại.
Nhưng Vương Đằng cũng chỉ là tân sinh viên. Chuyện hắn có thể làm được thì sao chúng ta lại không làm được?
Nghé con không sợ hổ chính là dạng tâm lý như vậy.
Khi những tin tức này truyền tới tai một số sinh viên năm hai, năm ba đại học, không ít người lắc đầu bật cười.
Người có thể đánh bại top 100 của trường ít nhất cũng phải có chiến lực cấp Chiến Binh tam tinh. Trừ phi Trần Dương có thể thăng cấp Chiến Binh nhị tinh trong vòng một tháng, đồng thời học được một môn chiến kỹ nguyên lực có lực chiến mạnh mẽ, khiến lực chiến của bản thân vượt trên cấp Chiến Binh tam tinh.
Bằng không đây chẳng khác gì trò cười cả.
Trong lúc trà dư tửu hậu, không ít sinh viên đều đang bàn tán về chuyện này nhưng đa số đều nhắc đến Vương Đằng.
“Đã nghe chưa? Có tân sinh viên muốn khiêu chiến Vương Đằng đấy.”
“Tân sinh viên á? Ai thế? Tự tin vậy luôn hả?”
“Không biết nữa. Mặc kệ hắn là ai, chỉ cần biết là tân sinh viên thôi.”
“Chắc Vương Đằng lại chuẩn bị ban thưởng cho tài hoa xuất chúng của người ta rồi, dù sao ngay cả đàn anh năm ba, năm tư cũng chạy không thoát cơ mà.”
...
Trần Dương đi trên sân trường hay ở trong căn tin, lúc nào cũng có thể nghe được những lời bàn tán như vậy, sau đó hắn phát hiện mình hoàn toàn biến thành phông nền.
Đờ mờ phông nền!
Hắn giận tái cả mặt.
Vốn tưởng đây là một cơ hội tốt để thành danh nhưng sự việc phát triển có hơi ngoài dự đoán, căn bản chẳng có ai quan tâm đến hắn, mọi người đều đang thảo luận một tháng sau Vương Đằng sẽ hành hắn thế nào.
“Các ngươi cứ chờ xem, dù sao Trần Dương ta đây cũng dùng thực lực Võ Đồ cực hạn thi đỗ, thêm cả tài nguyên trong nhà và trường học cung cấp, một tháng nay ta không tin mình không đuổi kịp tên Vương Đằng kia.” Trần Dương siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng giận dữ thầm nghĩ.
Vốn còn định ra ngoài đi dạo một lát, Trần Dương bèn quay đầu đi về phía tòa nhà huấn luyện.
Tu luyện tu luyện!
Luyện đến chết!
Chủ đề này cũng không hot được mấy ngày. Mọi người đều bận học, bận tu luyện, ai thèm nhớ đến nữa.
Đặc biệt là những người còn chưa thăng cấp Võ Giả, tất cả đều nỗ lực muốn nhanh chóng bắt kịp, tránh để mình tụt hậu quá nhiều.
Mà tân sinh viên vừa thăng cấp Võ Giả cũng không hề lơi là. Có sự xuất sắc của Vương Đằng ở đó, đương nhiên bọn họ cũng muốn phấn đấu tiến lên, rút ngắn chênh lệch.
...
Thời gian trôi đi, mỗi ngày Vương Đằng đều đi học, nhặt thuộc tính, tan học, nhặt thuộc tính…
Đương nhiên sau khi ngộ tính và thiên phú của hắn tăng lên, tốc độ tu luyện cũng không chậm. Nhặt xong thuộc tính, thời gian rảnh rỗi đều dùng để tu luyện chiến kỹ, các loại chiến kỹ đều được nâng cao một cách ổn định.
Cuộc sống ở nhà trường cũng rất phong phú.
Hôm nay thứ tư có một tiết lý luận, Vương Đằng nhặt thuộc tính xong bèn chạy.
Thứ thuần lý luận chỉ dựa vào nhặt thuộc tính thì Vương Đằng cũng đã nắm khá chắc rồi, tiến độ vượt xa những bạn cùng lớp, không có gì khó khăn cả.
Hắn đã đi ngày càng xa trên con đường học bá không lối về.
Sau đó hắn chạy đến chỗ học viện Đan đỉnh học ké.
Hắn luôn rất hứng thú với thuật luyện đan, phù văn và luyện tạo, nhiều nghề không thiệt thân.
Cho nên bình thường cứ có cơ hội là sẽ đi học ké.
Vì Vương Đằng hay tới học nên giảng viên các môn đều có ấn tượng với hắn, cũng khá quan tâm.
Học sinh có thiên phú võ đạo xuất sắc như vậy, bọn họ cũng không hy vọng Vương Đằng đi sai đường. Kết quả bọn họ phát hiện thiên phú của Vương Đằng ở các môn đều không kém chút nào.
Cho nên lại càng quan tâm hơn.
Dần dà, ngay cả sinh viên chuyên ngành của họ đều không nhìn nổi nữa, rất nhiều người buông lời oán giận.
Này này, bọn ta mới là con của các ngươi.
Vương Đằng là con nhà người khác, đừng có thiên vị hắn như vậy được không?
Giảng viên Sa Trúc Tu của học viện Đan đỉnh đứng trên bục giảng nói: “Các ngươi đã học nhận biết linh dược được một thời gian rồi. Tiết này chúng ta làm trắc nghiệm. Lớp trưởng lên đây, phát đề thi cho các bạn.”
“Á, thầy thật quá đáng, tự nhiên đánh úp vậy.”
“Còn chưa ôn gì làm sao thi?”
“Đúng vậy. Thầy Sa gian ghê, không chịu báo trước gì hết.”
...
Sinh viên bên dưới lập tức kêu la oai oái.
Lớp trưởng lớp Đan Đỉnh 1 đau khổ đứng lên, đi đến bục giảng cầm đề thi phát cho mọi người. Vốn tưởng làm lớp trưởng là chuyện tốt, ai ngờ không phải vậy. Chuyện gì thầy cũng gọi lớp trưởng, rõ ràng coi hắn như cu li.
“Nhận biết linh dược chủ yếu là nắm chắc cơ bản, luyện công mười năm luyện đan một giờ. Chẳng lẽ khi các ngươi luyện đan cũng phải cho các ngươi thời gian ôn tập à?” Sa Trúc Tu nói.
“Thầy cũng vừa nói luyện công mười năm còn gì. Bọn ta mới học được bao lâu đâu, linh dược trong sách nhiều như vậy, dày như cuốn từ điển ấy, sao mà nhớ hết được.” Đám sinh viên không ngừng kêu khổ.
“Cho nên mới phải cố gắng đấy.” Sa Trúc Tu cổ vũ họ, lại nói: “Yên tâm, hôm nay chỉ là bài trắc nghiệm nhỏ, xem trình độ nắm vững của các ngươi đến đâu, sau đó ta mới có kế hoạch dạy cho các ngươi.”
Rõ ràng giảng viên đã chuẩn bị một phần riêng cho Vương Đằng. Trong lòng lớp trưởng bất đắc dĩ nghĩ sao đi đến đâu cũng gặp tên này vậy.
Thiên phú võ đạo tốt thì thôi đi, lại còn có thiên phú về cả thảo dược nữa, đúng là phạm quy mà.
“Không biết ngươi có thể thi được bao nhiêu điểm?” Hắn tức giận đặt bài thi trên bàn Vương Đằng, xoay người quay về chỗ của mình.
Vương Đằng lắc đầu, nhìn vào bài thi.
Thời gian thi bắt đầu.
Sinh viên kêu khổ thì kêu, song lúc này chỉ đành nghiêm túc làm bài thi.
Nhất thời trong lớp chỉ còn lại tiếng bút đưa sột soạt trên giấy.
“Đề này cũng không khó lắm nhỉ?” Vương Đằng nhìn lướt qua đề bài, bắt đầu múa bút thành văn.
Chưa đến nửa tiếng đã làm xong bài thi, hắn bèn nộp bài chuẩn bị rời đi.
Xem ra hôm nay không nhặt được thuộc tính gì rồi.
“Bạn Vương Đằng xong rồi à?” Sa Trúc Tu hơi kinh ngạc, nhìn đề thi viết đầy chữ, không ngờ hắn thật sự làm xong, rồi lại nhíu mày nói: “Ngươi không kiểm tra lại sao?”
“Không cần ạ. Đề thi này không có gì khó hết.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Không có gì khó?” Sa Trúc Tu không khỏi nhìn hắn.
Đề thi này là hắn tự ra đề, có một vài câu hỏi vẫn là hơi khó. Đối với tân sinh viên mà nói, cơ bản không thể trả lời hết toàn bộ.
Nhất là hai câu cuối cùng, độ khó nhân lên gấp đôi. Với sinh viên nghiên cứu không sâu về thảo dược, có thể trả lời được một hai ý đã không tệ rồi, mà Vương Đằng lại nói là không có gì khó?
“Ngươi ngồi chờ một lát, ta chữa thử bài thi của ngươi.”
Thấy Vương Đằng khẩu khí lớn như vậy, Sa Trúc Tu tò mò cúi đầu chữa bài thi tại chỗ.
Vương Đằng không biết làm sao, chỉ có thể trở lại chỗ ngồi.
Các bạn học khác trong lớp nhìn thấy cảnh này, cũng vô cùng kinh ngạc, mới đó mà Vương Đằng đã làm xong rồi?!
Chắc không phải viết bừa đáp án đấy chứ?
Rất nhiều người đều tăng tốc làm bài. Lại qua hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng có người nộp bài thi, chính là lớp trưởng của lớp Đan Đỉnh một.
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn.
“Í... Hắn tên gì ấy nhỉ? Hướng cái gì?”
Vương Đằng chỉ thi thoảng đến học ké, bạn học khác trên lớp cũng đều kêu là lớp trưởng, vắt óc hồi lâu còn chẳng nhớ nổi tên đối phương.
Sa Trúc Tu bên kia đã chữa xong bài thi của Vương Đằng, không khỏi thở dài. Tiểu tử Vương Đằng này thật sự khiến hắn phải kinh ngạc.
Nhìn thấy lớp trưởng Hướng Thừa đi lên nộp bài thi, hắn không thể không lật úp bài thi lại. Điểm số này vẫn đừng nên cho bọn họ thấy thì hơn, tránh đả kích người ta.
Sau khi Hướng Thừa nộp bài xong, Sa Trúc Tu cũng chữa thẳng luôn.
Phía sau lần lượt có thêm sinh viên nộp bài thi. Đề không dài, trước khi tan học, mọi người đều làm xong bài thi, còn thừa không ít thời gian.
“Các ngươi đọc sách trước đi, ta sửa bài thi đã.” Sa Trúc Tu nói.
Lại qua hai mươi phút, cách tan học còn một lúc.
Sa Trúc Tu chữa xong bài thi cuối cùng, đứng lên, nhìn lướt qua toàn bộ sinh viên, trong lòng thở dài.
So với bài thi của Vương Đằng, điểm thi của những người khác quả thực không nỡ nhìn.
Xem ra phải cho chút kích thích mới được!
“Các bạn lớp ta thi không được tốt lắm, quay về chép sách nhận biết linh dược mười lần, tháng sau nộp lại cho ta.” Hắn bình tĩnh nói.
“A!!!”
Các sinh viên không khỏi kêu to.
“Mười lần!”
“Đừng, thầy ơi, sẽ chết người đó!”
“Thầy, rốt cuộc bọn ta thi được bao nhiêu điểm mà ngươi phải trừng phạt bọn ta như vậy?”
“Đúng vậy, tốt xấu gì cũng để bọn ta biết bọn ta chết như thế nào chứ.”
...
“Nếu các ngươi đã nói vậy… Lớp trưởng, ngươi đi lên phát bài thi rồi đọc điểm cho các bạn nghe đi.” Sa Trúc Tu nói.
Hướng Thừa lại bị ép làm culi.
Hắn cầm lấy sấp bài thi trên bục giảng, lại phát hiện bên cạnh còn một bài thi đặt riêng.
“Thầy, bài thi này thì sao?” Hắn không nhịn được hỏi.
“Bài thi này ngươi đừng quan tâm, đi phát những bài khac là được.” Sa Trúc Tu nói.
Hướng Thừa ôm lòng nghi ngờ, cũng không nói gì nữa, đi xuống phát bài thi.
Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra bài thi đầu tiên lại là của hắn.
Nhìn thấy điểm số, hắn hơi biến sắc: “Bài thi tròn điểm mà ta chỉ được bảy mươi hai điểm?”
Hắn muốn hỏi giáo viên có phải chữa sai hay không nhưng rõ ràng hắn không đủ can đảm. Khả năng giáo viên chấm sai là cực kỳ nhỏ, vẫn đừng tự rước lấy nhục thì hơn.
Với lại phải tự đọc điểm của mình cũng hơi xấu hổ đấy!
“Hướng Thừa, bảy mươi hai điểm.”
Nghĩ đến lời thầy nói, hắn vẫn đọc lên.
“Lớp trưởng được có bảy mươi hai điểm thôi hả?”
“Sao lại thấp như vậy, ta thấy đề đâu khó lắm đâu?”
“Đúng vậy, ta nghĩ dù điểm không quá cao thì bảy tám mươi điểm trong tầm với.”
“Chẳng lẽ lớp trưởng phát huy thất thường?”
Bạn học khác trong lớp không khỏi kinh ngạc, cảm thấy rất khó tin. Câu hỏi trông có vẻ khá dễ dàng, không ngờ làm bài lại chỉ được ngần ấy điểm.
Đáng tiếc bọn họ đã suy nghĩ nhiều rồi…
“Tào Hâm, sáu mươi ba điểm.”
“Vu Minh, ba mươi sáu điểm.”
“Nhiêu Bang, năm mươi sáu điểm.”
...
Điểm số tiếp theo đọc ra đều ở dưới bảy mươi, thậm chí số người không đạt chuẩn chiếm đa số.
“Á á á, ta thi dưới điểm chuẩn, được có ba mươi sáu điểm, ta không muốn sống nữa!” Vu Minh kêu to, mặt đỏ bừng đập đầu xuống bàn.
Ba mươi sáu điểm.
Thật sự quá thấp!
Điểm thấp nhất trong lịch sử.
Những người như họ đều là thiên tài đứng đầu trong trường cấp ba. Ai ngờ đến bài kiểm tra đầu tiên vừa vào đại học lại dưới cả điểm chuẩn!
Các sinh viên kêu rên không ngừng, dường như phải chịu đả kích rất lớn.
Điểm cao nhất là bảy mươi lăm, có một nữ sinh dịu dàng hòa nhã tên Tả Khâu Đồng còn cao hơn Hướng Thừa ba điểm.
Lúc nghe được điểm của nàng, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Không ngờ bình thường Tả Khâu Đồng rất kín tiếng vậy mà lại thi được điểm cao nhất.
Vương Đằng nhìn thoáng qua nữ sinh kia. Dịu dàng hòa nhã, thuộc loại ưa nhìn, đối mặt với ánh mắt của những người khác, nàng hơi thẹn thùng, không dám nhìn thẳng.
“Thật sự là người không thể nhìn vẻ bề ngoài.” Trong lòng Vương Đằng thầm cảm thán.
“Thấy điểm của mình rồi, không nghĩ ta vu oan cho các ngươi nữa chứ.” Sa Trúc Tu nói.
Các sinh viên đều hơi xấu hổ.
“Quay về không chỉ chép sách mà còn phải sửa lại bài thi. Tiết sau ta lại giảng.” Sa Trúc Tu nói tiếp.
“Được rồi, tan học.”
Lúc này, Hướng Thừa chợt do dự, nói: “Thầy ơi, có phải ngươi còn sót một người không?”
Mọi người kinh ngạc.
“Sót một người?”
“Đúng rồi, hình như vừa rồi không thấy tên Vương Đằng. Không phải hắn cũng thi hả?”
“Đúng vậy, không nghe được điểm của Vương Đằng.”
Sa Trúc Tu cũng ngẩn ra, hơi có thâm ý nhìn Hướng Thừa, nói: “Quả thật sót một bài nhưng ta cố ý không để cho các ngươi xem, các ngươi thật sự muốn biết à?”
Tim Hướng Thừa hẫng một nhịp.
“Thầy cứ nói đi, dù sao bọn ta đều thi kém như vậy, đả kích mãnh liệt hơn một chút cũng chẳng sao.”
Tất cả mọi người không ngốc, đều nghe ra được ám chỉ từ trong lời giáo viên.
“Xem ra ta đã coi thường các ngươi rồi, sức chịu đựng tốt đấy.” Sa Trúc Tu cười híp mắt gật đầu, cũng không phí lời, nói thẳng: “Vương Đằng, một trăm điểm.”
“Phập!”
Mọi người như bị một tiễn xuyên tim, mở to mắt, sửng sốt nhìn Sa Trúc Tu.
“Đừng nhìn ta, điểm số không sai, đây là điểm của Vương Đằng. Giờ các ngươi biết vì sao ta không để cho các ngươi đọc điểm của hắn chưa.” Sa Trúc Tu bất đắc dĩ. Vừa nãy còn khen sức chịu đựng của họ tốt, kết quả đảo mắt đã bị vả mặt, một đám giống như mất hồn.
Hướng Thừa quay đầu nhìn về phía Vương Đằng, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ, nhìn thấy sắc mặt hắn vẫn bình thản, giống như thi được một trăm điểm vốn không phải chuyện gì lớn, nhất thời cảm giác xấu hổ vô cùng, mặt mũi nóng ran.
“Vương Đằng thật là lợi hại!” Tả Khâu Đồng cũng nhìn về phía Vương Đằng, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự khâm phục.
“Đáp án của Vương Đằng rất chuẩn xác. Tiết sau ta sẽ lấy đó làm ví dụ để giảng cho các ngươi.” Sa Trúc Tu nói xong dừng một chút, lại nói: “Bạn học Vương Đằng, ngươi có kinh nghiệm học tập gì thì hãy chia sẻ cho các bạn cùng biết.”
“Cũng không có kinh nghiệm gì, ta cảm thấy phương pháp của thầy Sa rất tốt. Chép sách là được rồi, mười lần không đủ thì chép một trăm lần, chăm chỉ khiến người ta trở nên xuất sắc. Các bạn học cố lên nhé, ta xem trọng các ngươi đó.” Vương Đằng bắt đầu ba hoa.
“Phập!”
Một trăm lần!!!
Các sinh viên lại cảm giác ngực trúng một tên.
Quá độc ác!
Đờ cờ mờ quá độc ác!!
Đây vốn dĩ không phải lời con người có thể nói ra. Vương Đằng, ngươi chính là ma quỷ.
Cuối cùng Sa Trúc Tu cũng không để sinh viên lớp Đan Đỉnh một chép sách một trăm lần. Dù sao nghĩ đến chép một trăm lần quyển sách dày như từ điển thật sự có chút vô nhân đạo.
Các sinh viên lớp Đan Đỉnh một đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mát nhìn Vương Đằng lại tràn ngập u oán.
Ngay cả Tả Khâu Đồng trước đó còn bội phục Vương Đằng, lúc này cũng không khỏi oán giận.
Ôi, một trăm lần thật sự quá đáng sợ.
Tim Vương Đằng có bị thâm không mà sao bạn thâm độc quá vậy.
Vương Đằng làm như không thấy ánh mắt của mọi người, tỏ vẻ ‘ta chỉ muốn tốt cho các ngươi thôi’, đi ra khỏi lớp.
“Vương Đằng!”
Mới vừa ra khỏi phòng học, sau lưng vang lên giọng nói của Hướng Thừa.
Hướng Thừa tìm Vương Đằng làm gì?
Các sinh viên vốn đang định rời đi, lúc này cũng không khỏi dừng bước.
“Có chuyện gì không?” Vương Đằng hỏi.
“Lần này lớp bọn ta chỉ là không ôn tập tốt mới thi kém như vậy. Lần sau bọn ta sẽ không thua ngươi.” Hướng Thừa nói.
Vương Đằng nhìn quanh một vòng, hỏi mọi người: “Các ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?”
“Đúng vậy, bọn ta chỉ là không ôn tập tốt thôi, lần sau chắc chắn sẽ không bị điểm kém như vậy.”
Đây vốn là chuyên môn của bọn họ, Vương Đằng xem như người ngoài, dù thế nào cũng không thể mất mặt trước một người ngoài được.
Rất nhiều người lần lượt hùa theo, dù điểm thi có qua được Vương Đằng hay không cũng không thể kém hơn về khí thế.
Vương Đằng nhìn giao diện thuộc tính. Nhặt thuộc tính lâu như vậy, nhận biết linh dược đã đạt tới cấp tinh thông.
Nhận biết linh dược: 350/1000 (tinh thông)
Ở giới luyện đan, nhận biết linh dược có sự phân chia cấp bậc bất thành văn, từ thấp đến cao lần lượt là nhập môn, thông thạo, tinh thông, đại sư, tông sư...
Mà cấp tinh thông đã là trình độ giảng viên trường học.
Nói cách khác, nhận biết linh dược của hắn đã đạt tới tiêu chuẩn giảng viên rồi.
Hắn nhìn mọi người, nở nụ cười: “Xem ra các ngươi còn không hiểu được chênh lệch giữa các ngươi và ta. Các ngươi còn đang cố gắng hướng tới một trăm điểm, mà ta chỉ thi được một trăm điểm, là bởi vì... Bài thi chỉ có một trăm điểm thôi!”
“....”
Nói xong Vương Đằng cũng không quan tâm mọi người là tâm trạng gì, xoay người rời khỏi.
Đợi cho hắn đi xa, sinh viên của lớp Đan Đỉnh một rốt cuộc phản ứng lại, nháy mắt bùng nổ tại chỗ.
“Quá kiêu ngạo, quá kiêu ngạo!”
“Nhưng mà sự thật có vẻ đúng như hắn nói. Các ngươi đừng quên, hắn làm xong bài thi này chỉ tốn nửa tiếng.”
“Đệt, đừng có nâng bi hắn hạ thấp mình nữa. Nửa tiếng thì thế nào, biết đâu mấy câu hỏi này trúng vào sở trường của hắn thì sao.”
“Đúng vậy đúng vậy. Lần sau chúng ta nhất định phải thi tốt hơn hắn, ta không tin hắn kiểm tra lại cũng có thể được một trăm.”
...
Sắc mặt Hướng Thừa có chút khó coi. Hắn xem Vương Đằng như đối thủ, kết quả hình như Vương Đằng còn chẳng thèm để tâm tới hắn, loại cảm giác chết tiệt này!
Cho nên thật sự đừng lấy hắn làm thước đo, bằng không chỉ sẽ càng tuyệt vọng.
“Ta đều là vì tốt cho các ngươi, sao các ngươi lại không hiểu chứ.” Trong lòng Vương Đằng cảm thán, trên mặt tỏ vẻ buồn khổ giống như cha già.
Ngày hôm sau, thứ năm có một tiết phù văn.
Giáo viên Trần Ý Thắng vừa tiến vào phòng học, cũng đặt một đống bài thi lên mặt bàn, cười híp mắt nói: “Các sinh viên, hôm nay một bài làm kiểm tra nhỏ.”
Sau đó là một loạt tiếng kêu rên!
Cùng một thế giới, cùng một loại kêu rên.
Vương Đằng phát hiện các giáo viên hình như đều thích đột kích, để ngươi không hề chuẩn bị, không biết có phải một kiểu oái oăm hay không.
Kiểm tra phù văn chuyên nghiệp, trừ một vài thứ lý luận, chủ yếu là vẽ bùa.
Vương Đằng bất đắc dĩ lắc đầu. Bài kiểm tra này với hắn mà nói vốn dĩ không hề ý nghĩa, còn chẳng bằng nhặt thuộc tính.
Nhưng nếu đã đến rồi thì làm đi vậy.
Soạt soạt soạt!
Nửa tiếng kết thúc, nộp bài thi.
Sinh viên lớp phù văn ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Giáo viên Trần Ý Thắng biết Vương Đằng nắm kiến thức phù văn cơ sở không tệ, nhưng không ngờ hắn có thể làm xong bài thi nhanh như vậy.
Giáo viên nhìn Vương Đằng rồi bắt đầu sửa bài.
Sau vài phút, bài thi sửa xong, Trần Ý Thắng cảm thấy rất kinh ngạc. Bài thi này làm rất hoàn mỹ, dù là những phù văn cơ sở có độ khó cũng vẽ vô cùng hoàn mỹ, cảm giác không kém bản tiêu chuẩn chút nào, tựa như một khuôn mẫu khắc ra.
Nếu chỉ có vậy thì cũng không là gì, dù sao hắn cũng từng gặp rất nhiều sinh viên có thể làm được điều này.
Vẽ cũng không khó.
Khó chính là phải có đủ linh tính.
Phù văn mà Vương Đằng vẽ đã có đủ linh tính rồi, điểm này vô cùng hiếm có.
Phù văn học không phải một môn học vấn cứng nhắc, kết cấu cơ bản của nó cũng không khó nhưng khó là khó ở sự thiên biến vạn hóa trong đó.
Người có thiên phú mà khuyết thiếu linh tính vẫn có thể trở thành phù văn sư nhưng tuyệt đối không đi xa được, tiền đồ bị giới hạn.
Người có linh tính thì khác, tiền đồ của bọn họ không thể đong đếm được.
Người như vậy không được mấy ai.
Về thứ gọi là linh tính, nói ra thì hơi mơ hồ, thoạt nhìn phù văn vẽ ra hình như đều giống nhau, vậy thì nhìn thế nào để biết được là có linh tính hay không?
Quả thật đối với phù văn sư trình độ như giáo viên mà nói, liếc mắt một cái sẽ nhìn ra được.
Cái này giống với thư pháp, kiểu chữ mô phỏng giống nhau, có người vô cùng cứng nhắc nhưng có người lại viết ra được linh tính, mà nhà thư pháp đắm chìm trong đó nhiều năm hoàn toàn có thể nhìn ra được sự khác biệt.
Sau khi sửa xong bài thi, ánh mắt Trần Ý Thắng lóe lên, nhìn Vương Đằng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
....
Buổi chiều, lớp luyện tạo.
Giáo viên của lớp luyện tạo là một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, chiều cao ít nhất trên hai mét, cánh tay thô như bắp đùi.
Lúc trước vừa mới nhìn thấy giáo viên này, Vương Đằng lập tức nhớ tới Lỗ Tự Sinh.
Hai người đều là đàn ông lực điền giống nhau, cơ bắp cuồn cuộn đó nhìn mà khiến người ta cảm thấy rất khủng bố.
Nếu những huấn luyện viên thể hình đời trước nhìn thấy thân hình này của bọn họ nhất định sẽ xấu hổ vô cùng.
Vương Đằng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ luyện tạo sư đều là cái dạng này sao? Nếu sau này mình cũng biến thành như vậy thì chắc sẽ không ngất trong WC mất.
May mà hắn hoàn toàn dựa vào nhặt thuộc tính, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện tình trạng vai u thịt bắp như vậy.
Giáo viên lớp luyện tạo tên là Hùng Bá. Đúng, chính là cái tên lỗ mãng ngang ngược như vậy.
Nhưng tất cả sinh viên đều cảm thấy hắn đặt tên hơi nhầm.
“Các sinh viên, hôm nay chúng ta sẽ làm bài kiểm tra. Nhìn thấy kim loại trên bàn rèn của các ngươi không? Nhiệm vụ của các ngươi là trước khi hết tiết phải hoàn thành tôi luyện và luyện tạo, mà ta sẽ căn cứ mức độ hoàn thành của các ngươi để chấm điểm.” Hùng Bá cất lời. Giọng nói của hắn không có chút khí phách gì đáng nói, tương phản giống như giáo viên các môn khoa học xã hội vậy, chỉ nghe giọng nói sẽ không thể tin nổi đó là một người đàn ông cơ bắp trên hai mét.
“Vậy mà không thi lý luận, trực tiếp rèn luôn.” Vương Đằng nhìn kim loại rèn trên bàn, ngạc nhiên nghĩ.
“Đây là sắt Hắc Sa khá thường gặp.”
Kiểm tra bắt đầu, trong đầu Vương Đằng hiện lên giới thiệu về sắt Hắc Sa, tay mở lò rèn bên cạnh ra.
Khi nhiệt độ đạt tới điểm mốc, vận chuyển một luồng nhu lực đưa sắt Hắc Sa vào trong đó.
“Gần xong rồi!”
Sau mười mấy phút, Vương Đằng nhắm chuẩn thời cơ, lấy sắt Hắc Sa từ trong lò rèn ra.
Búa sắt vung lên, tiếng gõ búa choang choang vang lên.
Lúc này các sinh viên khác cũng đã bắt đầu rèn phần mình, trong phòng luyện tạo đều là tiếng kim loại va chạm.
Tiếng búa gõ của Vương Đằng hòa vào trong phần lớn âm thanh, vốn nghe không thấy gì.
Nhưng chân mày Hùng Bá lại nhướng lên.
“Âm thanh này.”
Lỗ tai hắn dộng đậy, lập tức tìm được nguồn gốc.
Đừng lầm tưởng mỗi ngày phòng luyện tạo đối mặt với những tiếng ồn này sẽ có thính lực kém hơn người thường.
Thân là võ giả, bọn họ tự nhiên có biện pháp bảo vệ thính lực của mình.
Thậm chí đối với luyện tạo sư mà nói, thính lực rất quan trọng, bởi vì bọn họ cần nghe âm thanh của kim loại.
Một luyện tạo sư giỏi có thể thông qua âm thanh phán đoán ra tạp chất bên trong kim loại còn lại bao nhiêu, ở đâu còn tồn tại tạp chất v.v.., lợi dụng điểm này để tôi luyện ra vật liệu hoàn mỹ nhất.
Ánh mắt Hùng Bá lập tức khóa chặt Vương Đằng, trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
“Hóa ra là hắn.”
Hắn không tới gần, chỉ ở trên bục giảng âm thầm quan sát.
Kết quả càng xem càng kinh hãi.
“Thuật luyện tạo thật tuyệt diệu, chẳng lẽ Vương Đằng là người thừa kế của thế gia luyện tạo nào đó? Mà không phải, sao ta nghe nói hắn chỉ là con trai của gia đình thương nhân bình thường ở vùng Đông Hải, không có bối cảnh gì đặc biệt cơ mà? Lẽ nào là tự mình tìm tòi học được? Nếu là như vậy, thiên phú của Vương Đằng thật không tầm thường.”
Các sinh viên trong lớp luyện tạo vẫn còn không ít hạt giống tốt.
Cheng cheng cheng!
Keng keng keng!
Đây là lần đầu tiên Vương Đằng rèn. Mới đầu tốc độ cũng không nhanh, đơn thuần để quen tay là chính. Về sau, tốc độ dần dần nhanh hơn, bùa sắt trong tay hắn không ngừng vung lên, chỉ còn lại tàn ảnh, nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ.
Sinh viên bốn phía không khỏi nhìn về phía Vương Đằng.
Tần suất âm thanh này thật sự quá nhanh. Nổi bật như vậy, muốn khiến người ta không nhận ra cũng khó.
“Nhìn kìa!”
Lúc nhìn thấy tình hình bên phía Vương Đằng, các sinh viên đều kinh ngạc ngây người.
“Tốc độ tay này là solo lâu quá hay gì?”
Tất cả mọi người há hốc miệng, quên cả khép lại, trong lòng đủ loại oán thầm.
Hùng Bá cũng mấp máy môi, đột nhiên có chút hâm mộ, tốc độ tay này cũng chỉ có lúc hắn còn trẻ mới có được.
“Tuổi trẻ thật tốt!”
....
Một tiếng rưỡi sau, cuối cùng Vương Đằng cũng hoàn thành phần rèn. Nhìn sắt Hắc Sa trước mặt toàn thân đen nhánh phát sáng, hài lòng gật đầu.
Hắn không lên tiếng, chỉ giơ tay lên.
Hùng Bá thấy hắn đã ngừng rèn từ lâu, thấy hắn giơ tay bèn đi qua.
Không để ý nhiệt độ phía trên, cầm lấy quan sát.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Hùng Bá càng rõ ràng hơn.
“Đây là.... bách đoạn!”
Hùng Bá hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không, lập tức lật qua lật lại nhìn hai lần, không bỏ qua bất cứ góc độ nào.
Thậm chí còn dùng nguyên lực thẩm thấu vào trong kim loại, cuối cùng xác định quả nhiên đây là sắt Hắc Sa bách đoạn.
Cái gọi là bách đoạn, chính là rèn nguyên vật liệu hơn trăm lần. Số lần rèn càng nhiều, tạp chất bên trong kim loại sẽ càng ít. Trên bách đoạn, còn có thiên đoạn, vạn đoạn, thập vạn đoạn, thậm chí bách vạn đoạn.
Có luyện tạo sư bằng lòng hao phí mấy năm, thậm chí thời gian hơn mười năm đi rèn một binh khí, ngươi cho rằng bọn họ dành thời gian vào việc gì.
Đương nhiên muốn hoàn thành rèn cấp độ cao như vậy, vật liệu phải đủ tốt, nếu không chẳng cần vạn đoạn, thiên đoạn cũng đủ để nện hỏng.
Cứng quá hóa gãy!
Tương tự, cũng chỉ có những vật liệu cực tốt, luyện tạo sư mới bằng lòng tiêu tốn lượng lớn thời gian quý báu đi rèn.
Sắt Hắc Sa chỉ là vật liệu kim loại bình thường, có thể đạt tới bách đoạn đã là cực hạn rồi. Thậm chí kỹ thuật của người rèn không đủ, lực đạo khống chế không tốt, tạo thành áp lực quá lớn, búa nện không tới trăm lần đã trở thành một khối sắt vụn vô dụng.
“Rất tốt, miếng sắt Hắc Sa này độ hoàn thành vô cùng cao, độ tôi luyện cũng đạt tới chín mươi bảy phần trăm, đã là một khối sắt nguyên chất hiếm có.” Hùng Bá không tiếc lời ngợi khen, ánh mắt nhìn Vương Đằng tràn đầy vẻ thưởng thức, đó là một hạt giống luyện tạo sư tuyệt hảo.
Tương tự bách đoạn, độ tôi luyện cũng có khác biệt, đều dựa vào tài nghệ của luyện tạo sư.
Ở giới luyện tạo, độ tôi luyện chưa bao giờ có người đạt tới trăm phần trăm. Đó là một giá trị lý tưởng, gần như không có thể đạt tới.
Cho dù là vật liệu bình thường nhất, để luyện tạo sư cấp tông sư đi rèn cũng không thể đạt tới được.
Cho nên trong mắt Hùng Bá, Vương Đằng có thể đạt tới chín mươi bảy phần trăm đã là cao không thể cao hơn nữa, ưu tú không thể ưu tú hơn nữa.
Những người khác đều đắm chìm trong việc rèn, chưa nghe được lời của Hùng Bá, bằng không lúc này thật sự không có tâm tư rèn giũa gì nữa.
“Thuật luyện tạo của ngươi rất tốt, đã bái sư chưa?” Hùng Bá hỏi ra điều mà mình đang nghĩ trong lòng.
“Vẫn chưa, chỉ học trên lớp của thầy dạy thôi ạ.” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Chỉ học tiết của ta mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã nắm giữ đến trình độ này rồi.”
Tuy rằng chuẩn bị tâm lý trước nhưng nghe chính miệng Vương Đằng thừa nhận, Hùng Bá vẫn không nén được khiếp sợ.
“Được rồi, không sao, ngươi có thể tan học trước.” Hùng Bá khoát tay, lại nói: “Đúng rồi, khối sắt Hắc Sa bách đoạn này đặt ở chỗ ta đã, tiết sau ta trả lại cho ngươi.”
“Vâng.” Vương Đằng không biết Hùng Bá lấy sắt Hắc Sa này làm gì nhưng hắn hiểu chí ít Hùng Bá sẽ không đến mức ham muốn một khối sắt Hắc Sa bách đoạn bình thường này.
Sau khi Vương Đằng rời đi cho đến trước khi tan học mười phút, Hùng Bá mới tuyên bố kết thúc.
Rồi sau đó hắn kiểm tra thành quả của các sinh viên, đạt tới bách đoạn có đến hai người nhưng độ tôi luyện hoàn toàn kém Vương Đằng, một người sáu mươi bảy phần trăm, một người tám mươi ba phần trăm.
Sáu mươi bảy phần trăm đối với người mới bắt đầu học đã rất không tệ rồi.
Về phần người tám mươi ba phần trăm, là một sinh viên đến từ gia tộc luyện tạo, nền tảng bản thân tốt, có thể đạt tới cấp bậc này cũng là khá xuất sắc.
Hùng Bá tuyên bố thành tích, lại cổ vũ các học trò, sau đó tuyên bố tan học.
“Thầy ơi chờ đã ạ, độ tôi luyện của bạn học Vương Đằng là bao nhiêu?” Sinh viên xuất thân gia tộc luyện tạo đứng lên hỏi.
Hùng Bá thật sự có chút không đành lòng đả kích đứa nhỏ này nhưng nhìn thấy ánh mắt cố chấp của hắn, trong lòng thở dài nói: “Bách đoạn, chín mươi bảy phần trăm!”
Sinh viên trong lớp đều kinh hãi.
“Vậy mà đạt tới độ tôi luyện chín mươi bảy phần trăm!”
“Sao có thể cao như vậy!”
“Ít nhất cũng là luyện tạo sư cấp đại sư mới có thể đạt tới loại trình độ này chứ.”
....
“Thì ra trên thế giới này thật sự tồn tại thiên tài như vậy.” Sinh viên xuất thân gia tộc luyện tạo chua xót nói.
“Hắn là ngoại lệ, trên thế giới không có mấy thiên tài như vậy, không cần đặc biệt so sánh với hắn, ngươi đã rất xuất sắc rồi.” Hùng Bá an ủi nói.
Không an ủi còn đỡ, vừa được an ủi, trong lòng sinh viên này càng khó chịu.
Ngay cả so sánh cũng không so được, rất đả kích người.
Sinh viên xuất thân gia tộc luyện tạo cả khuôn mặt xám xịt, cả người toát lên vẻ sa sút tinh thần trầm trọng.
“Thật sao ạ?”
“Đúng vậy, ta khẳng định.”
“Ta biết mà, ta sẽ không bại bởi bất kì kẻ nào. Thầy Hùng, ta phải đi về cố gắng huấn luyện, tạm biệt.”
“Tạm biệt, phù ~” Hùng Bá thở dài một hơi.
Mấy ngày nay các học viện đều đang thi cử, học viện Chiến Tranh và học viện Chỉ Huy cũng không ngoại lệ.
Học viện Chỉ Huy thi lý thuyết, kiểm tra diễn tập bàn cát, chỉ huy chiến trường. Vương Đằng không có hứng thú với những thứ này, có thuộc tính thì nhặt nhưng lại không đi thi.
Mà phía học viện Chiến Tranh chuyên nghiệp bên này, lớp lý thuyết cũng có thi, song chủ yếu vẫn là thực nghiệm.
Chiều thứ sáu.
Đặng Bách – giáo viên hướng dẫn lớp thực chiến dẫn theo mọi người đi về phía toà nhà thực hành.
Hắn vừa đi vừa nói: “Hôm nay thi thực chiến, đợi lát nữa sẽ thi cùng với lớp khác.”
Học viện Chiến Tranh có nhiều người nhất, cho nên không chỉ có một lớp.
Lớp chiến tranh 1 Vương Đằng đang học đi được nửa đường thì gặp phải mấy lớp khác. Giáo viên hướng dẫn các lớp chào hõi lẫn nhau, rồi tụ vào một chỗ, đi đến toà nhà thực hành.
“Lại phải thi cùng với lớp khác.”
“Nếu thi không tốt thì chẳng phải là mất mặt sao.”
“Đợi lát nữa nhất định phải thi cho thật tốt, không thể để thua lớp khác được.”
...
Không chỉ lớp chiến tranh 1 như thế, những lớp khác cũng thấp giọng nghị luận, không ai muốn thua lớp bên cả.
Đến dưới toà nhà thực hành, mọi người phát hiện viện trưởng Đồng Hổ của học viện Chiến Tranh nãy giờ không thấy đâu thì ra là đang đợi bọn họ.
“Viện trưởng tự mình chủ trì cuộc thi lần này sao? Tự nhiên nghiêm túc chính thức như vậy, căng thẳng ghê.” Mọi người thấp giọng nói.
“Đi thôi, lên tầng năm.” Đồng Hổ trực tiếp nói.
Vương Đằng hơi kinh ngạc, bởi vì tầng năm bình thường đều không mở ra cho người ngoài, cuộc thi lần này lại đặt ở tầng năm.
Đến tầng năm, trong mắt hắn toát ra sự nghi hoặc, khung cảnh trước mặt khác biệt hoàn toàn với trong tưởng tượng.
Phản chiếu trong mắt hắn là một hành lang, mà hai bên hành lang là từng gian phòng kích thước giống hệt nhau.
Cửa phòng đóng chặt, đồng thời khoảng cách cực nhỏ, có thể nhìn ra được, không gian bên trong chắc chắn vô cùng nhỏ hẹp.
“Đây là phòng thực chiến giả lập.” Đồng Hổ mở miệng, khiến mọi người ngạc nhiên không thôi.
“Phòng thực chiến giả lập!!!”
“Lẽ nào là thiết bị giả lập giống với trong phim điện ảnh sao??”
“Không thể nào, khoa học kỹ thuật của chúng ta đã đạt đến trình độ này rồi sao? Chưa nghe thấy bao giờ luôn.”
“Nếu đến cả thiết bị giả lập cũng xuất hiện rồi thì có phải cũng sẽ làm ra được trò chơi giả lập không.”
Mọi người nhịn không được bèn thấp giọng nghị luận.
Đối với họ, tin tức này chẳng khác gì với một vụ nổ lớn. Rất nhiều người không khỏi tò mò về chuyện này, ánh mặt nhìn vào từng gian phòng một, giống như muốn nhìn xuyên nó vậy.
“Các ngươi đoán không sai, đây chính là loại thiết bị giả lập các ngươi đang nghĩ đến, hiện tại vẫn thuộc về tài nguyên chiến lược, cho nên chưa được công bố ra bên ngoài.” Đồng Hổ nói.
“Là thật à.” Trong mắt Vương Đằng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, không khỏi nhíu mày: “Khoa học kỹ thuật hiện tại rốt cuộc đã tiến bộ đến mức nào rồi, xem ra thật sự vẫn còn rất nhiều thứ người bình thường không thể tiếp xúc được.”
“Các ngươi tạm thời không được nói với bên ngoài, nếu không sẽ bị nghiêm trị, thiết bị thế này toàn quốc chỉ có mấy trường đại học top đầu mới có, các người rất may mắn. Song đợi đến lúc thời cơ chín muồi, nhà nước cũng sẽ phổ cập trong phạm vi nhỏ, chắc cũng không còn xa nữa đâu.” Đồng Hổ lại nói.
“Nghiêm ngặt vậy sao.” Trong lòng mọi người căng thẳng, nhưng đồng thời cũng rất kích động.
“Được rồi, không nói chuyện nữa, các ngươi tự mình chọn một phòng đi vào đi. Độ khó tự chọn, khung cảnh tự chọn, máy tính sẽ căn cứ vào biểu hiện của các ngươi đưa ra tổng hợp và cho điểm.” Đồng Hổ nói.
“Còn có độ khó và khung cảnh, má ôi, có vẻ rất vui nha.” Mọi người nhất thời mừng rỡ, vội vàng chọn một phòng đi vào.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ dường như đã sớm quên mất đây là một cuộc thi, ngược lại giống như xem đó là một trò chơi vậy.
“Hầy, giờ đám nhóc này đang vui thật đấy, hi vọng lát nữa đi ra sẽ không bật khóc.” Đồng Hổ nhịn không được trộm cười bất lương, quay đầu nói với các giáo viên: “Đi, chúng ta đi đến phòng điều hành xem biểu hiện của bọn họ.”
Phòng điều hành Đồng Hổ nói đến ở cuối cùng của hành lang, là một gian phòng vô cùng lớn, trên vách tường treo đầy màn hình, đang hiển thị ra từng khung cảnh một, có sa mạc, có thảo nguyên, thậm chí còn có biển khơi… Đám sinh viên đã đi vào khung cảnh giả lập, bắt đầu cuộc thi.
...
Sau khi Vương Đằng đi vào trong phòng, phát hiện không gian bên trong quả nhiên vô cùng giới hạn. Trong này chỉ bày biện một cỗ máy khồng lồ màu trắng bạc giống như khoang trò chơi.
“Xin điền thông tin bản thân vào, mang mũ bảo hiểm cảm ứng lên, đi vào cabin giả lập.” Bên trong máy móc truyền ra âm thanh nhắc nhở.
Ánh mắt Vương Đằng toát lên vẻ kinh ngạc, nhập mã số sinh viên trên thẻ vào, sau đó đội mũ bảo hiểm đặt ở một bên lên đầu, đi vào trong thứ gọi là cabin giả lập này.
“Nhân viên vào chỗ!”
“Bạn học Vương Đằng, hoan nghênh ngươi sử dụng loại hình cabin giả lập Thần Long số 08!”
“Cửa cabin đóng lại!”
“Kết nối thần kinh, thu thập số liệu bên trong cơ thể...”
“Thu thập hoàn tất!”
“Đi vào thế giới giả lập!”
Trước mắt Vương Đằng tối sầm lại, giống như cả thế giới đều đang xoay chuyển, khung cản trước mặt lập tức thay đổi.
Xung quanh hoàn toàn biến thành một khoảng hư không, hành tinh to lớn xoay chuyển, xa xa còn có tinh hà treo ngược, giống như vũ trụ tinh không thực sự.
“Đây…” Vương Đằng không biết nói gì, loại rúng động này, khiến cho hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ của khoa học kỹ thuật.
Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện bản thân cứ nổi trôi như vậy, sờ sờ lên cơ thể và gương mặt, chân thực vô cùng, thậm chí biểu cảm cũng không khác gì thực tế.
“Khoa học kỹ thuật không tuột dốc mà phát sinh tiến bộ vượt bậc sao?”
“Xin chào bạn học Vương Đằng, hoan nghênh bước vào thế giới giả lập, mời chọn lựa cảnh tượng giả lập.” Một giọng nói máy móc vang lên.
“Sao thứ này lại khiến người ta cảm thấy giống AI vậy chứ?” Vương Đằng kinh ngạc.
Theo sau giọng nói đó, từng khung cảnh xuất hiện ở trước mặt hắn, giống như cưỡi ngựa xem hoa, nhanh chóng vụt qua.
“Chọn khung cảnh thảo nguyên!” Vương Đằng tuỳ tiện chọn một cảnh.
“Khung cảnh thảo nguyên đã xác định, mời chọn độ khó.”
Độ khó có năm loại, phân ra làm cấp sơ, cấp trung, cấp cao, cấp ác mộng, thậm chí là... cấp địa ngục.
“Cấp địa ngục, độ khó này còn nhiều hơn một cấp so với lần xông vào Cửu Cung trang trước đó, không biết sẽ đến mức độ nào? Hay là thử xem sao? Dù sao chỉ là thực chiến giả lập.”
Vương Đằng tức thời đưa ra quyết định: “Chọn độ khó cấp địa ngục!”
“Xác định độ khó cấp địa ngục.”
“Mời hoàn tất chuẩn bị...”
“Bắt đầu!”
Khung cảnh lần nữa xoay chuyển, cảnh tượng xung quanh lại xảy ra thay đổi, Vương Đằng lập tức phát hiện bản thân đang đứng trên một vùng thảo nguyên rộng lớn.
Mà cỏ ở nơi này cao tầm… bằng một người!
“Á đù đây là thảo nguyên sao??” Vương Đằng trực tiếp chửi thề. Cho dù Địa tinh từng trải qua xâm nhiễm nguyên lực thì cỏ cũng đâu mọc cao đến vậy.
Hay đây là cài đặt mở màn của độ khó cấp địa ngục?
“Có điều đúng là chân thực quá đáng nha, mọi thứ đều giống y như ở trong hiện thực. Nếu không nói thì ai mà nghĩ đây là một cảnh tưởng giả lập chứ.”
Vương Đằng cảm khái không thôi: “Nhưng mà khoa học kỹ thuật này có phải hơi vượt mức quy định rồi không? Địa tinh bây giờ đã có thể nghiên cứu ra thứ đồ này rồi sao?”
Ngược lại cũng không phải hắn xem thường người Địa tinh nhà mình, mà là kỹ thuật này thực sự không phù hợp với hiện thực, khác biệt quá xa rồi.
Với cách nghĩ của hắn thì cho dù Địa tinh có tiến thêm một trăm năm nữa cũng chưa chắc có thể làm ra được.
“Thôi đi, nghĩ cũng nghĩ không ra.”
“Lại nói, thứ này chơi thế nào, chẳng có gợi ý gì cả.”
Vương Đằng nhìn thảo nguyên trống trải không một bóng người, lắc lắc đầu, tuỳ tiện chọn một phương hướng rồi đi nhưng trong lòng vẫn nâng cao cảnh giác.
Bất kể nói thế nào, thì đây là một cuộc thi thực chiến, không phải đến để vui chơi.
“Có người chọn độ khó cấp địa ngục?”
Có nhân viên công tác trong phòng điều hành báo cáo với Đồng Hổ và các giáo viên khác.
“Cấp địa ngục!”
Trong lòng các giáo viên ngạc nhiên.
“Ồ, là ai vậy?” Đồng Hổ hơi hoài nghi, ra lệnh: “Chiếu trực tiếp lên màn hình lớn.”
“Rõ!”
Nhân viên công tác chiếu hình ảnh trực tiếp lên màn hình lớn trung tâm.
“Hóa ra là tiểu tử này!” Đồng Hổ bật cười.
“Là Vương Đằng, hắn liều thật đấy, lại dám chọn độ khó cấp địa ngục.”
“Ngay cả những sinh viên đứng đầu bảng xếp hạng của trường chúng ta cũng không dám chọn độ khó cấp địa ngục này.”
“Ôi, thiên tài mà, đây là chuyện rất bình thường. Mấy người đứng đầu bảng trước đây cũng chọn cấp địa ngục đó thôi. Chỉ là đã trải qua rồi thì không dám chọn lại nữa đâu.”
Các giáo viên nhìn thấy đó là Vương Đằng, có hơi giật mình nhưng họ đều cho rằng Vương Đằng sẽ bị bón hành ngập miệng, lập tức cảm thấy có chút hả hê.
...
Ở một nơi khác, Vương Đằng đang đi trên đồng cỏ.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một loạt tiếng sột soạt phát ra từ bãi cỏ bên cạnh.
Âm thanh ngày càng lớn hơn.
Như thể có thứ gì đó đang tiến lại gần.
“Linh Thị!”
Vương Đằng không quên đây là độ khó cấp địa ngục, cho nên không dám lơ là, sử dụng con mắt Linh Thị theo bản năng.
Nhưng hắn lập tức nghĩ tới đây là thế giới ảo, nói là hoàn toàn có thể mô phỏng dữ liệu cơ thể nhưng ai biết được những kỹ năng thiên phú này có mô phỏng được hay không?
May mắn thay lo lắng của hắn dư thừa rồi.
“Kì diệu thật!”
Cảm thán một câu, Vương Đằng nhìn về hướng phát ra âm thanh, một luồng quang mang nguyên lực ánh vào mắt hắn.
“Cấp độ này cùng lắm là cấp nhị tinh.”
Hắn lặng lẽ thở phào, trong tay cầm một món vũ khí cơ bản do không gian ảo phát cho, một thanh chiến kiếm cấp nhất tinh.
Vút!
Ngay sau đó, một bóng đen đột nhiên nhảy ra từ trong bụi cỏ, lao về phía Vương Đằng.
Con thỏ to quá đi!
Con thỏ lớn trắng trắng xinh xinh, hai cái tai dài vểnh lên …
Tiếc là nó không dễ thương chút nào.
Chiếc răng cửa lộ ra ngoài trông cực kỳ giống với một cặp gai thép bén nhọn.
Nếu bị nó cắn một miếng, cơ thể chắc chắn sẽ bị chọc thủng.
Ánh sáng lóe lên trong mắt Vương Đằng, không dùng đến chiến kiếm, tay trái đấm ra một quyền.
Bụp!
Con thỏ trắng to lớn còn chưa kịp hét thảm, đầu đã vỡ tung, bay ngược ra ngoài.
Bay màu!
“Món khai vị.”
Vương Đằng lắc đầu, mặc kệ con thỏ, tiếp tục đi về phía trước.
...
Trong phòng điều khiển chính, Đồng Hổ nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lóe sáng.
“Tinh thú nhị tinh, Vương Đằng chỉ dùng một cú đấm đã giải quyết được nó, sao lại có cảm giác thực lực của hắn lại tiến bộ lên rồi nhỉ.”
Giáo viên của lớp Chiến tranh 2 nói.
“Thiên phú của Vương Đằng tốt thật!”
Giáo viên của lớp 3 bùi ngùi nói.
Một số giáo viên nhìn giáo viên của lớp 1 Đặng Bách với ánh mắt ngưỡng mộ. Có một sinh viên như vậy trong cuộc đời là chuyện rất đáng tự hào.
...
Thời gian chầm chậm trôi đi, Vương Đằng đã giải quyết được vài con tinh thú cấp nhị tinh, một con tinh thú cấp tam tinh nhưng vẫn chưa cảm thấy có khó khăn gì.
Cấp địa ngục nghe vẻ có tiếng mà không có miếng.
Khi hắn bước vào thảo nguyên này chắc là khoảng giữa trưa, lúc này mặt trời đã xuống núi, sắc trời cũng dần dần tối lại.
“Đã hơn nửa ngày trời rồi.”
Vương Đằng thì thào.
Thực ra hắn không biết, chỉ mới nửa giờ trôi qua ở thế giới bên ngoài mà thôi.
Lúc này, nhiều sinh viên đã ra khỏi cabin thực tế ảo, sau khi bước ra khỏi phòng, nhìn thấy các bạn cùng lớp từng người một đang la hét ầm ĩ.
“Đù, chân thật vãi luôn!”
“Ôi đệt, ngay cả cảm giác đau cũng có nữa, khúc cuối ta còn bị đập nát cả đầu, đau lắm luôn, bây giờ đầu ta vẫn còn đau đây này!”
“Cảm giác khi chết đi thật kinh khủng, lần đầu tiên ta trải qua cảm giác sợ hãi khi bị cái chết chi phối đó.”
“Ngươi lại dám chọn độ khó cao cấp cơ đấy, ta không dám chọn, ta chỉ chọn độ khó trung cấp…”
Các sinh viên không nhìn thấy giáo viên đâu, bèn đứng ngoài hành lang thảo luận với nhau, không khí rất sôi nổi. Trận thực chiến ảo này giống như một trò chơi, tuy sẽ gây ra chết chóc, đau đớn nhưng nó thực sự... rất vui !
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận