Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 96: Chương 96

Chương 96: Chương 96Chương 96: Chương 96
Chuong 96: Chuong 96 Thẩm Uyển cũng không cố ý nhắc nhở chị dâu cả phải bế đứa nhỏ cẩn thận một chút, nếu không chị ta nghe xong nhất định sẽ mất vui. Sau này đứa nhỏ này còn có một cuộc sống lâu dài ở đây.
Có thể lấy được thiện cảm của mọi người trong nhà vẫn là tốt nhất, vậy nên Thẩm Uyển cũng vui vẻ mà nhìn đứa nhỏ nhà mình thân cận với bác dâu cả.
Mà Thẩm Tiểu Vũ đang nghe ngóng cảnh náo nhiệt xung quanh đột nhiên bị bế đi chỗ khác, đôi mắt to lộ vẻ lờ mờ mà chớp chớp, nháy mắt chạm vào trái tim chị dâu cả. Cô ta be đứa nhỏ mềm thơm trong người, tâm liên mềm nhữn ra, đối diện với đôi mắt to chớp chớp kia, nhịn không được mà nhích gân lại một chút, theo bản năng nhẹ nhàng nói: "Có biết bác là ai không đó-"
Thẩm Tiểu Vũ: "A, a-"
Đương nhiên là biết rồi, là bác dâu cải
Bởi vì Thẩm Uyển rất ít khi ở trong phòng nói chuyện với người nhà, vậy nên Thẩm Tiểu Vũ luôn bị nhốt ở trên giường không quá hiểu rõ những người trong nhà, ngoại trừ cha mẹ ra, cô vẫn quen thuộc với mấy đứa trẻ con trong nhà hơn.
Dù sao hai tiểu nha đầu kia trong một tháng này thường có chức trách trông coi cô, hai nhóc con kia thi thoảng cũng sẽ tới chơi, số lân nhiêu lên, cô đối với bọn họ cũng hiểu rõ hơn.
Vậy nên Thẩm Tiểu Vũ không hề biết được bác dâu cả đang bế mình kia thực sự trước đó không hê thích mình, thậm chí còn có chút ghét bỏ.
Mà kiếp này cô thực sự rất may mắn, lúc vừa mới sinh ra đã bị cha mẹ ruột với bà nội ruột ghét bỏ, sau khi được cha nuôi nhặt vê đều được tất cả mọi người yêu quý, vậy nên cô đối với những người bế hay trêu mình đều vui vẻ thể hiện ra thiện ý của mình.
Bây giờ chị dâu cả Thẩm cũng bất tri bất giác mà nhận lấy thiện ý của cô.
Dâu cả Thẩm vốn không cảm nhận rõ được điều kia, đứa nhỏ đáng yêu tươi cười khiến đuôi mắt cô ta cong lên lộ rõ ý cười, đến cả ngữ khí cũng dịu dàng hơn: “Cháu cười cái gì? Bác là bác dâu cả của cháu, nhớ kỹ chưa?”
Vẻ tươi cười ngây ngô của trẻ con là thứ dễ lay động lòng người nhất. Ít nhất là lúc này dâu cả Thẩm đã bị lay động rồi.
Dâu hai Thẩm nhìn dâu cả Thẩm cùng với đứa nhỏ khóe môi khẽ nhếch lên, có lẽ sau hôm nay chị dâu cả sẽ không còn nghĩ đứa nhỏ này là người dư thừa nữa, đứa nhỏ đáng yêu như vậy ai mà có thể chán ghét được chứ?
Đương nhiên, những kẻ lòng lang dạ sói vẫn là ngoại lệ. Nghĩ tới việc đứa nhỏ bị chính người thân vứt bỏ khiến chị dâu hai không cười nổi nữa, nhưng đứa nhỏ này đã vào trong sổ hộ khẩu nhà lão tam rồi, về sau cùng với cả gia đình nhà Chu Cầm kia không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, nghĩ đến đây, cuối cùng cô ấy cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thẩm Uyển ngồi bên cạnh chị dâu cả cũng đang cười theo.
Cô ấy nghĩ lúc trước thường chỉ nói với chị dâu cả được mấy câu, hơn nữa toàn nói những chuyện về đứa nhỏ, hiện tại chị dâu cả thay đổi thái độ rồi không những không thấy phiên mà còn cảm thấy rất có hứng thú.
Bọn họ cứ như vậy mà vui vẻ nói chuyện, mấy người phụ nữ cùng bàn còn cảm thấy tình cảm chị em dâu nhà này rất tốt, sau đó lại nghĩ tới gia cảnh nhà mình liên có chút chạnh lòng, lại càng ngưỡng mộ gia đình này hơn.
Trong thôn đương nhiên chẳng có mấy nhà hòa thuận được như nhà của đại đội trưởng.
Trong không khí náo nhiệt như vậy, lễ đây tháng của Thẩm Tiểu Vũ cùng dần dân đi tới kết thúc.
Tuy nói là lễ đầy tháng, nhưng món ăn trên bàn cũng không khác biệt lắm so với đồ ăn thường ngày trong nhà hay ăn, tâm sự vui chơi giải trí, đều sẽ có thời điểm phải chấm dứt.
Đợi tiệc đầy tháng kết thúc, khách khứa trong nhà cũng đều được tiễn ra đến cửa hết rồi.
Có thể nói cả khách và chủ đều rất vui vẻ.
Đến khi tất cả mọi người đều đã cất bước, Thẩm Uyển rảnh rỗi liền đưa mắt nhìn chồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận