Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 135: Chương 135

Chương 135: Chương 135Chương 135: Chương 135
Chuong 135: Chuong 135 Đến khi mẹ Từ đi rồi, còn lại tất cả đều là người trong nhà.
Bà lão lúc này mới hỏi hoàn cảnh sinh của con gái, cùng với vấn đề mẹ Từ đối xử với cháu gái có tốt hay không, tuy rằng biểu hiện của mẹ Từ vừa roi không tôi, nhưng thực sự có đối xử tốt hay không, người làm con dâu vẫn hiểu rõ nhất.
Thẩm Gia Ngọc nghe vậy, vừa rồi còn hi hi ha ha cười nói trong chốc lát hốc mắt đã đỏ ửng.
Đây là mẹ ruột của cô ấy, cho dù bao lâu chưa gặp, gặp lại cô ấy vẫn quan tâm cô ấy sống có tốt hay không, khiến cô ấy cảm thấy dường như mình lại trở thành một cô gái chưa được gả đi vô tư vô lo rồi, cảm xúc có chút không tự chủ được mà bộc phát ra.
Cuộc sống sau khi được gả đi cùng với trước khi gả đi đương nhiên sẽ có khác biệt rất lớn.
Hơn nữa sau khi lập gia đình rồi phải hòa nhập với một gia đình mới, trong nhà này ngoài gia đình nhỏ của cô ấy còn có những thành viên khác nữa, muốn nói cho tới bây giờ chưa từng chịu ủy khuất là không thể được.
Nhưng chuyện này bản thân Thẩm Gia Ngọc vẫn có thể vượt qua được.
Đương nhiên quan trọng hơn là thái độ làm người của mẹ chồng không hề tôi, chông cũng đối xử với cô ấy rất tốt, chỉ như vậy thôi cô ấy cũng sống rất tốt qua ngày rồi.
Ngày tháng do bản thân tự trải qua.
Đây là cô ấy học được từ mẹ mình trước khi bị gả đi, mà những điều cô ấy học được từ mẹ có thể khiến cô ấy hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp cả đời.
Thấy cả mẹ lẫn chị dâu đều lo lắng nhìn mình, Thẩm Gia Ngọc liên cảm thấy bản thân có chút quái đản, không khỏi nhoẻn miệng cười: "Rất tốt, mẹ chồng với Từ Quý đối xử với con rất tốt, con ở nhà chăm con, mọi người không cần lo cho con đâu."
Bà lão thấy thần sắc cô ấy không có vẻ gì là miễn cưỡng, trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra. Bà lão còn đưa tay ra xoa đầu cô ấy: "Sống tốt là được rồi, không tốt cũng không cần chịu đựng làm gì, con với Tiểu Uyển rất giống nhau, đều là đứa nhỏ có tính tình tốt, nhưng tính tình tốt cũng không nên khiến bản thân nhượng bộ không giới hạn được, như vậy đến cuối cùng người chịu thiệt sẽ là bản thân đó, có hiểu không?" Thẩm Uyển liên mạnh mẽ gật đầu theo.
Cô ấy thực ra hoàn toàn có thể hiểu được phản ứng của em chồng.
Cô ấy được gả tới cùng thôn, cách nhà gần như vậy, sau khi được gả đi có thời gian chưa thích ứng được, em chồng lại được gả tới thị trấn, số lần gặp mặt người trong nhà mỗi năm đều rất có hạn, có phản ứng như vậy cũng là bình thường.
Nhưng chuyện này người khác cũng không có cách nào có thể giúp được, chỉ có thể tự mình vượt qua.
Ba người phụ nữ nói chuyện, đàn ông như Thẩm Gia Dương hoàn toàn không xen vào được.
Anh đành tự ngồi một bên như cây cọc gỗ, mãi đến khi nhìn thấy hai tiểu nha đầu đang không hiểu chuyện gì mà nằm chồng chất lẫn nhau trên giường, nhịn không được mà tiến lên lật người con gái đang lẫy của nhà mình lại.
Ba người phụ nữ nói chuyện đến mức sắp không ngừng lại được rồi lúc này mới chú ý đến tình cảnh của hai đứa nhỏ.
Thẩm Uyển đi tới gần nhìn con mình, lại nhìn con của em chồng ở bên cạnh, hai tiểu nha đầu đều trợn tròn mắt, bộ dáng ngây thơ vô tội, căn bản nhìn chẳng ra được gì. Cô ấy chỉ có thể cho rằng chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn.
Thực sự chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?
Đối với Thẩm Tiểu Vũ mà nói, cũng coi như là không phải.
Em họ ngoan ngoãn năm ở bên cạnh cũng không gây phiên hà cho người khác, một mình cô ở một bên thả lỏng đầu óc, một bên nghe mẹ với mẹ mình nói chuyện, sau đó một cánh tay nhỏ đột nhiên xông lên, còn nhanh nhẹn vỗ vào mặt cô.
Thẩm Tiểu Vũ đang suy nghĩ đột nhiên bị kéo trở lại.
Theo bản năng nhìn em họ vừa vỗ vào mặt cô ấy một phát.
Ngọc Bội lúc Thẩm Tiểu Vũ quay ra nhìn đang trừng con ngươi lên nhìn cô, còn nhanh nhẹn quơ quơ cánh tay nhỏ lên trước mặt cô, muốn nhân cơ hội "đánh" cô một phát nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận