Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 113: Chương 113

Chương 113: Chương 113Chương 113: Chương 113
Chuong 113: Chuong 113 Thẩm Tiểu Vũ nghe được hết thảy cuộc đối thoại vừa rồi, lực chú ý vẫn còn đặt lên việc đổi lương thực, bởi vì cha mẹ đột nhiên nhắc tới người cô mà cô chưa bao giờ được thấy mặt kia, đương nhiên cũng không nghĩ được gì nhiều.
Cô cảm thấy ý tưởng này của cha mình so với việc nói nhặt được lương thực tốt hơn nhiều, đáng tiếc là lương thực lần trước đưa cho bà lão có hơi ít, cha cô tính âm thâm thêm đồ vào, cũng không được quá khoa trương, dù sao một cân lương thực chính đổi được bao nhiêu cân lương thực phụ bà lão cũng không thể rõ được.
Đổi nhiều một chút thì có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng đổi nhiêu quá sẽ khiến người ta không nỡ.
Chuyện này nói xong Thẩm Uyển đột nhiên lại nhớ đến chuyện mẹ cô ấy nói cô ấy mập lên, không khỏi kéo chồng mình lại gân nhỏ giọng nói: "Đúng rôi, em nói với anh chuyện này, vừa rồi lúc mẹ tới nhà có nói em mập lên rồi, hai chúng ta sau này có phải nên ăn ít đi một chút không?"
Thẩm Tiểu Vũ: "..."
Gì mà béo? Cô thấy vẫn gây vô cùng, vậy ngày trước người này còn gây tới mức nào nữa chứ?
Cô đột nhiên nhớ tới câu mà bạn học cô hay nói ở kiếp trước, gây như que củi luôn rồi. Cho nên mẹ cô bây giờ chính là gầy như tia chớp luôn đó!
Thẩm Gia Dương nghe vậy cũng không quá kinh ngạc, nhưng vẫn đánh giá vợ mình mấy lần, sau đó phủi phủi tay: "Không cần, mẹ là nhìn cẩn thận nên mới thấy em mập lên, nhìn thực ra cũng không rõ lắm, hơn nữa cũng bởi vì tháng này em đột nhiên ăn nhiều lên một chút nên mới như vậy, đợi quen là được.
Anh vẫn thích vợ mình mập hơn chút.
Không cần bởi vì thay đổi một chút mà phải cẩn thận như vậy.
Cho dù có người để ý thì miễn cưỡng ứng phó một câu là được, nói là do vấn đề thể chất là được rồi, chẳng ai có thể nói rõ được tại sao cô ấy như vậy được đâu, đương nhiên điểm nào cần chú ý anh vẫn sẽ chú ý, nhưng chuyện mà vợ anh nói vẫn là chuyện rất nhỏ thôi.
Hôm sau, khoảng bốn rưỡi sáng Thẩm Gia Dương đã rời giường. Bột ngô cùng gạo cân phải cầm đi anh cũng mang theo từ chỗ mẹ rồi, vậy nên anh góp thêm cả gấp đôi số gạo và bột mình từ chỗ mình nữa, cứ vậy mà mang theo đồ ra khỏi nhà.
Trước khi đi Thẩm Uyển cũng tỉnh dậy rồi, dặn dò chồng cô ấy mấy câu trước khi anh đi.
Tuy có chút thấp thỏm, nhưng cũng không quá lo lắng.
Dù sao chồng cô từ nhỏ đến lớn cũng đi tới thị trấn không biết bao nhiêu lần rồi, lúc trước học cấp hai mỗi ngày sớm tối đều phải đi một chuyến, quen đến mức nhắm mắt cũng ra được đường.
Mà thị trấn cũng có mấy người bạn học anh quen biết, còn có cả chú Vương làm ở đồn công an mà cha chồng quen, không có gì phải lo lắng hết.
Den khi chồng cô ra khỏi nhà rồi, Thẩm Uyển thấy trời cũng không còn sớm nữa, tranh thủ thời gian chợp mắt thêm một chút, ngủ khoảng một tiếng nữa thì liền tự mình rời khỏi giường.
Bởi vì động tác rất nhẹ, Thẩm Tiểu Vũ đang ngủ say như con heo nhỏ hoàn toàn không nhận ra được mẹ mình đã rời giường rồi, mãi đến khi núm vú cao su bị nhét vào miệng rồi cô mới bị đánh thức, ánh mắt còn chưa mở, miệng đã bắt đầu mút núm vú giả theo bản năng. Thẩm Uyển thấy thế không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
May mà đứa nhỏ không khóc, nuôi đứa nhỏ một tháng rồi, cho tới bây giờ chưa từng khóc, nếu làm ồn đến mức khiến cô khóc lên, vậy cô ấy sẽ cảm thấy đau lòng không thôi.
Thực lòng mà nói, cô ấy cũng không muốn đánh thức đứa nhỏ sớm như vậy.
Chỉ là nếu không đánh thức cô sớm một chút, nếu cho cô uống sữa sớm một chút, từ lúc ra khỏi nhà đến lúc quay về ít nhất cũng phải hai giờ, cô ấy sợ đến lúc đó đứa nhỏ sẽ rất đói, sức ăn của đứa nhỏ bây giờ đã lớn hơn nhiều so với trước kia, bây giờ ăn đến khi cô ấy quay trở về nhà làm bữa sáng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận