Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 136: Chương 136

Chương 136: Chương 136Chương 136: Chương 136
Chương 136: Chương 136 Tuy người chị họ khiến cô ta ngưỡng mộ đố ky bao năm nay bây giờ chỉ còn là một đứa trẻ con, nhưng chị họ nằm ngay bên cạnh như vậy khiến cô ta không bình tâm, nếu không bình tâm được thì liên theo suy nghĩ tranh thủ đưa tay ra đánh cô mấy cái mới được. Coi như nhân cơ hội này bắt nạt cô một chút.
Dù sao bây giờ cả hai bọn họ đều là bé cưng, ai nhìn ra được suy nghĩ trong lòng bọn họ đâu?
Thẩm Tiểu Vũ tuy rằng không biết em họ cũng mang suy nghĩ của người trưởng thành giống như cô, nhưng cô cũng không phải người sẽ chịu nằm yên để bị đánh, cho dù người đánh cô chỉ là một đứa trẻ sơ sinh thôi, trẻ con không khống chế được sức lực của mình, nhưng thực ra sức không hề yếu chút nào.
Vậy nên lúc cánh nhỏ của em họ đang duỗi ra, cô liền thuận thế lẫy người qua một bên.
Chỉ không ngờ lẫy được người sang được rồi, lại lách sai mất cách.
Vốn định xoay người ra xa em họ một chút, không ngờ lại lẫy nằm lên người em họ.
Đúng vậy, chính là nằm lên người. Người lớn nhìn bọn họ xếp lên người nhau, thậm chí suýt chút nữa nằm lên cùng chỗ rồi, nếu không cánh tay nhỏ của em họ sẽ không đủ để với tới chỗ cô, cách nhau gân như vậy, lật một cái, không phải sẽ lật nửa người lên người em họ saol
Hai người lớn nhìn trận giao phong của của hai nha đầu sơ sinh, chưa nói tới người lớn, đến cả hai đứa nhỏ bọn họ cũng không hiểu nổi, bởi vì bọn họ đều nghĩ đối phương là trẻ con, bởi vậy đều quy mọi chuyện là ngoài ý muốn.
Thẩm Gia Ngọc lúc Thẩm Uyển bế đứa nhỏ nhà mình lên cũng bế con của cô ấy lên, thấy hai đứa nhỏ đều ngoan ngoãn vô cùng, cũng không có ai khóc nháo mới nhẹ nhõm mà thở ra, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Tiểu Vũ.
"Em thấy đứa nhỏ này vừa rồi biết lẫy roi đúng không?" Cô ấy có chút to mò mà hỏi.
Thẩm Uyển cười lên trả lời: "Đúng vậy, con bé dạo gần đây rất thích tập lẫy, không có ai chăm nom đều sẽ lẫy, lẫy được rồi rất khó lật người mình lại, chơi rất vui!
Thẩm Tiểu Vũ: "...
Cô vất vả tập lẫy như vậy, trong mắt mẹ cô tập lẫy chỉ là chơi vui thôi sao?
Thẩm Gia Ngọc chưa từng nghĩ đến chuyện này, nghe vậy lập tức cảm thấy hứng thú: "Thật sao, vậy chị đặt đứa nhỏ xuống đi, em cũng muốn xem xeml”
Dù sao đứa nhỏ nhà mình vẫn chưa lẫy được, cô đối với đứa cháu gái lớn hơn con gái nhà mình một tháng này cái gì cũng đều cảm thấy rất hứng thú, vì sau này con gái nhà mình cũng sẽ phải trải qua chuyện này, trước mắt có người để tham khảo như vậy thật tốt biết bao!
Thẩm Uyển nghe vậy cũng không khách khí.
Nghe xong liên đặt Thẩm Tiểu Vũ xuống thật, đặt cô nằm xuống như bình thường, sờ sờ cái bụng nhỏ của cô, cười ha ha nói: "Nào, bé cưng, lẫy cho cô con xem đi!"
Vẻ mặt Thẩm Gia Ngọc lập tức đầy vẻ mong chờ.
Thẩm Tiểu Vũ: "..."
Còn chưa xong sao?
Đôi mắt cô thờ ơ mà nằm yên, hoàn toàn không có ý muốn phối hợp. Trước tiên nói một đứa nhỏ ba tháng tuổi không thể nghe hiểu yêu cầu của người lớn được, hơn nữa dù có nghe hiểu, cô cũng không muốn bị vây xem như con khỉ đâu, vậy nên cô chẳng có phản ứng gì, đặt hai tay nhỏ lên cạnh đầu, chỉ là một đứa nhỏ ngây thơ vô tội mà thôi.
Về phần mẹ cô vừa nói gì?
Thực xin lỗi, cô nghe không hiểu gì hết.
Hai người chị dâu em chồng đợi một lúc sau, thấy không có gì xảy ra, liền có chút xấu hổ.
Thẩm Uyển sắc mặt ngượng ngùng nói: "Chắc là do con bé mệt rồi, đây vẫn là lân đầu tiên theo chị đi xa khỏi nhà như vậy, lúc ở nhà con bé rất thích lẫy." Lần này chưa đợi Thẩm Gia Ngọc nói gì, bà lão liên nhịn không được mà lên tiếng: "Được rồi, hai đứa các con bắt đứa nhỏ lẫy làm gì, còn nhỏ như vậy làm sao mà nghe hiểu được lời hai con."
Thẩm Tiểu Vũ có chút cảm động mà nghe lời bà lão nói.
Đây mới chính là phương thức chính xác để đối xử với bé cưng nhỏ mềm yếu như côi
Bạn cần đăng nhập để bình luận