Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 157: Chương 157

Chương 157: Chương 157Chương 157: Chương 157
Chuong 157: Chuong 157 Thẩm Tiểu Vũ là đứa trẻ sơ sinh duy nhất trong nhóm người này, cô cũng cảm nhận được sự tồn tại của mình rồi.
Trong nhà còn có những đứa nhỏ khác nữa, chính là một trai một gái, con của bác gái cả Thẩm, tất cả đều chạy đi chơi với nhau, chỉ có Thẩm Tiểu Vũ tội nghiệp chỉ có thể để cho người ta bế vào trong lòng, lúc này đây cô đương nhiên là người bắt mắt nhất rồi.
Đương nhiên cho dù không phải như vậy đi nữa thì bác gái cả Thẩm cũng sẽ hỏi đến cô thôi. Trong nhà có nhiêu hơn một đứa nhỏ, không hỏi mới là không bình thường. Vấn đề này Thẩm Uyển không trả lời mà để bà lão giải thích đơn giản qua một lần.
Bác gái cả Thẩm sau khi biết rõ mọi chuyện cũng không hỏi gì nữa, động tác thuần phục, rất tự nhiên mà bế Thẩm Tiểu Vũ vào trong lòng, nói một câu để cô ôm một cái, nhận lấy đứa nhỏ rồi thì hớn hở cười tươi nói: "Đứa nhỏ này xinh xắn quá, vừa nhìn là đã thấy yêu rồi!"
Thẩm Tiểu Vũ đối mắt với điệu bộ của bác mình, nhìn rõ ràng được dáng vẻ cùng biểu tình của cô ấy rồi.
Trong mắt Thẩm Tiểu Vũ mà nói, bộ dạng của người nhà mình không hề khó coi, hơn nữa tính cách còn rất đa dạng, bác gái cả thì tram ổn, bác hai thì trung hậu, cha cô thì vừa thông minh vừa linh hoạt.
Còn hai người cô của cô thì lại rất phóng khoáng vui vẻ.
Bây giờ có thể gặp được bác gái cả rồi, người bác gái cả này khiến cho Thẩm Tiểu Vũ kinh ngạc vô cùng.
Đúng vậy... chính xác là rất kinh ngạc.
Bởi vì trong mắt của cô, vẻ ngoài của bác cả vô cùng diễm lệ, không phải đẹp kiểu bình thường, mà là vẻ đẹp mang theo nét sáng ngời rõ ràng, khiến cho người ta dù có liếc mắt một cái cũng có thể lưu lại được ấn tượng vô cùng lớn.
Diện mạo như vậy nếu sinh ra ở thế kỷ hai mươi mốt thì có thể lăn lội ở trong giới giải trí được rồi. Người xinh đẹp luôn có được những đặc quyên riêng, lời này vẫn luôn có đạo lý.
Ít ra hiện tại cảm thấy có thiện cảm với người bác gái cả này vô cùng, chưa nói đến việc bác gái cả Thẩm còn bế cô vào lòng cười tủm tim mà nhìn cô, thiện cảm của cô lại càng nhiêu hơn.
Thẩm Tiểu Vũ không tự chủ được mà lộ ra vẻ tươi cười đáng yêu của mình, đôi tay nhỏ bé cũng vươn ra mà nắm lấy một nhúm tóc của bác gái, miệng kêu lên: 'Bác ơi”
Vẻ mặt bác gái cả vốn đang hớn hở, nghe vậy nháy mắt liền cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Đứa nhỏ này vừa gọi là bác sao? Mới lần đầu gặp mặt mà con bé đã biết gọi là bác như vậy rồi, đúng là thông minh quá màt"
Không chỉ có mình cô ấy ngạc nhiên vui mừng, đến cả những người khác cũng cảm thấy vậy. Trong đó còn có chị dâu cả cùng chị dâu hai cũng cảm thấy có chút ghen tị nữa.
Thời gian bọn họ ở chung với đứa nhỏ còn dài hơn bác gái cả Thẩm, đến giờ Thẩm Tiểu Vũ còn chưa chịu gọi hai người sớm chiều ở chung này là bác, đối với người chị chồng lần đầu tiên gặp mặt lại lộ ra biểu hiện nhiệt tình như vậy, đúng là một đứa nhỏ không có lương tâm mà.
Bác gái cả Thẩm cũng không biết được suy nghĩ của hai người em dâu, cô ay thay đổi một chút rồi đổi tư thế ôm Thẩm Tiểu Vũ, để cô tới sát mình hơn, nhẹ giọng trêu: "Bé ngoan, nào nào, lại gọi bác tiếp đi, gọi bác đi, gọi bác đi nào Khoảng cách từ lần đầu tiên gọi cha gọi mẹ là một tháng rồi.
Hiện tại Thẩm Tiểu Vũ có thể nói ra nhiều âm tiết đơn độc hơn rồi, đối với một bé cưng nhỏ mà nói, âm điệu hay âm đơn cũng không khác nhau cho lắm, vậy nên cô liền không để ý tới mà chỉ há miệng gọi người.
Sau khi bác gái cả nói xong, cô liên gọi: "Bác bác..."
Câu này lập tức khiến cho bác gái cả vui vẻ vô cùng, bế cô lên hôn mạnh một cái: "Ngoan lắm." Hôn xong liền nói với Thẩm Uyển: "Nhìn đứa nhỏ này quý chị như vậy, hay là cho chị mang về nhà nuôi đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận