Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 119: Chương 119

Chương 119: Chương 119Chương 119: Chương 119
Chuong 119: Chuong 119 Vừa rồi nghe bà ấy thuận miệng nói mấy câu, căn bản không đụng gì nhiêu đến đồ ăn, đến cả bánh bột ngô cũng chỉ ăn mấy miếng, hơn nữa một bát lớn như vậy nhưng cũng chẳng có bao nhiêu cháo bên trong, đến lót dạ cũng không nổi chứ chưa nói tới no bụng, chẳng khác gì uống một chén nước lớn.
Bà lão có thể hiểu được suy nghĩ của bà ấy, trong lòng cũng có chút muốn thở dài, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn mấy phần, muốn ăn cơm xong nói rõ ràng cho người ta.
Mẹ Liễu bị bà lão gọi mấy tiếng tim không khỏi đập nhanh hơn vài phan.
Lập tức trả đứa nhỏ lại cho Thẩm Uyển, sau đó liền đi theo vào trong phòng bà lão.
Dâu hai Thẩm lần này không đi theo vào, nhưng ánh mắt vẫn không tự giác được mà dõi theo thân ảnh của mẹ ruột và mẹ chồng.
Mãi đến khi hai người đi vào trong phòng rồi mới không nhìn thấy đâu nữa.
Bộ dáng của dâu cả Thẩm có hơi mất hồn mất vía, thực sự không thể kiềm chế được sự tò mò của mình, liền tiến lại gân hỏi cô ấy một câu: "Em hai, mẹ em tìm tới chỗ mẹ chồng chúng ta là có chuyện gì vậy.' Lúc này dâu hai Thẩm thực sự không còn tâm trí đâu để ứng phó với chị dâu cả nữa.
Chỉ nói một câu cho có lệ: "Em cũng không rõ lắm."
Dâu cả Thẩm nghe thấy vậy thì bĩu môi, cái gì mà không rõ lắm chứ, không muốn nói thì đúng hơn. Nhưng nhìn qua sắc mặt của cô ấy liền thấy khó coi hơn bình thường, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên bỏ đi thôi, nếu nhà mình gặp phải chuyện gì chỉ sợ cũng chẳng muốn nói với người khác.
Mẹ Liễu với bà lão sau khi đi vào phòng, bà lão kêu mẹ Liễu đợi một lúc, còn mình thì đi đến bên đầu giường lấy ra một cái hộp nhỏ tìm kiếm bên trong, mẹ Liễu tự giác cảm thấy bản thân nên cách xa ra, không nên xem quá nhiều.
Bà lão cũng không lục lọi quá lâu, sau một tràng những tiếng vang, bà lão lại khóa hộp rồi đặt lại trên tủ đầu giường, cầm thứ gì đó trong tay rồi gọi mẹ Liễu một tiếng: "Chị." Mẹ Liễu lúc này mới quay lại tiến tới nhìn.
Sau đó nhìn thấy được một cọc tiên mà bà lão đưa cho.
Một cọc tiền này có tờ lớn tờ nhỏ, tờ nhỏ có hai tờ, thậm chí còn có đồng xu, nhìn kỹ qua, còn có thêm khoảng mười đồng tiên nữa.
Mẹ Liễu giật giật môi, đột nhiên có chút không biết nói gì cho phải. Mười đồng tiên này cũng chỉ bằng lương mười ngày nửa tháng của người có công việc trong thành phố, nhưng đối với những người nông dân kiếm ăn từ đất mà nói, hoàn toàn có thể là một khoản tiền rất lớn!
Bà ấy vốn định vay ít lương thực, sau đó sẽ dùng lương thực để đổi lấy tiên.
Hoàn toàn không ngờ được rằng bà thông gia sẽ cho mình vay nhiều tiên như vậy.
Điều này khiến bà ấy vừa mừng vừa lo cũng cảm động vô cùng, đồng thời lại có chút sợ hãi, cảm thấy số tiên này thực sự rất nhiều. Bà lão kéo một bàn tay của mẹ Liễu vê phía mình, đặt tiền vào trong tay bà ấy, sau đó khép tay bà ấy lại: "Chị câm đi, đừng chê ít, lương thực đưa cho không những nặng lại còn bất tiện, hiện tại chị cân dùng tiền, em trực tiếp đưa tiền cho chị là được rồi, đợi chị giải quyết mọi việc xong, tiệc vui của con trai chị, nhất định phải mời em tới chung vui đói"
Ít gì chứ, sao mà bà ấy có thể chê ít được?
Nhiêu đây đã đủ vượt quá mong đợi của bà ấy không biết bao nhiêu lần rồi.
Mẹ Liễu vốn dĩ không định lấy nhiều như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại cũng chưa chắc chắn được cần phải có bao nhiêu, thà thừa còn hơn thiếu, nếu dùng không hết, tới lúc đó bà ấy mang lương thực cùng với tiền thừa tới trả là được.
Nghĩ đến đây, mẹ Liễu vốn định khước từ liền siết chặt số tiên mà bà lão để vào trong tay mình, bà ấy cũng không nói gì khác, chỉ bình tính nhìn bà lão mà nói một câu: "Em à, chị làm cho em một biên lai mượn đồ nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận