Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 110: Chương 110

Chương 110: Chương 110Chương 110: Chương 110
Chuong 110: Chuong 110 "Tôi ở tuổi này rồi muốn giảng giải nhiều một chút, bây giờ được rồi, cậu muốn nói gì thì cứ nói đi!" Thẩm Tam Lạt sốt ruột nói: "... Chú, cháu sai rồi, thực sự sai rồi!" Vẻ mặt ông lão đầy kinh ngạc nói: "Cậu sai rồi? Cậu sai cái gì?"
Một chút không giống như đang giả bộ, mà là nghi hoặc thực sự từ tận đáy lòng.
Thẩm Tam Lạt có chút muốn khóc, hắn ta nói ra những lời từ sâu trong nội tâm: “Cháu không nên tới nhà chú vay lương thực, cháu cũng không nên lười nhác trong chuyện làm việc, lại càng không nên ăn chơi lêu lổng, dù sao cháu cũng sai rồi, chú tạm tha cho cháu đi!"
Ông lão yếu ớt mà thở dài một hơi: "Ôi, mấy người trẻ tuổi các cậu đó, chính là không chịu kiên nhẫn nghe lời tôi nói, bởi vì không chịu nghe lời tôi nói nên mới nói ra những lời không thật lòng như vậy, thật là..."
Lắc lắc đầu, ông lão nhìn qua có chút tiếc nuối chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Mấy người nhà họ Thẩm nhìn thấy màn này đều lộ ra biểu tình nhịn cười không nổi.
Mặt Thẩm Tam Lạt đều nhăn thành một vòng rồi, vợ hắn ta ở một bên cũng không giúp nổi nữa, thậm chí còn không dám phát ra tiếng, sợ phát ra tiếng rồi, người kế tiếp rơi vào hoàn cảnh giống chồng cô ta chính là cô ta.
"Chú à, lời cháu nói là thật đó, cháu thực sự sai rồi, cháu không phải là không có kiên nhẫn nghe chú nói đâu, chỉ là chú nhìn xem, hôm nay trời nóng như vậy, đừng khiến cháu ở đây làm trì hoãn thời gian của chú nữa, chú đi nghỉ ngơi một buổi cũng được mà, chú nói xem có đúng không?”
Anh ta cẩn thận chọn từ để nói, sợ nói sai câu nào lại phải nghênh đón một tràng thuyết giáo nữa. Cũng may lân này ông lão dường như bị anh ta thuyết phục rồi.
Thấy ông lão có dấu hiệu do dự, Thẩm Tam Lạt lại chỉ tay lên trời lân nữa cam đoan mấy lần, tự suy ngẫm lại mấy lần, ông lão lúc này mới miễn cưỡng gật đâu: "Được rồi, cậu nói cũng đúng, lớn tuổi rồi sức khỏe cũng không được tốt lắm, vẫn là nên nghỉ ngơi thì hơn." Thẩm Tam Lạt vui vẻ: "Vậy cháu... đi trước nhé?”
Ông lão lần này không làm khó hắn ta nữa, gật gật đầu.
Dường như ông lão vừa gật đầu một cái, Thẩm Tam Lạt liền hô gọi vợ mình một tiếng, chạy đi như có quỷ theo sau, không còn dáng vẻ vô lại lúc đầu khi bị chị dâu cả mắng nữa.
Ông lão lắc đầu, vừa ngẩng đầu liên thấy cả nhà đang vây quanh nhìn ông.
Thẩm Gia Dương thậm chí còn nhịn không được mà giơ ngón tay cai: "Cha, cong luc khong ha giam đi chút nào
Ông lão rút tẩu thuốc lá ra, động tác châm chậm, thậm chí còn có chút cảm thán nói: "Đúng là lớn tuổi rồi, mồm mép cũng không còn được lưu loát như xưa nữa, người già đúng là chẳng làm được việc gì hết, ôi!"
Cả nhà: "..."
Lời này nói với người ngoài thì miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng còn giả bộ như vậy với người nhà làm gì, thật |al
Thẩm Tiểu Vũ đến khi bị bế về phòng rồi vẫn còn vương vấn uy phong của ông lão.
Đúng vậy, cô cho rằng đây mới chính là uy phong, so với mấy người hơi chút là chửi đổng lên, hoặc tức giận một cái liền trực tiếp động tay động chân, hành động của ông lão như vậy mới gọi là uy phong, cũng khiến cô rất bái phục. Chỉ là ông lão hơi chút đã than là mình già rồi, theo cô thấy thực sự chưa đến mức đói
Trước kia thì ánh mắt chưa nhìn được rõ lắm nên chưa biết được, bây giờ có thể nhìn thấy rõ ràng được rồi, cô phát hiện người trong nhà dù là ông lão hay bà lão đều không hề già như trong tưởng tượng của cô, bởi vì người thời này đều kết hôn hay có con từ khi còn rất trẻ.
Thế hệ của cha mẹ cô thì còn có thể kết hôn sau mười tám tuổi. Nhưng thế hệ của ông lão người kết hôn trước mười tám tuổi không he ít.
Như vậy giờ trong thôn hơn ba mươi tuổi đã làm ông làm bà là chuyện bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận