Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 141: Chương 141

Chương 141: Chương 141Chương 141: Chương 141
Chương 141: Chương 141 Sau khi hơi quen rồi, đem câu chuyện đặt lên người Thẩm Tiểu Vũ cũng là bình thường.
"Bộ dáng đứa nhỏ này nhìn có phúc khí thật đó." Người vừa nói là dì họ của chị dâu hai Thẩm.
Bà ấy vừa dứt lời, bên cạnh đã có người phụ họa theo: “Đúng là nhìn có phúc thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy có đứa trẻ trắng như vậy đó, nhìn qua giống hệt như mấy đứa nhỏ trong thành phố vậy."
Vốn dĩ mọi chuyện đều đang tốt đẹp, mọi người cười cười nói nới với nhau rất náo nhiệt, một đứa bé trai liếc sáng bên này mấy lần, đem theo vẻ khinh thường mà nói: "Gì mà trẻ con trong thành phố chứ, không phải chỉ là một nha đầu thôi sao, mẹ cháu nói rồi, con gái chỉ là của nợ thôi, làm gì có chút phúc khí nào chứ!"
Vừa dứt lời xong, bau không khí trong nháy mắt liền ngưng trệ.
Vừa nói câu này là một đứa bé trai còn chưa đến mười tuổi, nhìn qua còn có chút mập mạp, thời này mà có thể mập được như vậy là biết vị trí của cậu ta trong nhà như thế nào rồi, chỉ là bộ dáng mắt nhỏ mũi nhỏ kia nhìn qua là biết không thể nào ưa nổi.
Lúc này cậu ta đang ngôi trong lòng một người phụ nữ, giương đôi mắt nhỏ khinh thường nhìn Thẩm Tiểu Vũ, rõ ràng tuổi còn chưa lớn, có thể nói và làm ra biểu tình như vậy thật khiến người ta cảm thấy ngán ngẩm vô cùng.
Đối với hiệu quả vừa rồi mà lời nói của mình mang lại, cậu ta còn cảm thấy rất đắc ý.
Cậu ta cảm thấy lời của mẹ với bà nội mình không hề sai, con gái cũng chỉ là thứ tốn tiên thôi, không phải sau khi cậu ta nói xong tất cả mọi người deu nhìn cậu ta sao, như vậy là chứng minh điều gì, chứng minh lời cậu ta nói là hoàn toàn đúng!
Thẩm Đại Hoa vốn đã sáu tuổi lại rất nóng tính, nghe em gái bị nói như vậy, giương đôi mắt phẫn nộ nhìn vê phía thằng nhóc kia, tức giận mà mắng mỏ phản bác lại: "Cậu mới là cái thứ của nợ đấy, bộ dáng xấu xí như vậy, có tư cách gì mà nói em gái tôi chứ?” Em gái chính là bảo bối của chú ba thím ba chứ không phải thứ của nợt
Đứa nhóc kia đương nhiên là người rất ương bướng, lại còn bị nha đầu bị coi như thứ của nợ kia mắng, làm sao có thể nhịn không cãi lại được, lập tức chuẩn bị mắng lại ngay.
Người phụ nữ đang bế đứa con trên người không khỏi lộ ra mấy phần xấu hổ, tuy rằng cô ta không hê cảm thấy con mình nói gì sai, nhưng đạo lý đối nhân xử thế thì cô ta vẫn hiểu, trước mặt người nhà của Liễu Trân Trân (chị dâu hai Thẩm), mắng con người ta là thứ của nợ, cô ta dù mặt có dày đến đâu cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cho nên vội bịt miệng con mình rồi áp vào trong lòng, cô ta giữ giọng bình tĩnh, ánh mắt đảo quanh một vòng, lúc này mới thay con trai giải thích: "Trẻ con còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mọi người đừng so đo với thằng bé."
Đứa nhóc kia rõ ràng là không phục, lại còn ê a giãy giụa, muốn thoát khỏi sự áp chế của mẹ cậu ta.
Mấy người khác ngồi cùng bàn không khỏi có chút xấu hổ, không ngờ sẽ phải đối mặt với loại tình huống này, hơn nữa trẻ con như vậy không phải là học theo nhà mình sao, người lớn đương nhiên sẽ không so đo với một đứa nhỏ, nhưng trong lòng nghĩ nhà họ Thẩm kia sẽ khó nói lắm. Con nhà mình bị nói như vậy, đương nhiên sẽ rất tức giận rồi. Nhưng bởi vì tức giận mà đi mắng một đứa nhỏ thì có chút không được thích hợp cho lắm, bây giờ Thẩm Uyển chính là có suy nghĩ như vậy, cô ấy không phải là không biết cũng có rất nhiều người không thích con gái, nhưng con gái mình bị mắng ngay trước mặt cô ấy như vậy, trong lòng cô ấy vẫn thấy khó chịu vô cùng.
Chị dâu hai Thẩm cũng cảm thấy có chút có lỗi với em dâu.
Dẫn chị em dâu nhà mình đi tham gia tiệc cưới của em trai, kết quả lại hại đứa nhỏ nhà người ta bị mắng như vậy, tuy rằng chẳng liên quan gì đến cô ấy hết, nhưng bản thân lại cảm thấy mình cũng có chut trach nhiem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận