Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 117: Chương 117

Chương 117: Chương 117Chương 117: Chương 117
Chuong 117: Chuong 117 Lúc con trai thứ hai lấy vợ bà lão cũng gặp qua người đó, khi đó đối phương vẫn còn là một thiếu niên, không ngờ bây giờ cũng đến tuổi lấy vợ rồi.
Sắc mặt bà lão không khỏi nhu hòa đi vài phân, đang chuẩn bị mở miệng đáp lại thì có giọng nói của Thẩm Gia Dương từ ngoài cửa truyền tới.
"Con về rồi đây, cho con một chén nước uống với."
Thẩm Uyển nghe vậy liên tận lực tiếp đón chồng, uống xong nước Thẩm Gia Dương liên thở ra một hơi dài, anh uống nước xong thì hỏi vợ: "Mẹ đâu?" "Mẹ ở trong phòng."
"Để anh đi tìm me
"Ấy từ từ-" Thẩm Uyển gọi chồng mình, mẹ chồng với chị dâu hai còn có cả mẹ của chị dâu hai vẫn ở trong phòng, người ta còn chưa ra ngoài, chông cô ấy đột nhiên đi vào thì không được hay ho cho lắm, cô ấy định từ từ mới để chồng đi vào.
Thẩm Gia Dương nghe vậy thì ngừng lại, có chút nghi hoặc: Làm sao vậy?”
Anh vừa dừng lại, mẹ anh cùng với chị dâu hai và mẹ của chị dâu hai cũng đi từ phòng ra, cứ vậy không cân Thẩm Uyển giải thích anh cũng biết tại sao cô ấy lại kêu anh lại rồi, anh đặt ba lô xuống để qua một bên, chào hỏi mọi người: "Thím, thím tới thăm chị dâu hai sao?"
Mẹ Liễu cười thành tiếng: "Đúng vậy, cháu vừa mới đi đâu về vậy, mặt đầy mồ hôi rồi kia."
Thẩm Gia Dương cũng cười cười, đáp lại một câu: "Lên thị trấn để thăm em gái, con bé sắp sinh rồi, mẹ cháu không yên tâm lắm, nên kêu cháu đi tới thăm con bé.'
Mẹ Liễu quan tâm nói: "Gia Ngọc không sao chứ? Có biết khi nào sinh chưa?”
Hai người một lời một câu nói qua lại, mãi đến khi mẹ Liễu thấy nhà bà thông gia sắp phải ăn cơm, mới vội vàng định rời khỏi đó, thời điểm nhà người khác ăn cơm chính là lúc người khác ngại tới nhất, bà ấy cũng không phải người không có mắt nhìn.
Nhưng bà ấy lại bị thái độ kiên quyết của bà lão giữ lại.
Người già phải đi một đoạn xa như vậy, chắc chắn sẽ không kịp để về ăn cơm, bây giờ bữa sáng nhà làm cũng xong rồi, để bà thông gia bụng rỗng quay vê nhà không phải tác phong của bà ấy, cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà, nhà bà ấy không có keo kiệt đến mức đó đâu!
Mẹ Liễu cứ như vậy ở lại ăn một bữa cơm với nhà họ Thẩm.
Trong lúc đó chị dâu cả Thẩm cứ liên tục nhìn mẹ Liễu, lại nhìn vợ chồng chú hai, muốn biết bà ấy tới là có việc gì, nhưng cô ta rất cẩn thận, không nhìn chằm chằm mà chỉ liếc qua liếc lại. Không có ý gì khác hết, chỉ là tò mò mà thôi.
Chính cô ta cũng không khống chế được lòng hiếu kỳ của mình, có chuyện gì cũng phải muốn biết thật rõ ràng, nếu không trong lòng sẽ cảm thấy bứt rứt không thôi. Thẩm Gia Dương vốn định bàn bạc về chuyện đổi lương thực, hiện tại cũng tạm thời chưa nói gì hết, việc đó không thích hợp để nói vào lúc này chút nào, vậy nên trước tiên anh đặt ba lô vào chỗ không có ai, định cơm nước xong rồi mới nói. Mà Thẩm Uyển cơm nước rất nhanh xong đã bế Thẩm Tiểu Vũ từ trong phòng di ra.
Đây là sự thật mà hôm qua cô ấy mới phát hiện ra, con gái cô ấy rất thích ra ngoài, dù đặt ở trong phòng rất ngoan, nhưng thi thoảng sẽ có chút ủ rũ, nhưng cứ mỗi lần ra ngoài, đều sẽ biểu hiện vui vẻ, cũng trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Thẩm Uyển bởi vậy mà còn thực nghiệm thêm mấy lần, sự thật đã chứng minh đúng là như vậy.
Vậy nên bây giờ mỗi khi rảnh cô ấy sẽ đều bế đứa nhỏ ra ngoài hít thở không khí, vừa rồi tan tâm xong cũng bớt chút thời giờ cho đứa nhỏ ăn rôi, bây giờ chính cô ấy cũng ăn xong, có thể bế đứa nhỏ ra vừa vận động vừa nghe người trong nhà nói chuyện phiếm.
Tốc độ ăn cơm được như vậy cũng là nhờ đứa nhỏ luyện ra cho. Trước kia tốc độ ăn cơm của cô ấy không tính là chậm, nhưng tuyệt đối không thể nhanh được như bây giờ.
Có thể nói, sau khi có con, mọi mặt trong cuộc sống của Thẩm Uyển đều có chút thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận