Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 180: Chương 180

Chương 180: Chương 180Chương 180: Chương 180
Chuong 180: Chuong 180 "Mợ sắp làm cơm xong rồi, đợi bà ngoại cháu quay về là có thể ăn cơm được rồi đó."
Cô ấy nói như vậy thì liền cảm thấy con gái vẫn thích chơi với con gái hơn.
Tiểu Bội nghe vậy nhanh chóng liếc mắt nhìn Thẩm Tiểu Vũ một cái, không đợi Thẩm Tiểu Vũ trả lời, không đợi Thẩm Tiểu Vũ nhìn qua đã vội hạ mắt xuống, ngoan ngoãn chào hỏi một tiếng: "Vâng al
Đây cũng là mục đích lớn nhất để cô ta tới nhà chú ba.
Phải xây dựng quan hệ tốt với chị họ. Trước kia tuổi còn nhỏ, mẹ cô ta sẽ không an tâm để cô ta một mình đi tới nhà bà ngoại, hơn nữa chính cô ta cũng không thích ở nông thôn cho lắm, dù đã sống qua một lần rồi, nhưng vẫn không thích như cũ.
Bởi vì lúc trước khi trọng sinh đã được sống một cuộc sống tốt hơn, cảm nhận của cô ta đối với cuộc sống nông thôn lại càng kém hơn. Nhưng vì mục đích của cô ta là tạm thời thỏa hiệp được thì cứ thỏa hiệp đi.
Nghĩ đến đây, cô ta liền chủ động đi đến trước mặt Thẩm Tiểu Vũ ngoan ngoan đáp lại: Chị à.
Căn cứ vào hiểu biết của cô ta với người chị họ này, cô rất thích những đứa trẻ hiểu chuyện nghe lời, mấy đứa trẻ trong nhà này đều được bảo hộ dưới đôi cánh của cô, trước tiên không đề cập tới điểm này, dựa vào tính cách của người chị họ này, cô ta cũng có thể xây dựng quan hệ tốt với cô.
Thẩm Tiểu Vũ đương nhiên không biết người em họ trước mặt này lại có suy nghĩ phức tạp như vậy.
Đối với cô thì chỉ là người trong nhà, cô sẽ tự dưng muốn bảo vệ họ cho thật tốt.
Hai người cô ruột bởi vì được gả cho người ta rồi, rất ít khi anh chị em họ nhà cô ruột được ở chung với cô, tình cảm của cô đối với họ tất nhiên sẽ kém hơn với mấy người em trai của mình ở đây một chút.
Nhưng cho dù như vậy thì bọn họ van la nguoi nha.
Em họ khó lắm mới tới nhà được một lần, vậy thì cũng là khách rồi, Thẩm Tiểu Vũ chắc chắn sẽ không khiến cô ta mất tự nhiên, ngược lại sẽ khiến cô ta mau chóng hòa nhập được với mọi người trong nhà.
Sau khi em họ gọi cô, cô liên kéo tay em họ, cười híp mắt trả lời cô ta: "Ngoan lắm, nếu đến đây rồi thì cứ ở nhà chơi vui vẻ đi, có chuyện gì có thể đi tìm chị."
Tiểu Bội sợ run người một lát, nghe thấy vậy thì gật đầu.
Thẩm Tiểu Vũ nhìn bộ dạng này một lúc lâu, cảm giác thấy có chút không tồi.
Ít nhất qua lần tiếp xúc ngắn ngủi này cảm nhận được em họ rất là nghe lời.
Thời gian hai chị em bọn họ nói qua mấy câu, Thẩm Gia Dương đã dắt mấy đứa nhóc di vào trong rồi, tâm mắt mấy đứa nhóc đã dán chặt trên bao lớn bao nhỏ mà hắn mang về.
Bọn chúng nhiệt tình với Thẩm Gia Dương như vậy, đồng thời cũng có suy nghĩ giống hệt hắn, mỗi lần hắn quay về sẽ có đồ ăn ngon, trẻ con rất dễ dụ, chỉ cần có đồ ăn ngon thì cho dù có nói gì bọn chúng cũng sẽ nghe lời.
Thẩm Gia Dương cố ý bỏ qua đôi mắt đang nóng rực lên của bọn chúng, đi đến trước mặt Thẩm Tiểu Vũ, hai tay duỗi ra, trực tiếp bế cô lên, trước tiên là nâng lên cao lên trời một chút, sau đó mới ôm vào ngực.
Từ lúc nhỏ cô đã được bế như vậy thành quen rồi.
Nhưng sau khi lớn dần lên rồi, cô liền có chút xấu hổ khi mà để cha bế mình lên như vậy.
Nhưng cho dù như thế, cô đã hình thành thói quen sau khi được cha bế lên rồi sẽ đưa một tay đặt lên vai cha, tay còn lại không chịu sự khống chế của bản thân mà túm lấy lỗ tai cha.
Sau khi ý thức được bản thân vừa làm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tiểu Vũ liền đỏ ửng lên.
Cô thực ra không cố ý đâu, chỉ là theo thói quen mà thôi.
Trong nháy mắt cô liên thu tay lại, tiếng cười quen thuộc ở bên tai liên vang lên, Thẩm Gia Dương thấy mặt con gái trở nên phiếm hồng liền trêu ghẹo: "Sao vậy, Tiểu Vũ nhà chúng ta lớn rồi cho nên cũng biết ngại rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận