Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 235: Chương 235

Chương 235: Chương 235Chương 235: Chương 235
Chuong 235: Chuong 235 Vậy nên mặc kệ ba người chị dâu cứ theo sau để khuyên nhủ.
Nhưng kết quả cuối cùng thì cô út Thẩm vẫn nghiêm mặt, cố gắng đưa con gái đang khóc lóc om sòm ra khỏi nhà, chưa nói đến Thẩm Tiểu Vũ ngạc nhiên vì chuyện này, đến cả Từ Bội nằm mơ cũng không ngờ sẽ có chuyện như vậy.
Trên con đường đạt được mục đích của cô ta, người gây cho Từ Bội trở ngại lớn nhất lại chính là mẹ ruột của cô ta ư?
Sao lại là như vậy?
Mà ba người chị họ sau khi thấy ánh mắt vô cùng quyết tâm của cô út thì cũng chỉ có thể đi ra ngoài để tiễn bọn họ, mãi cho đến khi tiễn được mấy trăm mét rồi mới không đi theo cô út Thẩm nữa. Nhưng lúc đó tiếng khóc lớn của Từ Bội vẫn chưa dứt.
Khóc lóc đến mức vô cùng thương tâm.
Nhưng đối với người nhà họ Thẩm mà nói, đây vẫn chưa phải chuyện gì quá to tát, trẻ con thôi mà, cảm xúc dâng lên rồi khóc lóc là chuyện bình thường, đợi mấy ngày nữa, à không, có thể không đến mấy ngày, hoặc có khi ve đến nhà rồi sẽ nhanh chóng quên đi mọi chuyện thôi.
Vậy nên sau khi tiễn mẹ con họ về, mấy người chị em dâu đều vui vẻ nói Cười. Dựa vào kết quả mà nói, Từ Bội không những không thể ở lại như ý nguyện, đến cả bộ dạng khóc lóc thảm thương của cô ta trong mắt người lớn cũng chỉ là trẻ con làm loạn lên trong nhà mà thôi, mọi người cũng không quá để tâm đến chuyện này, không biết cô ta nếu biết được chuyện này liệu có tức đến hộc máu hay không.
Không còn em gái họ thường hay âm thâm nhìn chằm chằm cô nữa, Thẩm Tiểu Vũ cảm thấy cơm mình ăn cũng ngon hơn.
Mà vào một ngày đầu tháng mười. Tan tâm buổi giữa trưa, ông lão sau khi ăn cơm cũng sẽ không đợi người nhà để ăn cùng nữa mà tìm cặp lồng đựng đây đồ ăn vào, kêu người trong nhà cứ ăn đi không cân đợi ông ấy, sau đó mang cặp lông đi ra ngoài.
Người trong nhà không biết được ông ấy đang làm gì, hỏi ông ấy thì ông ấy cũng chỉ trả lời cho có lệ. Mà từ hôm đó cứ cách vài ngày ông lão sẽ xách cặp lồng ra khỏi nhà một lần, hoặc là giữa trưa, hoặc là buổi chiều sau khi tan tâm, tuy rằng không quá thường xuyên, nhưng đối với người trong nhà như vậy vẫn đủ kỳ lạ rồi.
Nhưng nếu ông lão đã không muốn nói thì không ai có thể làm cho ông ấy nói được.
Mọi người cũng chỉ có thể đành bỏ qua không để ý nữa, nhiều lần rồi cũng thành quen.
Chuyện này không có liên quan gì đến việc Thẩm Tiểu Vũ dẫn đầu mấy đứa nhỏ, bọn họ bình thường như thế nào thì bây giờ vẫn như vậy, một ngày cuối tuần giữa tháng mười, mấy đứa nhỏ trong nhà gặp được đám bạn đồng trang lứa cùng thôn đi hái quả hồng nên cũng muốn lôi kéo Thẩm Tiểu Vũ cùng đi.
Cây hồng ở núi Hồ Lô ở nơi hơi cao một chút, là loại cây dại, trẻ nhỏ vẫn có thể đi được.
Siêu thị của Thẩm Tiểu Vũ mặc dù thường ngày có rất nhiều đồ ngon để ăn, cũng có hoa quả mới tươi ngon, nhưng thi thoảng cô chỉ lén cho mấy người em trai thử một chút là được rồi, nhiều lần quá mức cũng không tốt, hơn nữa trẻ con hái hoa quả, ngoài thỏa mãn được ham muốn ăn uống thì cũng là cả một quá trình cũng rất đáng để thử nghiệm.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng rồi, quân đoàn nhỏ liên vui vẻ hân hoan mà xuất phát.
Đợi đến khi quay về, bọn họ đúng thực đã thu được rất nhiều quả, Thẩm Tiểu Vũ mang theo một chiếc bao nhỏ, bên trong đựng không ít quả hồng, mấy đứa nhỏ còn cố ý vén vạt áo lên để đựng mấy quả vào bên trong, như vậy có thể khiến cho người ta dễ nhìn thấy thu hoạch của họ hơn, đối với chuyện này thì mấy đứa nhỏ rất đắc ý.
Bọn họ nghênh ngang mà trở về nhà, sau khi vê nhà vừa định khoe ra với người lớn một chút thì liền nhìn thấy một anh trai nhỏ có bộ dạng vô cùng đẹp, bọn họ đều có chút ngây dại ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận