Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 118: Chương 118

Chương 118: Chương 118Chương 118: Chương 118
Chuong 118: Chuong 118 Thẩm Tiểu Vũ được ra ngoài cũng không phụ kỳ vọng của mẹ mình, quả thật vừa rồi còn có chút ủ rũ, bây giờ lại biến thành một bé cưng hoạt bát khua chân múa tay liên tục như vậy.
Những người trong nhà sớm đã quen với việc trong nhà có thêm một bé cưng nữa rồi, nhưng mẹ Liễu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tiểu Vũ.
Vừa rồi lúc tới nhà họ Thẩm bà ấy liền trực tiếp tìm bà lão luôn, trong lòng đang có chuyện, căn bản sẽ không quan tâm gì những chuyện khác, hơn nữa đứa nhỏ lại ở trong phòng, bà ấy có cố ý muốn di tới phòng hai vợ chồng Thẩm Uyển cũng nhìn không tới.
Bây giờ đột nhiên nhìn ra trong nhà có thêm một đứa nhỏ nữa, mặt bà ấy liên lộ rõ vẻ kinh ngạc. Dâu hai Thẩm ngồi bên cạnh mẹ thấy thế lập tức mở miệng nhanh chóng nói: "Đây là Tiểu Vũ, đứa nhỏ mà em chồng ba với em dâu ba nhận nuôi, hôm qua mới đầy tháng xong, nếu mẹ tới sớm một ngày, không chừng có thể thuận tiện đón tiệc đây tháng của Tiểu Vũ đó!"
Lời này vừa lý giải được nghi hoặc của mẹ Liễu, cũng đồng thời lý giải được thân phận của đứa nhỏ.
Dâu hai Thẩm từ trước đến giờ vốn vẫn luôn vừa tận tâm vừa cẩn thận như vậy. Mẹ Liễu nghe vậy thì giật mình, dù trong lòng có chút buồn bực, nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra, đơn giản ăn mấy miếng rồi buông đũa, không có ý định ăn nhiều.
Hiện tại bữa cơm của mỗi nhà đều phải tính toán rất kỹ để làm, chỉ có ít, không có nhiều, yêu cầu của bà ấy tuy rằng được bà thông gia đáp ứng, nhưng bà ấy cũng không có ý định tranh ăn với người ta, bà ấy ăn nhiêu rồi người ta sẽ phải ăn ít đi, đơn giản ăn mấy miếng là được rồi.
Ăn cơm xong bà ấy liền bế đứa nhỏ từ trong lòng Thẩm Uyển lên. Cảm nhận được sức nặng trên tay, lại nhìn qua vẻ ngoài của đứa nhỏ, bà ấy lại phát ra mấy câu khen ngợi ma Thẩm Tiểu Vũ đã nghe qua không biết bao nhiều lần rồi: "Đứa nhỏ này nhìn xinh quá đi, nuôi cũng rất tốt, vừa rắn chắc vừa dễ nhìn!"
Thẩm Tiểu Vũ: "..."
Rắn chắc cái gì chứ? Là muốn nói cô mập sao?
Bé cưng nhỏ xinh đẹp cũng được bao bọc bởi chút quần áo, bé cưng bị bọc đến rắn chắc lộ rõ vẻ không vui, phải kêu lên mới được!
Bởi vậy mà mẹ Liễu liên nhìn thấy đứa nhỏ được mình bế trong lòng biu môi lên, bà ấy bị nét đáng yêu này chọc cho cười, mấy ngày nay bởi vì chuyện của con trai, đầu bà ấy cứ luôn nặng trịch, mỗi ngày đều đăm chiêu ủ dột, mấy ngày rồi mới được thả lỏng mà cười lên như vậy.
Dâu hai Thẩm nhìn thấy như vậy, thấy mẹ mình chậm rãi mà thả lỏng ra, lộ ra vẻ như thể lần đầu tiên được cười, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy mẹ mình cứ luôn cau mày, cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu.
Bây giờ tốt rồi, trẻ nhỏ có thể khiến cho lòng người mềm ra, cũng dễ dàng khiến người khác thả lỏng hơn.
Ánh mắt cô ấy nhìn Thẩm Tiểu Vũ cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Đứa nhỏ này đúng là một bảo bối! Hen gì được nhiều người yêu mến như vậy.
Mẹ Liễu bế đứa nhỏ cũng trêu đùa được một lúc rồi, trong nhà bà ấy vẫn còn chuyện, đường về nhà lại không hề ngắn, chuyện của con trai vẫn chưa hoàn toàn được giải quyết xong, bà ấy căn bản không thể thanh thản mà chậm trễ ở lại đây được.
Nhưng mà-
Trong lòng bà ấy vẫn có chút thở dài, chuyện vừa rồi chưa nói xong Thẩm Gia Dương đã quay trở lại, cũng không biết bà thông gia suy nghĩ gì, có thể nguyện ý cho bà ấy vay lương thực hay không, có thể cho vay bao nhiêu, nếu cho vay ít quá thì cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ nghĩ tới chuyện này, chân mày bà ấy lại không khỏi nhíu lại.
Con cái đúng là nợ trời chol Vừa vặn, lúc này ba lão cũng ăn cơm xong, buông đũa xong liền gọi mẹ Liễu một câu: "Chị, chị đi theo em."
Bà đương nhiên biết chuyện hiện tại mà mẹ Liễu lo lắng nhất là chuyện gì.
Không thể vô tình mà bỏ mặc bà ấy như vậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận