Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 72: Chương 72

Chương 72: Chương 72Chương 72: Chương 72
Chuong 72: Chuong 72 Đại Bảo tâm động lại có chút do dự: “Hai đứa không uống mà cho anh với Nhị Bảo hết sao?"
Đại Hoa lớn tiếng nói: "Bọn em uống rồi, còn lại chỗ này cho hai người, mau lên!"
Sau cùng Đại Bảo vẫn cầm bát sữa, nhận lấy tâm ý của em gái, nhưng cậu vẫn để cho Nhị Bảo uống trước.
Nhị Bảo vừa vui vẻ vừa mang theo mấy phần cẩn thận mà uống, nhưng sau đó vẫn biết để lại cho anh trai một ít, lúc đưa bát cho anh trai còn nhịn không được mà nói một câu: "Ngon quát"
Đại Bảo lúc nhận lấy bát uống hết chút tinh bột lúa mạch còn sót lại trong bát, sau đó đưa bát lại cho em gái, chí khí ngẩng cao đầu nói: "Đợi anh mang ve sâu non vê cho mấy đứa nhé, chúng ta đi thôi. Lần này thì hai anh em đi thật rồi. Đến khi Đại Bảo với Nhị Bảo đi rồi, Đại Hoa mới nhớ ra quyết định mình vừa làm chưa hề hỏi qua ý kiến của Nhị Hoa, sau đó không khỏi nhìn vê phía em gái, có chút cẩn thận nói: "Nhị Hoa, vừa rồi chị chưa hỏi em mà đã mang tinh bột lúa mạch cho Đại Bảo với Nhị Bảo uống, em sẽ không giận đó chứ?" Nhị Hoa cười ha ha lắc đầu: "Không có, Nhị Bảo với Đại Bảo có đồ ngon rồi đầu sẽ chia cho chúng ta mà, em mới không nhỏ mọn như vậy đâu!" Cho nên bọn họ có đồ tốt cũng phải chia cho Đại Bảo với Nhị Bảo. Nói xong, Nhị Hoa nhìn về phía chiếc bát trong tay Đại Hoa: "Chị, chúng ta tới phòng bếp cho thêm nước vào bát đi, trong bát vẫn còn một ít, thêm nước vào vẫn có thể uống được, so với nước thường còn ngọt hơn!"
Đại Hoa gật gật đầu: "Được."
Em gái ngoan như vậy, sau này cô bé phải đối xử với em gái càng tốt! Hai chị em rất nhanh liên chạy vào phòng bếp, bình nước nóng vẫn còn nước nóng mà sáng nay Thẩm Uyển vừa đun, Thẩm Đại Hoa cẩn thận đổ nước vào ngập nửa bát, sau đó bưng bát lại vê phòng thím ba. Bung bát vê xong, Đại Hoa cuối cùng cũng nhớ ra em gái nhỏ đã bị mình vứt xó một lúc lâu.
Giày cô còn chưa cởi, cứ vậy mà trực tiếp trèo lên giường.
Nhị Hoa cũng học theo.
Hai chị em giống như hai con khỉ nhỏ vậy, vù một phát đã trèo được lên giường, sau đó đến bên cạnh Thẩm Tiểu Vũ, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Tiểu Vũ nhỏ xíu.
Đại Hoa nhìn một lúc, bộ dáng cảm thán nói: "Em gái nhỏ ngoan thật đó, em nhìn xem tay con bé nhỏ hơn tay chị nhiều như vậy, nhưng mà bộ dáng con bé cũng xinh thật đó!"
Nhị Hoa có chút vui sướng gật đầu: "Đúng vậy, em gái nhỏ hơn chúng ta, em cũng là chị gái rồi." Về phần Nhị Bảo vốn dĩ nhỏ hơn cô bé thì không giống vậy, mấy bé gái cũng có thế giới riêng, có em gái không giống với việc có em trai đôi khi mấy bé trai không muốn dẫn theo bọn họ đi chơi, bọn họ càng thích chơi với mấy chị em của mình hơn.
Ánh mắt Thẩm Tiểu Vũ vẫn chưa nhìn thấy được rõ, vậy nên chỉ nhìn thấy hai củ cải nhỏ ghé đầu vào bên cạnh mình, nghe bọn họ nói với mình bằng đủ thứ ngôn ngữ trẻ con.
Trong lòng còn nghĩ tới cuộc đối thoại vừa rồi ở bên ngoài của bọn họ với Đại Bảo Nhị Bảo.
Nói thật, cô có chút cảm động rồi. Mấy đứa nhỏ này quá ngoan, quá hiểu chuyện rồi.
Bọn họ được người nhà dạy dỗ rất tốt, rõ ràng cuộc sống vật chất nghèo khó tới cực hạn, nhưng nhân cách thì không nghèo khó chút nào, bảo vệ anh chị em, nhường nhịn yêu quý nhau, còn tốt hơn rất nhiều người lớn mà cô từng gặp qua.
Đây chính là người thân, đây chính là anh chị, em trai, em gái!
Nghĩ đến hôm nay có thể là một phần của gia đình này, mấy đứa nhỏ này mai sau cũng chính là anh chị, em trai, em gái của cô, Thẩm Tiểu Vũ thoả mãn vô cùng, đồng thời hận không thể lớn nhanh lên một chút, lớn thêm chút có thể có đủ khả năng mà chăm sóc giúp đỡ mấy đứa nhỏ.
Đối với Thẩm Tiểu Vũ mà nói, hôm nay lại là một ngày cô mong muốn được lớn nhanh một chút rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận