Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 176: Chương 176

Chương 176: Chương 176Chương 176: Chương 176
Chuong 176: Chuong 176 Thẩm Tiểu Vũ đưa tay ra ngăn lại cánh tay nhỏ bé của cậu bé, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Hựu ngoan quá, nhưng mấy thứ đồ này chị vẫn xách được, đợi khi chị mệt rồi sẽ để em giúp có được không?"
Tiểu Tá Tiểu Hựu chính là nhũ danh của cặp sinh đôi.
Thẩm Hựu nghe vậy thì lủi thủi quay lại hàng ngũ.
Thẩm Tiểu Vũ xách rổ lên, cô nói bản thân có thể tự xách được cũng không phải là nói dối, chiếc rổ này không quá nặng, là đồ mà ông nội đặc biệt để cho trẻ con như bọn chúng dùng, bên trong tuy đựng hơn nửa toàn là lá ngải, nhưng lá ngải cũng không quá nặng, thêm nữa Thẩm Tiểu Vũ cũng rất tin tưởng mình có thể tự xách về được.
Xách xong rổ lên rồi, Thẩm Tiểu Vũ liền như ủy viên thể dục mà đi bên cạnh hàng năm người em trai, phát khẩu lệnh: "Bước đều! Bước!"
Tiểu đội năm người liên bắt đầu quay trở về nhà.
Hiện tại bên cạnh bờ sông không có người lớn, cũng chỉ có mấy đứa trẻ con giống như bọn họ mà thôi, thấy bọn họ ở bên này lần lượt xếp thành hàng đội, không ít người lộ ra ánh mắt hâm mộ, cảm thấy như vậy quả thực rất uy phong.
Thậm chí trong thôn còn có nhiều đứa nhỏ đặc biệt học hỏi theo bọn họ. Mấy đứa nhóc nhận lấy ánh mắt hâm mộ của những đứa trẻ khác, eo nhỏ càng đứng thẳng hơn, một đám liền kiêu ngạo như gà trống, nhìn không chớp mắt mà nghe theo sự chỉ huy của chị gái.
Thẩm Tiểu Vũ trong lòng không khỏi cười thâm.
Sau khi ra khỏi bãi sông rồi, trên đường cũng chẳng có bao nhiêu người nữa, nhưng đến khi vào thôn, người càng ngày càng nhiều hơn, lúc này cũng dần dân có người tan làm về rồi, nhìn thấy tiểu đội năm người kia nhịn không được mà đi theo chào hỏi bọn họ. "Tiểu Vũ, cháu lại đưa em trai đi chơi à?"
"Vâng, cháu đưa em trai ra bãi sông nhổ lá ngải ạ.' "Ngoan quá, vậy tụi cháu hãy mau quay trở về đi, vừa rồi dì thấy mẹ cháu quay về rồi đó."
"Vâng, cảm ơn dì Linh Tử!"
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Thấy Thẩm Tiểu Vũ dắt mấy người em trai đi xa rồi, Lí Linh nhịn không được mà nói với người bên cạnh: "Tiểu nha đầu này cũng ngoan quá đi, vừa ngoan vừa lễ phép, còn nhỏ mà đã trông em tốt như vậy rồi, tôi thực sự có chút hâm mộ Tiểu Uyển đó."
Người phụ nữ bên cạnh cũng hoàn toàn đồng ý: "Ai nói là không phải đâu chứ?"
Mấy năm trước còn có người nói Thẩm Uyển không sinh được con, nói cô ấy không biết ăn nhầm phải thuốc gì rồi mà lại đi nhặt một tiểu nha đầu nhà người ta không thèm vê nuôi, bây giờ còn có ai dám nói mấy lời này nữa đâu?
Con nhà người ta tuy là con gái, nhưng còn hiểu chuyện hơn mấy đứa con trai nữa.
Hơn nữa Thẩm Uyển lại mang thai sinh đôi được hai đứa con trai, dù sau này cô ấy không tiếp tục sinh nữa, người ta cũng chẳng dám nói xấu sau lưng, ngược lại còn cảm thấy mệnh của cô ấy rất tốt.
Mấy đứa nhỏ trong nông thôn đi chơi vê dính đầy bun đất cả một vòng quanh người.
Sau khi về nhà nhất định sẽ bị người lớn mắng.
Nhưng mấy đứa nhỏ nhà đại đội trưởng Thẩm thì không giống như vậy.
Hầu hết thời gian bọn chúng đều trông rất sạch sẽ, so với những đứa trẻ khác trong làng thì càng khiến người khác yêu quý hơn.
Mà hầu hết đều nhờ công lao của tiểu nha đầu kia.
Quan sát nhiều rồi, đương nhiên sẽ có người cảm thấy, nếu nhà mình cũng có đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy thì tốt biết baol
Thẩm Tiểu Vũ lại không biết mình được người khác đánh giá cao như vậy.
Cô dẫn theo mấy đứa em trai quay trở về nhà rồi.
Về đến nhà việc đầu tiên làm chính là đặt giỏ trúc trên tay xuống, tuy nói rằng lúc đầu không hê nặng, nhưng sau khi đi một quãng đường, đồ không nặng cũng sẽ trở nên nặng, hai tay của cô cũng đều in vào nốt đỏ lên rồi, may mà không đau lắm, đợi một lúc sau sẽ đỡ hơn.
Thẩm Uyển đang nấu cơm trong phòng bếp thì nghe thấy âm thanh ở ngoài cửa, cô liền đi ra thì nhìn thấy cảnh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận