Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 57: Chương 57

Chương 57: Chương 57Chương 57: Chương 57
Chuong 57: Chuong 57
Lan nay Tham Uyen khong chuan bị bế Thẩm Tiểu Vũ ra ngoài nữa, cô ấy đặt cô sâu vào bên trong giường, lại lấy chăn đắp vây kín quanh người cô, sau đó xoay người sờ sờ cái bụng nhỏ, cười híp mắt nói: "Tiểu Vũ nhà chúng ta ăn no rồi thì ở đây chơi có được không? Đợi mẹ ăn cơm xong sẽ quay lại với con!" Thẩm Uyển làm như vậy cũng là để tránh cho lúc được cho ăn cơm sẽ xuất hiện tình huống cô không chịu ăn cơm, dù sao bé cưng mới ăn no sẽ không hứng thú gì với nước cơm, đến khi đó bị mọi người nhìn thấy chắc chắn sẽ bị gặng hỏi. Mà hiện giờ trong nhà ngoại trừ nước cơm thì cũng chẳng có gì cho bé cưng ăn.
Dù sao cô ấy chưa sinh con, sẽ không có sữa cho bé cưng, ban đầu thực ra cô ấy cũng từng nghĩ qua có nên nhờ người phụ nữ mới đẻ nhà mình cho bé cưng uống sữa hay không, nhưng chỉ tưởng tượng qua thôi liên bỏ qua suy nghĩ này luôn.
Người phụ nữ mới sinh của nhà mình đều ăn không ngon, cho ra chẳng được bao nhiêu sữa.
Cho dù có một ít, cho chính con của mình ăn còn không đủ, thì làm sao mà cho con của người khác ăn được?!
May mà qua một hai ngày, bản thân bé cưng lại có sữa bột, khi ấy mới giải quyết được sầu não trong lòng Thẩm Uyển, bây giờ cô ấy chỉ can cho bé cưng uống sữa bột cẩn thận một chút, lại che đậy bé cưng một chút, bé cưng có thể được ăn đầy đủ dinh dưỡng mà trở nên khỏe mạnh, quả thực không thể tốt hơn được!
Thẩm Tiểu Vũ nghe được ý của Thẩm Uyển muốn bỏ một mình mình lại đây, ngoài a a hai tiếng, khua khua nắm tay nhỏ thì không thể hiện được phản ứng nào nữa. Mấy hôm nay hầu hết thời gian Thẩm Uyển đều ở bên cạnh cô, bây giờ lại vứt cô một mình trên giường, tâm trạng cô có chút không vui, cứ luôn chiếm lấy thời gian của Thẩm Uyển thì cũng không hay. Vậy nên cô nhất định phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ khiến Thẩm Uyển càng về sau càng yên tâm mà để một mình cô đợi ở đây.
Buổi tối lúc ăn cơm, bà lão thấy Thẩm Uyển không bế con tới ăn cơm liền buột miệng hỏi một câu. Dù sao mấy hôm trước nhìn Thẩm Uyển lúc ăn cơm có bế theo con đã thành thói quen rồi.
Thẩm Uyển nói ra lý do thoái thác đã sớm nghĩ ra từ sáng: 'Bé cưng còn nhỏ quá, mẹ cũng nói bé cưng còn quá nhỏ thường xuyên bế ra ngoài thì không được tốt lắm, vậy nên con không bế con bé ra ngoài nữa, đợi con bé lớn hơn một chút, ra ngoài con cũng có thể bế theo con bé.'
Cô ấy có chút mong chờ đến thời khắc đó.
Ngày trước cô ấy thường thấy mấy người phụ nữ bế con ra ngoài ngồi lê đôi mách, bây giờ cô ấy có bé cưng rồi, đợi sau khi có thể dẫn bé cưng ra ngoài, cô nhất định sẽ bế con ra ngoài ngồi lê đôi máchI!!
Bà lão nghe vậy thì gật đầu: "Nghĩ như vậy đúng rồi đó, ăn cơm xong thì vào phòng mẹ một chút.
Thẩm Uyển nghe xong có chút nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu: "Vâng.
Ngoài bà lão nhớ đến chuyện này mà nhắc một tiếng, những người khác căn bản không chú ý đến đứa trẻ sơ sinh như Thẩm Tiểu Vũ, mấy người đàn ông thì không cần nói nữa rồi, vốn dĩ không nhạy cảm với chuyện nuôi trẻ con này, toàn bộ đều giao cho đàn ba phụ nữ trong nhà làm.
Ngoài Thẩm Uyển ra trong nhà còn hai người phụ nữ khác, chị dâu cả Thẩm đối với con của cô ấy hoàn toàn không có chút hứng thú hay kiên nhẫn nào, chị dâu hai Thẩm sau mấy ngày thấy cô ấy phải hao tẩm tổn lực vì con xong, tự giác cảm thấy đứa nhỏ này vốn dĩ không cần đến cô ấy phải quan tâm.
Bởi vậy bà lão với Thẩm Uyển hai người mẹ chồng con dâu nói tới vấn đề này một hai câu thì không nói nữa.
Ông lão trong lúc ăn cơm cũng nhắc nhở ba đứa con trai, đương nhiên chủ yếu là người con trai thứ ba: "Ngày mai bắt đầu làm việc như bình thường, sáng nhớ dậy sớm một chút, đừng để bị trễ giờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận