Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 230: Chương 230

Chương 230: Chương 230Chương 230: Chương 230
Chuong 230: Chuong 230 Chính vì như vậy, Thẩm Tiểu Vũ mới cảm thấy không ổn, người đeo Hồng phù hiệu kia chắc chắn chuẩn bị lấy Ngô Mẫn ra làm mục tiêu kế tiếp rồi, mà đối với hiểu biết của cô về Ngô Mẫn mà nói, mỗi khi cô ấy bị căng thẳng là không thể nhớ rõ được gì.
Mà hiện tại trong tình cảnh này mà nói Ngô Mẫn không căng thẳng là không thể.
Không có thời gian cho cô do dự, mắt thấy người đeo Hồng phù hiệu sắp điểm danh đến Ngô Mẫn rồi, cô trực tiếp đi tới trước mặt Ngô Mẫn ôm đùi cô ấy, gọi một tiếng giòn tan: "Di Mãn."
Như thể cô đang không nhận ra được không khí đang rất cứng ngắc.
Mà tiếng động của người đeo Hồng phù hiệu trên tay kia dường như vang lên ngay sau cô.
"Là cô, người tiếp theo là cô!"
Sau khi Thẩm Tiểu Vũ cảm nhận rõ rồi, Ngô Mẫn đang được cô ôm chính là người kế tiếp bị gọi lên, cơ thể theo phản xạ có chút căng thẳng, dù chưa nói gì thì cô vẫn biết được Ngô Mãn đang hồi hộp đến mức nào.
Cô không khỏi cảm thấy may mắn vì bản thân đã chạy tới.
Nếu không cô không biết được điều gì sẽ xảy ra với Ngô Mẫn.
Đàn bà phụ nữ sống trong thời này rất khó khăn, về việc giáo huấn, đối với đàn ông mà nói có thể nhịn một chút là được, nhưng đối với phụ nữ, nếu vận khí không tốt, gặp phải chuyện này chuyện kia chắc chắn là còn có thể trở nên vô cùng bi thảm hơn.
Nếu không nhìn thấy được thì Thẩm Tiểu Vũ có thể sẽ không biết.
Nhưng cô không những thấy được rồi mà còn có ấn tượng rất tốt với Ngô Mẫn, không thể trơ mắt mà đứng nhìn Ngô Mẫn đọc không ra được nội dung mặc dù đã học thuộc rất kỹ rồi, lúc này mới thấy xúc động vì cử chỉ của cô.
Mà đối với Ngô Mẫn và mấy người đeo Hồng phù hiệu trên tay mà nói, bọn họ tạm thời chưa có nhiều lý do để dồn hết về phía cô. Bởi vì thời điểm kiểm tra học thuộc đã bắt đầu rồi.
Người đeo Hồng phù hiệu tuy rằng không phải bị kiểm tra, nhưng có thể đọc được mấy lời trích của chủ tịch nước vô cùng rành mạch, lúc kiểm tra cũng không cần phải đọc sách, từng câu một có thể bật ra được ngay, đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khiến họ đắc ý.
Ngay từ đầu Ngô Mãn còn có chút lắp bắp, nhưng vẫn trả lời được hết.
Nhưng khi tiết tấu của mấy người đeo Hồng phù hiệu bắt đầu nhanh hơn, từng câu từng câu một liên tục được hỏi ra, Ngô Mẫn có chút không chống đỡ được, thời gian tạm dừng rõ ràng trở nên dài hơn, biểu cảm trên mặt bắt đầu trở nên trống rỗng.
Người đeo Hồng phù hiệu trên tay áo lập tức lộ ra một tia đắc ý trong ánh mắt.
Chồng Ngô Mẫn đứng ngay bên cạnh, bàn tay đặt bên cạnh người đã nắm chặt thành nắm đấm rồi. Mắt thấy mọi chuyện vẫn tiếp tục như vậy, Ngô Mẫn liền giống như thể sắp bị hai người đàn ông kia tóm lấy rồi, Thẩm Tiểu Vũ vẫn duy trì tư thế ôm đùi Ngô Mẫn, tay phải cô đặt trên đùi có hơi nhéo nhéo nhẹ đùi của Ngô Mẫn, sau đó ngửa đầu, đưa lưng về phía mấy người đeo Hồng phù hiệu mà tạo hình khuôn miệng lúc phát âm. Biểu cảm của Ngô Mẫn rõ ràng đang ngẩn ngơ ra, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại được, biểu cảm không chút thay đổi, ánh mắt cũng không cố ý dừng trên người Thẩm Tiểu Vũ nữa, ngoài miệng bắt đầu trả lời rành mạch lưu loát từng chút một.
Kế tiếp những lúc không trả lời được, cô ấy sẽ lặng lẽ nhìn Thẩm Tiểu Vũ là lập tức có thể trả lời được ngay.
Sau đó đầu óc từ đang trống rỗng liên nhớ ra được những gì bản thân và Thẩm Tiểu Vũ đã học được cùng với nhau ở sân lớn của thôn ủy, nội dung cô ấy đã học thuộc rất kỹ cũng bắt đầu có thể được đọc ra ngoài miệng.
Không biết trả lời được bao nhiêu câu trích dẫn rồi, tất cả các câu Ngô Mãn đều đã học thuộc cả. Chồng của Ngô Mẫn ở bên cạnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận