Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 139: Chương 139

Chương 139: Chương 139Chương 139: Chương 139
Chuong 139: Chuong 139 Thẩm Uyển vốn có thói quen nói chuyện với đứa nhỏ, nghe vậy nháy mắt liền sợ đến ngây người.
Đứa nhỏ bằng từng này đã biết phản ứng lại với người lớn rồi, miệng thì rất thích ê a bi bô, người lớn chỉ cân có thời gian sẽ rất thích nói chuyện với đứa nhỏ, cứ như vậy có thể khuyến khích đứa nhỏ nhanh chóng thích ứng với ngoại cảnh hơn, cũng nhanh chóng học được cách giao lưu với người khác.
Thẩm Uyển chính là nghĩ như vậy, mỗi ngày cô dường như nói chuyện rất nhiêu với đứa nhỏ.
Có đôi khi là vô tình, cũng có lúc là cố tình. Ví dụ như hiện tại.
Nhưng cô ấy thực sự không ngờ đứa nhỏ sẽ cho ra phản ứng như vậy, trong lúc kinh ngạc đến ngây người, cô ấy vẫn duy trì biểu tình khế nhấch miệng lên cười, theo bản năng nhìn về phía chồng cô ấy, xác nhận nói: "Tiểu Vũ vừa rồi có phải vừa gọi em một tiếng mẹ không?”
Không đợi Thẩm Gia Dương đáp lại, cô ấy lập tức thu hồi tâm mắt nhìn về phía Thẩm Tiểu Vũ, vừa chờ mong vừa cổ vũ nói: "Nào, lại gọi tiếng nữa đi, mẹ"
Chính bản thân còn lặp lại một lần, coi như để làm mẫu cho đứa nhỏ. Thẩm Tiểu Vũ cũng ngơ ngác, nhưng trước thần sắc của Thẩm Uyển, cô cũng không khiến hy vọng của cô ấy lụi tàn, trong lòng thoáng có chút do dự, sau đó miệng lên tiếng: "Mẹ!"
Lần này kêu lên còn rõ ràng hơn lân trước.
Thẩm Uyển sau khi xác nhận mình không nghe nhầm, liên kích động đến mức không biết nên nói gì cho phải.
Đứa nhỏ cuối cùng cũng gọi cô ấy là mẹ rồi, loại cảm giác kích động này nếu chưa tự mình trải qua thì không thể nào giải thích được, tuy chỉ là một chữ đơn giản, nhưng nghe vào tai chẳng khác nào tiếng trời.
Thẩm Uyển liên nhịn không được mà hôn lên mặt đứa nhỏ mấy cái. Thẩm Gia Dương ở bên cạnh nhất thời cũng có chút quen mắt.
Đợi vợ hôn đứa nhỏ xong, anh liên bế lấy đứa nhỏ từ tay vợ, bế cô cao lên một chút, trên mặt cũng mang theo vẻ chờ mong, học bộ dáng vừa rồi của vợ mà nói với Thẩm Tiểu Vũ: "Nào, nhìn cha đi, cha của con này, học cha này, cha-'
VI P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p hí
Thẩm Tiểu Vũ lân này không lập tức phụ họa theo nữa.
Cô dùng đôi mắt to của mình nhìn Thẩm Gia Dương, sau đó giơ hai cánh tay lên chộp vào mặt và tai của anh, động tác này thực sự làm đến rất quen rồi.
Không phải lần đâu đón nhận phản ứng như vậy của đứa nhỏ, Thẩm Gia Dương có chút thất vọng. Nhưng anh cũng sẽ không vì vậy mà buông bỏ, vẫn tiếp tục bám riết không tha mà dạy thêm mấy lần. Đứa nhỏ không gọi anh là cha, anh tự mình trước tiên gọi mấy tiếng cha cho đứa nhỏ nghe.
Điêu này khiến Thẩm Tiểu Vũ không tự chủ mà nhớ lại một câu nói trong lúc cô đang xem một diễn đàn.
Rằng mỗi người lần đầu làm cha mẹ trước khi kêu con gái gọi mình là cha mẹ, trước đó không ít lần liên nói mấy tiếng cha mẹ trước, cũng tương tự như tình huống này. Thẩm Tiểu Vũ không muốn biểu hiện ra ngoài quá mức, nhất định không thể để cha cô khiến cô không ngừng gọi tiếng cha được, cho nên sau khi Thẩm Gia Dương lặp lại bốn năm lần sau, cô liền làm như vô tình chộp lấy tai của anh, theo ý của anh mà kêu một tiếng: "Cha-"
"Gọi rồi, gọi rồi, Tiểu Vũ thực sự gọi được rồi!" Thẩm Uyển ở một bên vẫn luôn quan sát lúc này còn kích động hơn cả chồng mình, nhìn thấy biểu tình của Thẩm Tiểu Vũ liên tựa như đang phát sáng vậy.
Thẩm Gia Dương tuy rằng không khoa trương đến như vậy, nhưng nét vui vẻ trên mặt cũng không giấu đi nổi, nhấc cao Thẩm Tiểu Vũ lên, khen ngợi nói: “Con gái ngoan của cha thật thông minh!" Thẩm Tiểu Vũ: "..."
Đây chính là cảm giác khi được nhấc cao sao? Ờm, đúng là cảm nhận không nổi mài
Mặt cô cũng mang một nét vui vẻ vồ cùng.
Nhưng hành động nhấc bổng lên rất nhanh bị Thẩm Uyển ngăn cản rồi, cô ấy lần nữa bế Thẩm Tiểu Vũ từ trong tay chồng mình, ôm vào trong lòng rồi nói chuyện với cô, quan trọng là muốn cô gọi tiếng mẹ thêm nhiều lần nữa.
Cô ấy vẫn chưa nghe đủ đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận