Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 130: Chương 130

Chương 130: Chương 130Chương 130: Chương 130
Chuong 130: Chuong 130 Thẩm Gia Dương vẫn muốn cố gắng một chút, đứa nhỏ đã bị mẹ bế đi rồi.
"Để mẹ bế cho." Dù có quai đeo, nhưng dây đeo cũng chỉ có tác dụng giữ cố định, căn bản không có nhiều vải, đẩy ra một chút có thể bế đứa nhỏ ra rồi, bà lão bế đứa nhỏ lên, đưa cái túi nhỏ trên tay cho con dâu cầm, ngoài miệng nói: "Mẹ cùng Tiểu Uyển đổi với nhau là được chứ gì.
Thẩm Uyển: "Mẹ...
"Được rồi, đây cũng không phải là chuyện lớn gì, khí lực trên tay mẹ cũng không nhỏ hơn con được đâu, không cân lo mẹ bế không nổi.' Bà lão ước lượng cân nặng của Thẩm Tiểu Vũ, lời nói mang theo ý cười nói: Làm bà nội như mẹ cũng chưa từng bế qua con bé bao giờ, vừa vặn dịp này để mẹ thân thiết với con bé hơn chút đi." Bà đã nói như vậy rồi, vợ chông Thẩm Gia Dương đương nhiên cũng không nhiều lời nữa.
Dù sao con gái nhà mình cũng không sợ người lạ, ai bế cũng không quấy khóc, mấy người trong thôn thấy đứa nhỏ đáng yêu muốn bế con bé cũng sẽ đều vui tươi hớn hở, bây giờ chẳng qua chỉ là đổi để bà nội bế, lại càng không cần phải lo lắng.
Thẩm Tiểu Vũ cũng tự nhận thức được bản thân giống như gánh nặng, chưa nói đến quấy khóc, suốt cả quãng đường đi cô đều im như thóc, đã phải chịu một đả kích nho nhỏ rồi, cũng sẽ chủ động mà ôm lấy người đang bế mình để giảm bớt chút gánh nặng.
Nếu chỉ có một mình Thẩm Gia Dương, đi từ nhà mình đến thị trấn chỉ cần hơn một giờ là đủ nồi, nhưng lần này mang theo lương thực, còn bế theo con nhỏ, lại có thêm vợ với mẹ, thời gian cần dùng sẽ nhiều hơn chút, từ thị trấn tới nhà của em gái, cần tốn thêm khoảng hơn nửa tiếng.
Bọn họ đột nhiên tới, trong nhà cũng chỉ có Thẩm Gia Ngọc cùng với mẹ chồng ở đó.
Cha chồng cùng chồng Thẩm Gia Ngọc đều có công việc phải đi làm, bình thường chỉ có lúc ăn cơm với lúc sau khi tan tâm mới có thể vê nhà, thấy bọn họ tới, Thẩm Gia Ngọc vừa mừng vừa lo, mẹ chồng của Thẩm Gia Ngọc cũng rất nhiệt tình.
Nhất là sau khi thấy Thẩm Gia Dương mang lương thực tới, mẹ chồng Thẩm Gia Ngọc lại càng nhiệt tình hơn.
Nhà thông gia này chính là nhà tốt nhất trong số các nhà thông gia của mấy người con trai, cũng là nhà hay tới đây nhất, mẹ Từ rất thích giao thiệp với những nhà như vậy, vậy nên cho dù Thẩm Gia Dương có không mang gì tới, bà ấy vẫn rất quý mến nhà thông gia này. "Mau mau mau, mau tới đây uống nước đi, đi xa như vậy chắc chắn vừa nóng vừa mệt rồi, bà thông gia cũng mau tới ngồi đi, Gia Dương cùng vợ Gia Dương cũng ngôi đi, cứ tự nhiên như ở nhà, không cần phải khách khí đâu."
Mẹ Từ rót cho mỗi người một chén nước, còn bỏ thêm chút đường trắng trong mỗi chén nước.
Đây mới chính là đãi ngộ đối với những vị khách quý.
Thẩm Gia Ngọc cũng vội vàng lên tiếng kêu mẹ cùng với anh chị dâu của mình ngồi xuống.
Thẩm Gia Dương vẫn thấy ổn, dù lương thực anh mang bên mình không hê nhẹ, nhưng người đàn ông như anh sớm đã quen với những việc nặng như vậy rồi, nhưng bà lão với Thẩm Uyển thường xuyên thay phiên nhau bế Thẩm Tiểu Vũ lại thấy không được tốt lắm, nói là rất mệt thì không đến mức, bọn họ dù sao cũng thường hay làm việc nhà và làm nông cho nên vẫn rất khỏe, nhưng hai cánh tay sớm đã mỏi nhừ rồi. Thẩm Uyển nhìn đứa nhỏ của em chồng nằm trên giường, nghĩ chính là đứa nhỏ cô ấy vừa sinh hai tháng trước, liền bế đứa nhỏ trong lòng ngực mình tới, đặt cùng chỗ với đứa nhỏ của em chồng.
Thẩm Gia Ngọc thấy thế tựa như không thể đợi được mà mở miệng: "Mau cho em xem đi, lần trước anh trai tới cũng chỉ nói hai người đang nuôi một đứa nhỏ, những cái khác không hề nói, người làm cô này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đứa cháu này do
Thẩm Gia Ngọc và Thẩm Gia Dương là sinh đôi, tình cảm của hai người cũng tốt vô cùng.
Anh trai với chị dâu không có con, Thẩm Gia Ngọc nghe vậy cũng thấy cực kì sốt ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận