Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 179: Chương 179

Chương 179: Chương 179Chương 179: Chương 179
Chuong 179: Chuong 179 Điều này không khác nào khiến cho hai đứa con trai càng thêm kiêu ngạo, mỗi lần vê nhà đều bị làm cho "khó xử."
Giống như hiện tại vậy.
Thẩm Gia Dương nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, lại nhìn khuôn mặt đứa đang ngẩng đầu lên nhìn mình, cho dù nhìn nhiều hay ít, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đều thực sự giống nhau như đúc! Hơn nữa hai đứa con trai lại mặc quần áo khác so với lúc hắn rời khỏi nhà, điều này khiến cho Thẩm Gia Dương càng thêm đau đầu suy nghĩ không thôi.
Căn bản là không thể đoán ral Lúc này hắn liên nhìn thấy con gái đang đứng cùng một chỗ với vợ, bộ dạng đang hơi nâng cánh tay trái lên.
Ánh mắt Thẩm Gia Dương lập tức sáng ngời lên, hận không thể vọt lấy ôm con gái hôn một cái, con gái sao có thể tốt bụng vậy chứ, quá là ấm áp rồi, không giống hai tiểu tử thối này, chỉ biết gây sức ép cho hắn.
Nhưng hắn cũng không thể hiện rõ ràng biểu cảm vui vẻ của mình ra, thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía con gái, ánh mắt lại dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, giả vờ suy nghĩ một chút, lúc này mới trả lời câu hỏi của con trai: "Con là Tiểu Tả, cha đoán đúng chưa?” Tả là trái, Hữu là phải.
Thẩm Tả bị nhận ra nên mất vui mà bĩu môi.
Cậu bé thực sự không quá phục, ánh mắt đảo quanh, sau đó làm ra bộ dạng tiếc nuối, túm lấy tóc Thẩm Gia Dương, lầm bầm nói: "Cha à, cha đoán sai rồi, con là Tiểu Hữu, không phải Tiểu Tả đâu ạt"
Thẩm Gia Dương: "..."
Con trai học được kiểu lừa người này thì biết làm sao bây giờ? Nhưng hắn rất tin tưởng phán đoán của con gái, vậy nên con trai vừa dứt lời, hắn lập tức kiên định nói: "Con chính là Tiểu Tả, cha không đoán sai được đâu, con đừng nghĩ sẽ lừa được chal" "Đến con rồi, đến lượt con được be rồi!" Thẩm Hữu bắt đầu túm lấy vạt áo cha.
Thẩm Hữu cảm thấy chưa được bế đủ nên có chút không vui, làm cha như Thẩm Gia Dương đương nhiên phải thõa mãn mong muốn của con trai rồi, cơ bắp trên người hắn rất nhiều, tuy không phải dạng người cơ bắp cuồn cuộn, nhưng khí lực vẫn có đủ, trực tiếp ngồi xổm xuống bế cả Thẩm Hữu lần Thẩm Tả lên.
Một trái một phải, hai đứa con trai giống nhau như đúc đồng thời được bế lên, Thẩm Gia Dương lập tức cảm thấy toàn thân mình tràn trê khí lực, thật là quá hạnh phúc rồi!
Thẩm Uyển vừa rồi thấy Thẩm Gia Dương vui đùa cùng với mấy đứa nhỏ, bây giờ loạn cũng loạn hết rồi, cô ấy liền mở miệng lên tiếng: "Tiểu Tả, Tiểu Hữu, mau xuống đi, cha mới quay trở về, hai con hãy để cho cha nghỉ ngơi một chút!" Cặp sinh đôi được Thẩm Tiểu Vũ dạy dỗ rất tốt, tuy rằng thi thoảng sẽ có hơi nghịch ngợm, nhưng tổng thể thì vẫn là những bé ngoan nghe lời, mẹ vừa nói, bọn chúng liền nhanh chóng bước xuống dưới từ trong lòng ngực cha.
Thẩm Uyển sau khi nói xong với hai đứa con trai, ánh mắt Thẩm Uyển không khỏi dừng lại trên người một nha đầu đang đứng sau người chông mình mà thò đầu ra, nhưng bởi vì quá vui nên không nhận ra được cô ta. Đợi khi thấy rõ là ai rồi, mặt Thẩm Uyển không khỏi lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, tiến đến kéo tay cô ta: "Bội Bội sao cháu lại ở đây? Cháu tới với cha mẹ sao hả?"
Thẩm Gia Dương vừa mới thả con trai xuống liền trả lời: "Không phải đâu, là anh dẫn con bé tới đó, lúc anh về có tới thăm nhà Gia Ngọc, Bội Bội nói muốn tới đây chơi, Gia Ngọc liền kêu anh đưa con bé tới." Thẩm Uyển nghe vậy không khỏi quở trách một câu: "Gia Ngọc cũng lớn gan quá rồi."
Tuy rằng cháu gái đến chơi, cô ấy có thể giúp chăm sóc, cũng không gây ảnh hưởng gì đến cô, nhưng thân là một người mẹ, cô út lá gan cũng lớn quá rồi, vậy mà có thể an tâm để con đi theo người khác như vậy, cô ấy thực sự cảm thấy có chút đau đầu.
Mà Tiểu Bội vừa xuất hiện liền ngửa đầu ngoan ngoãn chào. "Mợi"
"ỪI' Thẩm Uyển ngữ khí nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: "Mau lại đây, đi một đoạn xa như vậy với cậu có mệt không hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận