Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 123: Chương 123

Chương 123: Chương 123Chương 123: Chương 123
Chuong 123: Chuong 123 "Yên tâm đi, nhất định con sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ giao!" "Đừng có đùa với mẹ, mau biến di Lúc Thẩm Gia Dương lén lút tựa như "tên trộm' mang mấy cân lương thực tới nhà mẹ vợ, Thẩm Gia Phú cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi vợ xem vì sao buổi sáng mẹ vợ lại tới đây.
Chị dâu hai Thẩm thấy chồng hỏi vậy, còn mang theo chút lo lắng cùng rối rắm nhìn cô ấy, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Chỉ là cô ấy cảm thấy loại chuyện này vẫn không nên tuyên truyền ra ngoài quá nhiều làm gì, mẹ chồng cho nhà mình vay nhiều tiên như vậy, dù là người ngoài hay người nhà nghe cũng cảm thấy không tốt chút nào, đây không phải là do lòng dạ cô ấy hẹp hòi, mà đôi khi nếu có thể tránh được mâu thuẫn, thì vẫn nên tránh đi cho tốt thì hơn. Vậy nên cô ấy lại dùng lý do thoái thác giống hệt như đã dùng với chị dâu cả sáng nay.
Thẩm Gia Phú nghe lời giải thích của vợ xong không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra nụ cười ngây ngô: "Hóa ra là do em vợ sắp kết hôn sao, vậy tới lúc đó em cứ kêu anh một tiếng, anh sẽ tới giúp!"
Chị dâu hai Thẩm gật đầu cười: "Được, đến lúc đó chắc chắn không thể thiếu anh được." Thẩm Gia Phú đáp ứng một tiếng, do dự trong chốc lát thì nói thêm một câu: "Vợ à, vê sau có chuyện gì em cứ nói trực tiếp với anh, anh là chông của em, chuyện của em cũng là chuyện của anh, có gì khó khăn chúng ta cùng nhau: giải quyết, em không cần buồn phiền một mình mà không nói với ai, nếu không anh cũng không biết phải giúp em thế nào."
Chị dâu hai Thẩm nghe thấy vậy trong lòng vừa thấy chua xót vừa thấy ngọt ngào.
Chồng cô ấy tuy rằng không thông minh, không biết nói lời hay khiến người khác vui vẻ như em ba, nhưng đối với cô ấy thì tốt đến mười phần, đối với dâu hai Thẩm, chồng của cô ấy không kém bất kỳ ai het.
Hốc mắt cô ấy hơi nóng lên, trên mặt lại mang nét cười mà lên tiếng: "Được, em biết rồi."
Thẩm Gia Dương tặng lương thực vê xong, bị vợ gọi tới: "Anh vừa đi đâu vậy, mệt mỏi cả buổi sáng rồi, giữa trưa không tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mà còn chạy đi đâu làm cái gì vậy?”
Thẩm Gia Dương cởi chiếc áo khoác mặc ngoài ra, lấy khăn mặt đặt ở trên ngăn kéo tủ tiện tay đưa lên lau mồ hôi.
Lời mà vợ anh vừa nói chính là đang quan tâm anh, vậy nên anh không cảm thấy phiền hà gì hết, đây là đãi ngộ mà chỉ những người có vợ rồi mới có được, người chưa có vợ sẽ không hiểu được, anh liền vừa lau mồ hôi vừa kể qua về chuyện mình vừa làm cho vợ nghe. Anh chưa bảo giờ cảm thấy đây là việc cần giấu hết.
Đối với vợ mình, anh cũng sẽ đối xử tốt, coi trọng vợ mình giống như mẹ mình vậy, cũng sẽ đối xử tốt với nhà mẹ đẻ cô ấy, mà đối với mẹ, anh cũng sẽ dùng giọng điệu nói chuyện phiếm với vợ mà giảng giải trước sự quan tâm cùng thân thiết của mẹ mình.
Cứ vậy mà ứng phó chuyển lời trước mẹ và vợ như vậy.
Đương nhiên anh làm như vậy hiệu quả cũng rất rõ rệt, mẹ và vợ anh sống chung rất hòa thuận, chẳng khác nào mẹ con ruột với nhau, đương nhiên anh cũng sẽ không thường xuyên thương lượng bàn bạc, chín quá hóa nau' đạo lý này anh vẫn hiểu rất rõ.
Ngẫu nhiên nhắc tới cũng đủ dùng rồi.
Giống như lúc này vậy.
Thẩm Uyển vừa rồi nhắc tới chồng mình nghe vậy từ tư thế nằm nửa người liền ngồi thẳng dậy, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Anh nói cái gì? Mẹ kêu anh mang mấy cân lương thực đổi về được cho nhà em sao?"
Thẩm Gia Dương khẽ hừ một tiếng coi như là câu trả lời.
Thẩm Uyển trong lúc nhất thời thực sự không biết phải nói cái gì, mỗi khi cô ấy cảm thấy mẹ chồng đối xử với mình rất tốt, mẹ chông càng đối xử với cô ấy tốt hơn, không nghĩ đến cô ấy lại là người được đối xử tốt nhất trong số các chị em dâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận