Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 132: Chương 132

Chương 132: Chương 132Chương 132: Chương 132
Chuong 132: Chuong 132 A đúng rồi, Bội Bội chính là tên bọn em đặt cho đứa nhỏ, gọi là Từ Bội.'
Thẩm Uyển có chút không biết nói gì mà nhìn em chồng: 'Không có xấu xí như em nói đâu, chị thấy Bội Bội cũng rất xinh xắn mà, tuy rằng không trắng được như Tiểu Vũ nhà chị, nhưng trắng hay không là do bẩm sinh, không có cách nào thay đổi đâu, đứa nhỏ khỏe mạnh là tốt rồi, bây giờ còn nhỏ như vậy, làm sao nhìn ra được có thông minh hay không?”
Thẩm Tiểu Vũ rất tán thành cách nói của mẹ cô.
Con người đều coi trọng vẻ ngoài hơn, ấn tượng đầu tiên tốt với người có vẻ ngoài đẹp thì không có gì là đáng trách hết, nhưng con người không thể chỉ nhìn vào vẻ be ngoài để đánh giá mọi thứ được, nhưng cô cũng biết mấy lời người lớn nói như vậy chỉ nên tin một nửa, cô ấy khen cô có thể là thật lòng, nhưng chê đứa nhỏ nhà mình xấu xí thì chỉ là nói ngoài miệng mà thôi.
Trong lòng thương đứa nhỏ nhà mình còn chưa hết nữa là!
Nghĩ đến đây, Thẩm Tiểu Vũ hơi nghiêng đầu nhìn vê phía em gái họ đang năm bên cạnh mình, bây giờ xoay người đối với cô tuy có chút khó khăn, nhưng nghiêng đầu sang một bên đã có thể làm rất tốt rồi.
Em họ cách cô cũng không xa, nghiêng đầu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rồi.
Hai người chỉ cách nhau một tháng, vậy nên khác biệt cũng nói lớn không quá lớn, nói nhỏ cũng không hề nhỏ, em họ trong mắt cô bộ dáng trông cũng được, không phải là quá xinh đẹp, nhưng hoàn toàn không he khó nhìn, lớn lên chắc chắn nhìn sẽ rất thanh tú.
Cô 'a phu' một tiếng với em họ, như thể cất lời chào với người bạn mới.
Chào hỏi xong Thẩm Tiểu Vũ lại thu hồi tâm mắt, dù sao bé cưng nhỏ như cô cũng chẳng ham hố gì việc kết bạn, vậy nên còn chưa thấy cô thu hồi lại tâm mắt, khuôn mặt nhỏ của em họ hai tháng tuổi liền lộ ra biểu tình phức tạp vô cùng.
Không ai biết răng, Từ Bội cũng là vừa được trọng sinh.
Kiếp trước cô ta lớn lên ở thị trấn, tự nhận là người thành phố, tâm cao khí ngạo, không hề để mắt qua người thân ở nông thôn, tuy rằng cha mẹ đã giáo dục cô ta rất nhiêu lần, nhưng cô ta chỉ đáp ứng về ngoài mặt, trong lòng không hê nghe lời.
Nhưng bác ba của cô ở nông thôn có một người chị họ, bộ dáng còn đẹp hơn cả cô ta, tính cách cũng tốt hơn cô ta, từ lúc đi học thành tích luôn đứng đầu, quả thực mọi thứ đều giỏi hơn một người thành phố như cô ta.
Bác ba cùng bác dâu yêu chiều cô vô cùng, cô cũng vẫn luôn là niềm tự hào của hai bác, chưa từng khiến bọn họ thất vọng bao giờ, dù lớn lên ở nông thôn, nhưng vẫn giống người thành phố hơn nhiều người thành phố chân chính.
Từ Bội không hề muốn thừa nhận, cô ta đối với người chị họ này vừa ngưỡng mộ vừa mang theo chút ghen tị.
Cho nên dù chị họ đối với cô ta không tồi, cô ta vẫn không thể nào thân thiết với người chị họ này, nhiều lần như vậy, chị họ nhìn ra được thái độ của cô ta, cũng lạnh nhạt với cô ta hơn, quan hệ của hai người vẫn luôn rất bình thường. Đợi sau này lớn lên cô ta mới biết chị họ không phải do bác ba bác dâu sinh ra, mà chỉ là con gái nuôi, chuyện này cả thôn nhà họ Thẩm đều biết.
Bởi vì bác ba bác dâu đã đơn giản thông qua tiệc đây tháng mà thông báo cho mọi người biết, người trong thôn biết được xong cũng chẳng để trong lòng, vậy nên cô ta mãi đến khoảng mười tuổi rồi mới biết được chuyện này.
Lúc vừa biết chuyện này trong lòng cô ta còn thấy vui khi thấy người gặp chuyện không tốt.
Nhưng chuyện này cũng chẳng gây ra ảnh hưởng gì tới chị họ, cô ta thấy chị họ thi đỗ đại học xong thì ra khỏi nông thôn, thấy cô trở thành một sinh viên đại học được mọi người trong thôn ngưỡng mộ, không chỉ có sự nghiệp học tập phong phú, sau này còn lấy được người chồng rất tốt, sống cuộc sống như trong mơ của nhiều cô gái.
Trong lòng Từ Bội quả nhiên là tư vị gì cũng đều có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận