Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 109: Chương 109

Chương 109: Chương 109Chương 109: Chương 109
Chuong 109: Chuong 109 Đừng thấy bà lão hiện tại ôn hòa dễ thân, nhưng chẳng mấy ai chăm sóc được mấy đứa con trong lúc chồng mình ra ngoài tham gia quân ngũ có thể dễ dàng bị khi dễ được, ai nói bà dễ bị lôi kéo mới là kẻ ngốc.
Hơn nữa, chông nhà người ta là đại đội trưởng, cả nhà bọn họ còn đang sống ở cùng thôn, không nên tới gây chướng mắt bọn họ, cũng không thể phá hủy thanh danh nhà mình được.
Đứa nhỏ chết yểu, cùng với việc đứa nhỏ là con gái nên bị ném đi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, dưới sự dẫn dắt của đại đội trưởng, mấy người không có lương tâm ở trong thôn không còn nhiều lắm.
Tuy rằng mỗi người ít nhiều đều có tật xấu, nhưng tâm địa của hầu hết mọi người vẫn là tốt đẹp.
Nếu để cho người trong thôn biết bà ta tự tay ném cháu gái ruột của mình đi...
Bà lão Hà lắc đầu, bỏ đi, hồi nãy cũng mắng con dâu như vậy rồi còn gì, nhà lão nhị không có tới bốn đứa con gái đâu, đứa con gái thứ tư mệnh yếu nên đã chết rồi! Về phần thứ của nợ mà Thẩm Gia Dương cùng với vợ hắn nhặt về nuôi?
Bà lão Hà khinh thường biu môi, không phải chỉ là thứ coi tiền như rác thôi sao, coi một thứ của nợ là bảo bối như vậy, để bà ta chống mắt lên nhìn, xem sau này bọn họ có thể nuôi đứa bé đó thành cái dạng gì!?...
Thẩm Tam Lạt ở bên này đã bị đại đội trưởng giáo huấn đến choáng váng đầu óc rồi.
Ông lão không nghiêm khắc chỉ trích hay mắng mỏ hắn ta, nhưng từng lời giáo thuyết trong sạch kia mới khiến hắn đau đầu, nghe ông giáo thuyết so với làm việc còn mệt hơn, làm việc chỉ mệt thể xác, nghe đại đội trưởng rao giảng thì mệt tinh thần.
Người như Thẩm Tam Lạt thà mệt thân chứ không nguyện ý mệt tâm. Vẻ khổ sở lộ rõ trên mặt hắn ta, nhìn thoáng qua thì trông hắn hệt như đứa cháu trai, mới đầu nhìn còn rất đáng ghét, bây giờ nhìn đáng thương đến mức có chút khiến người khác phải thông cảm, mồ hôi trên mặt chảy tí tách thành dòng, muốn chen ngang vào nói nhưng đến cơ hội nói cũng không tim được.
Tốc độ nói của ông lão không hề nhanh, thậm chí có thể nói rất đều đều từ từ.
Nhưng tài năng là ở chỗ trong lúc Thẩm Tam Lạt muốn xen vào nói, ông lại không hề cho hắn ta có bất kỳ cơ hội nào để mở miệng, lần nào cũng đều như vậy, nhiều lần rồi, Thẩm Tam Lạt đến sức để nói cũng không còn nữa, chỉ mong đại đội trưởng mau chóng nói xong, về sau han sẽ không bao giờ dám tới nhà đại đội trưởng nữa. Thấy Thẩm Tam Lạt như vậy, đến cả người ban đầu ghét hắn nhất như chị dâu cả Thẩm cũng nhịn không được mà đồng tình nhìn liếc hắn ta một cái, ương bướng đi, tiếp tục ương bướng ởi, còn tự nghĩ bản thân mình lợi hại nữa không, hay là sợ rồi?
Thẩm Tiểu Vũ bị chị dâu cả Thẩm bế ở trong lòng nghe đến trợn mắt há hốc mồm luôn rồi.
Cô bây giờ không còn suy nghĩ gì nữa hết, chỉ cảm thấy ông nội quá đáng sợ rồi.
Như vậy cũng quá lợi hại đi?!
Có tài ăn nói như vậy, nếu không làm đại đội trưởng của thôn thì đúng là nhân tài không được trọng dụng rồi. Hèn gì vừa roi lúc ở trong phòng, mẹ với bác dâu cả nghe đến việc ông nội giáo huấn một cái liền không phải bận tâm gì nữa.
Bọn họ không phải bận tâm gì, thực ra là bởi vì ông nội đã khiến người khác an tâm rồi.
Nghĩ đến đây cô không khỏi thấy mình may mắn, may mắn vì bác dâu cả đã bế cô ra ngoài, nếu không cô đã lỡ mất cơ hội hiểu rõ ông nội hơn rồi, nhân tiện đây cũng thấy rất biết ơn bác dâu cả. Mà lúc ông lão cảm thấy mình nói sắp xong rồi, lúc này mới chậm rãi dừng lại, nhìn Thẩm Tam Lạt, vẻ mặt có thể coi là ôn hòa mà nói: "Vừa rồi cậu muốn nói gì? Tôi là người lớn tuổi roi nên nói hơi nhiều chút, vừa rồi không cẩn thận nên cướp mất lời của cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận