Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 76: Chương 76

Chương 76: Chương 76Chương 76: Chương 76
Chuong 76: Chuong 76 "À, tôi còn tưởng là chuyện gì chứ, hóa ra là vậy." Thẩm Yến giật mình, vẻ mặt nhẹ nhõm mà thở phào một hơi, sau đó cười hi hi nói: “Tôi cũng giống cô đó, mấy hôm trước ngủ rất ngon, đêm qua đột nhiên nóng lên, thiểu chút nữa là tôi không ngủ được rồi!" Vừa nhắc tới đêm qua, Thẩm Uyển theo bản năng lại nhớ đến chuyện vừa làm đêm qua với chồng. Sắc mặt không tự chủ được mà đỏ lên một chút. Sắc mặt của cô ấy nhanh chóng bị Thẩm Yến nhìn thấy, Thẩm Yến không khỏi bổ sung thêm câu: "Nhưng da của Tiểu Uyển cô vẫn đẹp hơn da tôi, cũng không phải phơi nắng nhiều, cô xem cô kìa, còn chưa tới mười giờ, còn chưa tới lúc nóng nhất mà da cô đã đỏ hết lên rồi, phơi nắng khó chịu quá hả?!"
Thẩm Uyển: "...
Bỏ... bỏ đi, cứ để Thẩm Yến nghĩ cô ấy phơi năng đến khó chịu như vậy cũng tốt!
"Cũng bình thường, quen rồi sẽ đỡ hơn." Thẩm Uyển cực kỳ tự nhiên mà chuyển chủ đề: "Không nói tới chuyện này nữa, Ngưu Đản nhà cô có khỏe không, đứa nhỏ hơn hai tháng tuổi chắc vẫn dễ nuôi hơn so với đứa nhỏ mới sinh nhỉ?"
Nói tới đề tài này Thẩm Yến cũng có rất nhiều chuyện để nói.
Dù sao cô ấy mới sinh con chưa được bao lâu, đang là lúc quan tâm tới con nhiều nhất, Thẩm Uyển nói đến đây, cô ấy liền có không ít chuyện để nói, không cần Thẩm Uyển phải tiếp chuyện cô ấy đã nói liên tục không ngừng nghỉ. Thẩm Uyển thấy thế không khỏi nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm.
May mà Yến Tử rất dễ bị lừa, không có thói quen truy hỏi đến cùng, nếu không thì cũng quá xấu hổ rồi!
Đến tâm mười một giờ trưa, Thẩm Uyển dừng việc trong tay, chào hỏi người phân công việc, lại nói với mẹ chồng một tiếng rồi quay trở về nhà.
Quay trở về nhà chuẩn bị cơm trưa, cũng là để ngó xem bé cưng thế nào rồi. Cả một buổi sáng, Thẩm Uyển ngoại trừ không cẩn thận nhìn trúng Chu Cam vào ban đầu ra, về sau không hề liếc mắt lấy Chu Cầm ở phía bên kia một cái, bởi vì nhìn thấy cô ta ngoại trừ khiến bản thân cảm thấy không thoải mái ra thì cũng chẳng có chút hay ho nào, cứ nhắm mắt làm ngơ đi thì hơn. Mấy người phụ nữ về sớm hơn chút cũng không chỉ có mình cô ấy.
Thẩm Yến cũng là một trong số đó.
Đợi hai người họ chào hỏi rồi rời khỏi đó xong, Thẩm Yen lúc đi trên đường không chịu nổi nữa, tiếp tục truy hỏi: "Tiểu Uyển, bây giờ có thể nói cho tôi biết cô định cho tôi xem cái gì được hay chưa? Dù sao cũng đến trưa rồi, cô nói cho tôi biết đi!"
Để người ta đợi cả buổi sáng, thấy cô ấy có tâm ý truy vấn mình đến cùng như vậy, Thẩm Uyển cuối cùng cũng có chút lương tâm, vừa vặn lúc này trên đường không có ai, cô ấy ho một tiếng rồi cuối cùng cũng nói mọi chuyện ra. "Thực ra không phải là một món đồ!" Cô ấy mang theo ý cười nói: "Mà là một bé cưng nhỏ, mấy hôm nay tôi đều ở nhà chăm sóc đứa nhỏ, bé con còn nhỏ quá nên không đưa ra ngoài được, nên tôi mới không tới tìm cô!"
"Cái gì? Bé cưng?" Vẻ mặt Thẩm Yến kinh ngạc rồi cao giọng hỏi: "Là con ai vậy?”
"Đương nhiên là của tôi rồi. Nếu đã nói, Thẩm Uyển sẽ không nói một nửa rồi giữ lại một nửa làm gì: "Là mấy ngày trước Gia Dương nhặt được, cũng không biết ai vô lương tâm đến vậy vứt bỏ một đứa nhỏ mới sinh đi, Gia Dương nhìn thấy liên nhặt về, vừa vặn tôi với Gia Dương cũng chưa có con, vậy nên quyết định nuôi đứa nhỏ đó." Đây là lý do thoái thác đã bàn sớm với người nhà, nếu có ai hỏi thì cứ vậy mà nói, trực tiếp nói là bé cưng được nhặt về là được rồi, nếu có ai thấy kỳ quá mà truy hỏi thêm thì ứng phó qua loa vài câu là được.
Chỉ là không muốn chủ động để chuyện bé cưng là do Chu Cầm sinh bị bại lộ mà thôi.
"Tôi nói cho cô biết, bé cưng nhà tôi vừa ngoan vừa đáng yêu, đừng thấy con bé còn nhỏ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận