Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 347: Chương 347

Chương 347: Chương 347Chương 347: Chương 347
Chuong 347: Chuong 347 Mấy đứa nhóc được chiều quen rồi nên liền tỏ ý không chấp nhận được sự ủy khuất lớn này!
Thẩm An cùng với Thẩm Hữu gào lên một tiếng dẫn đầu, vừa gào lên khóc vừa vùng vẫy trong ngực của mẹ bọn họ, khóc hu hu hu mà kêu: "Không muốn chị đi đâu, muốn cùng chị đi đến trường co
Hai đứa nhỏ Thẩm Bình với Thẩm Tả thì đỡ hơn chút, nhưng hốc mắt cũng đỏ hết lên rồi, nom trông rất đáng thương.
Về phần Thẩm Mãn nhỏ nhất, bị hai anh trai dẫn đầu cũng nhịn không được mà bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nấc lên, trông đáng thương vô cùng. Canh nay khien cho ca nha hoang mang tột độ.
Đến cả Thẩm Tiểu Vũ ngồi trên xe ngựa đã đi được một đoạn rồi cũng phải dở khóc dở cười.
Chỉ là đến trường đi học thôi mà, đâu cân diễn màn chia lia đầy thương nhớ vậy đâu chứ?
Cô thực sự vừa buồn cười vừa có chút đau lòng, mấy em trai lớn như vậy rồi, ngoài lúc còn sơ sinh ra thì thực sự rất ít khóc, hiện tại đây chân thành mà khóc lóc như vậy, người không biết còn tưởng nhà cô xảy ra chuyện lớn gì nữa mất! Nhưng cô chỉ là đi đến trường học thôi mà, giữa trưa sẽ quay về nhà ngay!
Cô biết sớm muộn gì thì cũng có kết quả như vậy, cho nên dù có đau lòng thì cũng không quay trở lại mà dỗ dành mấy người em trai đâu.
Dù sao trong nhà cũng sẽ có người lớn dỗ bọn chúng, đợi đến giữa trưa sau khi cô đi học vê sẽ nói rõ ràng với bọn họ, sau đó lén lấy đồ ăn đồ uống cho bọn nhỏ, cảm xúc của trẻ con tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, không nhất thiết phải lo lắng quá nhiều.
Sự thật cũng chính xác là như vậy. Mấy đứa nhóc trong nhà tuy rằng ngày thường đều là được Thẩm Tiểu Vũ dẫn theo, nhưng không có nghĩa người lớn sẽ hoàn toàn không quan tâm mà mặc kệ.
Việc dỗ mấy đứa trẻ con đối với bọn họ mà nói chỉ giống như một bữa sáng, sau khi Thẩm Tiểu Vũ đi chưa được bao lâu thì bọn nhỏ đã được dỗ nín khóc rồi.
Dù sao mấy đứa nhỏ vừa rồi khóc lên cũng là bởi vì mọi chuyện quá đột ngột, giải thích rõ ràng cho bọn họ, bọn họ vẫn có thể nghe lọt tai được.
Mấy đứa nhỏ cũng có lòng tự trọng của riêng mình, người lớn nói không ai thích trẻ con hay khóc nhè, bọn họ dù có phải chịu đựng tiếp thì cũng sẽ không khóc nữa. Chỉ là ba đứa nhóc vừa rồi khóc ré lên vẫn còn hơi nấc lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc oà lên nên hai má bị ửng hồng, bộ dạng khác so với thường ngày khiến cho người ta nhìn thấy không nhịn được mà bật cười. Bởi vì nhìn thực sự rất đáng yêu. Đến đường vào công xã rồi, Thẩm Gia Dương mới dừng xe ngựa lại, hắn quay đầu lại nhìn mấy đứa nhỏ, cảm thấy thời gian vẫn còn hơi sớm, liền nói với bọn họ: "Có cân chú đưa đến tận trường học không?”
"Không cần đâu ạ." Thẩm Đại Hoa là người thứ nhất cự tuyệt: "Chú ba cứ đi đến trấn trên đi, cháu dẫn mấy em đi học là được rồi, gần đây lắm, không xa đâu ạ nên sẽ không bị lạc được đâu.
Cô bé nhất định phải hưởng thụ cảm giác thành tựu khi được dẫn em trai em gái đi nhập học, nhỡ chú ba đều làm hết việc đó thì phải làm sao?
Cô bé tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu!
Vẻ mặt của Thẩm Đại Hoa đầy nghiêm nghị, nhưng cũng có tính toán nhỏ nhặt của riêng mình. Thẩm Tiểu Vũ nghe vậy thì phụ họa nói: "Cha cứ đi tiếp đi, bọn con tự đi đến trường học là được rồi ạ." Thấy mấy đứa nhỏ đều không có ý cần người đưa đến tận nơi, Thẩm Gia Dương cũng không cố chấp nữa, gật gật đầu: "Được rồi, vậy mấy đứa tự mình đi đi nhé, chú tiếp đón người xong sẽ quay trở về nhà luôn, có thể sẽ không trùng với thời gian mấy đứa tan học đâu, Đại Hoa nhớ dẫn theo em trai em gái quay vê nhà nhé!"
Con gái lần đầu tiên đến trường, người làm cha như Thẩm Gia Dương đương nhiên phải quan tâm nhiêu một chút.
Thẩm Đại Hoa vỗ vỗ ngực: "Chú ba cứ yên tâm giao việc này cho cháu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận