Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 70: Chương 70

Chương 70: Chương 70Chương 70: Chương 70
Chuong 70: Chuong 70 Nhi Hoa nghe vay khoe mieng cong lên thành một hình cong nhỏ: "Được, vậy em uống trước nhé!"
Cô bé cũng không trực tiếp câm bát lên, chỉ khom người xuống đưa miệng đến gân thành bát, hai tay bưng bát dùng chút lực để nghiêng bát rồi vui vẻ uống, thậm chí còn phát ra âm thanh rất lớn. Tinh bột lúa mạch vừa ngọt vừa thơm được đưa đến miệng xong, cô bé hạnh phúc đến mức ánh mắt cũng cong lên.
Mỗi lần uống cô bé đều sẽ như vậy.
Làm chị gái hào phóng, làm em gái đương nhiên cũng phải hiểu "quy cu , cô bé uống một ngụm xong lập tức để lại vị trí cũ, nuốt một phân tinh bột lúa mạch ở trong miệng, còn lại một phần thơm ngọt vẫn còn đọng lại trong miệng, bởi vậy không có cách nào nói chuyện nên chỉ dùng tay để chỉ vào bát, phát ra âm thanh ê a, ý bảo chị gái có thể bắt đầu uống được rồi.
Đại Hoa sớm đã nhịn không được. Sau khi Nhị Hoa tránh ra liền lập tức bật người di tới.
Hai chị em cứ như vậy chị một ngụm em một ngụm mà uống với nhau, trong lúc uống còn phát ra âm thanh lúc uống vào, cùng với mấy câu như "Ngon quá, đến lượt em rồi, đến lượt chị rồi”.
Nếu không phải biết rõ hai người họ đang uống tinh bột lúa mạch, nghe cuộc đối thoại như vậy, Thẩm Tiểu Vũ có khi còn hoài nghi có phải bọn họ đang uống quỳnh hương tiên lộ hay không, bởi ngữ khí này nghe quá mức hạnh phúc rồi!
Mấy đứa nhỏ như vậy lúc được ăn đồ ngon đều không thể khống chế được chính mình, đối với hai tiểu nha đầu thi thoảng mới được uống tinh bột lúa mạch mà nói, tinh bột lúa mạch là thức uống ngon nhất mà bọn họ từng được uống qua, bởi vậy hai người sau khi bắt đầu thì hoàn toàn không dừng lại được nữa.
Chị một ngụm, em một ngụm, chị uống ngụm nữa, em uống ngụm nữa... Đổi đi đổi lại không biết bao nhiêu lân rồi, tinh bột lúa mạch trong bát cũng bắt đầu ít đi một cách rõ ràng, bọn họ lại càng uống càng vui, mãi đến khi Đại Bảo ở bên ngoài gọi bọn họ một tiếng, hai người mới bắt đầu dừng lại.
Thấy tỉnh bột lúa mạch trong bát đã vơi đi phân nửa, hai chị em không khỏi hai mặt nhìn nhau.
"Đại Hoa, Nhị Hoa, hai đứa có nghe thấy không?” Tiếng của Thẩm Đại Bảo còn đang tới gần, hai đứa bé phục hồi lại tinh thần rồi liên cảm thấy chột dạ như đang làm chuyện xấu vậy. Bởi vì hai người họ đã trộm uống tinh bột lúa mạch mà không nói cho anh trai em trai biết, bây giờ thấy Đại Bảo sắp đến, lập tức có chút hốt hoảng.
Cuối cùng vẫn là Đại Hoa lớn tuổi hơn bình tĩnh lại được, cô bé kéo tay Nhị Hoa đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: Đi, chúng ta cứ ra ngoài trước đi, đừng lo lắng!"
Thời điểm hai người chạy ra ngoài, Thẩm Đại Bảo cũng dắt theo Nhị Bảo đi được tới cửa.
Thẩm Đại Hoa nắm tay em gái, đứng chắn ngay trước cửa, không muốn để Đại Bảo Nhị Bảo đi vào trong phòng, chột dạ hỏi: "Sao vậy? Anh gọi em với Nhị Hoa làm gì?"
Thẩm Đại Bảo chưa cảm thấy chút kỳ quái nào, bởi vì biết thím ba kêu hai em gái trông em gái nhỏ nhất, nên bọn họ ở phòng thím ba là chuyện bình thường, vừa rồi không nghe thấy tiếng cậu có lẽ là bởi vì ở xa quái
"Anh phải dắt Nhị Bảo ra ngoài bắt ve sầu non rồi, em với Nhị Đào ở nhà trông nhà đi, đợi anh với Nhị Bảo bắt được nhiều ve sầu non về rồi, đến lúc đó sẽ kêu bà nội nấu cho chúng ta ăn!" Đại Bảo tuy răng lớn tuổi hơn, nhưng cũng chỉ là đứa nhỏ chín tuổi, nghĩ đến hương vị của ve sâu non, nước bọt trong miệng bắt đầu dâng lên.
Hơn nữa ve sầu non cũng có thịt mà, lâu lắm roi cậu chưa được nếm qua vị thịt!
Loại ve sầu non có cánh không hề dễ bắt, hơn nữa ăn cũng không ngon, thịt quá già, nhưng nếu biết cách nấu lên ăn sẽ rất ngon, mấy hôm trước trời mưa chính là cơ hội tốt để bắt ve sầu non, Đại Bảo đều chuẩn bị xong hết dụng cụ rồi. Hai người họ chỉ dùng đến bình thủy tinh để đựng ve sầu non.
Bạn cần đăng nhập để bình luận