Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 224: Chương 224

Chương 224: Chương 224Chương 224: Chương 224
Chuong 224: Chuong 224 Bởi vì nội dung thư không quá dài, thời này viết thư đều dựa vào số lượng từ để tính tiên, mọi người dù viết thư cũng chỉ viết những vấn đề chính mà thôi, nói mấy chuyện linh tinh làm gì cho tốn tiền!
Nhưng bởi vì đọc xong rồi nên Từ Bội mới cảm thấy rất hoang mang. Mỗi chữ cô ta đều có thể hiểu được, nội dung thư thì cô ta cũng cảm thấy mình đọc hiểu được rồi, nhưng sao hoàn toàn không giống như những gì cô ta nghĩ vậy, hoặc là có thể nói tại sao cô ta đọc không hề hiểu được ý tứ của những gì được viết trong lá thư này vậy?
Cô ta không tin được vào chính mình nên đã đọc thêm lần nữa, cô ta tin chắc chắn mình đã bỏ lỡ thông tin quan trọng nào rồi, nhưng vừa mới bắt đầu, còn chưa tiếp tục đọc, lập tức có một đám người đi từ bên trong vào phòng. "Bội Bội, em đang ở trong phòng làm cái gì vậy? Sao không đi chơi cùng với Thẩm Tiểu Vũ thế?"
Ngay lúc này Từ Bội cảm giác như tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, vội đến mức tay chân có chút cứng ngắc, nhưng vẫn nhớ rõ là không được khiến cho người khác phát hiện ra cô ta đang đọc trộm thư, dưới tình thế cấp bách thế này thì cô ta lập tức đem thư giấu dưới gối.
Cô ta giấu thư đi rồi vội vàng xoay người lại, ngồi ở đầu giường, thấy phía sau Thẩm Đại Bảo còn có thêm một đám nhóc, trong lòng thâm mắng bọn họ đi vào không gõ cửa, trên mặt lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, thuận miệng chào một tiếng: "Anh Đại Bảo à."
Thẩm Đại Bảo cười cười gật đầu, lại hỏi một câu: "Sao em không ra ngoài mà chơi đi chứ? Một mình ở trong phòng làm gì vậy?”
Từ Bội có chút miễn cưỡng mà nở nụ cười, nhưng cô ta vẫn trả lời: "Em có hơi buồn ngủ, chuẩn bị đi ngủ một chút cho nên không ra ngoài chơi được al
Thẩm Đại Bảo vốn không cẩn trọng và tỉ mỉ cho lắm, vậy nên không phát hiện ra được gì, nghe em họ nói có chút buồn ngủ muốn ngủ, cậu còn chuẩn bị dẫn theo mấy người em trai đi ra ngoài, không muốn quấy rây cô ta nữa. Nhưng Thẩm Tiểu Vũ thì không giống vậy, cô quan sát rất cẩn thận ti mỉ.
Dáng vẻ bối rối của Từ Bội khi bọn họ đột ngột tiến vào đã lọt vào tầm mắt của Thẩm Tiểu Vũ, đợi sau khi bọn họ tiến vào, động tác tay chân của Từ Bội cũng có chút cứng ngắc, tư thế ngồi trên giường có hơi là lạ, vậy nên lúc cô ta với Thẩm Đại Bảo nói chuyện, ánh mắt liên nhìn quanh quan sát Từ Bội.
Sau đó cuối cùng cũng phát hiện được một chút manh mối.
Dưới chân Từ Bội lộ ra ít giấy viết. Trong lòng cô có chút nghi hoặc, có lẽ nào vừa rồi Từ Bội bối rối là vì chuyện này ư?
Lần này cô sẽ không cố ý làm bộ như không thấy gì nữa, ngược lại sau khi Từ Bội và Thẩm Đại Bảo nói chuyện với nhau xong liền tiến đến đưa tay ra, kéo tờ giấy vừa rồi ra, hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Tất cả sự chú ý của Từ Bội đang đặt về phía của Thẩm Đại Bảo, đương nhiên không ngờ Thẩm Tiểu Vũ sẽ làm ra hành động như vậy, bất ngờ không kịp đê phòng, không cẩn thận để Thẩm Tiêu Vũ lôi ra được lá thư mà mình đang giấu.
Tim của cô ta đích thực là muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.
Thiếu chút nữa là cô ta cũng bị doạ cho hồn siêu phách lạc luôn rồi ấy chứ.
"Đây hình như là... Thẩm Tiểu Vũ im lặng một chút, rất nhanh đã đoán ra được kết quả rồi: "Đây hình như là thư mà cô út đưa cho ông nội, sao lại ở đây vậy?"
Nghi hoặc trong lòng không những không được giải thích, thậm chí còn rối ren hơn mấy phần.
Vừa rồi em họ giấu lá thư này sao? Một đứa trẻ như cô ta giấu lá thư này để làm gì?
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô không khỏi dừng trên mặt Từ Bội.
Mà suy nghĩ của Từ Bội lúc này hỗn loạn vô cùng, hoàn toàn không nghĩ chuyện như vậy sẽ xảy ra, lúc Thẩm Tiểu Vũ nhìn cô ta, biểu cảm trên mặt có chút cứng ngắc, vẫn chưa thể nào hoàn hồn lại được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận