Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 134: Chương 134

Chương 134: Chương 134Chương 134: Chương 134
Chuong 134: Chuong 134 Biết được con mình sinh con gái cũng không có chút mất hứng nào, vừa mới tiến đến được vài bước, chợt nghe thấy mẹ Từ ở bên cạnh than mấy tiếng: "Ôi, thật là, tiểu nha đầu nhà bà hiếm có thật đó, đừng nói là ở nông thôn, cho dù là ở thị trấn cũng rất rất xinh đẹp." Không những xinh đẹp, mà nhìn còn có nét rất tây.
Từ Bội nằm ở một bên nghe vậy có chút chua xót, chị họ của cô ta đúng là đẹp từ nhỏ đến lớn, cô ta lúc chưa gặp qua chị họ đã cảm thấy bản thân mình rất đặc biệt rồi, gặp qua rồi mới cảm thấy bản thân mình chẳng là gì cả.
Có lẽ là bởi vì sự đối lập này, mới khiến cô ta có chút không thích chị họ nhỉ?
Người lớn cũng không biết hai tiểu nha đầu năm trước mặt đều mang linh hồn của người đã trưởng thành, bọn họ vây quanh hai nha đầu cười cười nói nói, có không biết bao nhiêu là náo nhiệt.
Nói qua nói lại, hai người mẹ liền nói tới mấy chuyện mang đứa nhỏ. Lúc Thẩm Uyển đang khoe con mình rất ngoan, Thẩm Gia Ngọc cuối cùng cũng lấy được sự tự tin, vui vẻ mà phụ họa thêm vào: "Bội Bội nhà em cũng đặc biệt rất dễ nuôi, trước kia thấy chị dâu nuôi con vất vả như vậy, em còn phát sâu theo, kết quả Bội Bội không hề khiến em phải vất vả, hóa ra cũng giống với Tiểu Vũ!" Nghe mấy lời tự hào này, sao còn nghe ra được ngữ khí khiêm tốn vừa nãy nữa chứ?
Vậy nên mới nói, mỗi người mẹ đều có một kỹ năng tự có mà không cần ai dạy.
Đó là miệng nói một đăng tâm nghĩ một nẻo.
Mỗi người mẹ khiêm tốn về con mình cũng có niêm tự hào riêng, nếu thực sự phải khen con mình, bọn họ trong nháy mắt có thể khen đến cả ngày không ngớt được.
Hai người làm mẹ ban đầu còn cảm thấy khiêm tốn, nhưng sau khi cảm xúc đi lên, vẻ khiêm tốn kia thực sự một chút bóng dáng cũng không thấy đâu nữa, hận không thể khen đứa nhỏ nhà mình từ đầu tới cuối đến không còn góc nào nữa, chị một câu em một câu, dường như toàn tranh nhau mà nói.
Hai người là bạn từ nhỏ tới lớn, quan hệ đương nhiên là rất tốt, nhưng quan hệ có tốt thi thoảng cũng có suy nghĩ cạnh tranh nhau, giống như hiện tại, bởi vì quan hệ tốt, bọn họ không cần giả vờ giả vịt †rước mặt nhau, ba hoa liên tục với nhau đến không ngưng được.
Hai người mẹ chồng ở bên cạnh nghe vậy lại cảm thấy buồn cười không thôi.
Thấy bọn họ mãi chưa hết chuyện, vẫn là bà lão phải lên tiếng ngăn cản hai người: "Được rồi, có ai mà buôn dưa nhiêu như hai đứa không, lớn rôi mà vẫn giống như trẻ con vậy, cũng không biết xấu hổ vậy sao!"
Bà là mẹ của Thẩm Gia Ngọc, mẹ chồng của Thẩm Uyển, lời này để bà nói vẫn hợp hơn.
Không thấy mẹ Từ ở một bên cũng chỉ mỉm cười không nói gì sao?
Dù sao mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, cũng không thể nói con gái nhà người ta trước mặt người ta được, chứ chưa nói tới con dâu người ta, vậy nên bà ấy từ đầu đến cuối đều không có ý chen vào nói câu nào, thi thoảng chỉ phụ họa vài câu, cũng không có ý chán ghét chuyện náo nhiệt như vậy.
Hai người làm mẹ đang ba hoa đột nhiên bị bà lão nói như vậy, cuối cùng mới ngưng cuộc khoe khoang không có chừng mực kia, đến khi dừng lại miệng đều có chút khô r6i,hai người chị nhìn em, em nhìn chị, sau đó phì ra cười với nhau.
Mẹ Từ thấy thời gian không còn sớm nữa, nói thêm mấy câu rồi để Thẩm Gia Ngọc ở nhà tiếp đãi người nhà, bà ấy phải ra ngoài mua chút thịt ve nấu cơm rồi.
Nhà thông gia khó khăn lắm mới tới được một lần, lại còn đem lương thực tới cho nhà mình, dù thế nào cũng phải tiếp đãi cho thật tốt.
Bà lão đương nhiên cũng khách khí từ chối mấy câu, nhưng dưới sự kiên trì của mẹ Từ, bà cũng thuận thế mà tiếp nhận, sau này cũng không biết khi nào mới có thể quay lại đây tiếp, bà muốn nói chuyện với con gái nhiều một chút, vậy nên chỉ có thể ăn một bữa tối ở nhà bà thông gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận